Nếu như nhà họ Lâm đã giành được Tiên Thiên Công, không cần Tiêu Sách giao cho bọn họ, không ghi nhớ phần ân tình của anh, mặc dù Tiêu Sách cũng sẽ không nói gì nhưng về mặt tâm lý sẽ cảm thấy người nhà họ Lâm không đáng để kết giao.
Sau này đường ai nấy đi, mỗi người mỗi ngả, cho dù Lâm Kiệt có đánh giết đến cửa, Tiêu Sách cũng sẽ không giúp đỡ nhà họ Lâm nữa.
Nhưng ông cụ Lâm rất hiểu chuyện, giao phần ân huệ này cho anh.
Được rồi, vậy thì xứng đáng để Tiêu Sách kết giao qua lại.
“Ông cụ Lâm khách khí quả rồi, Tiên Thiên Công vốn dĩ là do nhà họ Lâm đánh rơi, không cần phải nói đến đại ân gì đó đầu, Tiên Thiên Công này mặc dù chỉ có ba phần trước, nhưng cháu tin nếu dùng đúng, có thể đào tạo ra không ít cao thủ cho nhà họ Lâm, đây chính là vật quay về với chủ cũ.”
Nói xong, Tiêu Sách giao Tiên Thiên Công đã sớm chuẩn bị cho ông cụ Lâm Lâm An.
Sau khi Lâm An nhận lấy, cả người nhất thời kích động đến run rẩy, năm đó bố ông ta không truyền Tiên Thiên Công cho ông ta mà chỉ truyền cho Lâm Kiệt mà thôi.
Lúc đó, Lâm An không chút oán hận nhưng bởi vì sự rời đi của Lâm Kiệt mà làm mất Tiên Thiên Công của nhà họ Lâm, điều này khiến ông cụ Lâm tự trách rất lâu.
Mà bây giờ, Tiên Thiên Công cuối cùng cũng trở lại trong tay nhà họ Lâm rồi.
Mặc dù không hoàn chỉnh, chỉ có ba phần trước những giống như lời Tiêu Sách nói, ba phần trước cũng có thể khiến cho nhà họ Lâm đào tạo được rất nhiều cao thủ rồi.
Đến lúc đó cho dù Lâm Kiệt trở về nước, nhà họ Lâm cũng không đến nỗi không có sức chống trả.
Lâm An không mở ra kiểm tra mà giao Tiên Thiên Công cho Lâm Vân cũng đang rất kích động, sau đó nói với Tiêu Sách: “Cậu bạn Tiêu Sách, ân huệ to lớn này nhà họ Lâm chúng tôi suốt đời không quên! Từ nay về sau, cậu bạn Tiêu Sách chính là đối tác chiến lược quan trọng nhất của nhà họ Lâm, cậu có bất kỳ yêu cầu gì nhà họ Lâm cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, tuyệt đối không hai lời!”
Lời ông cụ Lâm vừa nói ra, bố con Lâm Hạo Bằng nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nhếch khóe môi nhưng lại không nói gì.
Mà Lâm Vân và Lâm Bán Thanh lúc này lại giống như không nghe thấy lời hứa hẹn của ông cụ Lâm với Tiêu Sách, sắc mặt vẫn như cũ, chỉ là nghiêm túc nhìn Tiên Thiên Công.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng đồng ý với lời nói của ông cụ Lâm An.
Tiêu Sách có chút kinh ngạc, lời hứa của ông cụ Lâm An có hơi trọng đại, ông ta vậy mà để Tiêu Sách trở thành đối tác chiến lược với nhà họ Lâm...
Phải biết rằng, Tiêu Sách chỉ là một người!
Mà nhà họ Lâm, là một gia tộc to lớn, một cá nhân trở thành đối tác chiến lược của một gia tộc to lớn, điều này có nghĩa là địa vị nhà họ Lâm còn đặt dưới Tiêu Sách nữa.
Cũng khó trách, sắc mặt đám người bố con Lâm Hạo Bằng lại thay đổi.
Lời này nếu như không phải do ông cụ Lâm An đích thân nói ra, cho dù là Lâm Vân nói ra, Lâm Hạo Bằng chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà lên tiếng phản đối.
“Cảm ơn ông cụ Lâm, cháu và Bán Thanh vốn dĩ là bạn bè, sau này đương nhiên sẽ hỗ trợ giúp đỡ nhà họ Lâm rồi.”
Tiêu Sách mỉm cười nói, không hề từ chối ý tốt của ông cụ Lâm, hơn nữa, anh cũng không cảm thấy, mối quan hệ hợp tác chiến lược giữa anh và nhà họ Lâm có vấn đề gì cả.
Một mình anh chưa chắc đã thua kém một gia tộc to lớn như nhà họ Lâm!
Đây chính là sự tự tin của Tiêu Sách.
