Anh ấy cũng biết trong tình cảnh này, anh ấy có vắt kiệt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể mong đợi Tiêu Sách giải quyết thôi.
Hơn nữa, lúc này Phương Bác có sự tự tin mù quáng với sức mạnh của Tiêu Sách, anh ấy tin tưởng Tiêu Sách nhất định có thể giúp mình.
Tiêu Sách suy nghĩ một lúc, tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ, cách tốt nhất là khiến người đứng sau màn biết món đồ đó đã không còn nằm trên người cậu nữa! Người đó chỉ muốn lấy đồ, nếu thứ này đã không còn nằm trên người cậu thì tự nhiên sẽ không nhắm vào cậu nữa, cậu sẽ yên ổn thôi.”
Phương Bác ngẩn ra, hỏi: “Ý của anh Sách là bán món đồ này đi à?”
Tiêu Sách lắc đầu: “Đương nhiên là không thể bán rồi! Bây giờ đến món đồ này là gì chúng ta cũng không biết, rốt cuộc nó đáng giá bao nhiêu tiền thì càng không biết, cứ tuỳ tiện đem ra ngoài bán thì có lẽ sẽ bị lỗ”.
Nói xong, Tiêu Sách nhìn Đằng Phát một cái, nói với Phương Bác: “Tiểu Bác, tạm thời để tôi giữ món đồ này, đợi sau khi làm rõ nó là gì, tôi sẽ trả lại cho cậu. Còn Đằng Phát... anh hãy trở về nói với người đại diện của anh rằng, món đồ này đang ở trên người tôi, nếu anh ta vẫn muốn tiếp tục nhiệm vụ này thì cứ việc phái sát thủ đến lấy từ tôi. Nhưng tôi khuyên anh ta một câu, ký hợp đồng với sát thủ không dễ dàng, đừng không cẩn thận một cái rồi mất hết tất cả!”
Nói xong, trong mắt Tiêu Sách loé qua một tia sáng, khoé môi nở nụ cười ung dung.
Đằng Phát nghe thấy, sắc mặt thay đổi đến vô cùng nghiêm trọng, mở miệng nói: “Tôi sẽ truyền đạt lại ý của anh. Nhưng người đại diện của tôi hơi ngạo mạn, mà tôi lại chỉ là sát thủ không đáng để mắt tới nhất dưới tay anh ta, anh ta chưa chắc sẽ nghe lời tôi nói, tôi không dám đảm bảo anh ta sẽ nghe lời tôi mà từ bỏ nhiệm vụ này.”
Tiêu Sách cười nhạt: “Anh chỉ cần truyền thông tin là món đồ này ở trên người tôi đi là được rồi, còn về việc anh ta có lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ này hay không thì không quan trọng, dù sao anh ta từ bỏ nhiệm vụ này thì vẫn còn những người đại diện khác nhận.
Nhưng nếu người đại diện của anh không từ bỏ, có lẽ không bao lâu sau, anh ta chỉ còn có thể dựa vào anh để kiếm tiền thôi... Ngoài ra, anh có thể dặn dò người đại diện của anh, bảo anh ta hãy xin nâng cấp độ khó và thù lao của nhiệm vụ này với Hắc Bảng. Bởi vì muốn lấy được món đồ này từ tôi, thì có thể nào cũng phải đến độ khó tám chín sao, bảo anh ta tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Tiêu Sách cười nói xong, Đằng Phát đột nhiên lại hơi ngây ra, trong miệng lẩm bẩm.
Lúc này, anh ta cảm thấy Tiêu Sách hơi tự cao quá rồi. Anh ta thừa nhận là Tiêu Sách rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn anh ta nhiều, nhưng anh nói là muốn lấy được món đồ này từ anh thì độ khó phải lên đến tám chín sao, đúng là khoác lác không cần bản thảo mà, đúng là khoác lác đến tận trời.
Bởi vì cho đến bây giờ, trên Hắc Bảng chỉ có hai nhiệm vụ chín sao, đó là ám sát người lãnh đạo của nước M và nước Hoa.
