Vừa gặp lại Tiêu Sách, ánh mắt của Vưu Chính đã chứa đầy tức giận cùng hận thù, ông ta nắm chặt nắm đấm, suýt nữa cắn nát hàm răng, trừng mắt nhìn Tiêu Sách.
Tuy ông ta không có chứng cứ để chứng minh Vưu Bằng, con trai của ông ta là do nhà họ Lâm cùng Tiêu Sách bắt đi, nhưng ngoại trừ chuyện đó ra thì Vưu Chính cũng không thể nghĩ đến khả năng khác.
Hơn nữa, lần trước ở khách sạn Fila, nhà họ Vưu phối hợp với năm tên đồ đệ của Lâm Kiệt để cản trở kế hoạch của nhà họ Lâm thì cũng bị Tiêu Sách phá hư.
Tất nhiên ông ta phải trút cơn giận cùng sát ý của mình lên Tiêu Sách.
Tuy trong lòng Vưu Chính hận không giết được Tiêu Sách, nhưng ông ta còn chưa bị cơn giận làm choáng váng đầu óc. Ông ta tận mắt thấy Tiêu Sách đánh bại đám người thầy Vương, biết tuy rằng phía sau ông ta có nhiều người nhưng lại không bằng Tiêu Sách
Tất nhiên là ông ta cũng không tin Tiêu Sách dám ra tay độc ác với ông ta trước mặt mọi người.
Ông ta vẫy tay làm cho đàn em đợi ở bên ngoài nhà hàng chờ mệnh lệnh, còn mình thì dẫn hai vệ sĩ lợi hại nhất bước vào.
Lúc này Tiêu Sách thấy Vưu Chính tiến đến, anh lập tức hoảng hốt, cẩn thận liếc Thiên Diệp
một cái.
Tất nhiên anh chỉ đang giả vờ.
Anh muốn chuyển sự chú ý của Vưu Chính từ người anh sang Thiên Diệp, nói đúng hơn là chuyển sang Cao Cấn Bằng.
Thật vậy, thân là gia chủ của nhà họ Vưu, loại cáo già như Vưu Chính thì một chút biến hóa trên gương mặt của Tiêu Sách đã bị ông ta nhìn thấy.
Ông ta nhìn thoáng qua Cao Cấn Băng, lập tức kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ta, sau đó thì nhận ra thân phận của cô ta.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có một không hai của Cao Cấn Băng, ánh mắt của ông ta tràn đầy ý muốn chiếm giữ. Ngắm thì có ngắm, nhưng ngạc nhiên cùng thâm độc lại chiếm nhiều hơn.
Lúc đầu, ông ta e ngại thực lực của Tiêu Sách nên ông ta không biết hôm nay phải xử lý Tiêu Sách như thế nào.
Nhưng lúc này ông ta nhìn thấy 'Cao Cấn Băng, nhận ra thân phận của cô ta. Trong lòng Vưu Chính đã có kế hoạch, ông ta cười nham hiểm.
Ông ta lập tức đến trước bàn của hai người Tiêu Sách.
“Người bạn nhỏ Tiêu Sách, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lúc này, Vưu Chính rút lại hết tức giận cùng ý đồ xấu, ông ta mỉm cười nói với Tiêu Sách, giống như đang chào hỏi bạn bè.
Ai không biết còn tưởng rằng hai người là bạn bè lâu ngày mới gặp lại, chứ không biết rằng ông ta thiếu điều muốn giết Tiêu Sách ngay tại chỗ.
Tiêu Sách không khỏi có chút không nói nên lời, thầm nghĩ 'những tên cáo già như thế này đúng là đều cùng một loại.
Bên ngoài thì cười hì hì nhưng bên trong thì không ngừng tính kế.
Nhưng nếu Vưu Chính muốn diễn kịch thì anh cũng diễn. Bọn họ phô diễn kỹ xảo cho nhau là được rồi, chỉ cần kiềm cảm giác ghê tởm lại thì cũng không có chuyện gì khó.
Tiêu Sách cũng lập tức nở nụ cười, mở miệng nói lời khách sáo: “Hoá ra là Vưu Chính, gia chủ của nhà họ Vưu, thật là trùng hợp, ấy thế mà lại gặp ông ở đây.”
Lời khách sáo của Tiêu Sách lại làm Vưu Chính cảm thấy lúc này anh không muốn tấn công.
Chuyện này làm tâm lý của Vưu Chính càng chắc chắn, ông ta tiếp tục cười nói: “Ha ha, chứng tỏ tôi cùng bạn nhỏ Tiêu Sách có duyên phận, xem như là không đánh nhau thì không quen biết.”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, chúng ta thật có duyên” Tiêu Sách cười nói, lại cẩn thận liếc nhìn Cao Cấn Băng một cái, tỏ vẻ lo lắng cùng sốt ruột.
Biến đổi trên biểu cảm của anh bị Vưu Chính nhận ra.
Vưu Chính quan tâm đến tình hình con trai của mình, nên rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Bạn nhỏ Tiêu Sách, tôi muốn hợp tác làm ăn với cậu một chuyện, không biết cậu có hứng thú hay không?”
“Chuyện gì?”
“Đứa con Vưu Bằng của tôi kia vốn không nghe lời, gần đây nó lại cãi nhau với tôi, không biết giờ đang trốn ở đâu, làm một người bố nên tôi rất lo lắng cho nó, tôi nghe nói cậu biết tung tích của nó? Chỉ cần cậu nói cho tôi biết chỗ ở cùng tình hình của con trai cho tôi biết, tôi sẽ tặng cậu một căn nhà. Ở biệt thự cao cấp của khu Manhattan thì sao?”
Nói xong, Vưu Chính chăm chú nhìn mắt của Tiêu Sách.
Giá nhà ở của nước M không kinh khủng như nước Hóa, nhưng giá nhà ở của một vài khu trung tâm sầm uất thì chỉ có hơn nước Hoa chứ không kém.
Khu Manhattan mà Vưu Chính nói là một trong số đó.
Mà biệt thự cao cấp ở đó rẻ nhất là mười triệu đô, trung bình ba mươi triệu đô trở lên, tương đương với hai trăm triệu tiền của nước Hoa.
Chỉ cần Tiêu Sách nói cho ông ta biết Vưu Bằng ở đâu, thì có thể nhận được một biệt thự cao cấp trị giá hai trăm triệu, Vưu Chính tin rằng Tiêu Sách sẽ bị lung lay.
