"Hơn nữa, thuốc của tôi cũng không có khả năng kích thích hệ thống miễn dịch cứ tăng lên không kiểm soát đâu, dựa theo suy đoán của tôi thì nhiều nhất sẽ khiến người bình thường tăng lên gấp ngàn lần bình thường thôi. Mà hệ thống miễn dịch của anh thì hơn người bình thường gấp trăm lần nghìn lần, cho nên với anh mà nói không có bất kỳ nguy hiểm gì đâu."
Cao Cấn Băng ở bên cạnh nhẫn nại giải thích với Tiêu Sách, người kia mới càng thêm yên tâm.
"Tỷ tạng, hạch bạch huyết, tế bào tuyến dịch limpha các loại đều đang tăng lên, tốc độ rất chóng mặt." Lúc này, Thiên Diệp đột nhiên hưng phấn mở miệng nói.
Cao Cấn Băng nghe thể cũng lộ ra vẻ mặt hào hứng.
"Bạch cầu miễn dịch, tiểu cầu, tế bào hạt trung tính cũng đang tăng lên, rất nhanh. Amidan, cốt tủy, tuyến ngực cũng đang tăng lên, mật độ rất cao..."
Thiên Diệp lại mở miệng thêm lần nữa, trên mặt vô cùng hưng phấn.
Chỉ nhìn sắc mặt của cô thì Tiêu Sách cũng biết, nghiệm chứng của cuộc thí nghiệm mà Cao Cấn Băng nghiên cứu này chắc là sắp thành công rồi.
"Anh cảm thấy cơ thể như nào?"
"Không thấy gì cả."
"Được, vậy tôi muốn tăng thêm liều lượng, muốn thử điểm giới hạn một chút!" Cao Cấn Bằng kiềm chế về mặt phấn khích của mình lại, đôi mắt sáng lấp lánh, càng lúc càng sáng rực.
"Tới đi."
Tiêu Sách nhìn vẻ mặt hưng phấn đó của hai cô gái ở đây cũng không thèm quan tâm, vào lúc này cũng không nên cắt đứt niềm hân hoan của bọn họ.
Rất nhanh sau đó, Cao Cẩn Băng lại dùng một ống thuốc đầy màu sắc tiêm vào trong cơ thể của Tiêu Sách, người kia vẫn không có chút cảm giác nào. Thứ duy nhất anh cảm nhận được chính là mỗi một tế bào trong hệ miễn dịch của mình đều đang ồ ạt tăng cao.
Trong đó nhanh nhất chính là đại thực bào.
"Đại thực bào tăng lên quả nhanh, có hơi khác thường, rõ ràng là tăng nhanh gấp mấy chục lần so với các tế bào khác." Thiên Diệp nói, giọng bỗng có hơi run rẩy.
Cao Cẩn Băng nhíu mày nói: "Có thể là cơ thể của Tiêu Sách thiên phú, đại thực bào của anh. ta mạnh mẽ nên cũng hơn hẳn người thường gấp mấy chục lần, tình huống bây giờ cũng là bình thường thôi."
"Nhưng mà, cường độ đại thực bào của anh ta hiện tại đã hơn người thường gấp mấy trăm ngàn lần rồi, đã vượt qua ngưỡng dự đoán của cô chủ rồi!"
Cao Cấn Băng trầm mặc một lúc, nói với Tiêu Sách: "Có cảm thấy khó chịu gì không? Dữ liệu nghiệm chứng có hơi bất thường, có muốn dừng lại không?"
"Không cần, bây giờ tôi đang cảm thấy rất thoải mái."
Tiêu Sách mở miệng nói, kỳ thật hiện tại anh đang cảm thấy rất thoải mái.
Lúc đại thực bào trong người tăng lên đột biến khiến Tiêu Sách trước đó vốn không có cảm giác gì lại bỗng cảm thấy toàn thân như có luồng điện xoẹt qua người, vô cùng thoải mái.
Mà cảm giác dễ chịu này thật sự rất sướng, Tiêu Sách đã từng trải qua một lần rồi.
