Mặc dù cô ấy không rõ mâu thuẫn giữa Tiêu Sách và Lâm Mặc rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng sau đó, thấy Tiêu Sách đã ra mặt nói giúp cho Ôn Liễu, cô ấy đã nhìn thấy rất rõ.
Cô ấy đang nghĩ nếu Tiêu Sách có thể vì Ôn Liễu mà làm đến mức độ này, chứng tỏ hai người đang có quan hệ yêu đương.
LR
Thực ra, mối quan hệ giữa Tiêu Sách và Ôn Liễu là gì, đối với Lâm Bán Thanh mà nói không có gì khác biệt.
Cô ấy giúp Tiêu Sách nói một tiếng, uy hiếp những kẻ muốn đối phó với Ôn Liễu, chẳng qua là cho Tiêu Sách tí thể diện mà thôi, chỉ cần Tiêu Sách nhớ ơn cô ấy là đủ rồi, còn về Ôn Liễu là gì của Tiêu Sách căn bản cũng không quan trọng.
Nhưng không hiểu sao Lâm Bán Thanh lại cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ người phụ nữ xinh đẹp Ôn Liễu đó lại rất có thể là bạn gái của Tiêu Sách
Vì vậy, cô ấy không thể không hỏi trước.
Tiêu Sách sửng sốt khi nghe thấy những lời đó, do dự một lúc rồi mở miệng nói: "Không phải... Nhưng chúng tôi là bạn tốt của nhau. Gia đình cô ấy cũng là trong Thương hội Giang Lăng, tôi cùng cô ấy đi tham gia bữa tiệc tối nay."
"Được rồi, tôi biết rồi, cho dù là bạn của anh thì cũng là bạn của tôi, nếu sau này có hợp tác làm ăn, tôi sẽ tính đến nhà cô ấy trước."
Lâm Bán Thanh nghe được câu trả lời phủ định của Tiêu Sách, không biết tại sao, đột nhiên cả người thoải mái một chút, mỉm cười mở miệng nói.
Nghe xong, Tiêu Sách cảm kích nhìn Lâm Bán Thanh, nhưng không nhận thấy sự thay đổi trong nội tâm của cô ấy.
Sở dĩ anh phủ nhận mối quan hệ với Ôn Liễu là bạn trai bạn gái bởi vì hai người chưa xác định rõ quan hệ, cho dù anh có thể cảm nhận được tình cảm của Ôn Liễu dành cho anh, anh cũng không thể đơn phương xác định quan hệ giữa hai người được.
Tất nhiên, giữa hai người, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.
Thấy Lâm Bán Thanh mở miệng nói, sẵn sàng xem xét gia đình của Ôn Liễu nếu cơ hội kinh doanh trong tương lai, Tiêu Sách thầm cảm ơn Lâm Bán Thanh.
Anh biết rất rõ rằng những lời của Lâm Bán Thanh gần như có thể đại diện cho ý tứ của nhà họ Lâm.
Chỉ cần tạo quan hệ với nhà họ Lâm, những vấn đề mà công ty của Ôn Liễu gặp phải bây giờ cũng không coi là vấn đề to tát gì nữa, mà có thể nhân cơ hội này bay lên trời cao.
Tiêu Sách biết Lâm Bán Thanh đang cho anh thể diện.
Đối với những người cho anh thể diện, đối xử tốt với anh, Tiêu Sách luôn nghĩ sẽ hoàn trả lại người đó gấp mười lần, đối xử với cô ấy thật tốt!
Do đó, anh một lần nữa quan tâm đến chuyện Lâm Bán Thanh đang nhờ anh ấy giúp đỡ rốt cuộc là chuyện gì, anh hỏi lại: "Trước tiên nói xem rốt cuộc tôi phải giúp cô cái gì? Vừa rồi lúc gặp cô, tôi phát hiện mặt mũi cô cau có, tâm trạng có chút nặng nề, có vẻ như đang gặp phải chuyện gì khó khăn."
Lâm Bán Thanh nghe thấy câu này, cũng nhớ ra việc chính của mình.
Cô ấy ngay lập tức nói với Tiêu Sách những chuyện đã xảy ra trước đó, bao gồm cả việc những người thần bí biết khí công "Tiên Thiên Công" cũng không hề che giấu.
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Tiêu Sách vừa mong đợi cũng vừa lo lắng.
Mặc dù cô ấy đã chọn đến tìm Tiêu Sách giúp đỡ, cô ấy cũng không chắc liệu Tiêu Sách có đồng ý giúp nhà họ Lâm ra mặt hay không, nếu Tiêu Sách từ chối, cô ấy cũng cảm thấy bình thường.
Dù sao, thực lực của những người thần bí ẩn đó quá mạnh.