Hơn nữa, sở dĩ ông ta đưa ra biệt thự ở nước M chứ không phải thành phố Giang Lăng, là vì ông ta cảm thấy con của mình đang ở nhà họ Lâm. Tiêu Sách bán đứng nhà họ Lâm thì ông ta cũng có thể giúp Tiêu Sách đến nước M sống an nhàn.
Trong phút chốc, đúng là Vưu Chính thấy được một chút lung lay trong ánh mắt của Tiêu Sách.
Nhưng Tiêu Sách vẫn mở miệng nói: “Gia chủ Vưu Chính, tôi không hiểu ý của ông cho lắm, tôi cũng đâu có thân với Vưu Bằng, sao tôi biết anh ta ở đâu?”
Thấy Tiêu Sách không nói, Vưu Chính cũng không sốt ruột, ông ta cười nói: “Xem ra bạn nhỏ Tiêu Sách cảm thấy tôi ra giá chưa đủ... Nhưng làm ăn mà, trả giá đi trả giá lại là chuyện thường. Nếu cậu thấy một cái biệt thự cao cấp không đủ thì tôi sẽ cho thêm số này.”
Nói xong, Vưu Chính giơ năm ngón tay ra, ung dung nói: “Năm trăm triệu.”
Ông ta vừa nói xong, đến cả Tiêu Sách cũng cảm thấy kinh ngạc. Vưu Bằng đáng giá như vậy? Biết thế thì mình đã không giao cho nhà họ Lâm mà giữ lại để đổi tiền với Vưu Chính'
Nhưng mà anh cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, Vưu Bằng ở lại nhà họ Lâm còn có tác dụng lớn.
Anh mở miệng nói: “Năm trăm triệu? Gia chủ Vưu Chính đưa ra số tiền lớn thật, tôi hơi bị lung lay. Cho tôi hỏi chút, ông nói năm trăm triệu là tiền Hoa hay tiền đô đấy?”
Vưu Chính nghe thấy vậy thì sửng sốt, mở miệng nói: “Bạn nhỏ Tiêu Sách cứ nói đùa, tất nhiên là năm trăm triệu tiền Hoa. Mặc dù nhà họ Vưu của tôi có tiền nhưng năm trăm triệu đô cũng không nhỏ. Tuy tôi yêu thương Vưu Bằng nhưng nếu nó không muốn trở về thì tôi cũng không cần, tôi cũng không phải chỉ có một đứa con trai”
Vưu Chính nói, ánh mắt lóe lên một tia đe dọa, đe dọa Tiêu Sách nên biết chừng mực.
Tiêu Sách cười một tiếng, nói: “Năm trăm triệu tiền Hoa cũng đủ làm người khác khiếp sợ, gia chủ Vưu Chính đúng là một người bố tốt, tình cảm của hai bố con ông thật làm người khác nể. Chỉ là... mặc dù tôi muốn kiếm số tiền này nhưng tôi cũng không biết anh ta ở đâu ca."
Tiêu Sách vừa dứt lời thì sắc mặt của Vưu Chính trở nên rất khó coi.
Ông ta tưởng Tiêu Sách đã bị lung lay, ông ta thử thăm dò, nói: “Tiêu Sách, có phải cậu cảm thấy chưa đủ? Một tỷ thì sao? Đây là giới hạn cuối cùng của tôi!”
“Tôi bị lung lay rồi, nhưng mà tôi không biết gì cả.” Tiêu Sách tỏ ra tiếc nuối.
Nói rồi Tiêu Sách đứng dậy, nói với Thiên Diệp đang giả làm Cao Cấn Băng: “Bà chủ, chúng ta về nhanh đi, cô hẹn người.”
Cao Cấn Băng gật đầu, đứng lên đi cùng Tiêu Sách.
Vưu Chính nghe vậy, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao Cao Cấn Bằng không màng nguy hiểm mà xuất hiện ở nơi này, hóa ra là đang âm thầm hẹn người, e là người này rất quan trọng.
Nhưng mà điều này không quan trọng với Vưu Chính, bởi vì làm sao ông ta có thể để Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng rời đi dễ dàng như vậy.
Ông ta đứng lên cản Tiêu Sách lại, nỗ lực mua chuộc lần cuối: “Tiêu Sách, tôi thật lòng muốn làm ăn với cậu, nếu cậu cảm thấy giá cả chưa đủ, còn cần gì thì cậu cứ nói thẳng... Sau khi chuyện này thành công thì tôi bảo đảm cậu sẽ an toàn”
Tiêu Sách lập tức mất kiên nhẫn, nói: “Tôi đã nói là không biết, gia chủ Vưu Chính có ý gì?”
Nghe vậy, sắc mặt của Vưu Chính trở nên lạnh lẽo.
Dường như đã vạch mặt nhau thì ông ta cũng không diễn nữa, lạnh lùng nói: “Họ Tiêu, cậu cứ muốn đối đầu với nhà họ Vưu hay sao? Cậu cho rằng chỉ có chút thực lực là có thể tự cao tự đại ư? Quá ngây thơ rồi!”
“Gia chủ Vưu Chính có ý gì?” Tiêu Sách lạnh lùng nói.
Vưu Chính cười lạnh một tiếng: “Ý của tôi là sao, tôi nghĩ cậu còn rõ hơn tôi. Tôi khuyên cậu một câu, lập tức thả con trai của tôi ra, nếu như nó còn lành lặn thì hận thù giữa hai ta còn có thể được giải quyết, nếu không, tôi thì tôi sẽ để cậu sống không bằng chết!”
Sắc mặt của Tiêu Sách cũng tối sầm lại, tất nhiên là giả vờ.
Dường như anh muốn ra tay xử lý Vưu Chính, nhưng lại sợ Cao Cấn Bằng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cố gắng nén lửa giận xuống.
Anh nói: “Tôi nhớ kỹ rồi, ông chờ đấy cho tôi.”
Nói xong, Tiêu Sách “bảo vệ” Thiên Diệp chuẩn bị rời đi.
Vưu Chính nhìn thấy Tiêu Sách cũng nhịn, ông ta lập tức chắc chắn rằng Tiêu Sách lo lắng xảy ra xung đột thì không thể bảo vệ Cao Cấn Băng, cho nên muốn rời khỏi đây nhanh chóng.
Sao ông ta có thể để Tiêu Sách được như ý muốn?
Có thể người của ông ta không phải đối thủ của Tiêu Sách, nhưng có 'Cao Cấn Bằng, ông ta cũng có thể xử lý hai người.
Chỉ cần giữ chân bọn họ một ít thời gian, Vưu Chính tin rằng sát thủ muốn giết Cao Cấn Bằng sẽ tới.