Ngay sau đó Tiên Thiên Công được chuyền tay cho những thành viên cốt cán trong nhà họ Lâm đọc, Tiêu Sách không nói gì cả, chỉ nhàn nhã uống trà, nói chuyện với ông cụ Lâm câu được câu mất.
Tiêu Sách cảm thấy, có một ánh mắt nóng bỏng bên cạnh đang nhìn mình.
Anh khẽ quay đầu lại, nhất thời phát hiện ra là Lâm Bán Thanh, đáng chú ý nhìn chằm chằm anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Bán Thanh vội vàng quay đầu đi, hai má hơi ửng đỏ.
Điều này khiến Tiêu Sách có chút ngây người.
Lâm Bản Thanh, lại có thể đỏ mặt sao? Cô ấy chính là núi băng vạn năm trong bốn người đẹp của Giang Lăng, gương mặt lạnh lùng có thể đóng băng nhiệt độ, vậy mà lại có thể đỏ mặt.
Điều này khiến Tiêu Sách sờ sờ mũi, thầm nghĩ sức quyến rũ của bản thân, lẽ nào lại lớn như vậy sao?
Khiến cho Lâm Bán Thanh, khuynh đảo vì anh sao?
“Được rồi, cháu gái Bán Thanh, cháu cùng cậu bạn Tiêu Sách tùy ý đi dạo trong nhà đi, thay ông nội chăm sóc tốt cho cậu bạn Tiêu Sách, ông nội già rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.”
Lúc này ông cụ Lâm An đột nhiên nói.
Tiêu Sách nghe thấy vậy thì mỉm cười cũng không nói gì cả, ông cụ Lâm An mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi là giả, lúc này đã không thể chờ đợi nữa mà đi nghiên cứu Tiên Thiên Công mới là thật.
Mà đám người Lâm Vân, Lâm Hạo Bằng rõ ràng là cũng suy nghĩ như vậy.
“Bán Thanh, con đi dạo với Tiêu Sách đi, bố cũng có chút chuyện cần phải xử lý, đi trước đây.”
Rất nhanh, trong phòng khách nhà chính nhà họ Lâm, chỉ còn lại Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh, ngay cả Hàn Tô cũng nhìn hai người Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh mỉm cười rồi cũng đi ra ngoài.
Nụ cười khó hiểu trước khi rời đi của ông ta khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Bán Thanh trở nên đỏ hơn.
“Tiêu Sách, tôi dẫn anh đi dạo một vòng.” Lâm Bán Thanh nhanh chóng đi ra ngoài, dường như không muốn để Tiêu Sách nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô lúc này.
Tiêu Sách lựa chọn đi theo.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh đến thung lũng nhà họ Lâm, nhưng lần trước là bởi vì giúp đỡ ông cụ Lâm, cũng chưa đi dạo xung quanh được, lúc này cũng không có việc gì gấp, đương nhiên muốn ở lại thêm một chút.
Hai người rời khỏi nhà chính đến đi đến một đại viện xa hoa lộng lẫy.
Đại viện này kế núi cạnh sông, cảnh đẹp tuyệt diệu, đặc biệt bên cạnh còn có một người đẹp như Lâm Bán Thanh, nhất thời khiến Tiêu Sách cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mà lúc này, Lâm Bản Thanh lại mở miệng nói: “Tiêu Sách, ước mơ của anh là gì?”
“Ước mơ của tôi là gì sao? Tại sao lại muốn hỏi vấn đề này, lẽ nào cố định giúp tôi thực hiện sao?” Tiêu Sách trêu chọc nói.
Anh cho rằng Lâm Bán Thanh sẽ giải thích, nhưng lại phát hiện Lâm Bán Thanh không những không giải thích, ngược lại còn gật gật đầu nói: "Anh cứ nói trước đi, lỡ như nói ra lại thành hiện thực thì sao?
Tiêu Sách nghe thấy vậy, hơi kinh ngạc nhìn Lâm Bán Thanh.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, lập tức Tiêu Sách biết cô ấy không phải đang nói đùa, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Ước mơ của anh là gì nhỉ?
Tiêu Sách chưa từng suy nghĩ cụ thể về vấn đề này, trên thực tế cũng không cần phải nghĩ, từ đầu đến cuối Tiêu Sách rất rõ ràng bản thân anh muốn làm gì.
Tìm được gì Hàn!
Báo thù cho đồng đội, dẫm nát nhà họ Tô ở Yên Kinh dưới chân!
Bảo vệ bạn bè bên cạnh, không để họ phải chịu tổn thương!
Sau đó, đứng ở nơi cao nhất nhìn phong cảnh đẹp nhất!
Nếu như có thêm vài hồng nhan tri kỷ cùng anh ngắm nhìn quang cảnh xinh đẹp, vậy thì còn tốt hơn nữa...
Ánh mắt Tiêu Sách lóe lên, những điều này không được xem là ước mơ của anh, chỉ có thể xem là mục tiêu mà thôi, là những mục tiêu nhất định phải hoàn thành!