Muốn nhận nhiệm vụ chín sao, sát thủ thấp hơn cấp kim cương vốn dĩ không cần mơ tưởng đến, cho dù là các vua sát thủ đoàn kết lại thì cũng phải cẩn thận, cẩn thận, và thật cẩn thận.
Nhiệm vụ tám sao gần như là nhiệm vụ có độ khó cao nhất có thể hoàn thành trên Hắc Bảng rồi.
Thông thường muốn hoàn thành nhiệm vụ thế này, thì ít nhất cần vua sát thủ phải ra tay, hoặc là nhiều sát thủ cấp kim cương liên kết với nhau, vạch ra kế hoạch cẩn thận mới có thể thành công.
Hơn nữa, còn có xác suất thất bại rất cao!
Trong lịch sự của Hắc Bảng, Tiêu Sách từng thấy rất nhiều sát thủ cấp kim cương, thậm chí là vua sát thủ, thực hiện nhiệm vụ tám sao trở lên. Thông thường, mục tiêu của nhiệm vụ tám sao đều là một số lãnh đạo, cấp cao của các nước tầm trung và lớn, lúc sát chủ chấp hành nhiệm vụ thì có thể phải đối mặt với một đội quân đội...
Thế mà Tiêu Sách lại nói muốn lấy được món đồ này từ anh thì độ khó ít nhất phải là tám
sao.
Khoác lác thật dữ dội!
Đương nhiên là Đằng Phát không tin, cũng không định nói lại mấy lời khoác lác này của Tiêu sách với người đại diện của anh ta, nếu không anh ta cảm thấy mình nhất định sẽ bị cười nhạo.
Cười anh ta thổi phồng một nhiệm vụ vốn dĩ chỉ có độ khó hai sao thành tâm sao để lấp liếm cho sự thất bại của mình.
Tiêu Sách cũng không quan tâm Đằng Phát có tin hay không, sau khi anh nói xong thì lấy miếng gỗ đen từ trong tay Phương Bác, cẩn thận cất đi, sau đó nhìn Đằng Phát.
Tiêu Sách cười mở miệng nói: “Vậy cảm ơn đại ca Đằng đã phối hợp nhé, bây giờ anh có thể đi rồi.”
Đằng Phát nghiêm túc nhìn Tiêu Sách một cái, do dự một lúc, đột nhiên chắp tay nói: “Trước đó đã đắc tội, cảm ơn anh Sách đã bỏ qua. Không đánh không quen nhau, sau này anh Sách gì cần thì cứ tìm Đằng Phát tôi. Mặc dù tôi chỉ là một sát thủ cấp đồng trên Hắc Bảng, nhưng cũng xem như có chút đường lối ở thành phố Giang Lăng.”
Tiêu Sách cười nhạt, không ngờ Đằng Phát này lại biết điều như vậy. Rõ ràng hôm nay anh ta đã bị thiệt, kết quả vẫn có thể buông bỏ, mà còn nhân cơ hội làm thân với anh.
Nhưng Tiêu Sách cũng không thể không thừa nhận, Đằng Phát này rất thông minh.
Hơn nữa, anh ta là người của ông Triệu, mặc dù không phải là nhân vật chủ chốt, nhưng ít nhiều gì cũng có chút trọng lượng, đúng là có tác dụng với Tiêu Sách, giữ quan hệ không xa không gần với anh ta chỉ có lợi chứ không có hại đối với anh.
Anh cười, mở miệng nói: “Đại ca Đằng quá khách sáo rồi, sau này có cơ hội chúng ta cùng đi uống rượu.”
Đằng Phát nghe thấy thì vui mừng, vội vàng nói: “Có thời gian tôi sẽ mời, đến lúc đó tôi sẽ nhận tội đàng hoàng. Vậy hôm nay tôi không làm phiền nữa, mọi người cứ nói chuyện.”
Đằng Phát biết điều rời đi, trong nhà chỉ còn lại ba người Tiêu Sách.
“Tên này cũng thật gian xảo, thể mà còn biết nịnh nọt anh Sách. Anh Sách, anh lại thật sự cho anh ta mặt mũi, để tên đó lời to rồi!”