Đến lúc đó, không cần ông ta ra tay thì cũng có vô số sát thủ sẽ liều mạng đối phó Tiêu Sách.
Ông ta cười nhạt, lạnh giọng nói: “Họ Tiêu, làm gì phải chờ đến sau này, chúng ta giải quyết mọi chuyện ngay tại hôm nay đi, sao cậu lại vội vàng rời khỏi đây như vậy?”
Nói xong, Vưu Chính vung tay lên, nhàn nhạt nói: “Cản bọn họ lại cho tao! Nếu hôm nay chuyện này không được giải quyết thì đừng ai nghĩ rời khỏi nơi này, để tạo xem ai có đủ khả năng dây dưa.”
Tiêu Sách nghe vậy thì biến sắc.
Anh lạnh giọng nói: “Vưu Chính, ông muốn bị đánh sao? Hay là ông cảm thấy tôi không dám ra tay với ông?”
Không đợi Tiêu Sách nói xong, hai vệ sĩ của ông ta đã đứng ở bên cạnh để bảo vệ ông ta. Bọn họ đặt hai tay lên eo, phồng hồng lên.
Vưu Chính không quan tâm đến lời đe dọa của Tiêu Sách, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Tất nhiên là tôi tin tưởng thực lực của cậu, đàn em của tôi cũng không đánh lại cậu. Nhưng nếu giữ chân các cậu ở đây thì tôi tin rằng mình có thể làm được. Không tin thì cậu cứ thử xem!”
Anh vẫn duy trì vẻ mặt khó coi, tiến lại gần Thiên Diệp một chút giống như đang lo lắng cho sự an toàn của Cao Cấn Bằng, anh nhìn chằm chằm Vưu Chính một cách đầy cảnh giác.
“Ông nghĩ mình có đủ khả năng giữ tôi lại sao?” Tiêu Sách lạnh lùng nói.
“Cậu cứ thử xem.” Vưu Chính cũng tự tin nói, còn bản thân thì lùi ra đằng sau để tránh việc Tiêu Sách tấn công ông ta đầu tiên.
Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn thấy Tiêu Sách đang do dự.
Điều này làm Vưu Chính càng chắc chắn rằng Tiêu Sách đang lo lắng Cao Cấn Băng bị thương, cho nên không dám phát sinh xung đột với ông ta, chắc chắn sẽ chọn nhượng bộ.
Mà sự lựa chọn của Tiêu Sách cũng không nằm ngoài dự đoán của Vưu Chính.
Tiêu Sách nhăn mặt do dự một lúc lâu, sau đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Gia chủ Vưu Chính, tôi đã nói rồi, tôi không biết cậu Vu ở đâu, cho dù ông có giữ tôi lại đây thì cũng không có tác dụng gì?
“Ha hả, xem ra bạn nhỏ Tiêu Sách vẫn chưa biết tình hình, vậy thì cứ ở lại đây suy nghĩ tiếp đi! Tôi không vội, người vội là cậu, còn có cô Cao Cẩn Băng mới đúng”
Vưu Chính cười khẩy.
Sắc mặt của Tiêu Sách khó coi, lúc này Thiên Diệp cũng phối hợp nhăn mặt, còn liếc nhìn Tiêu Sách, ý bảo Nên làm gì đây?.
Không thể không nói, khả năng diễn xuất của Thiên Diệp cũng rất tốt.
Tiêu Sách cắn răng, nói: “Gia chủ Vưu Chính, ông đang ép người quá đáng rồi đấy! Hừ, nếu ông đã muốn giữ chúng tôi lại để chơi với ông, vậy thì chúng tôi sẽ ở lại.”
Nói xong, Tiêu Sách xoay người trở lại phòng bao của phòng ăn, ngồi xuống.
Tuy lúc đầu cái phòng nhỏ này chỉ được che chắn ba mặt, mặt còn lại thì có thể nhìn sân. khấu, nhưng Tiêu Sách đã kéo bình phong cách vách qua chặn cửa phòng bao lại.
Đám người Vưu Chính lập tức không nhìn thấy Tiêu Sách cùng Thiên Diệp đang làm gì.
“Đại ca, có cần vọt vào hay không...” Vệ sĩ bên cạnh Vưu Chính mở miệng hỏi.
Vưu Chính cười lạnh một tiếng, cản anh ta lại: “Không cần! Bọn mày không đánh lại cậu ta, không cần lấy đá chọi đá.”
“Hơn nữa, bây giờ người sốt ruột là bọn họ, tao tin rằng bọn họ sẽ chịu thua.”
“Chúng mày bao vây nơi này lại cho tao... tạo đoán rằng cậu ta muốn gọi nhà họ Lâm đến cứu cậu ta, nhưng cậu ta không biết rằng tao đã sai người làm nhiễu tín hiệu ở xung quanh đây rồi, ai cũng đừng nghĩ liên lạc với bên ngoài! Tao muốn xem xem cậu ta có thể chờ bao lâu!”
Vưu Chính nói với giọng điệu tràn đầy tự tin, ông ta cho rằng Tiêu Sách kéo dài thời gian chỉ vì nghỉ tìm cứu viện.
Nhưng ông ta không biết, lúc này Tiêu Sách đang ung dung ngồi trên ghế, bình tĩnh đùa giỡn Thiên Diệp như mọi khi, làm gì có chút sốt ruột nào.
Anh ở lại đây không phải vì tìm cứu viện mà là câu giờ.
Tiêu Sách tin rằng Vưu Chính không chắc rằng ông ta có thể đối phó anh, cho nên sẽ lan truyền ở phạm vi lớn, mượn những sát thủ Hắc Bảng muốn giết Cao Cấn Băng để tiêu diệt anh.
Dù sao Vưu Chính cùng Lâm Kiệt đã ký kết một hiệp nghị nào đó, chỉ cần diệt Tiêu Sách thì cục đá cản đường ông ta giải quyết nhà họ Lâm sẽ biến mất.
Chắc chắn Lâm Kiệt sẽ nhớ ơn ông ta.
Nhưng trước khi để sát thủ Hắc Bảng giết chết Tiêu Sách, Vưu Chính thật lòng muốn lấy thông tin về Vưu Bằng từ Tiêu Sách.
Nếu lấy được tin tức của Vưu Bằng và giết chết Tiêu Sách trong hôm nay, thì đó là kịch bản tốt nhất đối với Vưu Chính.
Vưu Chính rất tham lam!
Nhưng ông ta không biết Tiêu Sách còn tham lam hơn ông ta!
