Nhưng, một khi áp lực đó bị chồng chất đến cực độ thì con đập chắc chắn sẽ sập xuống.
Tình trạng tim của ông ta thế này, giống như một con đê, nếu cứ kéo dài thời gian mà không đưa ra được cách chữa hiệu quả e là sẽ dẫn đến tắc nghẽn mạch máu, khiến mạch máu lớn bị vỡ hoàn toàn, không còn cách nào chữa trị được.
May là lần này gặp được Tiêu Sách.
Không một chút chần chừ, nội khí của Tiêu Sách được chuyển giao một cách mãnh liệt vào cơ thể ông ta, không ngừng làm tiêu hao đi tạp chất tích tụ trong mạch máu.
Đây chắc chắn là một công việc vô cùng khó khăn, một khi xảy ra sai sót thì mạch máu sẽ bị kích thích mà vỡ ra ngay lập tức...
Nhưng, Tiêu Sách tuyệt đối không hối hận.
Nếu để Tiêu Sách lựa chọn một lần nữa, thì anh vẫn sẽ đứng ra chữa trị cho ông cụ trước mặt anh, người đã từng cống hiến cho đất nước, cho nhân dân.
Dù cho lúc này anh cũng không dám chắc chắn.
Thời gian đang dần trôi đi.
Trong nháy mắt đã qua mười phút.
Lúc này, trên trán Tiêu Sách cũng đã đổ đầy mồ hôi, nhưng Tiêu Sách vẫn không nhúc nhích, gắt gao nắm lấy cổ tay của ông ta.
Trong mắt người của nhà họ Triệu, cảnh tượng này rất kỳ lạ.
Ánh mắt họ đầy sự khó hiểu.
“Bố, người này không phải kẻ lừa đảo đấy chứ? Nào có ai chữa bệnh như vậy? Không phải là đang lãng phí thời gian sao?”
Ở bên cạnh, một cô gái còn khá trẻ cùng bộ mặt đầy nghi hoặc nói nhỏ với Triệu Văn Anh.
“Mai Nhi, đừng ăn nói lung tung, đi ra chỗ khác đợi đi.”
Triệu Văn Anh nhíu mày, giọng điệu có phần nghiêm khắc.
Triệu Mai Nhi tủi thân, nhưng không dám cãi lời Trần Văn Anh, đứng sang một bên...
Nhìn con gái của mình rời đi, trong lòng Triệu Văn Anh thầm thở dài một hơi.
Đâu phải chỉ mình Triệu Mai Nhi không hiểu mà ngay cả ông ta cũng không hiểu.
Ông ta chưa từng thấy ai chữa bệnh như cái cách chàng trai kia đang làm, từ lúc anh vào đây cho đến giờ, chỉ đưa mỗi một bàn tay ra...
Kiểu chữa bệnh lạ lùng này, đừng nói là được chứng kiến, mà ngay cả nghe nói thôi cũng chưa từng nghe qua...
Chỉ có điều, trước mắt chỉ có thể "có bệnh thì vái tứ phương”
Dù sao thì trên cả chuyến bay này không có ai biết cấp cứu cả, chàng trai trước mắt này như là hy vọng duy nhất của bố ông ta.
Điều khiến trái tim Triệu Văn Anh cảm thấy được an ủi đó là, tuy ông ta không hiểu cách thức chữa trị của chàng trai này, nhưng chí ít thì bệnh tình của bố ông ta đã được khống chế, không trở nên tồi tệ hơn...
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Văn Anh chợt thoáng qua một tia an ủi, sau đó quay đầu lại, nói với mấy người cảnh vệ bên giường bệnh: “Đã liên lạc được với bệnh viện chưa? Sau khi hạ cánh xuống sân bay gần nhất thì các cậu phải tìm được ngay bác sĩ khoa tim mạch giỏi nhất, tuyệt đối không được để ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”
“Đội trưởng yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nghe thấy lời hồi đáp của thuộc hạ, lòng đầy căng thẳng của Triệu Văn Anh đã được thả lỏng ra đôi chút.
Cho đến nay, nhà họ Triệu là gia tộc lớn nhất tỉnh H, đông con đồng cháu, thế lực trải rộng khắp các nơi.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, đằng sau sự phồn thịnh ấy đều do ông cụ Triệu ra sức chèo chống.
Một khi ông cụ Triệu ngã xuống, cây đại thụ nhà họ Triệu này cũng sẽ sụp đổ nhanh chóng.
Ông cụ Triệu không thể chết được.
Vừa nghĩ đến đây, trên gương mặt Triệu Văn Anh đã lộ ra nét uể oải, ánh mắt lại một lần nữa tập trung trên giường bệnh.
Không khí trong cả căn phòng lúc này trở nên thật kì lạ.
Tiêu Sách vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, ngón tay siết chặt cổ tay của ông cụ, không nhúc nhích.
Nếu không phải trán của Tiêu Sách liên tục toát mồ hôi, thì mấy người này sẽ hiểu lầm rằng thanh niên này đang pha trò cho họ giải trí.
Nhưng, điều khiến những người trong phòng cảm thấy an tâm và vui mừng là sắc mặt của người nằm trên giường đang hồng lên một cách rõ ràng, gần như sắp tỉnh lại.
Mấy người đó có chết cũng không ngờ rằng, vì để chữa bệnh cho ông cụ mà Tiêu Sách, người đang ngồi bên giường đây đang lâm vào trạng thái nguy hiểm.
Đáng lẽ ra khi “Khí” trong cơ thể Tiêu Sách được chuyển hết sang cho ông ta thì cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm, dù sao thì anh còn có thể tu luyện thêm lần nữa, không vấn đề gì.
Nhưng Tiêu Sách quên mất, nội khí trong anh đã có vấn đề.
Lúc này, nội khí của Tiêu Sách đang không ngừng truyền vào cơ thể ông ta, Tiêu Sách cảm thấy trong cơ thể anh như có một luồng hơi thở tàn bạo trỗi dậy, vụt lên với tốc độ kinh hoàng, sự đấu tranh trong chính cơ thể anh không khống chế được nữa.
“Nguy rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Sách đã phản ứng lại.