Đó, chính là lần mà anh luyện thành công vô danh khí công.
Trước khi tiến hành thử nghiệm, Cao Cấn Băng rất tự tin rằng thuốc nước mà cô ấy nghiên cứu ra được sẽ không có ảnh hưởng xấu đến cơ thể của Tiêu Sách, nhưng với điều kiện là khi tăng thuốc nước lên thì nó phải ở trong tầm kiểm soát, mà bây giờ số liệu trong thân thể Tiêu Sách tăng lên quá mức khác thường, đã vượt qua phạm vi khống chế nên Cao Cẩn Bằng đã không còn tự tin.
Vì để yên tâm, cô ấy cảm thấy tốt nhất là nên dừng lại ngay lập tức. Đợi sau khi cô ấy làm rõ tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy, cô ấy sẽ quyết định có nên tiếp tục hay không.
“Lấy cho tôi một ống!” Nhưng lúc này, Tiêu Sách chủ động mở miệng nói.
Vui mừng cùng kích động ngập tràn trong mắt anh. Lần đầu tiên anh phát hiện hệ miễn dịch trong cơ thể của Cao Cẩn Băng mạnh mẽ không giống người bình thường, Tiêu Sách lập tức nghĩ, nghiên cứu của Cao Cấn Băng có làm tăng thực lực của anh lên hay không, mà bây giờ anh vô cùng xác định, câu trả lời là... có.
Lúc này Cao Cấn Băng cùng Thiên Diệp chỉ có thể quan sát sự biến đổi của cơ thể anh thông qua máy theo dõi, loại biến đổi này là số hóa, là giả thuyết.
Chỉ có Tiêu Sách mới biết, lúc này trong cơ thể anh đang xảy ra biến hóa lớn đến cỡ nào... hoặc có lẽ đây là một dạng tiến hóa mạnh mẽ!
Trước đây, khi Tiêu Sách tu luyện Vô danh khí công thành công, anh có cảm giác mình tiến
hóa.
Mà bây giờ, anh cũng có cảm giác mình lại tiến hóa.
Tiến hóa nhờ Vô danh khí công làm cơ thể của Tiêu Sách trở nên vô cùng cường đại, hầu như không còn là cơ thể của anh nữa, ngũ giác và cả giác quan thứ sáu đều mạnh hơn người bình thường nhiều, trong cơ thể còn có “khí”.
Mà lần này, Tiêu Sách không biết bản thân tiến hóa ở phương diện nào, nhưng anh rất quen thuộc với cảm giác tiến hóa này.
Nhưng mà anh cảm thấy lần tiến hóa này quá chậm, mức độ còn chưa đủ!
Cho nên anh mới thúc giục Cao Cấn Bằng cho anh thêm một ống, bởi vì anh có linh cảm rằng nếu bây giờ dừng lại thì quá trình tiến hóa sẽ không được hoàn thành.
“Nhanh lên, cho tôi một ống nữa, không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao!”
Tiêu Sách nhìn thấy Cao Cẩn Băng không nhúc nhích, anh nôn nóng thúc giục cô ấy, nếu không phải sợ chỉ cần mình động nhẹ thì những dụng cụ trên người sẽ bị kéo đi, thì Tiêu Sách đã tự làm.
Cao Cấn Băng vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiêu Sách, cuối cùng cô ấy vẫn phải cắn răng tiêm thuốc nước năm màu vào cơ thể Tiêu Sách.
Tiêu Sách cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng ngay lập tức...
Tiêu Sách thấy, nếu mọc cánh thành tiên là có thật, thì bây giờ anh chắc chắn bản thân đang ở trạng thái này, cảm giác sung sướng này còn thoải mái hơn việc nam nữ làm chuyện ấy nhiều.
Tất nhiên đây chỉ là ảo giác, nhưng đúng là lúc này Tiêu Sách rất thoải mái, anh có thể cảm nhận được một bộ phận của cơ thể đang tiến hóa, đang thoát ra khỏi gông cùm.
Tiêu Sách không biết đó là vị trí nào, nhưng Cao Cấn Băng và Thiên Diệp thì biết.