“Có thêm người bạn có thêm một con đường, Đằng Phát vốn dĩ không có thù oán gì với chúng ta, chỉ là trùng hợp nhận nhiệm vụ của cậu mà thôi. Nếu anh ta đã thật sự phục, vậy thì cũng không cần phải đối đầu đến chết.” Tiêu Sách bình thản nói. Ngoài ra còn có một nguyên nhân mà anh không nói, đó là Đằng Phát là một quân gian giải ngũ.
>
Mặc dù sau khi giải ngũ, anh ta đi đường vòng, nhưng dù sao cũng từng là quân nhân.
“Được rồi, mặc dù chuyện hôm nay vẫn chưa giải quyết triệt để, nhưng cũng xem như biết được không phải anh Pháo Hỏa đang trả thù chúng ta. Đằng Phát cũng sẽ truyền đạt ý của tôi đến người đại diện của anh ta, nên sự an toàn trong thời gian sắp tớ của cậu chắc sẽ không phải vấn đề quá lớn. Nhưng mà cậu vẫn phải cẩn thận một chút, chuyện của anh Pháo Hoả vẫn chưa xong đâu.”
Phương Bác gật gật đầu, đột nhiên cười nói: “Yên tâm đi anh Sách, em đã nghĩ ra cách để đối phó với anh Pháo Hoả rồi! Nếu tên Đằng Phát đó đã muốn nịnh nọt anh, nhưng anh Sách chắc chắn không có thời gian để đối phó với anh ta, vậy thì để em qua lại với anh ta một chút. Em nghĩ anh ta đã nể mặt anh Sách, thì chắc chắn cũng sẽ nể mặt em... Đằng Phát và anh Pháo Hỏa đều là người của ông Triệu, nhưng lại luôn đối đầu với nhau, có Đằng Phát che cho em, anh Phảo Hoả sẽ chẳng thể làm gì em, trừ khi anh Pháo Hoả tìm đến Tô Mạnh, đại ca của anh ta.”
Tiêu Sách nghe thấy thì mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên với Phương Bác. Thằng nhóc này đã nghĩ thông suốt rồi, lúc nãy còn đá Đồng Phát té ngã, còn nói là muốn dùng những thủ đoạn mà Tiêu Sách dạy anh ấy lên người Đằng Phát, nhưng quay người thì quên mất rồi, còn chuẩn bị lợi dụng Đằng Phát.
Nhưng mà, cách này đúng là không tệ. Nhưng cũng không thể đặt tất cả hy vọng lên người khác.
Tiêu Sách liếc anh ấy một cái, cười nói: “Cậu cứ làm người một cách đàng hoàng, sống một cách ngay thẳng, thì xác suất bị chặn lại kiểm tra người còn thấp hơn trúng vé số! Hơn nữa, cậu có thể lau sạch dấu vân tay trên khẩu súng, bình thường mang theo bên người cũng đầu động vào, nếu thật sự bị chặn lại, thì cậu mau xoay người chạy. Thằng nhóc cậu là quán quân chạy cự ly ngắn lúc học cấp ba mà, cảnh sát bình thường sẽ không đuổi kịp cầu trong thời gian ngắn. Đợi chạy đến nơi không người, cậu lấy quần áo bọc lấy súng rồi ném đi. Cuối cùng cho dù bị bắt, thì cũng không có chứng gì để chứng minh sáng là của cậu. Cậu nói qua loa vài câu, nhiều nhất là bị nhốt tám ngày, mười ngày... Dù sao cũng tốt hơn khi cậu gặp nguy hiểm, bị người ta đuổi giết, mà chỉ có thể khoanh tay chịu trói, mất luôn cả mạng!”
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác kinh ngạc nhìn anh.
Anh ấy đột nhiên vỗ đầu một cái, cười nói: “Vẫn là anh Sách giỏi, sao em không nghĩ ra chứ!
Nhưng mà anh Sách, đây là anh đang dạy em phạm tội đấy.”
