‘Mềm quá.’
Tóc anh còn mềm hơn cả tóc cô nên lòng tự trọng của cô bị tổn thương nhiều chút.
“Đôi khi, tôi có cảm giác Chủ nhân như một vị thần đang dõi theo một câu chuyện.”
Anh nhắm mắt và mở miệng.
“…Anh đang nói về cái gì vậy?”
“Hừm.”
Tay Valletta nhẹ nhàng vuốt tóc Reinhardt. Reinhardt nhắm mắt, khẽ rên rỉ và mỉm cười.
“Chủ nhân… ngay cả khi có người chết trước mặt, hay khi bị treo ngược lên, người sẽ mang một biểu cảm như kiểu mình không thể làm được gì.”
Môi Reinhardt khẽ mấp máy.
“Như thể mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn và không thể tránh khỏi.”
Tay Valletta dừng lại.
Cảm giác như bị đinh đóng đinh vào đầu, Valletta nhìn xuống Reinhardt với vẻ mặt hơi cứng đờ. Trước khi cô kịp nhận ra, anh đã nhìn cô với ánh mắt rạng ngời.
“Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, dù biết rằng số phận đã sắp đặt trước nhưng tôi vẫn thường cảm thấy phẫn nộ. Nhưng chủ nhân đầy nhẫn nại của tôi thì không.”
“…Anh biết số phận đã sắp đặt trước?”
“Chủ nhân sẽ không tài nào biết tôi sẽ đi con đường nào nếu tôi rời khỏi vòng tay của người.”
Sau khi khéo léo né tránh câu trả lời của Valletta, Reinhardt từ từ đứng dậy với một nụ cười.
Sau đó, anh đẩy vai Valletta và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Những đầu ngón tay lạnh ngắt của anh lướt lên cổ cô và chạm vào trán cô.
Valletta ngồi dậy, và nhìn Reinhardt đang đối diện với cô.
“Mỗi khi nhìn chủ nhân, tôi đều muốn từ từ gặm nhấm rồi nuốt chửng người…”
Khóe môi nhếch lên.
“Tôi chắc rằng người sẽ tức giận, vì vậy tôi sẽ kiên nhẫn cho đến khi người cho phép tôi.”
“…Anh đang nói cái quái gì vậy?”
“A, vì đây cũng là phòng của tôi nên tôi có thể ngủ bên cạnh người không?”
“Nếu ta nói không thì anh sẽ không làm vậy?”
Trước câu hỏi của Valletta, Reinhardt mở to mắt và nhìn cô ngạc nhiên đến căm hờn.
Ánh nhìn đó sớm đã bị cuốn theo nụ cười quyến rũ mà ngay cả đàn ông cũng mê mẩn.
“Có vẻ như tôi không thể ngủ ở đây cho đến khi Chủ nhân chấp nhận tôi.”
“…”
“Không hổ danh là chủ nhân đầy khả ái của tôi.”
Valletta không nói gì, nhưng Reinhardt ngay lập tức khen ngợi cô khi anh cảm thấy rằng cô đã bỏ đi biểu cảm của mình.
Valletta thở dài và quay đi.
“Và hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm. Vì người đã thấm mệt.”
Lòng bàn tay Reinhardt lướt qua tóc cô. Với mỗi lần vuốt, cô bắt đầu mất ý thức.
Và sau đó, như bị tắt nguồn, cô ngủ thiếp đi.
Trước khi cô hoàn toàn bất tỉnh…
‘Tên điên này…’
Cuối cùng thì đôi mắt của Valletta cũng nhắm lại, không thể nói hết ý nghĩ len lỏi trong đầu.
Khi nhịp thở của cô trở nên nông hơn, Jin được thả đi vì người triệu hồi đã bất tỉnh.
Reinhardt đặt cô xuống giữa giường và đắp chăn cho cô.
Anh búng tay, một bức màn đen xuất hiện ở mọi hướng trên tường kính, ngăn không cho một tia sáng lọt vào.
Bàn tay Reinhardt chầm chậm lướt qua mái tóc nâu sẫm của Valletta. Đôi mắt đỏ lấp lánh trong bóng tối nhìn thẳng vào Valletta.
“Sẽ tốt hơn nếu người không thể làm được gì.”
Chỉ khi đó, người mới dựa dẫm vào tôi vì mọi thứ. Và người sẽ không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của tôi.
Những ham muốn trong anh thường xuyên trào dâng, và dường như anh sẽ làm một điều gì đó không thể thay đổi được.
“Nếu tôi không phải Chủ nhân Ma tháp thì tôi sẽ không thể ở bên cạnh người được.”
Anh bị ném vào vũng bùn, nơi có sự tồn tại giống như ngôi sao trên bầu trời, cao quý, xinh đẹp, mạnh mẽ và có năng lực mà bất cứ ai cũng thèm muốn. Một viên sỏi không thể nào đứng ngang hàng với ngôi sao được.