Lúc này, ở bên ngoài câu lạc bộ Thần Nhạc, đã có năm đến sáu sát thủ Hắc Bảng biết Cao Cẩn Băng rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, cho nên đến tìm cơ hội hành động.
Mà lúc đó cũng có nhiều sát thủ đã nhận được tin tức cùng vừa mới biết tin đang chạy đến...
Nếu như bây giờ Tiêu Sách đi ra ngoài, anh có thể dẫn năm đến sáu sát thủ Hắc Bảng đến nơi vắng vẻ giết hết.
Nhưng Tiêu Sách rất tham lam, anh muốn câu giờ để tất cả sát thủ từ bốn phương tám hướng đến rồi mới ra tay.
Cho nên anh cứ kiên nhẫn đợi trong phòng nhỏ của phòng ăn.
Có Thiên Diệp ở cùng, Tiêu Sách cũng không cảm thấy chán. Thỉnh thoảng sờ bắp đùi cùng bụng dưới bằng phẳng và ngọn núi cao vút của Thiên Diệp, anh hạnh phúc chết đi được.
Con Vưu Chính canh giữ ở cách đó không xa thì hơi nhăn mặt.
Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng đã nhốt trong phòng bao được hai giờ, trời cũng đã gần tối mà Tiêu Sách còn chưa muốn ra.
“Không lẽ cậu ta không biết, nếu cậu ta đi càng chậm thì bên ngoài sẽ có nhiều người muốn giết Cao Cẩn Băng đến sao? Không lẽ cậu ta không sốt ruột chút nào sao?"
Mọi chuyện không như dự tính làm Vưu Chính rất bực mình.
Nếu không phải vẫn còn nghe tiếng cười của Tiêu Sách phát ra từ phòng bao, Vưu Chính đã nghi ngờ Tiêu Sách dùng thủ thuật gì để lén chạy mất.
“Cậu ta còn có tâm trạng cười?”
“Không lẽ cậu ta không sốt ruột à? Cho dù cậu ta không gấp thì Cao Cấn Băng cũng phải nôn nóng chứ?”
“Hay là bọn họ đã liên lạc cứu viện nên đang câu giờ để đám người kia đến cứu bọn họ? Nhưng không thể nào, toàn bộ tín hiệu nơi này đều mất rồi!
Vưu Chính tức giận vì Tiêu Sách không nôn nóng như ông ta dự đoán.
Mà người bực tức không chỉ có Vưu Chính mà còn có cả Lý Lâm, quản lý của câu lạc bộ Thần Nhạc.
Lý Lâm cũng tức giận đến không chịu được.
Sau khi anh ta biết Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng đến địa bàn của mình, anh ta lập tức chuẩn bị cho Tiêu Sách đẹp mặt. Anh ta tập hợp một đám cao thủ, chuẩn bị tìm đại một lý do rồi dạy cho Tiêu Sách một bài học.
Nhưng đến khi anh ta mang người tới thì phát hiện Vưu Chính đã xung đột với Tiêu Sách trước anh ta.
Điều này làm Lý Lâm vui mừng khôn xiết. Anh ta quá rõ thế lực của Vưu Chính mạnh đến cỡ nào, địa vị cao đến cỡ nào. Anh ta cảm thấy cho dù quan hệ của Tiêu Sách cùng Lâm Bán Thanh có tốt đến đâu thì cũng không thể trêu chọc Vưu Chính.
Dù sao Vưu Chính cùng cha của Lâm Bán Thanh, Lâm Vân mới là người có cấp bậc cao nhất.
Cho nên Lý Lâm đang chờ Vưu Chính thay anh ta dạy cho Tiêu Sách một bài học, sau đó anh ta sẽ ra tay tiếp tục dạy dỗ Tiêu Sách
Nhưng anh ta đợi mãi rồi lại phát hiện Vưu Chính không xảy ra xung đột với Tiêu Sách.
Tiêu Sách trốn vào phòng bao của phòng ăn, mà Vưu Chính thì chỉ bảo người gác ở bên
ngoài, đồng thời che chắn tín hiệu ở xung quanh, chứ cũng không làm gì khác.
Điều này làm Lý Lâm rất khó chịu, nhưng địa vị của Vưu Chính rất cao, anh ta không dám tỏ ra khó chịu nên chỉ có thể kiên nhẫn đợi ở đây.
Anh ta đợi hai tiếng, trời cũng gần tối rồi!
Lý Lâm không muốn đợi, bởi vì anh ta biết hiện tại có rất nhiều sát thủ muốn giết Cao Cấn Băng, lỡ như trời tối, e là mấy tên sát thủ kia sẽ hành động ngay tại câu lạc bộ của anh ta.
Cho dù anh ta tin rằng an ninh của câu lạc bộ rất tốt nhưng cũng không thể tránh khỏi việc sát thủ lẻn vào.
Anh ta ước gì Tiêu Sách chết đi, nhưng cũng không muốn Tiêu Sách chết ở trong câu lạc bộ, Cao Cẩn Băng thì càng không, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của câu lạc bộ.
Cho nên anh ta phải dạy cho Tiêu Sách một bài học trước khi trời tối, sau đó đuổi anh ra ngoài.
Suy đi tính lại, Lý Lâm vẫn quyết định ra tay ngay bây giờ. Cho dù Vưu Chính không đồng ý thì anh ta vẫn muốn ra tay, dù sao nơi này là địa bàn của anh ta.
Anh ta không do dự nữa, anh ta mang nhóm cao thủ này đến bên ngoài phòng ăn.
Người của Vưu Chính đã phát hiện bọn họ từ sớm nên cũng không kinh ngạc mấy, nhưng bọn họ vẫn bảo vệ Vưu Chính, còn Vưu Chính thì nhìn Lý Lâm với ánh mắt nghi hoặc.
Lý Lâm kiên trì mở miệng: “Chú Vưu, cháu cũng có thù oán với Tiêu Sách, nếu chứ không định ra tay với cậu ta thì cứ để cháu, thế nào?”
Vưu Chính nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhưng không đồng ý ngay.
Nhưng thực ra Vưu Chính cũng không chịu được, ông ta nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, cậu có nghe không? Kẻ địch của cậu không ít đâu! Hơn nữa cậu cũng nên hiểu, e rằng lúc này ở bên ngoài câu lạc bộ còn có càng nhiều thành phần nguy hiểm đang chờ cậu.”
“Tôi đã đồng ý với cậu, chỉ cần cậu nói tin tức của con trai cho tôi biết, tôi sẽ để cậu rời khỏi đây an toàn. Tôi sẽ bảo người đưa cậu cùng cô Cao Cấn Băng về nhà, chắc chắn không để hai người bị gì.”