Tiêu Sách lại liếc anh ấy một cái. Đương nhiên là anh biết giữ sủng phi pháp là phạm tội, nhưng anh thật sự không thể nào luôn ở bên cạnh Phương Bác để bảo vệ anh ấy. Vì sự an toàn của Phương Bác, anh chỉ có thể nghĩ ra kế sách này thôi.
Dù sao, nếu Phương Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cho dù anh có bản lĩnh lên trời thì cũng chỉ có thể giúp anh ấy trả thù mà thôi.
Nhưng cho dù Phương Bác bị bắt vì giữ súng phi pháp, thì chỉ cần người không sao, nhiều nhất mà ngồi mấy năm tù, Tiêu Sách vẫn có thể nghĩ cách để đưa anh ấy ra ngoài.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tối nay hai chúng ta uống nhiều như vậy, đi nghỉ sớm chút đi!”
Nói xong, Tiêu Sách nhìn Cố Minh mắt đã sắp díu lại, nãy giờ không nói gì, dặn dò: “Cố Minh, tôi đã chuyển vào thẻ của cậu bảy mươi lăm vạn, ngày mai cậu hãy đi ký hợp đồng sản xuất hộ, để bên nhà máy bắt đầu sản xuất, làm ra sản phẩm nhanh nhất có thể. Chúng ta có thể kiếm được số tiền đầu tiên một cách nhanh nhất hay không, thì phải xem lô hàng này rồi!”
Cô Minh nghe thấy, lắc lư đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo, mở miệng nói: “Yên tâm đi anh Sách, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Tiêu Sách gật đầu, nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây”
Về đến nhà mình, Tiêu Sách nằm trên giường, lấy mảnh gỗ màu đen kia ra, xem xét thật kỹ dưới ánh đèn.
“Ông già, ông biến mất thật không đúng lúc, lúc không cần ông thì cứ luôn cằn nhằn, làm nhảm bên tai, tôi không muốn nghe cũng không được. Lúc thật sự cần ông thì ông lại biến mất.”
Tiêu Sách lẩm bẩm một câu, vẫn không nhịn được mà muốn biết mảnh gỗ màu đen này là gì. Nhưng anh chỉ có thể tạm thời mặc kệ nó, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Tiêu Sách bị một tràn tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Anh kéo rèm cửa sổ, phát hiện có một chiếc xe thể thao Porsche đang dùng dưới lầu, một cô gái thân hình thấp bé, đeo mắt kính đen đang mỉm cười với Tiêu Sách ở tầng hai.
Tiêu Sách nhìn thấy cô ấy, đột nhiên ngây người ra.
“Anh Tiêu Sách, mặt trời sắp đốt đến mông rồi, mau dậy đi, cùng Mân Nhi đi chơi nào!” Cô gái cười tươi như hoa, hét lên với Tiêu Sách.
"Sao em lại đến đây? Sao em biết tôi sống ở đây?"
Tiêu Sách không ngờ rằng cô gái mà anh chỉ biết tên cô ấy là 'Mân Nhi lại có thể tìm thấy nhà của anh.
Khóe miệng Tiêu Sách khẽ run lên, anh mặc kệ cô ấy.
"Nói đi, em tìm tôi có việc gì?"
Anh không biết nhiều về Mân Nhi, nhưng cũng không hiểu tại sao, anh luôn cảm thấy có chút thân thiết với Mân Nhi, cảm thấy cô ấy có chút nghịch ngợm đáng yêu.
Giống như một cô em gái nhỏ, nên khi Tiêu Sách ở gần cô ấy anh cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
Mân Nhi mỉm cười, đột nhiên ôm lấy cánh tay Tiêu Sách, làm nũng nói: "Anh Tiêu Sách, không có việc gì thì em không thể đến tìm anh sao? Hôm nay anh có thể đi chơi với Mân Nhi không?"
"Không!" Tiêu Sách không hề do dự nói, mặc dù anh không bận việc gì, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian đi chơi với cô nhóc này.
Mẫn Nhi nghe xong đột nhiên mím chặt môi, đáng thương nói: "Anh Tiêu Sách, hôm nay là sinh nhật của Mân Nhi, Nếu anh không đi cùng em, thì em chỉ có thể... Chỉ có thể..."
