Sau khi ra khỏi bãi biển, Ôn Liễu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay người lại nhìn thoáng qua, ánh mắt vẫn còn vương vấn sợ hãi, nghĩ lại còn rùng mình, không còn vẻ hưng phấn như lúc mới đến nữa.
Điều này khiến cho Tiêu Sách lại lần nữa cảm thấy hơi có lỗi.
Ôn Liễu từ nhỏ đã thích biển, nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy biển, cuối cùng cô cũng thấy được biển cả bao la, nhưng lại bị hai tên sát thủ phá hỏng hết mọi thứ.
Mà hai tên sát thủ này chẳng có chút liên quan gì đến cô. Người mà bọn họ nhắm đến là Tiêu Sách, Ôn Liễu chỉ là bị anh làm liên lụy mà thôi.
Bây giờ có lẽ trong lòng Ôn Liễu đã có nỗi sợ hãi với biển rồi. Tiêu Sách có cảm giác tội lỗi khi đã phá hủy đi mộng tưởng đẹp đẽ trong lòng Ôn Liễu.
"Xin lỗi, Ôn Liễu..." Tiêu Sách không khỏi cảm thấy có lỗi nói.
Ôn Liễu vội vàng che miệng Tiêu Sách, lắc đầu nói: "Tiêu đại ca, anh đừng nói xin lỗi, tôi... tôi không trách anh, thật đấy, tôi không hề trách anh!"
Rõ ràng Ôn Liễu cho rằng Tiêu Sách nói xin lỗi với cô là vì chuyện vừa rồi anh đã chạm vào đùi cô.
Điều này nhất thời khiến Tiêu Sách vô cùng buồn bực, anh vừa định lên tiếng giải thích lại với cô thì Ôn Liễu đã mở miệng trước: "Người nên nói xin lỗi là tôi, nếu như không vì cứu tôi thì anh cũng sẽ không bị thương, tôi nên cảm ơn anh..."
Nói đến đây, Ôn Liễu đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng hỏi: "Tiêu đại ca, tình huống vừa rồi rốt cuộc là sao? Tại sao hai tên đó đột nhiên lại tấn công chúng ta? Tình huống vừa rồi của anh thật kinh khủng, suýt chút nữa thì tôi tưởng là anh sắp chết rồi. Bây giờ thân thể anh thật sự không sao đó chứ?"
Tiêu Sách nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Liễu thì không khỏi thở dài.
Anh không muốn che giấu với Ôn Liễu, thành thật nói: "Ôn Liễu, cô không cần phải cảm ơn tôi, bởi vì người mà hai tên đó nhắm đến là tôi. Bọn chúng muốn giết tôi, tôi đã đắc tội với một số người, cụ thể là ai thì tôi không thể nói với cô, những chuyện xảy ra hôm nay cô hãy nhớ đừng nói với bất cứ ai, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Sách, Ôn Liễu há hốc miệng, cuối cùng chỉ mạnh mẽ gật đầu.
"Tiêu đại ca, anh cứ yên tâm, tôi thề sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện xảy ra hôm nay... Nhưng thân thể của anh thực sự không sao chứ? Vừa rồi trạng thái của anh giống như bị trúng độc rồi..."
Tiêu Sách gật đầu: "Đúng là đã bị trúng độc, nhưng bây giờ không sao rồi."
"Trúng độc thì làm sao có thể không sao được chứ? Tiêu đại ca, tôi cùng anh đi bệnh viện nhé, nếu không thì tôi vẫn không yên tâm..." Ôn Liễu lo lắng nói.
Tiêu Sách lắc đầu, cố gắng thoải mái cười nói: "Tôi thật sự ổn rồi, cô cứ yên tâm đi, cô cảm thấy rằng tôi sẽ lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn sao?"
"Nhưng mà, trúng độc nếu không được chữa trị thì thân thể làm sao có thể ổn được chứ..." Ôn Liệu vẫn không yên tâm, cau mày nói.
Tiêu Sách vỗ đầu cô, chỉ cười không giải thích gì thêm. Anh biết Ôn Liễu không tin, nếu đổi thành người khác, Tiêu Sách cũng sẽ không tin.
Kịch độc trên mũi tên kia hoàn toàn đủ để lấy mạng một cách nhanh chóng.