Ngay cả bác Hàn Tô, là người vô địch trong mắt cô ấy nhưng cũng đã thất bại, Tiêu Sách tuy lợi hại, nhưng thực lực có lẽ cũng không thể tốt hơn Hàn Tô.
Hơn nữa, cô biết rất rõ Tiêu Sách sợ phiền phức, ngay cả lần trước Tiêu Sách cứu ông cụ Lâm, cũng là dùng dịch dung, để mọi người không biết là anh.
Còn lần này, mặc dù đang phải đấu lại nhà họ Vưu, nhưng thực ra ông hai của cô ấy- Lâm Kiệt chính người đứng sau nhà họ Vưu.
Với tính cách sợ rắc rối của Tiêu Sách, cô ấy nghĩ Tiêu Sách sẽ không đồng ý.
Nhưng cô ấy đã nhầm, Tiêu Sách quả thực rất sợ phiền phức, nhưng chỉ sợ phiền phức không cần thiết phiền phức không có lợi, phiền phức có thể tránh được.
Những thứ có lợi, lại là những phiền phức không thể tránh, Tiêu Sách không những không sợ, mà anh còn thích tham gia.
Lâm Bán Thanh lúc trước vừa mới giúp anh, giờ chạy tới nhờ anh giúp, Tiêu Sách sẽ rất khó nói lời từ chối, huống chi nói đến chuyện mà Lâm Bán Thanh nhờ anh giúp, lúc này anh rất có hứng thú.
"Khí công? Tiên Thiên Công?"
Mắt Tiêu Sách sáng lên, nhỏ giọng thì thào, anh vốn tưởng mình biết "Vô danh khí công", đó là bí mật lớn nhất của anh rồi, không thể nói ra cho ai biết, kẻo sẽ bị lôi ra thành từng khúc.
Nhưng anh không ngờ, từ chỗ Lâm Bán Thanh anh lại biết được, những người biết khí công quả thực không ít!
Chỉ ở đây, đã có một vài người...
Điều này ngay lập tức khơi dậy tính hiếu kỳ của Tiêu Sách, anh muốn làm rõ, những người luyện “Tiên Thiên Công” có gì khác biệt so với mình luyện Vô danh khí công.
Về chuyện có thua hay không, Tiêu Sách vẫn chưa nghĩ đến.
Tuy rằng Tiêu Sách chưa bao giờ cảm thấy mình là bất khả chiến bại, nhưng anh cũng không phải kiểu người dễ dàng để người khác công kích, nếu không anh cảm thấy cả thế giới này đã có siêu nhân bay trên bầu trời từ lâu rồi.
Đối với thực lực của bản thân mình, rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào rồi, thực ra anh cũng không có khái niệm nhiều lắm.
Bởi vì anh chưa từng gặp qua người nào có đủ thực lực để anh xuất chiêu, thường thường anh ra tay cũng không dùng nhiều lực, kẻ địch đã không chịu được rồi, vậy nên Tiêu Sách mạnh đến mức độ nào, người khác cũng không biết, bản thân Tiêu Sách lại càng không biết.
Nhưng Tiêu Sách cảm thấy anh cũng không khác gì mấy so với siêu nhân trong phim, ngoại trừ việc anh không thể bay...
Nếu bản thân mình đã như vậy, có thể dễ dàng bị đánh bại, thì thế giới này đã không thể yên bình lâu như thế.
Loạn rồi.
"Đi thôi, đưa tôi đến đó."
Tiêu Sách cuối cùng đã đưa ra quyết định, mỉm cười mở miệng nói.
Không dễ gì mới được chạm mặt những cao thủ luyện “khí công”, nếu như không đi xem thử, giao lưu một chút, anh sẽ cảm thấy hối hận.
Vì vậy, bất luận là xuất phát từ sự ưu ái dành cho Lâm Bán Thanh hay là do những tâm tư của anh, anh đều muốn đi.
Nhưng trong mắt Lâm Bán Thanh, Tiêu Sách đồng ý sẽ giúp cô, chỉ là vì cho cô ấy thể diện, điều này khiến cô ấy rất cảm động, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
"Anh... Suy nghĩ nghiêm túc đi, dù sao cũng không cần nhúng tay vào."
Lâm Bán Thanh cắn môi, ánh mắt dịu dàng nói.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Sách nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Lâm Bán Thanh, trong lòng có chút kinh ngạc, tuy rằng trước đó Lâm Bán Thanh đối mặt với anh cũng rất khác so với vẻ lạnh lùng khi cô ấy nhìn người khác, nhưng cũng chỉ là vẻ lãnh đạm bình thường, không chút biểu cảm, không hề dịu dàng giống như lúc này.
Điều này khiến Tiêu Sách hơi bối rối không biết đâu mới là Lâm Bán Thanh thật.