Vì thế anh liều lĩnh, bất chấp tất cả.
Tiêu Sách nhìn Lâm Bán Thanh, cảm thấy những điều này cũng không cần phải giấu diếm Lâm Bán Thanh.
Sau khi Lâm Bán Thanh nghe xong, nhất thời ngây ngẩn cả người, giống như bị ước mơ hay nói là mục tiêu của Tiêu Sách làm cho choáng váng, không hề giống như những gì cô đang tưởng tượng.
Rất đơn giản, rất hợp lý nhưng cũng rất khó cực khó.
“Dì Hàn anh nói chính là người thân của anh sao?” Lâm Bán Thanh hỏi, đương nhiên cô ấy đã từng điều tra qua Tiêu Sách rồi, biết được anh đã không còn người thân cùng huyết thống nào nữa rồi.
“Không, dì ấy là người tôi yêu nhất.” Tiêu Sách không chút do dự nói.
Mặc dù anh mơ hồ cảm nhận được, Lâm Bán Thanh có thể đã nảy sinh một chút tình cảm mơ hồ với anh rồi, anh trả lời như vậy rất có thể bóp chết tình cảm mông lung mà Lâm Bản. Thanh vừa có với anh, nhưng anh vẫn không chút do dự mà nói ra, bởi vì đây chính là đáp án chân thực nhất trong lòng anh.
Anh không muốn lừa gạt Lâm Bản Thanh, cũng không muốn lừa gạt bất kỳ người nào.
Anh nói xong, phát hiện Lâm Bán Thanh ngây người một lúc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khẽ cúi đầu, khiến người ta không thể nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cô ấy.
“Vậy cô ấy... đi đâu rồi? Mặc dù việc làm ăn và thể lực của nhà họ Lâm chúng tôi đều ở trong thành phố Giang Lăng nhưng vẫn có kha khá tai mắt, có thể giúp anh được.”
“Tôi không biết, có thể là ở nước M.” Tiêu Sách lắc đầu.
Lâm Bản Thanh cũng lắc đầu, nếu như ở trong nước, nhà họ Lâm còn có một vài tại mắt
nhưng ở nước M thì nhà họ Lâm không hề có căn cứ nào cả.
“Xin lỗi anh, ở nước M thì tôi không giúp gì được rồi.”
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Cô có suy nghĩ như vậy tôi đã rất cảm kích cô rồi, cô không cần phải cảm thấy có lỗi đâu, điều này căn bản không liên quan gì đến cô cả, tôi sẽ đích thân đi tìm dì ấy.”
Tiêu Sách đã từng cho rằng, dì Hàn ngoại trừ có chút nhan sắc thì chính là một người phụ nữ bình thường, nhưng bây giờ, Tiêu Sách vẫn còn có suy nghĩ như vậy thì chính là một tên. ngốc rồi.
Dì Hàn, không đơn giản, bí mật trên người dì ấy, có thể còn nhiều hơn cả Tiêu Sách.
Mà những điều này, đợi đến lúc Tiêu Sách tìm được dì ấy, đương nhiên sẽ tháo bỏ toàn bộ, mặc dù Tiêu Sách muốn nhanh chóng tìm được gì Hàn nhưng cũng biết chuyện này không thể gấp gáp được.
Những lời căn dặn lúc dì Hàn ra đi, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Dì Hàn không nỡ rời bỏ cậu, nhưng tôi cần phải rời đi, cậu nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, bình an... phải nỗ lực, bởi vì chỉ có đứng càng cao mới có thể nhìn càng xa, có lẽ như vậy chúng ta mới có cơ hội gặp lại, nếu không, quên dì Hàn đi, sống cho tốt.”
“Thế giới này, không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu... trình độ của cậu quá thấp, có rất nhiều thứ cậu không thể nhìn thấy, càng không thể tiếp xúc được.”
Cho nên, Tiêu Sách yêu thương dì Hàn, đương nhiên cũng bằng lòng tin tưởng mỗi một câu nói dì Hàn để lại.
Cho nên anh không nóng lòng đi tìm dì Hàn, mà cố gắng nâng cao trình độ và thực lực của bản thân, anh mơ hồ cảm nhận được, đợi đến lúc anh tìm được gì Hàn, còn có rất nhiều rất nhiều khó khăn trắc trở đang chờ đợi anh.
Anh muốn ở bên cạnh đi Hàn, nhưng khó khăn anh phải đối diện, có lẽ không giống như những gì bây giờ anh đang tưởng tượng, nếu anh không chuẩn bị chu đáo, có lẽ ngay cả CƠ hội tranh giành cũng không có.
Lâm Bán Thanh thấy Tiêu Sách không nói gì, dường như cũng biết Tiêu Sách không muốn nói nhiều chuyện liên quan đến dì Hàn, ngược lại mở lời: “Nhà họ Tô ở Yên Kinh mà anh nói đến, là nhà họ Tô nào vậy?”