Nói xong, Vưu Chính nghĩ lúc này Tiêu Sách sẽ không từ chối.
Mà giây tiếp theo, ông ta phát hiện Tiêu Sách đẩy bức màn, đi ra khỏi phòng bao nhỏ.
Vưu Chính vui vẻ, ông ta cho rằng cuối cùng Tiêu Sách cũng chịu đầu hàng.
Nhưng Tiêu Sách lại cười mỉa, nói: “Tôi nói này Vưu Chính, ông không cảm thấy chán à? Tôi đã nói là tôi không biết con trai ông ở đâu, sao ông cứ hỏi tôi hoài vậy? Tôi là ông nội của con trai ông à? Anh ta mất tích thì ông tìm tôi làm gì? Có phải ông bị thần kinh không?”
Tiêu Sách vừa dứt lời thì sắc mặt của Vưu Chính trở nên hết sức khó coi.
“Còn đe dọa tôi? Ông cho rằng mình rất quan trọng à? Bây giờ ông đây phải về nhà, nhanh tránh ra cho ông, nếu không thì đừng trách ông đây đánh ông!”
“Còn ai kia... Lý Lâm đúng không? Nếu không muốn bị đánh thì đừng động vào ông!”
Nói rồi Tiêu Sách dắt Thiên Diệp bước ra khỏi phòng ăn, anh bỏ qua Vưu Chính, Lý Lâm cùng mấy đàn em mà bọn họ mang đến.
Chuyện này hoàn toàn chọc giận Vưu Chính cùng Lý Lâm.
“Cậu muốn chết! Tôi đã cố gắng cho cậu cơ hội, thế mà cậu không biết trân trọng. Được thôi, tôi cũng muốn xem ngày hôm nay cậu trở về nguyên vẹn bằng cách nào!”
Vưu Chính lạnh lùng nói, nhưng ông ta không ra tay với Tiêu Sách.
Bởi vì ông ta biết người của ông ta không thể làm gì Tiêu Sách,
Nhưng mà Lý Lâm thì không biết. Chỉ có nhà họ Lâm, nhà họ Vưu cùng người của nhà họ Tô mới thấy cảnh Tiêu Sách dạy dỗ đám người thầy Vương, còn Lý Lâm thì không có quyền nhìn
thấy.
Mặc dù anh ta biết Tiêu Sách rất lợi hại, nhưng cũng không cảm thấy Tiêu Sách có thể lấy
một đấu mời, thậm chí nhiều hơn.
Mà bây giờ anh ta mang đến mười mấy người cao thủ, sao anh ta có thể để Tiêu Sách ra ngoài một cách nghênh ngang như vậy, thế thì mặt mũi của anh ta để đâu?
Nếu Vưu Chính không ra tay thì anh ta làm.
Nghĩ xong, Lý Lâm ra hiệu với mười mấy cao thủ bên cạnh, bọn họ lập tức vung gậy gộc vít tới chỗ Tiêu Sách cùng Cao Cấn Bằng.
Lý Lâm hô lớn: “Tiêu Sách, tạo nghi ngờ mày trộm một bộ tranh chữ cổ ở câu lạc bộ của tao, nó rất quý giá, cho nên bây giờ mày phải phối hợp với bọn tao làm rõ mọi chuyện, nếu mày chống đối thì tức là mày có tật giật mình, vậy thì đừng trách bọn tao không khách sáo.”
Dù anh ta muốn rat ay thì cũng phải tìm cớ.
Anh ta cũng không quan tâm lý do này có hợp lý hay không, cũng không ai tin tưởng. Chỉ cần có lý do là được rồi, nếu sau này xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng có lý do giải thích.
Đối với chuyện này, Tiêu Sách cười giễu cợt.
Anh ta có thể chịu đựng lâu như vậy cũng rất khó khăn, nếu anh ta không ra tay thì Tiêu Sách hơi thất vọng, bởi vì... nửa ngày này quá chán.
Nếu đã như vậy thì anh phải làm nóng người mới được.
Tiêu Sách sẵn sàng chiến đấu, còn Vưu Chính thì chỉ do dự một chút chứ không ngăn cản Lý Lâm.
Tiêu Sách đã hoàn toàn chọc giận Vưu Chính, Vưu Chính không tự ra tay đối phó Tiêu Sách là vì ông ta còn e ngại, nhưng nếu như có người giúp ông ta thì ông ta rất vui mừng.
Vưu Chính lập tức xua tay để đàn em của mình lui ra phía sau, nhường đấu trường cho Tiêu Sách cùng mười mấy cao thủ mà Lý Lâm mang đến.
Lý Lâm nhìn thấy động tác của Vưu Chính, anh ta lập tức yên tâm.
“Trừng trị cậu ta mạnh vào, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần không đánh chết thì tao sẽ bảo kê cho.” Anh ta khẽ ra lệnh với đàn em thân cận của mình, ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc này, người xông đến nhanh nhất đã tới trước mặt Tiêu Sách.
Bọn họ cũng ngứa mắt Tiêu Sách, dù sao ghen tị là tính cách trời sinh của đàn ông. Cao Cẩn Băng quả đẹp, mọi người đều là đàn ông, tại sao Tiêu Sách lại thân mật với Cao Cấn Băng như vậy?
“Mày đáng bị đánh lắm!
Người đầu tiên quơ gậy dài, quất mạnh lên bả vai của Tiêu Sách, ra tay vô cùng hung ác, chắc chắn bả vai của người bình thường sẽ nát trước củ quất này.
Còn Tiêu Sách thì vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí anh còn không thèm nẻ, ung dung để cây gậy dài đập lên vai mình.
Bich.
Råc!
Giây tiếp theo, sau một tiếng vang thật lớn, cây gậy gỗ dài trong tay người kia đã vỡ, chỉ còn một khúc ngắn ở trong tay người kia.
Còn Tiêu Sách thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, bả vai cũng không lung lay chứ đừng nói là bị thương.
Người ra tay thì há hốc mồm kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn gần nửa khúc gậy trong tay, anh ta tạm thời không biết bản thân nên tiếp tục ra tay hay nên lùi lại.
Mà lúc này, Tiêu Sách lạnh lùng mở miệng nói: “Được đấy, Lý Lâm, đây là người của anh ra tay trước, bây giờ tôi nên tự vệ đúng không?”
Nói xong, Tiêu Sách nhếch miệng cười, đột nhiên đi một chân ra.
Người đang ngây ra trước mặt anh bị đả bay ra ngoài như con diều, anh ta không ngừng phun máu trên không trung, còn đè ngã hai người khác.