Với liều lượng độc trong người Tiêu Sách, đối với người bình thường nếu như không được đưa đến bệnh viện kịp thời và điều trị bằng một lượng lớn huyết thanh thì cũng đủ để chết mười lần rồi.
Nhưng thân thể Tiêu Sách thực sự đã không còn gì phải lo ngại.
Nếu như không vì từ tám năm trước Tiêu Sách đã bắt đầu luyện tập môn khí công vô danh do lão già kia chỉ dạy, thì dù cho anh không chết cũng đã bị tàn phế rồi.
Nghĩ đến khí công vô danh kia, Tiêu Sách không khỏi xúc động thở dài vì nó lại cứu anh một mạng.
Tám năm trước, thân thể của Tiêu Sách không hề cường tráng như bây giờ, thậm chí có thể nói là hơi gầy. Sau khi nhập ngũ, lúc huấn luyện tân binh anh cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Mà chính là khi đó anh đã gặp được lão già kia.
Lão già kia đã dạy cho anh một bộ công pháp khí công, nói rằng nếu anh kiên trì luyện tập mỗi ngày, nó có thể khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn và anh sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại.
Vốn dĩ lúc đầu Tiêu Sách không tin, cảm thấy lão già kia đang lừa anh.
Bởi vì anh đã tiếp xúc với cái gọi là bậc thầy khí công, cao thủ khí công, tất cả cũng chỉ là thần côn mà thôi. Trên đời này vốn dĩ không có cái gọi là khí công.
Nào là đá vỡ trong ngực, đánh trâu xuyên núi, đều là kỹ xảo hoặc mấy trò lừa người, không hề liên quan gì đến khí công.
Nhưng lão già kia cứ nhất quyết muốn Tiêu Sách tập luyện, anh đành phải miễn cưỡng thử luyện một chút.
Nhưng Tiêu Sách không ngờ rằng chỉ vừa mới luyện chưa đến một tuần, anh đã cảm nhận được hiệu quả rõ rệt.
Cơ thể của anh bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, sức lực và tốc độ đều đã tăng lên không ít.
Điều này đã khiến Tiêu Sách từ một người bình thường trong đám tân binh, dần dần bộc lộ tài năng trở nên nổi bật. Đặc biệt là sau một tháng luyện tập thì đã không có người nào trong đám tân binh là đối thủ của anh.
Mặc dù Tiêu Sách cũng không thể khẳng định đây đều là hiệu quả của khí công vô danh, nhưng anh đã được nếm trải lợi ích mà nó mang lại, nên bắt đầu luyện tập nghiêm túc hơn.
Và sau ba tháng, cho dù là trong số các binh lính lão luyện thì cũng hiếm có ai có thể uy hiếp được anh.
Thậm chí là quân mũi nhọn có kỹ năng tốt hơn anh, Tiêu Sách đánh không lại, cũng có thể dựa vào thân thể cường tráng, bền bỉ để phòng thủ và kéo dài thời gian, vật lộn cùng đối phương rồi giành chiến thắng
Sau khi hoàn thành ba tháng huấn luyện tân binh, bởi vì thành tích xuất sắc nhất mà Tiêu Sách được đưa đến doanh trại huấn luyện quân mũi nhọn.
Nửa năm ở trong doanh trại huấn luyện quân mũi nhọn anh càng chăm chỉ luyện tập khí công vô danh. Mỗi ngày anh đều có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình. Tuy là thoạt nhìn cũng không phải quá cường tráng, nhưng lại tràn đầy sức mạnh mang tính đột phá.
Quan trọng hơn là năm giác quan của anh cũng ngày càng trở nên nhạy bắn hơn.
Dù là thực hiện loại huấn luyện gì thì anh đều có thể đứng đầu danh sách, không ai có thể sánh được.
Khi kết thúc nửa năm huấn luyện trong doanh trại quân mũi nhọn, anh được trung đội Lang Nha trực tiếp lựa chọn, là bộ đội đặc chủng tác chiến thần bí và mạnh mẽ nhất của quân đội nước Hoa.
Mỗi người trong trung đội Lang Nha đều là người lính vô cùng cường tráng và mạnh mẽ, nhưng Tiêu Sách nhanh chóng có được chỗ đứng vững chắc nhờ sự trợ giúp của khí công vô danh. Sau đó anh bộc lộ tài năng và cuối cùng trở thành đội trưởng của trung đội Lang Nha.