Hoặc là, cô ấy chỉ dùng vẻ ngoài lạnh lùng để ngụy trang cho trái tim yếu mềm của mình, chứ chưa từng có ai cho phép cô ấy bộc lộ bộ mặt thật của mình.
Ngay cả gia đình cô ấy, bố cô ấy, cũng không thể.
Nhưng bây giờ, Tiêu Sách coi như đã làm được, nhưng lúc này Tiêu Sách cũng không hiểu đây có nghĩa là gì, chỉ coi là vì đã quá quen thuộc với Lâm Bán Thanh, đấy là sự thay đổi tự nhiên của cô ấy mà thôi.
Tiêu Sách nói: "Còn có chuyện gì mà phải cân nhắc? Chúng ta là bạn bè, giúp cô là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, xét về quyền lợi, nhà họ Lâm do cô điều khiển có lợi cho tôi hơn nhiều so với việc để Lâm Kiệt điều khiển, cô nói xem có đúng không?"
Tiêu Sách cười nói.
Lâm Bán Thanh nghe xong thì mỉm cười, gật đầu: "Được rồi, vậy anh cần thận một chút, nếu như thật sự không được, thì cứ nhận thua... Tôi không muốn anh bị thương."
Tiêu Sách nhún vai, thầm nghĩ người có thể khiến anh đầu hàng vẫn chưa xuất hiện đầu.
Nhưng anh không nói ra mà đi theo Lâm Bán Thanh đến phòng hội nghị rất lớn và sang trọng.
Khi Lâm Vân nhìn thấy Lâm Bán Thanh đưa Tiêu Sách trở về, trên mặt ông ta chợt lóe lên một tia hy vọng, nhưng nhanh chóng dập tắt, giống như Lâm Bán Thanh, có tia hy vọng đối với Tiêu Sách, nhưng không lớn.
“Chủ nhân Lâm Vân, lại gặp mặt rồi.” Tiêu Sách cười nói.
Lâm Vân cũng cười, gật đầu: "Em trai Tiêu Sách, không ngờ lại phải làm phiền cậu đến đây..."
"Chủ nhân Lâm Vân khách sáo quá..."
Tiêu Sách nói xong, nhìn người trung niên có chút đau khổ đang ngồi bên cạnh Lâm Vân, ông ta đương nhiên là Hàn Tô, lúc trước đấu với người trung niên kia cũng đã bị thương rồi.
Tiêu Sách từ lâu đã nghe nói nhà họ Lâm có một cao thủ, tên là Hàn Tô, đây là lần đầu tiên anh gặp mặt ông ta.
Tuy nhiên, lần gặp gỡ đầu tiên này, Hàn Tô bị đánh bại và đang bị thương, cần anh đến cứu cục diện này, ngay cả Tiêu Sách cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên, Tiêu Sách biết Hàn Tô có “Tiên Thiên Công” trong người, mặc dù chưa hoàn thiện nhưng Tiêu Sách đã hạ quyết tâm và sẽ tìm cơ hội giao lưu với ông ta.
Vì vậy, Tiêu Sách cũng gật gật chào hỏi Hàn Tô.
Hàn Tô cũng chịu đựng nỗi đau, gật đầu với Tiêu Sách
Ông ta lờ mờ đoán được thực lực của Tiêu Sách, cho dù không bằng ông ta, cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Có khi còn mạnh hơn ông ta!
Nghe vậy, Tiêu Sách nhẹ nhàng gật đầu, nghe Lâm Bán Thanh nói Hàn Tô đã thua trong sự phòng ngự quá đỗi bất thường của người trung niên.
Anh cười rồi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng không phải là chưa từng giết gấu.”
Câu nói của anh khiến mọi người sửng sốt.
"Haha, đã tìm được người giúp đỡ rồi, nhưng mà nhà họ Lâm các người nghĩ rằng chỉ dựa vào thằng nhóc này cũng có thể lật ngược lại ván cờ sao? Ha ha ha ha thật nực cười!"
Đúng lúc này, Vưu Bằng đột nhiên cười lớn nói: "Thầy Vương, tôi chỉ có thể làm phiền ông một lần nữa dạy dỗ đứa nhỏ này, dập tắt hoàn toàn hy vọng của nhà họ Lâm!"
Người trung niên từng đánh bại Hàn Tô kia đột nhiên cười nhạt, lại đứng lên.
"Hân hạnh."
Ông ta đi đến giữa sân, thản nhiên đứng ở đó, nhìn Tiêu Sách cười nhạt nói: "Ngay cả Hàn Tô cũng thua rồi, tao thật không biết ai cho mày dũng khí mà dám xông tới đây! "
"Tuy nhiên, nếu mày muốn bị đánh, vậy tao sẽ thỏa mãn ý nguyện của mày, cho nhà họ Lâm biết các người bây giờ so với thầy Lâm Kiệt yếu như thế
nào!"