“Yên Kinh có nhiều nhà họ Tô vậy sao?” Tiêu Sách tò mò hỏi.
Lâm Bán Thanh gật gật đầu: “Họ Tô là họ quyền thế, thành phố Giang Lăng không chỉ có một nhà họ Tô, Yên Kinh đương nhiên cũng như vậy... trong tất cả những nhà họ Tô, có một nhà rất đặc biệt, ngược lại tôi hy vọng, đó không phải là nhà họ Tô mà anh nói đến, nếu không, chỉ e tôi lại không thể giúp gì cho anh rồi.”
Lâm Bán Thanh nói xong, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.
Tiêu Sách nhíu mày nói: “Nhà họ Tô ở Yên Kinh tôi nói đến... hẳn là nhà họ Tô mà cô nói rất đặc biệt đấy, cô biết Lý Tứ Hổ không? Anh ta chính là chó săn của nhà họ Tô, Lý Như Yêu cô đã nghe thấy cái tên này chưa? Anh ta chính là kẻ thù của tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ giết chết anh ta!”
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Thanh nhất thời hít một ngụm hơi lạnh.
Mặc dù cô đã có dự cảm, nhà họ Tô mà Tiêu Sách có thù oán chính là nhà họ Tô lớn mạnh khiến Lâm Bán Thanh cảm thấy kinh khủng kia nhưng khi thực sự nghe được điều này từ trong miệng anh, cô vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Lâm Bán Thanh biết Lý Tứ Hổ, lúc này nhà họ Tô ở thành phố Giang Lăng có một dự án bất động sản ở thành phố Giang Lăng, là một trong những dự án tiên phong về sự phát triển của nhà họ Tô ở phương Nam, mà Lý Tứ Hổ là người phụ trách dự án này.
Mà Lý Như Yêu, Lâm Bán Thanh lại không hiểu rõ lắm, mặc dù là người thừa kế nhà họ Tô nhưng vô cùng kín tiếng, vẫn luôn ở trong quân doanh.
Nhưng Tiêu Sách nói Lý Tứ Hổ là một con chó của Lý Như Yêu, thân phận của Lý Như Yêu không đơn giản như vậy.
Nhưng bất luận thế nào, đáng sợ thực sự không phải là Lý Như Yêu và Lý Tử Hổ mà là toàn bộ nhà họ Tô kinh khủng, lớn mạnh đến mức làm cho Lâm Bán Thanh không dám nảy sinh ý nghĩ chống đối.
Cô hít sâu một hơi nói: “Tôi biết, nhà họ Tô là gia tộc đứng đầu ở Thương Minh Hoa Quốc, một trong những người khởi xướng? Việc làm ăn của nhà họ Tô ở Hoa Quốc chủ yếu tập trung ở thế hệ Hoa Bắc, nhưng nhiều hơn vẫn là các công xưởng ở các nơi trên thế giới, bọn họ thậm chí còn buôn bán súng ống đạn dược nữa.”
“Vũ khí của rất nhiều quốc gian xảy ra chiến loạn ở Trung Đông, Châu Phi đều do các công xưởng quân sự ở nước ngoài của nhà họ Tô cung cấp, nghe đâu nhà họ Tô có quân đội lính đánh thuê riêng nữa!”
Lâm Bản Thanh nói xong, Tiêu Sách lại nhíu mày.
Đương nhiên anh biết nhà họ Tô ở Yên Kinh rất lớn mạnh, chỉ có không ngờ Lâm Bán Thanh lại hiểu rõ như vậy, nhưng anh cũng biết một vài điều mà Lâm Bán Thanh không biết được.
Ví dụ như, nhà họ Tô không phải nghe nói có đội quân lính đánh thuê riêng mà là thực sự có!
Hơn nữa, không chỉ có một!
Nhà họ Tô âm thầm nắm giữ ít nhất ba binh đoàn lính đánh thuế lớn, bên ngoài còn có hai tập đoàn bảo vệ khổng lồ nữa, lực lượng vũ trang vô cùng lớn.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đến tận bây giờ Tiêu Sách vẫn chưa đi thu thập nhà họ Tô.
Thực lực của mình anh rất mạnh mẽ, anh cũng có đủ tự tin nhưng cảm thấy với sức lực của một mình anh thì không thể lật đổ, hủy hoại, giẫm đạp nhà họ Tô dưới chân được.
Anh của hiện tại đối với nhà họ Tô mà nói chẳng qua chỉ là một con sâu cường tráng một chút mà thôi.
Nhà họ Tô bây giờ, căn bản không thèm nhắm vào Tiêu sách, cho dù Tiêu Sách có mối hận thù sâu sắc với Lý Như Yêu thì cũng chỉ là chuyện cá nhân, bọn họ không thực sự dùng toàn lực đối phó với anh.
Nếu không, Tiêu Sách bây giờ chỉ e sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều phiền phức.