Nếu anh không có sức mạnh, anh sẽ không có cớ để buộc cô ở bên cạnh, cũng không có năng lực hay khả năng để làm như vậy.
Không nhất thiết phải có sắc đẹp. Bởi vì một ngày nào đó cái đẹp sẽ bị người ta chà đạp và trở nên khô héo.
“Nhưng nếu là người thì tôi không bận tâm đâu, Chủ nhân.”
Nếu cô muốn anh héo tàn, cô có thể tự mình đâm một kiếm vào anh.
Nếu cô ấy muốn gì, cô chỉ cần ra lệnh. Dù mệnh lệnh có là gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ trung thành tuân theo như một con chó được huấn luyện kĩ lưỡng.
Reinhardt hôn lên mu bàn tay của Valletta. Sau đó anh nằm xuống bên cạnh và nắm tay cô.
“Ngủ ngon nhé, Chủ nhân.”
Reinhardt nằm nghiêng như đang chờ đợi một câu trả lời không được đáp lại, nhìn cô một lúc rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đó là đêm ấm áp đầu tiên trong cuộc đời hai người.
***
“…”
Valletta thở dài trong lòng. Suốt cả tuần, Reinhardt thường để Valletta ngủ trước, sau đó anh sẽ nằm ngủ khi nắm tay cô.
Anh nắm chặt đến nỗi vào buổi sáng khi Valletta thức dậy, tay cô lúc nào cũng toát mồ hôi và cảm thấy khó chịu.
Reinhardt ngủ như một đứa trẻ, thở ra những hơi thở nhẹ nhàng và có vẻ rất thoải mái.
Anh khác hẳn lúc ngủ co ro trong góc hành lang, trong nhà kho hay chuồng ngựa, những nơi không có chỗ để ngủ như khi họ còn ở chỗ của bá tước Delight.
‘Ta có cần phải ngủ khi đang nắm tay như vậy không?’
Một lần cô tình cờ nhìn thấy Reinhardt đang ngủ trong góc hành lang, nhưng cô vờ như không biết, nghĩ rằng đó là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, thật không dễ giả vờ rằng cô không biết chuyện đó. Cô thể hiện một chút thương hại, nhưng rồi lại tuyệt vọng tránh mọi ràng buộc bằng mọi cách.
Cô lặng lẽ ngồi dậy trên giường.
Cô không thể bước xuống giường khi anh vẫn đang nắm tay cô. Có một vài thứ mới mẻ hiện diện trong căn phòng mà trước đây chỉ có đơn độc một chiếc giường.
Một giá sách với nhiều loại sách đủ để che một bức tường, một bàn làm việc, giấy tờ, bút và một phòng tắm rộng rãi.
Trái cây tươi được đặt trên bàn mỗi ngày, những bữa ăn bao gồm bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, cũng như bữa ăn nhẹ và giờ uống trà.
Nhiệt độ trong phòng dễ chịu, không nóng cũng không lạnh, luôn ổn định và không khí không bị khô. Chăn luôn mềm mại và thơm mùi nắng. Mọi thứ đều do Reinhardt cung cấp cho Valletta.
Anh đã làm bất cứ điều gì Valletta muốn. Ngay cả khi cô muốn ăn hoa quả trái mùa hoặc trái cây nhiệt đới từ một lục địa xa xôi ở bên kia đại dương, anh chỉ mất chưa đầy một giờ để mang chúng đến.
Anh sẽ yêu cầu một lời khen khi quỳ xuống giường và mỉm cười mỗi khi Valletta xoa đầu anh. Valletta bỏ tính cục cằn vì nghĩ rằng không có gì mà Reinhardt không thể làm được.
‘…Mình sắp hết thời gian.’
Bá tước Delight đã giam giữ những nô lệ mà ông ta nuôi dưỡng ở một nơi kinh khủng tên là ‘Phòng giáo huấn’.
Cô cần phải đến nơi đó.
Rõ ràng là những người làm thuê đang chăm sóc những nô lệ ấy sẽ ném họ ra ngoài ngay khi chúng mất đi sự hỗ trợ.
Nhiều khả năng chúng sẽ bán họ cho một nơi tồi tệ khác, hoặc tệ hơn là để họ chết đói.
Trên thực tế, nếu cô muốn cố vờ như mình không biết gì, cô có thể làm được. Tuy nhiên, điều này đã khiến cô bận tâm. Cô nhớ rằng thời gian còn lại của hợp đồng là khoảng một tuần hoặc lâu hơn.
‘Ngoài ra….’
Theo như những gì cô nhớ, nam chính trong Phòng giáo huấn sẽ lo liệu những chuyện rắc rối xảy ra trên thế giới này sau này.