Trong suốt những năm Tiêu Sách làm đội trưởng, anh đã dẫn dắt đồng đội của mình hoàn thành vô số nhiệm vụ nguy hiểm và khó khăn.
Trong đó, nhiều lần Tiêu Sách suýt chết trên chiến trường, nhưng dựa vào khí công vô danh mà anh may mắn thoát chết.
Với chiến công của anh, nếu anh đồng ý rời khỏi trung đội Lang Nha thì sẽ được thăng chức ngay lập tức.
Đừng nói là trung đội trưởng, lữ đoàn trưởng, mà thậm chí là sự đoàn trưởng anh đều có thể đảm nhiệm.
Thế nhưng Tiêu Sách không nỡ rời xa những đồng đội trong trung đội Lang Nha của mình, vậy nên anh vẫn luôn không rời đi.
Cho đến khi, anh bị Lý Như Yêu hãm hại, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật quân đội, buộc phải xuất ngũ.
Tiêu Sách đã luyện khí công vô danh được tám năm, luyện đến cái trình độ mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu rõ được, lão già kia cũng chưa từng nói với anh luyện đến mức này có tốt hay không.
Điều duy nhất mà Tiêu Sách biết chính là khi luyện đến năm thứ ba, cuối cùng thì anh đã cảm nhận được cái gọi là khí.
Cũng chính là sau khi anh luyện ra khí, anh mới có thể áp chế tất cả thành viên trong trung đội Lang Nha, trở thành Long Vương mà không ai có thể bàn cãi, là con sói đầu đàn được tất cả mọi người ủng hộ.
Trước kia, khi Tiêu Sách chữa trị cho bố của Trầm Y và ông cụ Lâm, anh cũng đã điều khiển khí, cẩn thận từng chút đập vỡ cục máu đông trong đầu hai người, sau đó chải và xoa bóp các huyệt trên thân thể bọn họ để thúc đẩy quá trình lưu thông máu ở chân tóc, cho nên họ mới có thể tỉnh lại.
Và lần này, kịch độc trong cơ thể Tiêu Sách cũng chính nhờ vận chuyển khí trong cơ thể mới có thể dồn kịch độc vào một điểm, cuối cùng phun ra ngoài.
Lúc này trong cơ thể của anh hoàn toàn không còn bất kỳ chút độc tố nào.
Mặc dù Ôn Liễu không tin, nhưng Tiêu Sách cũng sẽ không giải thích rõ ràng với cô, bởi vì khí công vô danh và khí trong cơ thể chính là bí mật lớn nhất của anh.
Cho đến bây giờ, Tiêu sách cũng không dám nói với bất kỳ ai.
Trong mấy năm qua, anh ấy cũng đã bí mật thử đi tìm hiểu xem liệu còn có người nào khác trên thế giới này giống như anh, đã thực sự luyện ra “khí” hay không.
Tiêu Sách đã từng đi gặp vô số những người được gọi là “bậc thầy khí công, người có năng lực đặc biệt, nhưng phát hiện toàn bộ đều là những kẻ gạt người.
Ngoài bản thân anh ra thì Tiêu Sách không tìm được người nào trong cơ thể có “khí” giống với anh, cho nên Tiêu Sách cũng không dám nói chuyện này với bất kỳ ai.
Vì thế, anh âm thầm luyện tập khí công vô danh trong suốt tám năm mà ngay cả một người để cùng nghiên cứu thảo luận cũng không có.
Ngay cả lão già kia, sau khi dạy anh khí công vô danh thì không còn quan tâm đến nữa, cũng không hỏi han gì đến tình hình luyện tập của anh, như thể ông ta đã quên mất vây.
"Tôi thực sự không sao, bây giờ tôi khỏe hơn bao giờ hết, không tin thì thì cô sờ thử xem..."
Tiêu Sách cười, nói với Ôn Liễu, anh vốn là mong cô có thể yên tâm, nhưng khi anh nói xong lại phát hiện khuôn mặt thanh tú của Ôn Liễu lập tức đỏ lên rồi cúi đầu xuống.
Lúc này Tiêu Sách mới kịp phản ứng biết hai chữ sờ sờ mà mình đã nói lại khiến cho Ôn Liễu nghĩ nhiều rồi.