Đương nhiên, Tiêu Sách phát triển càng ngày càng tốt, đứng ở trí trí càng cao thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Lý Như Yêu và nhà họ Tô, đến lúc đó Tiêu Sách sẽ phải đối mặt với đòn công kích của nhà họ Tô.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lâm Bản Thanh, Tiêu Sách cười nhạt nói: “Cô không cần phải lo lắng cho tôi đây, mặc dù nhà họ Tô lớn mạnh nhưng ở trong Hoa Quốc này cũng không thể nào tạo phản được. Mà trước khi chưa đủ sức mạnh tôi sẽ không cứng đối cứng với nhà họ Tô đầu, cũng sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Lâm.”
Lâm Bản Thanh nghe thấy vậy, lập tức gấp gáp nói: “Tiêu Sách, tôi không có ý đó, tôi nợ anh một ân huệ, đã đồng ý với anh sẽ dùng hết sức lực của của nhà họ Lâm để làm cho anh một điều gì đó, cho dù chuyện đó là đối phó với nhà họ Tô, Lâm Bản Thanh tôi cũng sẽ không do dự mà đồng ý với anh, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ anh.”
“Tôi biết, cảm ơn cô, nhưng mà lời hứa hẹn mà cô nợ tôi, tôi sẽ không dùng nó để đối phó với nhà họ Tô đâu.” Tiêu Sách mỉm cười nói.
Mặc dù nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng rất mạnh, nhưng ở trong Hoa Quốc này cũng không phải là gia tộc hàng đầu, cũng chỉ là một gia tộc có nguồn tài lực xếp hàng đầu mà thôi.
Ma nhà họ Tô ở Yên Kinh, lại là gia tộc đứng đầu Hoa Quốc, đứng đầu về mọi mặt!
Thậm chí, trên thế giới này, nhà họ Tô ở Yên Kinh có danh vọng và thế lực lớn mạnh, dùng lời hứa hẹn của nhà họ Lâm đi đối phó với nhà họ Tô, vậy chẳng khác nào dồn nhà họ Lâm vào chỗ chết cả.
Trừ khi, nhà họ Lâm trở nên lớn mạnh gấp đôi hiện tại.
Mà chuyện Tiêu Sách dùng lời hứa hẹn của nhà họ Lâm, lại là một chuyện khác, cũng không dễ dàng, nhưng ít nhất sẽ không có chuyện dồn nhà họ Lâm vào chỗ chết...
Lâm Bán Thanh hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Xem ra, hai nguyện vọng trước của anh tôi không thể giúp gì được rồi.”
Tiêu Sách nhếch miệng mỉm cười: “Cô thực sự muốn giúp tôi thực hiện ước mơ sao? Sớm biết như vậy thì tôi đã nói ra mấy nguyện vọng dễ thực hiện hơn rồi, ví dụ như trở thành tỷ phú ấy.”
Lâm Bản Thanh cũng mỉm cười nói: “Điều ước này tốt đẹp nè, như vậy tôi có thể trở thành một thiên sứ thực hiện ước mơ, giúp anh hoàn thành giấc mơ của mình.”
Nhà họ Lâm không có gì nhiều cả, chỉ có nhiều tiền thôi.
Chỉ tính riêng về tiền bạc, nhà họ Lâm chắc chắn là một trong những gia tộc đứng đầu Hoa Quốc này, cho nên, nếu Tiêu Sách thực sự muốn trở thành tỷ phú, Lâm Bán Thanh có thể dễ dàng thỏa mãn anh.
Nhưng rất rõ ràng, mục tiêu của Tiêu Sách không hề đơn giản như vậy.
Đương nhiên, mục tiêu của anh có lớn đến đâu cũng phải thực hiện từng bước một, anh muốn đứng ở nơi cao nhất, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất thì cũng phải có tiền!
Tiền, quyền thế, lực, không thể thiếu thứ nào cả.
Chỉ cần những thứ này đều đứng đầu vậy thì chính là đứng trên đỉnh cao rồi.
Lâm Bán Thanh không thể nào trực tiếp giúp Tiêu Sách đứng ở vị trí đỉnh cao nhất nhưng có thể giúp anh tránh được một vài đường vòng quanh, ít nhất trên phương diện tiền bạc, Lâm Bán Thanh và nhà họ Lâm là những người kiếm tiền rất giỏi.
“Tôi nghe nói, anh và hai người bạn của anh đang chuẩn bị mở một nhà máy, buôn bán với bên Châu Phi sao?” Lâm Bán Thanh đột nhiên mở lời nói.
Tiêu Sách gật gật đầu cũng không phủ nhận.
Chuyện này Tiêu Sách chưa từng công khai thậm chí cũng không phụ trách, hoàn toàn giao cho Phương Bác và Cố Minh nhưng Tiêu Sách cũng chưa từng phủ nhận.
Nỗ lực kiếm tiền cũng không phải là chuyện gì mất mặt cả.