Tiêu Sách vô cùng ngạc nhiên, nhìn cô ấy giống như sắp khóc, anh nhất thời có chút mềm lòng.
Anh không còn cách nào chỉ có thể nói: "Được rồi! Được rồi! Đừng giả bộ đáng thương ở đây, tôi đi mừng sinh nhật với em được chưa? Đi thôi!"
Sau khi Tiêu Sách nói xong, vẻ mặt Mân Nhi lập tức trở nên vui vẻ: "Anh Tiêu Sách, em biết
anh là người tốt nhất!"
Nói xong, cô ấy kiễng chân định hôn lên mặt Tiêu Sách, nhưng lại bị Tiêu Sách dùng lòng bàn tay chặn lại, Tiêu Sách nhìn cô ấy nói không nên lời: “Đàng hoàng một chút cho tôi! Cô nhóc như em còn chưa thành niên, học ở đâu hành động như vậy thể? Nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng tôi biến thái!”
Mẫn Nhi nghe vậy lập tức bĩu môi.
Lúc này Tiêu Sách lại đột nhiên sửng sốt, dừng lại nói: "Không đúng, tôi nhớ lần trước em nói với tôi, em đã thành niên, mới thành niên được mấy tháng, sao hôm nay lại sinh nhật? Em sinh nhật bao nhiêu tuổi? Mười tám? Hay mười chín? Em đang gạt tôi sao?"
Sau khi Tiêu Sách nói xong, gương mặt Mân Nhi chợt đờ ra.
Cô ấy ngượng ngùng nói: “Chuyện này, lần trước em đã nói dối anh. Mân Nhi ghét người khác nói em chưa trưởng thành, dù sao cũng chỉ cách vài ngày thôi nên em đã nói dối anh, anh Tiêu Sách, anh đừng giận! Hôm nay thật sự là sinh nhật của Mân Nhi, sinh nhật lần thứ mười tám, sinh nhật quan trọng nhất trong cuộc đời, anh đừng tức giận!”
Tiêu Sách không nói gì chỉ nhìn Mẫn Nhi, anh đột nhiên không biết cuối cùng những lời nói ra từ miệng cô gái này câu nào là thật.
“Cho tôi xem chứng minh thư” Tiêu Sách đột nhiên nói.
Mân Nhi lập tức sững sờ, ánh mắt có chút mơ hồ: "Cái này... Không cần, chứng minh thư không có gì hay để xem, anh Tiêu Sách, anh phải tin em."
Tiêu Sách cau mày nhìn Mẫn Nhi, đột nhiên vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.
Không phải anh cảm thấy Mân Nhi có thể lại nói dối anh ngày sinh nhật của cô ấy, mà là việc Mẫn Nhi từ chối cho anh xem chứng minh thư khiến anh nghĩ đến một khả năng.
Anh đột nhiên tự hỏi liệu Mẫn Nhi trước mặt anh có phải chính là Lý Mẫn Nhi hay không?
Một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, loli phúc hắc bí ẩn nhất, Tiêu Sách đã khai chiến với ông Triệu, xung đột với Lâm Vân, như nước với lửa với Lâm Bán Thanh.
Không được là Lý Mân Nhi!
Cô nhóc trước mặt Tiêu Sách, luôn luôn có một cặp kính râm che gần hết khuôn mặt, vì vậy Tiêu Sách cũng không biết cô nhóc này có phải rất đẹp hay không, nhưng nhìn vào ngũ quan và làn da thì chắc chắn là không tệ.
Mà độ tuổi và tên của cô ấy rất giống với Lý Mân Nhi!
“Chẳng lẽ em chính là là Lý Mân Nhi?” Ngay khi phỏng đoán này xuất hiện trong lòng Tiêu Sách, nó đã nhân lên không thể kiểm soát khiến anh càng ngày càng tò mò.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Mân Nhi, cố gắng nhìn thấy điều gì đó từ ánh mắt né tránh của cô ấy.
