"A Phú, đêm nay, cậu hãy báo cho tôi biết mười người đệ tử đầu tiên của gia tộc Lâm Thị,
báo tin để họ đến sảnh lớn, trước bảy giờ sáng ngày mai, phải tập hợp hết ở sảnh lớn, nếu có người dám đến trễ, ngay lập tức trục xuất khỏi gia tộc Lâm Thị."
"Nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng mà dùng lý do gì để gọi bọn họ tới?" Trong lòng cái người quản lý tên A Phú này chấn động, biết rằng lần này có thể đã xảy ra chuyện lớn, cẩn thận hỏi ông cụ Lâm.
"Lý do à, cứ nói là tôi tìm cho bọn họ một người sư phụ, yêu cầu bọn họ trước bảy giờ phải có mặt." Sau khi ông cụ Lâm nói xong, thì vung tay ra hiệu cho quản lý A Phủ đi xuống.
Lần này, là thời điểm quan trọng nhất đối với sự phát triển của nhà họ Lâm, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, mỗi khi nghĩ đến việc trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Sách lại có thể nâng sức mạnh của người khác đến cảnh giới đáng sợ như vậy, thì trong lòng ông cụ Lâm lại cảm thấy chấn động.
Cũng may là Tiêu Sách ở cùng phe, nếu như ở phía kẻ thù có được Tiêu Sách, chỉ sợ bọn họ sẽ phải sống cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên.
Không nói tới rốt cuộc sức mạnh của Tiêu Sách cao đến mức nào, chỉ riêng cái năng lực kinh khủng này của Tiêu Sách, cũng đã có thể liên tục tạo ra các cao thủ, điều này khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi.
Không tồi, là đồng minh, hơn nữa, có vẻ như quan hệ giữa cháu gái ông ta với Tiêu Sách cũng không tồi. Lúc này trong lòng ông cụ Lâm vui mừng không thôi...
Thực ra, ông cụ Lâm vẫn nghĩ Tiêu Sách quả kinh khủng.
Mặc dù, để có thể nâng Lâm Bản Thanh lên tới tầng thứ ba của Tiên Thiên Công, Tiêu Sách đã mất rất nhiều nội khí, cho nên phương pháp để tăng sức mạnh cho người khác, nhất định cũng sẽ không phổ biến trong quy mô lớn.
Mà Tiêu Sách có thể đồng ý tăng sức mạnh cho mười đệ tử trong gia tộc của nhà họ Lâm, cũng chỉ giới hạn ở mức tầng thứ hai của Tiên Thiên Công.
Nếu như tăng tới tầng thứ ba của Tiên Thiên Công cho nhiều đệ tử trong gia tộc như vậy, chỉ e rằng còn không đợi cho những đệ tử của nhà họ Lâm kịp nâng cao sức mạnh, Tiêu Sách cũng đã mệt chết rồi.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp,
Mà Lâm Bán Thanh, người vừa được Tiêu Sách nâng cao sức mạnh, không có cách nào ngủ được.
Giờ phút này cô ấy trăn trở, trong lòng không có cách nào bình tĩnh nổi,
Lâm Bán Thanh căn bản không thể nào quên được khoảnh khắc khi mà Tiêu Sách nâng cao sức mạnh cho cô ấy cách đây không lâu.
Mặc dù là hiện tại, Lâm Bán Thanh cũng cảm thấy trên mặt mình, có chút đỏ và nóng hổi.
Thật đáng xấu hổ, cô ấy vậy mà lại để lộ hết cả người ở trước mặt Tiêu Sách, thậm chí, Tiêu Sách còn điểm vào huyệt giữa ở trước ngực cô ấy, tay khác còn đánh vào ngực của cô ấy...
Lúc này, Lâm Bán Thanh cảm thấy, dường như Tiêu Sách đã quấy rối suy nghĩ của cô ấy. Hình bóng của Tiêu Sách càng lúc càng hiện rõ ở trong lòng của cô ấy.
Vừa rạng sáng hôm sau, bên trong từ đường nhà họ Lâm đã rất náo nhiệt.
Ông cụ Lâm là người nắm quyền trên dưới nhà họ Lâm, không ai dám cãi lời ông ta cả.
Rất nhiều con cháu đích tôn của nhà họ Lâm đều ngáp dài ngáp ngắn, lim dim mơ màng nhìn mấy người cùng lứa xung quanh mình.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, ông cụ gọi chúng ta tập họp là muốn giới thiệu cho chúng ta một thầy dạy võ mà người đó bây giờ ở đâu rồi?"
Một thanh niên cao gầy, trên mặt có vết sẹo thoáng ngó qua có chút dữ tợn ngẩng đầu lên hỏi đám đệ tử xung quanh.
Người thanh niên này chính là con cháu của nhà họ Lâm, Lâm Hùng.
Khoảng thời gian trước, Lâm Hùng vẫn luôn được sự ủng hộ ngầm của nhà họ Lâm mà đã làm mình làm mẩy trong thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng.
Mặc dù còn chưa làm ra được tài cán gì, nhưng mà không thể nghi ngờ là máu côn đồ trong người Lâm Hùng này càng lúc càng mãnh liệt.
"Nghe nói hình như là ở trong đại viện, vừa mới thức dậy."
Một đệ tử nhà họ Lâm tiến lên trước nói.
"Vừa mới thức dậy? Vừa mới thức dậy mà đã bắt chúng ta đứng đợi trong đại sảnh từ đường nãy giờ rồi sao? Tên này cũng ra giá quá ha, không biết là ông cụ mời ở đâu ra nữa?"
Lâm Hùng tỏ vẻ bất mãn, thoáng nhìn qua đã có thể thấy được. Mấy năm qua anh ta lăn lộn trong giới xã hội đen ở thành phố Giang Lăng này cũng có chút tiếng, mặc dù không thể nào sánh được với những nhân vật tầm cỡ máu mặt trong giới nhưng cũng là người có địa vị nhất định.
Lúc này, nhân vật bí ẩn đó lại để bọn họ đợi cả một buổi trong đại sảnh, trong lòng Lâm Hùng bỗng có chút tức tối, bất công.
Nhưng mà ở nhà họ Lâm này, nào có ai dám cãi lời của ông cụ chứ. Cho nên, Lâm Hùng cũng chỉ có thể đành ngậm bồ hòn làm ngọt, đè xuống cơn bực tức trong lòng mà tiếp tục chờ đợi.
Cũng vào lúc này, ở trong phòng của ông cụ Lâm ở ngay bên cạnh từ đường nhà họ Lâm.