“Cô chủ, số lượng đại thực bào trong cơ thể Tiêu Sách lại tăng nhanh, đã gấp người bình thường một triệu lần rồi.” Thiên Diệp run rẩy nói.
“Tôi biết, tôi thấy được.”
Cao Cẩn Băng nhíu mày. Lúc này, tế bào, tổ chức thuộc hệ miễn dịch của Tiêu Sách đã ngừng tăng trưởng, gấp người bình thường khoảng mười nghìn lần.
Điều này khá giống với dự tỉnh ban đầu của Cao Cấn Băng, thuốc nước của cô ấy chỉ có thể tăng hệ miễn dịch của người lên gấp mười lần người bình thường mà thôi.
Nhưng số liệu đại thực bào của Tiêu Sách vẫn tăng lên, hơn nữa càng ngày càng tăng nhanh, đã gấp người bình thường một triệu lần rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Đại thực bào là những tế bào cắn nuốt thuộc hệ thống miễn dịch của cơ thể con người, tác dụng chủ yếu là cắn nuốt cùng tiêu hóa virut gây bệnh xâm nhập vào cơ thể, dưới hình thức cố định hoặc tự do.
Nói đơn giản thì khi virut, vi khuẩn từ bên ngoài xâm nhập vào cơ thể thì đại thực bào sẽ cắn nuốt hết bọn chúng, phòng ngừa cơ thể bị ốm. Nếu như đại thực bào đủ mạnh, bất cứ thứ gì xâm nhập vào cũng sẽ bị đại thực bào nuốt hết, Tiêu Sách sẽ không hề bị thương.
Mà bây giờ đại thực bào của Tiêu Sách mạnh hơn người bình thường gấp một triệu lần.
Những đại thực bào trong cơ thể của Tiêu Sách tạo thành một mạng lưới dày đặc, bất cứ vật chất nào xâm nhập vào, chỉ cần bị chúng xem là vật chất tai hại thì đều sẽ bị nuốt chửng!
Mà bây giờ quá trình cắn nuốt đã bắt đầu...
“Không ổn, sao lại không có số liệu?” Thiên Diệp đột nhiên hét lên đầy kinh hãi. Cô ta đang nói đến mấy màn hình đột ngột đen ngòm.
Cao Cấn Băng cũng ngây người, sau đó nhanh chóng kiểm tra dụng cụ.
Chốc lát sau, Cao Cấn Băng phát hiện, vốn dĩ không có số liệu là vì những dụng cụ cắm vào cơ thể Tiêu Sách đã biến mất.
Dụng cụ không còn mục tiêu giám sát nên không thu thập được số liệu là điều hiển nhiên.
Điều này làm Cao Cấn Băng há hốc mồm kinh ngạc. Những thiết bị giám sát này cần phải cắm vào máu thịt của Tiêu Sách để tiến hành quan sát, mà những thứ cắm vào đều làm từ kim loại, thế mà bây giờ chúng biến mất hoàn toàn như bị ăn mòn.
“Chẳng lẽ đại thực bào trong cơ thể của anh ta cho rằng những dụng cụ này là vật chất có hại, cho nên cắn nuốt chúng? Nghĩ đến khả năng này, Cao Cấn Bằng lập tức run rẩy.
Cô ấy cảm thấy chuyện này thật hoang đường, cho dù đại thực bào có mạnh thế nào thì bọn chúng không thể cắn nuốt hết kim loại được.
Điều này hoàn toàn không có khả năng!
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cô ấy không thể nào không tin được.
Mà bởi vì dụng cụ bị "cắn nuốt”, lúc này cô ấy không thể tiếp tục giám sát số lượng đại thực bào trong cơ thể Tiêu Sách, ai cũng không biết số đại thực bào trong cơ thể anh đã tăng đến
mức độ nào.
Gấp người bình thường mười triệu lần?
Hoặc cao hơn nữa?