Mà Tiêu Sách cũng không dừng lại, anh xông tới đám người như sói xông vào đàn dê.
Là sói xông vào bầy dê thật.
ở khách sạn Fila, Tiêu Sách cùng Lý Lâm và Từ Huy cá cược, hai triệu một trận, vì để lừa gạt nhiều tiền hơn nên Tiêu Sách không bày ra thực lực chân chính.
Dù sao, nếu anh bày ra thực lực, đám người Lý Lâm không thấy cửa thắng thì bọn họ sẽ không tiếp tục cá cược với Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng không thể lấy tiền.
Khi đó, Tiêu Sách còn chưa dùng đến một phần mười thực lực của mình.
Nhưng mà Lý Lâm không biết!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mười mấy vị cao thủ của Lý Lâm đã gục hơn phân nửa.
Bây giờ Lý Lâm đã biến sắc, anh ta cảm thấy không khỏe, trong lòng cũng ớn lạnh, anh ta bị sự cường đại của Tiêu Sách dọa sợ.
Nhưng Vu Chính thì không bị hù dọa.
Ông ta biết rõ thực lực của Tiêu Sách, đám người thầy Vương gần như vô địch trong mắt ông ta cũng không phải là đối thủ của Tiêu Sách, bọn họ đều bị Tiêu Sách đánh bại dễ dàng.
Cho nên Vưu Chính cũng không thấy lạ khi Tiêu Sách có thể làm được đến mức độ này.
Khi ông ta phát hiện khoảng cách của Tiêu Sách cùng Cao Cấn Băng đang xa dần, ánh mắt của ông ta chợt sáng lên một cách điên cuồng.
Lúc này là cơ hội tốt nhất để kiểm soát Cao Cấn Bằng!
Nếu như có thể kiểm soát Cao Cấn Băng thì ông ta có thể lấy cô ta để trao đổi. Chắc chắn Tiêu Sách không muốn xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ lấy tin tức của Vưu Bằng để đổi lại.
Nghĩ đến đây, Vưu Chính lập tức hành động.
Ông ta vung tay lên, nhanh chóng nói: “Tôi đã ngưỡng mộ cô Cao Cấn Bằng đã lâu. Mời cô Cao theo tôi, tôi muốn nói chuyện với cô Cao.”
Nói xong, đàn em của ông ta lập tức hiểu ý, bọn họ nhanh chóng tiến đến gần Cao Cấn Bằng.
Lúc này, Tiêu Sách đang giải quyết Lý Lâm cùng bọn đàn em, cách Cao Cấn Băng hơn mười mét nên không có thời gian cứu.
Mà Vưu Chính tin rằng, tuy đàn em của ông ta không phải đối thủ của Tiêu Sách nhưng trước khi Tiêu Sách phản ứng kịp, bọn họ vẫn có thể khống chế một người gầy yếu như Cao Cẩn Băng một cách dễ dàng.
Nếu như chỉ có chuyện này mà không làm được, thì đàn em của ông ta nên đập đầu tự tử đi!
Ông ta thấy đàn em của mình đã đến trước mặt Cao Cấn Băng, dường như có thể bắt cô ta lại trong một giây tiếp theo, mà Tiêu Sách vẫn không có chút phản ứng nào...
Vưu Chính lập tức mỉm cười tỏ vẻ thắng lợi.
Giống như ông ta nghĩ, Cao Cấn Bằng là điểm yếu của Tiêu Sách.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Vưu Chính không tin Tiêu Sách sẽ không để ý đến sống chết của cô ta.
“Tiêu Sách, nếu cậu không muốn cô ta xảy ra chuyện gì, thì tốt nhất là cậu đứng... đứng.” Vưu Chính mở miệng hét lên với Tiêu Sách, nhưng ông ta chưa kịp nói xong thì ông ta đã không kêu nổi.
Bởi vì tên đàn em suýt chút nữa bắt được Cao Cấn Bằng đột nhiên ngã xuống bên cạnh “Cao Cấn Băng, tựa như trúng độc.
Điều này làm Vưu Chính lập tức trợn mắt há mồm.
Dường như tiếng kêu của ông ta thu hút sự chú ý của Tiêu Sách,
Tiêu Sách bỏ qua đàn em của Lý Lâm, cũng không để bảo vệ Cao Cấn Băng mà lại đi về phía
ông ta.
Chuyện này làm Vưu Chính cảm thấy sợ hãi. May mà bên cạnh ông ta có không ít vệ sĩ, bọn họ lập tức phản ứng kịp, một phần thì hợp thành bức tường để cản Tiêu Sách, một bộ phận khác thì bảo vệ Vưu Chính, muốn mang Vưu Chính rời đi.
.
Những giây tiếp theo, đám người ngăn cản Tiêu Sách bị anh xé ra dễ như trở bàn tay, người ngã rạp, không thể cản được Tiêu Sách dù chỉ một giây.
Chuyện này làm Vưu Chính hoảng sợ, ông ta nấp ở đằng sau đàn em.
Bây giờ đàn em của ông ta cũng không thể lo nổi, rõ ràng biết bản thân không phải đối thủ của Tiêu Sách nhưng vẫn liều mạng đi lên vây quanh anh, thế nhưng cũng đi theo vết xe đổ.
Thực lực của những người này cũng không tệ, nếu không cũng sẽ không được trở thành vệ sĩ của Vưu Chính, nhưng mà thực lực của bọn họ lại chênh lệch với Tiêu Sách quá xa.
Đùng đùng đùng.
Tiêu Sách đánh bay mấy người cuối cùng ra ngoài dễ như trở bàn tay, bên cạnh Vưu Chính chỉ còn lại hai tên vệ sĩ.
Sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, biết rằng nếu như ra tay thì bọn họ không phải là đối thủ của Tiêu Sách, cũng không có khả năng cản Tiêu Sách lại, cho nên lập tức sờ bên hông.
Bây giờ chỉ có súng mới làm bọn họ cảm thấy an toàn.
Nhưng tiếc là Tiêu Sách đã biết ý đồ của bọn họ, bọn họ chưa kịp đặt tay lên súng lục thì Tiêu Sách đã đến bên cạnh hai người, đá một cái, hai người đều ngã xuống.
Ngay lập tức, không còn ai ở bên cạnh Vưu Chính.
Chỉ còn có đám người đi bắt 'Cao Cấn Bằng không đứng gần Vưu Chính nên may mắn thoát khỏi, bọn họ nhìn thấy Vưu Chính bị Tiêu Sách tấn công thì lập tức bỏ qua Cao Cấn Băng để
quay lại cứu Vưu Chính.