Điều này nhất thời khiến Tiêu Sách chẳng biết phải làm sao, anh biết có lẽ sau hôm nay, anh đã không còn cách nào có thể giải thích rõ ràng, Ôn Liễu sẽ luôn cho rằng anh lén lút chạm vào cô.
Nhưng mà sau khi Ôn Liễu nghe Tiêu Sách nói vậy, cô cũng không khăng khăng muốn anh đến bệnh viện nữa.
Ngay sau đó, hai người bắt một chiếc taxi.
"Tôi... Tôi quay về trường học.." Ôn Liễu do dự một chút rồi nói.
Tiêu Sách gật đầu, đưa Ôn Liễu đến dưới lầu ký túc xá nữ của trường, dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới rời đi, sau đó anh bắt taxi quay về khu nhà ổ chuột.
"Lý Tứ Hổ..."
Sau khi Tiêu Sách về đến nhà, anh không hề nghỉ ngơi mà bắt đầu lên kế hoạch, làm thế nào để dạy cho Lý Tứ Hổ một bài học nhớ đời.
Sản nghiệp nhà họ Tô rất lớn, nhưng ở thành phố Giang Lăng lại không nhiều.
Thành phố Giang Lăng là một trong những trung tâm kinh tế tài chính của nước Hoa, quy mô sản nghiệp của nhà họ Tô ở đây lại không được mở rộng, đây là chuyện mà nhà họ Tô không thể chấp nhận.
Cho nên, Lý Tứ Hổ có được sự tín nhiệm của Lý Như Yêu, trở thành người dẫn đầu trong việc mở rộng thị trường ở thành phố Giang Lăng.
Kế hoạch đầu tiên của nhà họ Tô đối với thành phố Giang Lăng là tiến vào lĩnh vực bất động sản cao cấp, chi một khoản tiền lớn để mua một mảnh đất gần công viên Nguyên Giang nổi tiếng nhất thành phố Giang Lăng, chuẩn bị phát triển một khu chung cư lâm viên cao cấp.
Lý Tử Hổ là người phụ trách, phần lớn thời gian đều tập trung vào hạng mục. Tiêu Sách muốn trả thù anh ta, chỉ cần đến công trường ẩn nấp chờ đợi, cuối cùng cũng sẽ tóm được anh ta.
Cái gọi là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn; tiểu nhân báo thù, từ sáng đến tối.
Tiêu Sách vốn dĩ muốn làm một người quân tử, đợi cho đến khi phát triển được sức mạnh của bản thân rồi mới đi tìm nhà họ Tô tính sổ.
Nhưng nhà họ Tô lại không để anh sống yên ổn thì anh cũng không ngại trở thành một kẻ tiểu nhân!
Vì vậy, sau khi Tiêu Sách suy nghĩ xong, anh lập tức hành động ngay, thay một bộ quần áo rồi trực tiếp bắt taxi đi thẳng đến công viên Nguyên Giang, ẩn nấp chờ Lý Tứ Hổ xuất hiện.
Mặc dù Lý Tứ Hổ cũng đã từng
Mà khu chung cư lâm viên cao cấp do nhà họ Tô phát triển nằm cách công viên Nguyên Giang mấy trăm mét.
Bởi vì Nhà họ Tô muốn làm nên tên tuổi ở thành phố Giang Lăng, để thuận lợi cho việc phát triển thị trường sau này, vì vậy mà họ gần như đã hỗ trợ hết
mình cho nơi đây, nhất định phải xây dựng nên khu chung cư lâm viên tốt nhất ở thành phố Giang Lăng.
CD
Lúc Tiêu Sách tới nơi thì nhìn thấy toàn bộ công trường vẫn đang hoạt động cả ngày lẫn đêm.
Mặc dù Tiêu Sách đến đây là để ẩn nấp chờ Lý Tứ HỔ xuất hiện, nhưng thực tế thì chính anh cũng cảm thấy chuyện này có thể sẽ không dễ dàng, chẳng qua hôm nay chỉ đến để làm quen với môi trường và thăm dò địa hình một chút mà thôi.
Nhưng khi anh dạo quanh công trường một vòng thì hết sức ngạc nhiên khi thấy ở đây dường như không có đủ nhân viên bảo an
Vốn dĩ Tiêu Sách chỉ muốn quan sát từ bên ngoài, thế nhưng khi nhìn thấy tình hình như vậy, anh lập tức tìm một chỗ, trực tiếp nhảy vào bên trong công trường.