Cao Cấn Bằng không dám nghĩ, thậm chí cô ấy cũng không dám nghĩ điều này sẽ làm biến đổi cơ thể Tiêu Sách như thế nào, cô ấy chỉ có thể đợi sau khi chấm dứt mới biết được.
Lúc này, Tiêu Sách đã nhắm hai mắt lại.
Nếu không phải hô hấp, nhịp tim của anh vẫn duy trì ở trạng thái bình thường, thì Cao Cấn Băng cùng Thiên Diệp đều cho rằng anh xảy ra chuyện.
Năm phút sau, Tiêu Sách mở mắt.
Cảm giác sung sướng này giống như về tới cơ thể mẹ, lại cũng giống như mọc cánh bay, tuy nó dần dần biến mất nhưng Tiêu Sách biết, thân thể của anh đã biến đổi rất lớn.
“Tiêu Sách, anh cảm thấy thế nào?” Cao Cấn Bằng hỏi.
“Tôi rất khỏe”
Tiêu Sách vận động một chút, anh cảm thấy bên ngoài cơ thể cũng không có biến hóa gì lớn, lực lượng cũng không tăng lên cao lắm.
“Thử nghiệm thành công không?” Lúc này Tiêu Sách mới hỏi.
“Không biết.”
Cao Cấn Băng lắc đầu, cơ thể của Tiêu Sách quá đặc biệt, không phù hợp với đặc điểm của người bình thường, lúc đó lại xảy ra tình huống đại thực bào tăng trưởng vượt tầm kiểm soát, cho nên hiện tại cô ấy cũng không biết thử nghiệm có thành công hay không.
Hơn nữa hiện tại cô ấy cũng không quan tâm thử nghiệm có thành công hay không, mà là rốt cuộc cơ thể của Tiêu Sách biến đổi như thế nào.
Trước khi dụng cụ mất đi hiệu lực, mức độ đại thực bào trong cơ thể Tiêu Sách đã gấp một triệu lần người bình thường rồi, nhưng chúng vẫn tăng lên một cách nhanh chóng.
Cao Cấn Bằng rất muốn biết, khi số lượng đại thực bào tăng đến hơn một triệu lần thì sẽ xuất hiện tình huống kỳ diệu nào.
Cô ấy hít sâu một hơi, nói: “Nhưng cho dù như thế nào, hệ miễn dịch của thân thể anh đã gấp mười nghìn lần người bình thường rồi, cho nên tôi cần tiêm một ít vi-rút vào cơ thể anh, để kiểm tra hệ miễn dịch của anh có thể chống lại bao nhiêu vi rút gây bệnh.”
“Được, tôi phối hợp với cô.” Tiêu Sách đồng ý mà không hề nghĩ suy.
Tiếp theo, Cao Cẩn Băng liên tục tiễm độc tố, vi rút, vi khuẩn vào cơ thể của Tiêu Sách. Ban đầu vẫn là một vài virut cảm cúm, đậu mùa gây hại tương đối nhỏ, sau đó thì cô ấy lại tiêm siêu vi rút, siêu vi khuẩn vào cơ thể Tiêu Sách mà không hề do dự.
Nhưng không có ngoại lệ nào cả, tất cả chất độc, vi khuẩn khi đi vào cơ thể Tiêu Sách đều không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào, ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không có!
Mà nói như vậy cũng không đúng, bởi vì vẫn có ảnh hưởng.
Tiêu Sách cảm nhận được sau khi những vi rút, vi khuẩn bày đi vào cơ thể mình thì đã bị đại thực bào cắn nuốt, sau đó “khí” trong cơ thể anh tăng thêm một chút...
Dù chỉ là một chút xíu nhưng Tiêu Sách vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng.
Thể mà sau khi đại thực bào cắn nuốt hết vật chất từ bên ngoài đến thì bọn chúng lại chuyển hóa thành “khí”, điều này làm Tiêu Sách há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó, Tiêu Sách mừng rỡ.