Mặc dù quy mô hiện tại của bọn họ, đối với nhà họ Lâm mà nói, nhiều nhất cũng chỉ như một phân xưởng nhỏ nhưng quả thực là sự nghiệp hiện tại của Tiêu Sách, chỉ vừa bắt đầu vẫn chưa phát triển.
Theo kế hoạch của Tiêu Sách, nửa năm sau anh có thể dựa vào “phân xưởng nhỏ” này kiếm được ít nhất trên triệu, một năm sau, ít nhất cũng có năm triệu.
Sau đó mới là thời gian anh quyết đoán dũng mãnh tinh tiến.
Đương nhiên, cho dù đến lúc đó thì vẫn kém xa nhà họ Lâm, muốn phát triển một phần xưởng nhỏ trở thành một gia tộc giàu có khổng lồ như nhà họ Lâm, trong vòng mấy năm không thể làm được.
Tiêu Sách suy tính, dùng ba năm trở thành người giàu có hàng đầu ở thành phố Giang Lăng,
giá trị tài sản ròng là mười triệu, trong vòng năm năm trở thành một trong những người giàu có nhất Hoa Quốc, tài sản ròng ít nhất cũng phải có trên trăm triệu!
Lúc đó cho dù không bằng nhà họ Lâm thì Tiêu Sách cũng có thể hoàn thành được một vài kế hoạch.
Mà năm năm, cũng là giới hạn khoan nhượng để Tiêu Sách ẩn nấp âm thầm phát triển.
Năm năm sau, đến lúc đó bất luận anh có sức lực như thế nào, cũng sẽ bất chấp tất cả mà trực tiếp đối chiến với nhà họ Tô ở Yên Kinh, hoàn toàn hủy diệt nhà họ Tô!
Giẫm đạp Lý Như Yêu dưới bàn chân mình!
Đây chỉ là kế hoạch của Tiêu Sách nếu có thể nhanh hơn, đương nhiên Tiêu Sách cũng rất hài lòng, nhưng mà đây chính là tình huống chắc chắn nhất mà anh đã tính toán.
Đối thủ của anh quá mạnh mẽ, những chuyện anh phải làm qua khó khăn, cần phải đi từng bước một.
Lâm Bản Thanh không biết Tiêu Sách nghĩ như thế nào, nhưng cô thấy phân xưởng nhỏ của Tiêu Sách, Phương Bác và Cổ Minh, cho dù phát triển mười năm cũng chỉ là một phần xưởng hơi lớn một chút mà thôi.
Tìm một nhà máy sản xuất hộ sản xuất ra mười mấy vạn đôi dép lê bản đến Châu Phi sao? Có thể kiếm được tiền không? Một lần nếu thuận lợi có thể kiếm được mười mấy vạn đến mấy trăm vạn.
Mà chút tiên ấy, không đủ để con cháu nhà họ Lâm tùy tiện mua một chiếc ô tô.
Nhưng Lâm Bán Thanh mơ hồ cảm nhận được, phân xưởng nhỏ của Tiêu Sách buôn bán với người Châu Phi, hẳn là không đơn giản như bề ngoài cô nhìn thấy...
Tiêu Sách hẳn là sẽ không vừa ý với chút tiền lãi bán dép lê ấy...
Nhưng cho dù không đơn giản, lợi nhuận phía sau gấp mười lần bề ngoài vậy thì chẳng qua cũng chỉ là làm ăn mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn, vẫn không đáng để nhà họ Lâm để vào måt.
Cho nên Lâm Bán Thanh mở lời nói: “Tiêu Sách, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, phân xưởng nhỏ của anh không hề có triển vọng, vẫn nên đóng cửa sớm thôi, bây giờ trong tay tôi có rất nhiều dự án tốt, tùy tiện giao cho anh một dự án cũng có thể kiếm được lãi đến hàng trăm vạn, hàng triệu rồi, chu kỳ cũng không dài, cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách kinh ngạc nhìn cô ấy.
Anh muốn biết những lời Lâm Bán Thanh nói là ý của bản thân cô ấy hay là đã được sự cho phép của ông cụ Lâm hay Lâm Vân rồi.
Nếu là lời căn dặn của ông cụ Lâm và Lâm Vân thì tại sao vừa rồi lúc ở nhà chính nhà họ Lâm, ông cụ Lâm không chủ động nhắc tới chứ?
“Đây là suy nghĩ riêng của cô sao?” Tiêu Sách nhịn không được hỏi.
Lâm Bán Thanh do dự một lúc, vẫn gật đầu nói: “Không sai, đây quả thực là ý kiến của một
mình tôi, nhưng bây giờ phần lớn tài nguyên của nhà họ Lâm đều nằm trong tay tôi, mà ông nội tôi đã đích thân đồng ý kết thành đối tác chiến lược với anh rồi, cho nên tôi chuyển một vài dự án của nhà họ Lâm để anh phụ trạc, có tiền thì mọi người cùng nhau kiểm, không có bất kỳ vấn đề gì cả.”