"Anh Tiêu Sách, sao anh không chịu tin Mẫn Nhi? Hôm nay thật sự là sinh nhật của Mân Nhi! Hừ, nếu anh muốn xem chứng minh thư của em, vậy em sẽ cho anh xem!"
Nói xong, Mân Nhi ra vẻ tức giận, tìm chứng minh thư trong túi và đưa cho Tiêu Sách.
Khi Tiêu Sách xem chứng minh thư anh đã ngây người ra một lúc.
Chứng minh thư cho thấy hôm nay đúng là sinh nhật của Mẫn Nhi, nhưng không giống như dự đoán của Tiêu Sách, cô ấy không phải Lý Mân Nhi, mà là Hạ Mân.
Mẫn Nhi lầm bầm nói: “Anh Tiêu Sách, nếu anh không tin Mân Nhi, Mẫn Nhi sẽ tức giận! Khi Mẫn Nhi tức giận sẽ rất đáng sợ.”
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, không nói lời nào, anh ngồi lên xe Mân Nhi, sau đó đột nhiên anh ngửi thấy một mùi gì đó, nhíu mày nói: “Cô nhóc em lại hút thuốc à?” Mân Nhi nghe vậy thì thè lưỡi nói: “Không có, đó là một người bạn đã hút thuốc trên xe em, không phải em hút, thật mà!”
Tiêu Sách nhìn Mẫn Nhi và bất ngờ nắm lấy cánh tay của cô ấy đưa lên chóp mũi của anh.
Một mùi thuốc lá thoang thoảng, quyện với mùi nước hoa thơm mát lập tức bay vào mũi Tiêu Sách, Tiêu Sách cười ha ha: “Bạn của em?”
Mẫn Nhi nhìn Tiêu Sách không nói nên lời, rồi bụm miệng.
"Anh Tiêu Sách, do tâm trạng không tốt nên em chỉ hút một điếu. Thật đấy, chỉ một điếu thôi! Em thề, em tuyệt đối không có nói dối anh!"
"Một điểu thôi sao? Ha ha."
Tiêu Sách cảm thấy anh thật sự không thể tin nổi cô nhóc này, anh đột nhiên đưa tay ra lấy túi của Mân Nhi, quả nhiên tìm thấy một gói thuốc lá trong đó.
Mở gói thuốc lá ra, bên trong chỉ còn lại một nửa.
“Đây là chỉ hút một điều mà em nói sao?”
Sự thật ở trước mặt, Mẫn Nhi không biết mình phải làm gì.
Tiêu Sách thấy cô ấy không nói lời nào, anh gõ lên đầu cô ấy một cái.
"Không còn gì để nói? Lần trước em đã hứa với tôi như thế nào? Em đã gọi tôi một tiếng anh Tiêu Sách, vậy thì đừng trách tôi quản em, nếu không sau này em đừng đến tìm tôi nữa, bằng không lần sau tôi thấy em hút thuốc nữa tôi lại đánh em!"
Nói xong, Tiêu Sách bỏ gói thuốc vào trong túi mình, thản nhiên nói: "Tịch thu!"
Miệng Mân Nhi run lên, ánh mắt càng thêm uể oải. Có vẻ như trước đây cô ấy chưa từng trải tình huống như vậy, thuốc của cô ấy bất ngờ bị Tiêu Sách tịch thu.
Nếu biết trước điều này...
Nhưng ngay sau đó, Mân Nhi đã khôi phục lại bình thường, nét mặt tươi như hoa.
Cô ấy lái xe rời đi, mở miệng nói: “Anh Tiêu Sách, buổi trưa em có mời mấy người bạn đến dự sinh nhật, nhưng anh Tiêu Sách mới là người quan trọng nhất, nên Mân Nhi chỉ đón một mình anh thôi.”
Tiêu Sách nghe vậy, không những không cảm động ngược lại còn không biết phải nói gì: "Lúc nãy ai vừa nói với tôi, nếu tôi không đi dự sinh nhật của cô ấy, sẽ không có ai đi cùng? Nhóc con, cuối cùng tôi còn có thể tin em không?"