Tuy Vô danh khí công thần kỳ, nó làm cơ thể của Tiêu Sách trở nên mạnh mẽ lạ thường, nhưng anh biết rõ, công dụng thần kỳ nhất của Vô danh khí công là làm cho cơ thể anh sở hữu “khí”, nhưng “khí” tăng trưởng quá chậm, Tiêu Sách tu luyện Vô danh khí công nhiều năm như vậy thì cũng chỉ có một ít sợi “khí” mà thôi.
Mà bây giờ, Tiêu Sách phát hiện ra, sau khi đại thực bào cắn nuốt vật chất từ bên ngoài thì có thể chuyển đổi chúng thành “khí”.
Vậy có phải sau này Tiêu Sách có thể sử dụng tính chất này của đại thực bào để tu luyện “khí” hay không? Như vậy thực lực của anh sẽ tăng lên với tốc độ hết sức nhanh!
Tiêu Sách rất muốn lập tức thử xem tưởng tượng của anh có đúng hay không.
Nhưng anh cố nhịn, lúc này Cao Cấn Băng và Thiên Diệp đều đang theo dõi anh, trước hết thì anh phải đối phó với hai người, sau đó tìm một chỗ không người chậm rãi thí nghiệm.
“Được rồi, không cần phải kiểm tra nữa, bây giờ cơ thể của anh đã có thể chống mọi loại vi rút, độc tố lẫn vi khuẩn rồi.”
Cao Cấn Bằng hơi vui mừng nói. Đến lúc này, cuối cùng cô ấy mới yên tâm, cũng không thể che giấu mệt mỏi nữa, cô ấy che miệng ngáp một cái.
“Nếu kiểm tra xong rồi thì tôi đi đây, hai người cũng nghĩ ngơi đi!” Tiêu Sách mở miệng nói.
Cao Cấn Bằng bận rộn mấy đêm, mà Thiên Diệp cũng bị anh lăn qua lăn lại nửa buổi tối. Hai người đã chịu đựng đến bây giờ rồi, cho nên cần nghỉ ngơi.
Mà Tiêu Sách cũng muốn lập tức tìm một chỗ để thử.
“Được rồi, tạm thời anh trở về trước, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục giám sát tình hình cơ thể anh. Cứ cách ba ngày thì anh lại đến chỗ tôi một chuyến...” Cao Cấn Bằng không cản Tiêu Sách, cô ấy nói.
“Được.”
Tiêu Sách cũng không từ chối, sau khi nói xong, anh rời khỏi phòng thí nghiệm ngầm của Cao Cấn Băng dưới sự hướng dẫn của Thiên Diệp.
Sau khi rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, Tiêu Sách chạy nhanh về khu nhà ổ chuột.
Sau khi về khuya, khu nhà ổ chuột vốn dĩ đã vắng người bây giờ lại không có một ánh đèn nào, có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Tiêu Sách đóng kỹ cửa, mở đèn phòng lên, chuẩn bị nghiên cứu cơ thể mình biến đổi như thế nào, hiện tại anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Từ trong miệng Cao Cấn Băng, Tiêu Sách biết có lẽ đại thực bào của anh biến đổi lạ thường, số lượng đại thực bào trong cơ thể anh đã gấp một triệu lần người thường.
Đại thực bào là một bộ phận của hệ miễn dịch, mỗi đoạn có tác dụng nuốt chửng vi khuẩn gây bệnh, nhưng sau khi đại thực bào tăng gấp một triệu lần người bình thường, thì hiệu quả sản sinh như thế nào, hiệu quả cắn nuốt mạnh bao nhiêu, anh còn cần phải thử nghiệm mới biết được.
Khi ở phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, những dụng cụ được cắm vào cơ thể Tiêu Sách bị ăn mòn một cách khó hiểu, Cao Cẩn Băng lập tức hoài nghi chúng bị đại thực bào trong cơ thể anh cắn nuốt, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể, lúc này Tiêu Sách muốn chứng thực điều này.
Anh bắt đầu thử...
Một tiếng sau, Tiêu Sách ngừng thử nghiệm.
Trong mắt của anh có kinh ngạc, có phấn khởi, cũng có tiếc nuối...