Tiếc rằng bọn họ chưa kịp chạy đến thì Tiêu Sách đã giải quyết hết lực lượng bên cạnh Vưu Chính, sau đó bóp cổ ông ta.
Đàn em của Vưu Chính lập tức biến sắc, bọn họ không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ chỉ có thể hô lên một cách yếu ớt: “Tiêu Sách, thả ông chủ của chúng tôi!”
Tiêu Sách cười khẩy một tiếng, anh không muốn để ý đến bọn họ, nhìn Vưu Chính nhàn nhạt nói: “Gia chủ Vưu Chính, sao phải dùng đao dùng súng? Không phải ông thích ăn đòn sao?”
Mặt Vưu Chính rất hoảng loạn, nhưng dù sao ông ta cũng đã trải qua rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, cho nên ông ta lập tức bình tĩnh lại.
Ông ta nói: “Tiêu Sách, sao cậu lại làm vậy?”
Tiêu Sách nhàn nhạt nói: “Ông già vô dụng Vưu Chính, đã đến lúc này rồi mà ông còn diễn gì nữa? Ông không thấy phiền, chứ tôi mệt lắm rồi.”
Tiêu Sách nói xong thì sắc mặt của Vưu Chính tối sầm lại.
Nhưng ông ta lập tức nói: “Hừ, tuy tôi nghĩ cậu rất lợi hại, nhưng tôi vẫn coi thường cậu! Nhưng mà cậu bắt được tôi thì sao? Tôi không tin cậu dám làm gì tôi trước mặt nhiều người như vậy chứ đừng nói đến việc giết tôi! Nếu cậu thông minh thì thả tôi ra, sau đó rời đi ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tiêu Sách cười giễu cợt một tiếng: “Ông già vô dụng Vưu Chính, sao ông tại tự tin rằng tôi sẽ không làm gì ông? Giết ông... thì không cần, nhưng nếu tôi làm gì ông, vậy ông nghĩ ai có thể cản tôi? Ông yên tâm, tôi làm rất sạch sẽ, sẽ không để lại trên người ông chút vết thương nào.”
Nói rồi, Tiêu Sách đặt ngón tay lên sụn sườn của Vưu Chính, nhẹ nhàng chợt một cái.
“A!”
Vưu Chính lập tức kêu thảm thiết, cả người co quắp lại vì đau, nếu Tiêu Sách không bóp cổ ông ta thì e là ông ta đã ngã xuống rồi.
Cho đến khi tay của Tiêu Sách rời khỏi sụn sườn của ông ta, ông ta mới hít từng ngụm từng ngụm, nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt hoảng sợ.
Tiêu Sách cười mỉa: “Đây chỉ là lời cảnh tỉnh nhỏ cho ông mà thôi, ông già vô dụng Vưu Chính, tốt nhất là ông đừng chọc giận tôi, phối hợp một chút, nếu không thì lần sau sẽ không đi qua nhanh như vậy đâu.”
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Vưu Chính đã trở nên xấu xí đến cùng cực.
“Cậu muốn làm gì?” Cuối cùng ông ta cũng chịu thua mở miệng nói.
Tiêu Sách nghe thế lại cười nhạt một cái: "Tôi có thể làm gì được? Ông đường đường là ông chủ Vưu Chính tiếng tăm lẫy lừng, một thương nhân Hoa kiều tầm cỡ ở nước M, lẽ nào tôi lại dám giết ông?"
Tiêu Sách châm chọc, không chờ Vưu Chính mở miệng lên tiếng đã tiếp tục nói.
"Nhưng mà, chỉ là có một chuyện nho nhỏ cần ông chủ Vưu phối hợp một chút mà thôi"
Vưu Chính trầm mặc, nghiến răng nói: "Chuyện gì, cậu nói đi. Nhưng mà tôi cũng cảnh cáo cậu trước, tốt nhất là cậu đừng có mà quá đáng, nếu không cùng lắm thì chết chung cả đám!"
Vưu Chính cũng là kiểu người tàn nhẫn, chí ít là dáng vẻ bề ngoài của ông ta như thế.
Mặc dù bây giờ bị Tiêu Sách bắt, cũng chịu nhận sai trước mánh khóe của Tiêu Sách, nhưng mà giọng điệu của ông ta vẫn không có vẻ gì gọi là cầu khẩn, ngược lại còn dám uy hiếp Tiêu Sách.
Ông ta lại càng biết chắc, Tiêu Sách sẽ không dám giết ông ta thật.
Dĩ nhiên, ông ta cũng không muốn thấy cảnh mình bị Tiêu Sách tiếp tục dùng thủ đoạn để làm đau mình Dù sao thì với thân phận cao cấp và địa vị đĩnh đạc của mình, ông ta cũng không muốn phải chịu đựng loại thiệt thòi như này.
Nhịn nhục một lúc thì sóng yên biển lặng mà, là muốn cậu đừng có quá đáng, tôi đã nhịn cậu rồi đó...
Tiêu Sách cũng biết được ý tứ bên trong lời nói của Vưu Chính, cho nên lập tức cười nhạt nói: "Ông chủ Vưu nói gì thế? Tôi là loại người quá đáng vậy sao? Ông yên tâm, chuyện mà tôi muốn ông phối hợp, nhất định không phải là chuyện trái với luân thường đạo lý, cũng nhất định không phải là kiểu giết người phóng hỏa, nhất định là sạch sẽ hơn mấy chuyện xấu xa mà bình thường ông vẫn hay làm nhiều".
Nghe được giọng điệu mỉa mai của Tiêu Sách với mình, Vưu Chính cũng không có tức giận, bình tĩnh nói: "Nói đi, muốn tôi phối hợp với cậu như nào?"
"Rất đơn giản, đợt tý nữa mời ông chủ Vưu rời khỏi đây cùng với tôi. Ông cũng biết bên ngoài hiện tại chỉ sợ là có rất nhiều người nhảm nhí đang chuẩn bị đối phó với tôi và ông chủ Vưu, trong lòng tôi có hơi sợ cho nên chỉ có thể mời ông chủ Vưu cùng ra ngoài với chúng tôi, tới lúc đó ông cũng đứng chắn trước mặt tôi..."
Tiêu Sách còn chưa nói hết, sắc mặt của Vưu Chính đã đổi màu còn khó coi hơn cả gan lợn.
Ông ta tức giận quát lớn: "Chuyện này không thể nào! Cậu đừng có mà nằm mơ nữa, cậu muốn để tôi làm bia đỡ đạn cho cậu à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này không thể nào đâu, đám người đó sẽ giết hết chúng ta mất."