“Toàn bộ nhà họ Lâm sẽ không có ai dám lời ra tiếng vào đầu, cho nên anh cứ yên tâm đi.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy cũng không nói gì, lời giải thích của Lâm Bán Thanh nghe quả thực rất hợp lý nhưng chỗ không hợp lý nhất là rõ ràng cô ấy không thể làm như vậy được.
Giao một phần các dự án tốt trong tay nhà họ Lâm cho Tiêu Sách, điều này chẳng khác nào Lâm Bán Thanh đang chĩa khủy tay ra ngoài cả.
Lâm Bán Thanh chuyển đồ từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng sao?
Tiêu Sách không khỏi nghĩ đến, cô gái Lâm Bán Thanh lạnh lùng này không phải thực sự thích anh rồi chứ, Lâm Bán Thanh hôm nay hơi kỳ quặc.
Thấy Tiêu Sách trầm mặc, nghiêm túc nhìn khuôn mặt anh, Lâm Bán Thanh nhất thời đỏ mặt.
Dường như cô ấy biết, lúc này Tiêu Sách đang nghĩ gì, vội vàng giải thích nói: “Tiêu Sách, anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy anh giúp nhà họ Lâm quá nhiều rồi, mà nhà họ Lâm lại không giúp được gì nhiều, anh giúp tôi nhiều lần như vậy nhưng ít nhất cho đến hiện tại, chúng tôi vẫn chưa bỏ ra gì để giúp anh cả.”
“Lần đầu tiên là anh trị bệnh cho ông nội tôi, bạn của anh chịu oan ức anh mà chỉ đòi nhà họ Lâm bồi thường một căn nhà trọ mà thôi, còn anh lại không có gì cả.”
“Lần thứ hai, anh giúp tôi phá hỏng kế hoạch muốn lật đổ nhà họ Lâm của Lâm Triệt và Lâm Khôn, cứu ông nội ra khỏi tay bọn họ, còn chữa khỏi bệnh cho ông nội của tôi nữa, lần đó nếu như không có anh tôi thực sự không biết tình hình hiện tại của nhà họ Lâm như thế nào nữa, mà anh vẫn không đòi hỏi gì cả, chỉ cần một lời hứa từ tôi.”
“Mà lần thứ ba, cũng chính là hôm ở khách sạn Fila lần trước, nếu không có anh, toàn bộ nhà họ Lâm chúng tôi sẽ bị bố con nhà họ Vưu và đám người thầy Vương đánh không thể ngóc đầu lên nổi... chắc hẳn anh không biết, lúc đó thắng thua trong trận tỷ thí đó có liên quan đến hai triệu tiền đặt cược! Anh giúp nhà họ Lâm chúng tôi thắng được hai trận, không chỉ lấy lại thể diện cho nhà họ Lâm mà còn trực tiếp liên quan đến bốn triệu tiền đặt cược, tính ra cũng là tám triệu rồi!”
“Nhưng anh, vẫn không cần gì cả!”
“Mà lần thứ tư, anh lại mang Tiên Thiên Công về cho nhà họ Lâm chúng tôi, Tiên Thiên Công quan trọng như thế nào với nhà họ Lâm, tôi thân là người nhà họ Lâm đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết! ân huệ lớn như vậy, cũng đủ để nhà họ Lâm dùng tất cả mọi thứ để bảo đáp anh rồi, mặc dù ông nội đồng ý kết thành hợp tác đối tác chiến lược với anh nhưng đó cũng chỉ là một danh xưng mà thôi, anh vẫn không đòi hỏi gì cả!”
“Liên tiếp bốn lần, anh có ân huệ lớn với nhà họ Lâm nhưng kết quả lại chẳng thu được lợi ích gì đáng kể cả. Tôi biết anh không để ý nhưng trong lòng tôi cảm thấy bứt rứt...”
“Cho nên, hôm nay tôi nhắc đến những chuyện này, không phải giống như anh nghĩ là tôi thích anh, chuyển đồ từ nhà mẹ để đến nhà chồng, khuỷu tay hướng ra ngoài đầu, chỉ là những chuyện này đáng lẽ tôi phải làm từ lâu rồi.”
Nói xong, khuôn mặt Lâm Bán Thanh đỏ bừng.
Mà Tiêu Sách nghe Lâm Bán Thanh nói xong, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là lúc nghe cô nói đến chỗ chuyển đồ từ nhà mẹ để đến nhà chống, khuỷu tay hướng ra ngoài, đôi mắt còn trừng to hơn.
Lâm Bán Thanh sao lại biết được anh đang nghĩ gì chứ? Hơn nữa ngay cả từ ngữ cũng dùng giống y hệt nữa.
Hơn nữa, lúc này Tiêu Sách nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Bán Thanh, sao lại cảm thấy cô ấy đang giấu đầu hở đuôi chứ? Cô có cần phải giải thích, nói là cô ấy không thích Tiêu Sách không...