Kinh ngạc là bây giờ cơ thể của anh có thể nuốt chửng mọi vật chất đến từ bên ngoài, hiệu quả cắn nuốt rất mạnh làm Tiêu Sách há hốc mồm kinh ngạc, quá khủng khiếp.
Tiêu Sách từng thử dùng một con dao bằng hợp kim cắt thịt mình. Anh lấy con dao bằng hợp kim này từ thi thể của một người lính đánh thuê đứng đầu, vô cùng sắc bén, kiên cố không gì phá nổi, cho dù cắt sắt thép cũng thành cắt đậu hũ, cho dù dùng nước cường toàn mạnh nhất ngâm cũng không có phản ứng gì.
Nhưng sau khi con dao bằng hợp kim này cắt vào thịt anh, thì Tiêu Sách lập tức nhận ra con dạo này bị ăn mòn!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một phần dao tiếp xúc với máu thịt của Tiêu Sách đều biến mất, mà khí trong cơ thể của Tiêu Sách cũng lớn mạnh.
Sau đó Tiêu Sách lại thử rất nhiều vật chất, không ngoài dự đoán chút nào, tất cả đều bị nuốt chửng.
Tiêu Sách không biết nguyên lý chuyển đổi là gì, vì sao bất kỳ vật chất nào bị nuốt chửng đều chuyển đổi thành khí, những câu trả lời cũng không quan trọng cho lắm/
Chỉ cần năng lực được nâng cao thì tốt rồi!
Bởi vì trước đây, muốn tăng khí là chuyện quá khó.
Tuy đến bây giờ, ngoài việc dùng khí để chữa bệnh cho ông cụ Lâm, giúp Thiên Diệp sống sót qua việc tôi luyện thuốc, thì anh cũng không biết sử dụng khí để làm gì.
Dường như khí góp phần khá ít vào việc nâng cao thực lực của anh, cho đến bây giờ anh vẫn dùng cơ thể chiến đấu.
Nhưng Tiêu Sách lại có linh cảm, khí vô cùng quan trọng. Bây giờ anh không thể lợi dụng khí để chiến đấu là vì số lượng khí còn quá ít mà thôi.
Anh cảm thấy, chờ đến khi khí trong cơ thể anh có thật nhiều, thì đó là thời điểm thực lực của anh lại tăng vọt lên lần nữa.
Sâu thẳm trong nơi nào đó của anh cảm thấy có thể đến lúc đó, anh mới được xem là vô địch thật sự!
Có thể khí là nhân tố quyết định cho lần tiến hóa tiếp theo của anh.
Bây giờ Tiêu Sách đã đi được ba phần đầu tiên của Tiên Thiên công, cũng dùng hồi hải mã để mô phỏng tu luyện, nhưng sau khi tu luyện thành công thì anh không có cách nào để luyện ra khí.
Cho nên, bất kể là Hàn Tô hay đám người thầy Vương, tuy tu luyện khí công, cũng nghĩ mình là người luyện khí nhưng thực ra cơ thể của bọn họ chỉ mạnh hơn người bình thường mà thôi, chứ trong cơ thể của bọn họ không có một sợi khí nào cả.
Tiêu Sách đoán, có thể sau khi tu luyện thành công phần thứ tư hoặc năm của Tiên Thiên công mới thì cơ thể mới sản sinh khi, nhưng có lẽ cũng không nhiều.
Nói chung, e là mức độ hiếm có và tầm quan trọng của khí còn hơn cả tưởng tượng của Tiêu Sách.
Mà bây giờ, ngoài việc tu luyện Vô danh khí công để tăng khí thì Tiêu Sách lại có thêm một cách mới, điều này làm anh rất phấn khích.
Nhưng chuyện làm anh tiếc nuối là mức độ tăng trưởng quá chậm chạp.
“Cho dù mỗi ngày mình liều mạng đậm bản thân, để máu thịt nuốt chửng dao rồi chuyển hóa thành khí, e là mình kiên trì một năm cũng chỉ có thể làm khí tăng lên một phần mười.”
Sau khi Tiêu Sách tính tốc độ tăng lên, anh không khỏi cạn lời.