Mẫn Nhi nghe vậy, lập tức ngẩn người ra...
Một lúc sau, cô ấy mới nhẹ nhàng nói: "Đó không phải chỉ là làm nũng thôi sao? Khi một gái làm nũng, nói dối cũng là điều bình thường thôi. Anh Tiêu Sách, sao anh lại nghiêm túc như vậy."
Tiêu Sách cũng không muốn nghiêm túc như vậy, chỉ là những lời nói ra từ miệng cô gái này, mười câu thì có đến chín câu là nói dối, ai cũng không thể nhẫn nại được.
Anh đột nhiên nhìn vào một bên mặt của Mẫn Nhi và bình tĩnh nói: "Mân Nhi, em thật sự tên là Hạ Mân?"
"Đúng vậy, em tên là Hạ Mân, sao em có thể nói dối anh được, chứng minh thư em cũng đưa anh xem rồi?” Vẻ mặt Mân Nhi đầy nghi hoặc hỏi.
“Vậy thì em tháo kính râm xuống cho tôi xem.” Tiêu Sách nói một cách nghiêm túc.
Mân Nhi lập tức đời người ra, yếu ớt nói: "Anh Tiêu Sách, bỏ đi. Mẫn Nhi trông rất xấu, nếu em tháo kính râm xuống, anh Tiêu Sách sẽ không thích Mân Nhi nữa."
"Nếu em bỏ kính xuống, bất kể em trông như thế nào, tôi đảm bảo sẽ chỉ thích em nhiều hơn" Tiêu Sách nói một cách nghiêm túc.
“Thật sao?”
“Thật đấy!”
“Quên đi, lời của đàn ông các anh không có câu nào là thật. Giờ thì nghe hay đấy, nhưng khi em tháo kính xuống không còn xinh đẹp, chắc chắn anh sẽ không thích Mân Nhi nữa.”
“Không, tôi không giống với những người đàn ông khác.”
“Không giống chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không giống."
“Nếu em không tháo, tôi sẽ xuống xe” Tiêu Sách mở miệng nói, đặt tay lên nắm cửa.
Mẫn Nhi hơi bối rối, sau đó bĩu môi nói: "Được rồi, anh hứa với em đi, cho dù Mân Nhi trông như thế nào, anh cũng không thể không thích Mân Nhi."
"Được."
Tiêu Sách nói xong, Mẫn Nhi từ từ tháo kính râm xuống, anh nghiêm túc nhìn cô ấy.
Trong một giây tiếp theo, khuôn mặt của Mẫn Nhi lộ ra trước mắt Tiêu Sách, Tiêu Sách sững sờ một lúc, trong lúc nhất thời không có chút phản ứng.
Mẫn Nhi không xấu, ngũ quan cân đối, làn da thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng có thể coi là khá xuất sắc.
Nhưng cô ấy hoàn toàn khác với những gì Tiêu Sách tưởng tượng.
Cho đến lúc này, ý nghĩ Mân Nhi là Lý Mân Nhi đã biến mất hơn một nửa.
Anh biết Lý Mẫn Nhi là người đứng đầu trong bốn người đẹp Giang Lăng, diện mạo nhất định không phải tầm thường, nhất định phải sánh ngang với Cao Cấn Bằng và Lâm Bán Thanh, thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Còn Mân Nhi, mặc dù cô ấy cũng coi như là xinh đẹp, nhưng cô ấy còn kém xa mức đó.
“Xem ra Mân Nhi thật sự không phải là loli phúc hắc Lý Mân Nhi... Cô ấy tên là Hạ Mân. Lúc này, Tiêu Sách nghĩ thầm trong lòng.
Anh vỗ đầu Mân Nhi và nói: "Không đeo kính cũng rất đẹp, sao em phải đeo nó vậy, cảm giác rất lạ, sau này không cần đeo Mân Nhi cũng rất đẹp..."
Tiêu Sách nói xong, anh phát hiện ra trong mắt Mân Nhi xuất hiện một lớp sương mù.