Khụ khụ.
Tiêu Sách ho khan một tiếng, không nghĩ đến vấn đề này nữa, mở lời nói: “Cô nói đến như vậy rồi thì tôi mà còn từ chối nữa vậy thì chẳng phải là không biết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Nói xong, khóe miệng Tiêu Sách cong lên.
Trên thực tế, điều này đối với Tiêu Sách mà nói quả thực là một chuyện tốt, mặc dù anh đã có kế hoạch hoàn chỉnh để phát triển “phân xưởng nhỏ của mình rồi, nhưng nếu có sự giúp đỡ của Lâm Bán Thanh và nhà họ Lâm, vậy thì ít nhất có thể tiết kiệm thời gian một hai năm phát triển, có thể giúp anh nhanh chóng thành công hơn.
Tiêu Sách không hề nghi ngờ năng lực kiếm tiền của nhà họ Lâm.
Mà ý tứ của Lâm Bán Thanh, chính là dùng năng lực kiếm tiền của nhà họ Lâm giúp Tiêu Sách kiếm tiền, đây không phải là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà là Tiêu Sách kiếm lời một mình!
Tiêu Sách ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã nhớ kỹ ân huệ của Lâm Bán Thanh rồi.
Nghe thấy Tiêu Sách đồng ý, Lâm Bản Thanh nhất thời cũng bật cười.
Tiêu Sách cảm thấy, tất cả các loại hoa sặc sỡ xinh đẹp trong đại viện này, dường như mất hết sắc đẹp trước nụ cười của Lâm Bán Thanh, trở nên ảm đạm tối tăm.
Anh nhìn đến hơi ngẩn người...
Rất nhanh Lâm Bán Thanh phát hiện ra vẻ mặt ngẩn ngơ Tiêu Sách nhìn cô, khuôn mặt lại đỏ lên, khẽ họ một tiếng, Tiêu Sách lập tức lấy lại tinh thần.
Tiêu Sách không hề đỏ mặt mà mỉm cười nói: “Bán Thanh, lẽ nào chưa từng có ai nói với cô, lúc cô cười còn đẹp hơn là lúc giữ gương mặt lạnh lùng hả? Lúc cô giữ khuôn mặt lạnh lùng thì cô xếp thứ hai trong bốn người đẹp ở Giang Lăng nhưng lúc cô cười lên, chắc chắn có thể trở thành người đẹp nhất trong bốn người đẹp của Giang Lăng đấy!”
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Thanh lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, còn trừng mắt nhìn
Tiêu Sách nữa.
Cô ấy nói: “Cái gì mà bốn người đẹp Giang Lăng chứ, chỉ là mấy thứ nhàm chán mà thôi, nói chuyện xong rồi chúng ta đi chỗ khác tham quan đi, tối nay anh ở lại đây một đêm đi, bác Hàn Tô nói anh còn hiểu về Tiên Thiên Công hơn bác ấy nhiều, cho nên có một vài chỗ của Tiên Thiên Công tôi vẫn chưa hiểu được, hy vọng anh có thể giúp đỡ tôi”.
Nói xong, Lâm Bán Thanh do dự một lúc, tiếp tục nói: “Tiên Thiên Công, sẽ giao cho tất cả người tu luyện của chi chính và chi thứ của nhà họ Lâm, đương nhiên chi thứ chỉ có thể tự luyện hai phần trước, đợi đến lúc nhà họ Lâm có đủ người luyện khí, nhà họ Lâm sẽ lần nữa xin tham gia vào Thương Minh Hoa Quốc"
“Nhà họ Tô ở Yên Kinh, kẻ thù của anh chính là một trong những người đề xuất ra Thương Minh Hoa Quốc, đợi đến lúc nhà họ Lâm gia nhập vào Thương Minh, cho dù không thể nào giúp anh ra tay thì ít nhất cũng có thể cung cấp cho anh một vài thông tin.”
Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách lập tức lần nữa cảm kích nhìn Lâm Bán Thanh.
Anh mở miệng nói: “Cô yên tâm, chuyện của Tiên Thiên Công cứ giao cho tôi, tôi sẽ ở lại nhà họ Lâm hai ngày! Trong hai ngày này, tôi đảm bảo tất cả mọi người cốt cán của nhà họ Lâm học được Tiên Thiên Công!”
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bản Thanh vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa.
Mà hai ngày tiếp theo, Tiêu Sách giữ đúng lời hứa của mình, ở nhà họ Lâm hai ngày, hướng dẫn đám người Lâm Vân, Lâm Bán Thanh, bố con Lâm Hạo Bằng tu luyện Tiên Thiên Công.
Tiên Thiên Công ở trước mặt Tiêu Sách, không hề có chút bí mật nào, có sự chỉ dạy của anh, những thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đều thuận lợi nhập môn thành công.