Anh không thể nào cắt thịt của mình mỗi ngày để nuốt các loại vật chất chỉ để tăng một chút xíu khí, nếu bị người nhìn thấy thì họ sẽ bị dọa mất.
Tất nhiên là Tiêu Sách còn có thể ăn.
Tức là nuốt vào trong bụng, chỉ cần đại thực bào cho rằng đó là vật chất gây hại cho cơ thể thì chúng sẽ nuốt chửng, sau đó chuyển hóa thành khí.
Nói cách khác, chỉ cần Tiêu Sách nuốt các loại độc dược, thì anh không những không sao mà thực lực còn sẽ tăng lên.
Nhưng vẫn quá chậm, không đáng để anh làm vậy.
“Tiếc thật, lúc đầu cho rằng tìm được cách nâng cao thực lực, kết quả lại là như vậy, đúng là trên đời làm gì có chuyện tốt như thế.”
Tiêu Sách nỉ non nói.
Nói tóm lại, lần đột biến này, ngoại trừ việc Cơ thể anh trở nên miễn nhiễm với độc tố thì cũng không làm tăng thực lực của anh, cùng lắm thì có chút biến hóa kỳ dị mà thôi.
Đương nhiên bây giờ Tiêu Sách cũng chỉ nghiên cứu sơ qua mà thôi.
Thời gian sau sẽ xảy ra chuyện gì thì anh phải từ từ nghiên cứu.
Tiêu Sách tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Lần trước trợ giúp Thiên Diệp vượt qua việc luyện thuốc cũng đã tiêu hao gần hết khí cùng tinh thần của anh, sau đó lại chiến đấu cùng Thiên Diệp vài trận, rồi lại đến thực nghiệm cho Cao Cấn Băng, trở về lại nghiên cứu cơ thể Tiêu Sách cũng đã buồn ngủ không chịu được, chỉ là ý chí đang chống đỡ mà thôi.
Sau khi nằm xuống, Tiêu Sách chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Không biết ngủ bao lâu, Tiêu Sách chợt cảm thấy tim đập nhanh, anh đột nhiên mở hai mắt.
Không hề nghĩ ngợi, anh xoay người xuống giường rồi vớt ra sau cửa, động tác vô cùng nhanh nhẹn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào như một con báo trong đêm đen.
Mà cùng lúc đó, Tiêu Sách cảm nhận được hai hơi thở nhè nhẹ đang chậm rãi đến gần anh.
Rất gần!
Sát khí nhàn nhạt bao phủ lên đỉnh đầu Tiêu Sách.
Sắc mặt của Tiêu Sách trở nên lạnh lùng, cả người anh như hòa vào bóng tối, anh đứng yên không động đậy, cảm nhận được hai người ở phòng khách đang chậm rãi đi qua.
Giây tiếp theo, cửa phòng bị phá.
Hai con người gầy gò vợt lên, sau đó thì nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Những viên đạn được giảm thanh nhanh chóng bao phủ mỗi một góc trên chiếc giường của Tiêu Sách, sợi bông bay tán loạn, trông rất hỗn độn.
Nếu như Tiêu Sách không tỉnh lại, thì e là giờ đây anh đã bị bắn thành cái rổ.
Tiếc là lúc này Tiêu Sách không ở trên giường mà đứng phía sau cửa. Khi hai sát thủ bắn súng thì anh không cử động, chờ bọn họ hết đạn thì Tiêu Sách lập tức ra tay.
Anh chợt lao ra từ phía sau cửa, sau đó đạp vào ngực một sát thủ.
Ban đầu sát thủ này cho rằng Tiêu Sách đã chết ở trên giường, không ngờ anh lại đột nhiên lao ra, tạm thời không kịp phản ứng nên bị anh đạp trúng.
sức lực trong cú đạp này của Tiêu Sách rất lớn, lập tức đá bay cả người anh ta ra ngoài, làm anh ta phun một ngụm máu.