Vưu Chính nghĩ tới đây đã không nhịn được mà run rẩy cả người, trong mắt cũng có chút sợ hãi.
Sở dĩ ông ta bị Tiêu Sách không chế nhưng vẫn không hoảng loạn, là bởi vì ông ta biết rõ ở trước mặt mọi người Tiêu Sách sẽ không dám giết mình.
Trừ phi, Tiêu Sách không còn muốn sống yên ổn ở Hoa Quốc này nữa.
Với Tiêu Sách mà nói thì giết chết người này không đáng, thù hận giữa cả hai cũng không lớn tới mức nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết, chí ít thì ngoài mặt vẫn chưa tới cỡ đó.
Cho nên, Vưu Chính rất tự tin rằng đến cuối cùng rồi thì Tiêu Sách cũng sẽ thả ông ta ra.
Nhưng mà nếu ông ta và Tiêu Sách cùng ra ngoài, chuyện sau đó sẽ chuyển sang một tình huống khác. Thân phận của ông ta là một sự uy hiếp đối với Tiêu Sách, chí ít thì ở trước công chúng thì như thế, cho nên Tiêu Sách không dám giết ông ta.
Nhưng mà, với đám sát thủ bên ngoài kia thì chuyện ông ta có thân phận gì, điều đó không quan trọng.
Trong mắt những tên sát thủ đó, chỉ có mỗi Diệp Tâm Đồng là trên người có dát vàng hơn trăm triệu đô la, chỉ cần có thể giết chết được Diệp Tâm Đồng thì bọn họ sẽ có dư tiền để tiêu xài thỏa thích cả đời này rồi.
Trước tình huống như thế, đám sát thủ đó cũng phấn khích đến điên cuồng cả rồi, ai che chắn cho Diệp Tâm Đồng thì bọn họ đều sẽ giết chết kẻ đó.
Tiêu Sách muốn Vưu Chính theo bọn họ cùng đi ra ngoài, Vưu Chính lại cảm thấy đó chính là muốn ông ta cùng Tiêu Sách và Diệp Tâm Đồng chết chung, hơn nữa còn là ông ta chết trước.
Với chuyện như thế này, Vưu Chính làm sao có thể đồng ý được?
"Chuyện này không thể nào, cậu đừng hòng lấy tôi làm bia đỡ đạn, đám chó điên kia sẽ thẳng tay giết chết tôi. Muốn thế thì có ngon cứ giết tôi ở ngay đây đi."
Mặt Vưu Chính đỏ hồng hộc, dữ dằn mà nói.
Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Ông chủ Vưu sao lại phản ứng dữ dội thế? Tôi có nói để ông chết đâu? Cho dù ông muốn chết thì tôi vẫn chưa cho ông chết đâu. Vì thế, đừng có lo lắng."
"Hừ! Cậu nghĩ Vưu Chính tôi là kẻ ngốc hay sao? Đi cùng với hai người ra ngoài đó, còn có cơ hội sống à?" Vưu Chính cười nhạo nói.
Tiêu Sách cũng phì cười một tiếng, đáp: "Ông chủ Vưu, bình thường ống thâm hiểm lắm mà, sao vào lúc mấu chốt thế này thì đầu óc của ông lại không dùng được nữa rồi? Không sai, tôi là muốn ông làm bia đỡ đạn, để ông che chắn ở phía trước cho bọn tôi. Nhưng mà... Ông cũng có thể tìm bia đỡ đạn khác để che chắn ở phía trước mình mà!"
Nói xong, Tiêu Sách cũng thoáng nhìn qua đám đàn em của Vưu Chính, cười nói: "Những người này không phải rất phù hợp hay sao? Ông bảo với bọn họ chụm lại thành vòng tròn vây xung quanh chúng ta bảo vệ, không phải là được rồi sao?"
"Ông hẳn là nên vui mừng đi. Nơi này là Hoa Quốc chứ không phải là đất nước M của ông. Ở Hoa Quốc này vũ khí được quản rất nghiêm ngặt, bất cứ ai cũng đều không có cơ hội tạo ra được vũ khí hạng nặng, dữ lắm thì chỉ có hai cây súng bắn nước... À nhầm, súng lục loại nhỏ mà thôi. Cho nên, tỷ lệ nguy hiểm của chúng ta thực chất cũng không cao lắm!"
"Đàn em của ông bảo vệ chúng ta ở giữa, bọn sát thủ muốn giết chúng ta thì cũng phải giết hạ đàn em của ông trước. Khoan hãy nói chuyện bọn họ có làm như thế hay không nha, cho dù có thật sự là dám làm đi nữa thì muốn giết hết đám đàn em này của ông cũng cần phải có thời gian chứ đúng không? Đủ thời gian cho chúng ta đến nơi an toàn rồi."
"Nơi này là Hoa Quốc, không phải nước M, ông không cần lo lắng chuyện chúng ta vừa mới bước ra khỏi cửa thì sẽ hướng trọn một loạt mưa đạn đầu. Cho nên, đừng sợ"
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Vưu Chính cũng lập tức trở nên trầm ngâm do dự.
Ông ta thế mà lại phát hiện, lời Tiêu Sách nói hình như rất có đạo lý. Cho dù là dựa vào mối quan hệ của ông ta cũng không có khả năng mang những vũ khí hạng nặng tới biên giới của Hoa Quốc, chứ đừng nói là vào tới thành phố lớn này.
Sát thủ ở bên ngoài rất nhiều, nhưng thực chất cũng không có nguy hiểm tới mức độ đó
Chỉ cần đàn em dưới trướng của ông ta đủ trung thành, vững vàng vây lại thành vòng tròn bảo vệ ông ta thì Vưu Chính cũng không cần lo lắng quá.
Ông ta trầm ngâm do dự, dường như là đang suy nghĩ.
Tiêu Sách tiếp tục nói: "Hơn nữa, chúng ta có thể tìm nhiều người hơn nữa làm tường chắn, càng nhiều người thì chúng ta sẽ càng an toàn, ông nói có đúng hay không?"
Nói xong, Tiêu Sách lại nhìn về phía Lý Lâm đang đen mặt ở kia.
Bởi vì thanh âm trò chuyện của Tiêu Sách và Vưu Chính không lớn, cho nên người kia cũng không nghe thấy cuộc đối thoại giữa cả hai, trong lòng lúc này vừa tức tối lại vừa sợ hãi, còn có chút mừng thầm.
Tức giận là bởi những cao thủ mà anh ta tìm tới lại bị Tiêu Sách xử đẹp như mấy cành củi khô.