Anh tìm thấy một cái mũ bảo hộ để đội bên trong một cái lều ở công trường, những công nhân anh gặp dọc đường cũng không hề nghi ngờ danh tính của anh, vì thế mà Tiêu Sách thoải mái đi loanh quanh trong công trường.
Thậm chí dọc đường đi anh cũng không hề nhìn thấy một nhân viên bảo an nào!
Điều này nhất thời khiến Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, nơi đây sắp được xây dựng thành một quần thể biệt thự lâm viên, vật liệu xây dựng được sử dụng đều là những thương hiệu nổi tiếng thế giới và cực kỳ đắt đỏ.
Thế nhưng với tình hình an ninh như vậy, nếu như bị một số người có dụng ý nhắm tới thì e rằng những vật liệu xây dựng này có thể dễ dàng bị trộm đi, nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.
Tuy nhiên, điều này lại tạo điều kiện cho Tiêu Sách dễ dàng hành động.
Đây chính là cơ ngơi của nhà họ Tô tại thành phố Giang Lăng, Lý Tứ Hổ làm tổng phụ trách, nếu như anh ta không đi ra ngoài gây rối thì rất có khả năng là vẫn còn ở đâu đó trong công trường.
Chỉ có điều, diện tích của công trường quá lớn, Tiêu Sách dạo qua một vòng cũng không tìm được Lý Tứ Hổ.
Anh do dự một chút rồi đột nhiên ngăn một người đàn ông thoạt nhìn trông giống như quản đốc nhỏ lại, hỏi anh ta: "Giám đốc Lý ở đâu? Tôi tìm anh ấy có việc gấp."
Quản đốc kia nhìn thoáng qua Tiêu Sách, thấy Tiêu Sách đội mũ bảo hộ của công trường thì cũng không nghĩ nhiều, anh ta nói: "Giám đốc Lý chắc đang ở bộ phận bảo an của khu B4, không biết bây giờ anh ấy đã về chưa."
"Cảm ơn anh."
Tiêu Sách nói xong liền xoay người đi về phía bộ phận an ninh của khu B4.
Lúc trước anh cũng đã từng đi ngang qua khu B4, từ xa đã nhìn thấy bộ phận bộ bảo an ở đâu, nhưng dù sao anh cũng tới đây để gây rắc rối, cho nên không tới gần.
Với suy đoán anh, nếu trên công trường không có nhân viên bảo an thì nhất định là bọn họ đều tập trung ở bộ phận bảo an.
Nhưng anh lại không ngờ Lý Tứ Hổ cũng đang ở đấy, xem ra trên công trường không có nhân viên bảo an có lẽ liên quan đến việc Lý Tứ Hổ ở bộ phận bảo an.
Lấy được tin tức của Lý Tứ Hổ, Tiêu Sách có vẻ rất vui.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng chí ít phải ẩn nấp ở đây mấy ngày thì mới có thể tìm được cơ hội dạy cho Lý Tứ Hổ một bài học, không ngờ ngày đầu tiên vừa đến thì anh đã tìm được cơ hội.
Rất nhanh, Tiêu Sách đã tới bên ngoài bộ phận bảo an của khu B4.
Bộ phận bảo an là một tòa nhà sân vườn có diện tích lớn, được lát gạch đỏ và ngói xanh, mái ngói cong, ngay cả khung cửa sổ cũng được phỏng theo cửa sổ kiểu cổ, nhìn từ bên ngoài có thể thấy được tình hình bên trong đại sảnh tầng một.
Tiêu Sách xuyên qua cửa sổ nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Lý Tứ Hổ.
Ở bên trong bộ phận bảo an lúc này có ít nhất hai mươi người, ngoài Lý Tứ Hổ ra thì những người khác đều là nhân viên mặc đồng phục bảo an.
Mà lúc này, những nhân viên bảo an đều đang vây quanh Lý Tứ Hổ.
Tiêu Sách ở bên ngoài nghe lén, lập tức hiểu được tại sao trên công trường không có nhân viên bảo an, bọn họ đều bị Lý Tứ Hổ kéo đến đây, nghe anh ta lải nhải khoe khoang.
"Tên này vẫn cứ thích khoe khoang như vậy, muốn ra vẻ ta đây..."