Do Tiêu Sách muốn giữ mạng cho anh ta nên không dùng sức, nếu không anh tin rằng một củ đạp của anh đủ để đá gãy ngực người kia, làm lục phủ ngũ tạng vỡ ra rồi chết.
Nhưng ngay cả như vậy, khi tên sát thủ này ngã xuống đất thì anh ta cũng mất khả năng hành động, cả người run rẩy.
Mà lúc này, một tên sát thủ khác phản ứng kịp, vẻ mặt của anh ta kinh hãi, tay anh ta cầm lấy khẩu súng thứ hai chĩa vào Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhạt, tay của sát thủ vừa nâng lên thì anh lập tức dùng tay chém vào cổ tay của sát thủ.
Chỉ nghe được một tiếng “rắc” lanh lảnh, nửa cánh tay của sát thủ đã bị bẻ xuống, tạo thành một góc vuông.
Xương sắc bén đâm thủng máu thịt, máu tươi chảy ròng.
Mà ngón tay của sát thủ đã không còn sức lực bóp cò, mà có đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể bắn xuống nền đất.
Cơn đau dữ dội vì gãy tay làm sát thủ muốn kêu thảm thiết, nhưng anh ta là một kẻ ác cho nên cố nhịn, lập tức dùng cánh tay còn lại lấy dao cắt qua cổ Tiêu Sách.
>
Nhưng một giây tiếp theo, một tay của anh ta cũng bị Tiêu Sách lấy tay chặt, kết cục của nó cũng giống với cánh tay kia.
Lần này sát thủ không thể nhịn đau nữa rồi, anh ta mở miệng định kêu thảm thiết, nhưng không chờ anh ta kịp la lên, Tiêu Sách đã đá anh ta bay lên tường, hôn mê ngay lập tức.
Nháy mắt, hai tên sát thủ mất đi khả năng chiến đấu.
Thời điểm mạnh nhất của sát thủ là đánh lén, nhưng trước khi bọn họ kịp đánh lén thì đã bị Tiêu Sách phát hiện, cho nên anh sẽ quyết định kết cục của bọn họ.
Nói về khả năng đánh nhau, cho dù nhiều sát thủ hơn thì Tiêu Sách cũng không sợ.
Tiêu Sách nhìn hai tên sát thủ nằm trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đều là sát thủ Hắc Bảng, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Chí ít cũng là cấp vàng trở lên, thậm chí là sát thủ cấp bạch kim.
Là ai muốn anh chết?
Trong nháy mắt, Tiêu Sách nghĩ đến Lực Cường!
Lúc Lực Cường sắp chết, ông ta từng nói mình có một quỹ bảo thủ, sau khi Tiêu Sách giết ông ta thì quỹ báo thù sẽ được dùng để thuê sát thủ đứng đầu trả thù cho ông ta.
Ông ta muốn dùng việc này để Tiêu Sách tha ông ta một mạng, nhưng Tiêu Sách không để ý nên đã giết ông ta.
Mà bây giờ hai sát thủ này xuất hiện, Tiêu Sách cảm thấy có thể hai người này liên quan đến Lực Cường, có thể là quỹ báo thù của Lực Cường hoạt động.
Nghĩ tới khả năng này, Tiêu Sách lập tức nhíu mày.
Anh cũng không biết quỹ bảo thù của Tiêu Sách lớn đến cỡ nào, nếu như khá lớn, e rằng sẽ làm vô số sát thủ đứng đầu đến giết anh.
Nhưng những điều này chỉ là phán đoán của anh, nếu muốn chứng minh là đúng thì anh phải hỏi hai sát thủ này mới biết được.
Lý do Tiêu Sách để lại cho bọn họ một mạng là vì để hỏi.
Chỉ có sát thủ bị gãy hai tay ngất đi, sau khi Tiêu Sách bật đèn, anh phát hiện một sát thủ khác đang dùng vẻ mặt sợ hãi nhất để nhìn anh, cơ thể thì run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù anh ta không ngất đi nhưng xương sườn gãy mấy cây, lục phủ ngũ tạng bị chấn thương, nhận lấy đau đớn tột cùng.