"Anh Tiêu Sách, em không có người thân bên cạnh, từ nhỏ đến lớn cũng không có ai yêu thương em. Anh là người đầu tiên nói em xinh đẹp." Cô ấy bĩu môi, bật khóc nói.
Lúc này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, anh gõ nhẹ lên đầu Mân Nhi: "Mân Nhi đừng khóc, sau này anh sẽ coi em như em gái."
“Em gái? Vậy thì không cần!” Mân Nhi nghe xong lập tức thu lại dáng vẻ đáng thương nước mắt như mưa, nghiêm nghị nói không chút do dự.
Câu nói suýt nữa khiến Tiêu Sách nghẹn chết.
Anh lườm một cái, quá lười để quan tâm với cô gái có vấn đề.
Rất nhanh, Mẫn Nhi lái xe đưa Tiêu Sách đi qua thành phố, đến một quán bar ở phía bên kia của thành phố Giang Lăng.
Lúc này còn chưa tới trưa, nhưng cửa quán bar đã mở, trước cửa treo những băng biểu ngữ Chúc mừng sinh nhật Hạ Mân, Chúc mừng Hạ Mân trưởng thành, 'Happy birthday Hạ Môn, "Hạ Mân - Tớ yêu cậu,... Khiển Tiêu Sách há hốc mồm, trước những cách thức tầm thường khó hiểu này không nói nên lời.
Mẫn Nhi dường như không biết sẽ có điều bất ngờ như vậy, nhìn thấy những bằng biểu ngữ này, cô ấy đỏ mặt xấu hổ.
Cô ấy giậm chân, không nhịn được muốn xoay người rời đi, chán nản nói: "Mấy người này, còn nói sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho tôi, kết quả là như vậy sao? Tức chết đi được."
Tiêu Sách sờ mũi muốn cười ra thành tiếng, rõ ràng là bạn của Mân Nhi đã bao trọn toàn bộ quán bar chỉ để tổ chức sinh nhật cho Mân Nhi.
"Đi thôi, vào đi."
Nếu đã đồng ý đi cùng Mân Nhi tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy, giờ Tiêu Sách đường nhiên sẽ không rời đi, anh cũng muốn xem bạn bè của Mẫn Nhi có phải giống Mân Nhi không, là một đám thanh niên có vấn đề không đáng tin cậy.
Sau khi bước vào quán bar, Tiêu Sách thấy toàn bộ quán bar đã được bố trí rất tinh tế, đầu đầu cũng nhìn thấy những lời chúc phúc dành cho Mân Nhi cùng với một số bức ảnh chụp cũ.
"Thực sự quá có tâm... Mặc dù nó hơi tầm thường, nhưng bố trí ra cũng rất mất nhiều công sức, không phải là đám người theo đuổi em làm đấy chứ?" Tiêu Sách nói, nở nụ cười nhàn nhạt.
Mẫn Nhi nghe thấy câu này, ngây người một lúc: "Chẳng lẽ là anh ta đã làm? Nhưng em không mời anh ta đến..."
“Anh ta là ai?” Tiêu Sách tò mò hỏi.
Mân Nhi bĩu môi nói: "Một trong những người theo đuổi em, anh ta là người tầm thường nhất! Tâm thường thì cũng thôi đi, còn luôn cảm thấy mình đi đầu trong lĩnh vực thời thượng, thật đáng ghét! Hi vọng không phải anh ta..."
"Bọn họ đầu rồi?"
Khi Mẫn Nhi đang nói chuyện, bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên, vô số ruy băng và bóng bay nhiều màu sắc đột nhiên rơi xuống đầu họ.
Ngay lập tức, đèn sáng rực, mười mấy thanh niên nam nữ dẫn nhau bước ra, nam thì ăn mặc thanh lịch, nữ thì trang điểm đậm.
"Hạ Mân, ha ha, thế nào? Có vui không? Bất ngờ không?"
"Tổ chức như vậy đủ to rồi phải không? Ha ha, những thứ này đều do cậu Hoàng đặc biệt sắp xếp, Mẫn Nhi, đừng quá xúc động."
"Ooo, ooo! Mẫn Nhi, sinh nhật vui vẻ..."