Ban đầu, nhân vật chính đáng lẽ phải được thả ra khi Phòng giáo huấn bị phá hủy sau vụ thảm sát của Reinhardt, nhưng thay vì phá hủy nó, Reinhardt lại bận rộn nằm cạnh cô cả ngày.
Hơn nữa, theo như cô biết, không có tài liệu nào còn sót lại về sự tồn tại của Phòng giáo huấn.
Dù sao thì người đó cũng là Bá tước Delight, người luôn che giấu theo cách riêng của mình.
Nếu không có Reinhardt, ông ta đã không đi đến kết cục thê thảm như vậy.
‘Mình cần thả họ ra để Reinhardt chú ý đến anh ta.’
Cô không thể hiểu tại sao anh lại bị cô ám ảnh vô cớ như vậy.
Anh thực sự trông giống một thiếu niên ngây thơ khi yên tĩnh nằm ngủ, nhưng mở mắt ra, anh là một ác quỷ ngọt ngào có bộ dạng như thiên thần giáng thế.
Cô vừa suy nghĩ xong thì Reinhardt mở mắt.
Đôi mắt mơ hồ không tập trung đảo qua lại như đang nắm bắt tình hình xung quanh, và cuối cùng quay sang Valletta.
Anh nheo mắt và mỉm cười.
“Chủ nhân, người ngủ có ngon không?”
Valletta quay đầu đi để phản ứng lại lời chào nhẹ nhàng kia.
Nhờ phép thuật của Reinhardt, cô đã có một giấc ngủ sâu mà không hề mơ màng hay trằn trọc.
Cô không muốn Reinhardt hiểu lầm bằng cách thừa nhận nó.
“Chào buổi sáng, Chủ nhân.”
Reinhardt ngồi dậy, nắm lấy tay cô và mặt anh tiến gần trước mũi cô.
Có vẻ như anh sẽ không dừng lại nếu cô không đáp lại lời chào buổi sáng của anh bằng một nụ cười.
Valletta để lộ biểu cảm run rẩy.
“…Chào buổi sáng.”
Khi cô chào anh với vẻ mặt miễn cưỡng, anh cười toe toét và từ từ nhấc bàn tay đang nắm chặt của cô lên, hôn lên mu bàn tay Valletta rồi leo ra khỏi giường.
Khi Reinhardt búng ngón tay, những tấm màn đen xung quanh đều biến mất.
“Ta cần đến Phòng giáo huấn.”
Valletta vừa nói vừa nhìn theo chuyển động của Reinhardt. Vẻ mặt anh nhăn lại.
“Tại sao người lại muốn đến chỗ đó?”
“Để giải phóng những nô lệ. Dù sao thì họ cũng chết hoặc bị bán đi nơi khác, vì vậy ta muốn thả họ đi trong khi họ vẫn còn thuộc quyền sở hữu của ta.”
Cô không muốn sống chung với bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Reinhardt khoanh tay nhìn Valletta. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
“Có phải Chủ nhân định nói rằng người biết chỗ đó ở đâu và người muốn liều mạng đến đó?”
“Dù sao thì đây cũng là việc mà cha ta bày ra. Ta phải giải quyết nó. Chúng ta không thể để họ chết được, phải không?”
Khuôn mặt luôn nở nụ cười của Reinhardt đã biến dạng.
“Người vẫn coi con lợn đó là cha mình?”
“Ta không còn gì để nói.”
Anh sải bước đến và vòng bàn tay to lớn của mình qua má Valletta.
Reinhardt tiến đến gần mũi cô và mở miệng.
“Chủ nhân đối tốt với tất cả mọi thứ, trừ tôi. Chắc hẳn đó chỉ là lòng thương hại cho những gì người chưa từng nhìn thấy trước đây mà thôi.”
“Đó không phải lòng thương hại. Chỉ là…”
Cô chỉ không muốn cảm thấy tội lỗi.
Valletta sắp thốt ra lời thuyết phục nhưng rồi lại cắn chặt miệng mình. Đó là sự kiêu ngạo vô dụng của cô. Đó cũng là vì cô cảm thấy không cần thiết phải thuyết phục anh ta.
“Nơi đó…”
Reinhardt mở miệng, không cho thấy anh đang suy nghĩ gì. Anh ta nhún vai và búng ngón tay. Một cái bàn xuất hiện với thức ăn nóng hổi đã được đặt sẵn.
“Chủ nhân hãy dùng bữa trước đi.”
Reinhardt mỉm cười ngọt ngào và dịu dàng, kéo ghế ra và liếc nhìn cô. Dù cảm thấy không thoải mái nhưng Valletta vẫn lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế mà anh đã kéo ra.
Đó là một bữa ăn yên tĩnh hơn nhiều so với bình thường.