Sau khi ông ta nói xong, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô, sắc mặt ba người họ trông rất khó coi.
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, bước lên, thờ ơ nói: "Lời bốc phét ai cũng biết nói, tôi không phải đến đây là muốn bị đánh, còn ông có thể đánh được tôi
hay không, rất nhanh thì sẽ biết thôi."
"Động thủ đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tạo rất vội!"
“Vừa hay cho tôi xem, Tiên Thiên Công, rốt cuộc là cái thứ quái gì.” Tiêu Sách cười nói.
Người đàn ông gọi là Thầy Vương nghe vậy, con ngươi chợt lóe hàn quang, lộ ra sát ý lạnh như băng: “Mày muốn tìm chết, tao thanh toàn cho mày!”
Hai người đứng yên, bốn mắt nhìn nhau, trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng.
Nhưng lúc này vẻ mặt của Vưu Chính, Vưu Bằng, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh và những người khác ở bên xem trận đấu, lại không giống nhau.
Hai người Vưu Chính, Vưu Bằng rất thoải mái, trong lúc đó không biết đang nói cái gì, vẻ mặt ai nấy đều tươi cười, thậm chí còn không chú ý đến trận đấu đang diễn ra giữa sân.
Bọn họ nghĩ, người mạnh nhất nhà họ Lâm chính là Hàn Tô, mà Hàn Tô đã thua rồi, nhà họ Lâm chẳng khác nào hổ mất răng.
Không đúng, phải là chó hoang mất răng, không có khả năng uy hiếp bọn họ, đến bây giờ còn không chịu đầu hàng, chẳng qua là không bỏ được mặt mũi, kéo dài hơi tàn mà thôi.
Lâm Bán Thanh chỉ mới đi được vài phút ngắn ngủi, đã đưa tới một tên bắt con thoạt nhìn rất trẻ tuổi Tiêu Sách, nhưng như vậy thì có thể uy hiếp được thầy Vương người đã đánh bại cả Hàn Tô sao?
Thay vì chú ý tới trận đấu, bọn họ còn không bằng thảo luận, làm cách nào để nhà họ Lâm mất mặt, tốt nhất là từ nay về sau cũng không ngẩng đầu nổi.
Mà Lâm Vân và Lâm Bán Thanh ở bên kia, vẻ mặt lại nghiêm trọng.
Mặc dù sự bình tĩnh và trấn định của Tiêu Sách, khiến bọn họ có lòng tin nhất định, nhưng sức mạnh của Hàn Tô, từ lâu đã ăn sâu vào tâm trí của bạn họ, mà Thầy Vương lại có thể đánh bại được Hàn Tô, giống như ngọn núi lớn tồn tại bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ trước mắt, bọn họ thật sự không có cách nào tin tưởng Tiêu Sách.
Thấy trận đấu sắp bắt đầu, bọn họ nhìn chằm chằm Tiêu Sách, mắt không chuyển, tay siết chặt thành nắm đấm, sợ rằng chỉ trong chớp mắt, Tiêu Sách cũng bị đánh bại.
Như vậy, hôm nay nhà họ Lâm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa nhận.
Hơn nữa, thừa nhận không phải là tình huống tệ nhất, mà điều tiếp theo nhà họ lâm đối mặt, mới chính là rắc rối thực sự, bản chất yếu đuối bất lực của nhà họ Lâm bị bại lộ là không thể nghi ngờ, chỉ sợ sau khi Lâm Kiệt về nước, sẽ lại tìm cơ hội gia nhập vào nhà họ Lâm.
Mà một khi Lâm Kiệt về nước, gia nhập vào nhà họ Lâm, những người khác trong nhà họ Lâm không nói, riêng Lâm Vân là dòng chính, chỉ sợ là không có kết quả tốt.
Lâm Kiệt, sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
“Cố lên, Tiêu Sách...”
Lâm Bán Thanh siết chặt bàn tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Tiêu Sách, cô ấy đột nhiên nhìn sườn mặt của Tiêu Sách, thấy được vẻ mặt lạnh lùng kia của anh, bỗng cảm thấy có chút si mê.
Cô ấy nhớ lại khoảng thời gian quen biết và tiếp xúc với Tiêu Sách, dường như chưa từng thấy qua vẻ mặt kích động này của Tiêu Sách
Mặc kệ là khi nào, anh đều mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy, giống như không có thứ gì có làm khó được anh
“Có lẽ, anh ấy thật sự tin vào thực lực của mình, mình nên tin anh ấy...” Lâm Bán Thanh thì thầm nói, trong lúc cô ấy đang phân tâm, trận đấu đã bắt đầu.
Người đàn ông gọi là Thầy Vương, tấn công trước!
Ông ta rất tin tưởng vào bản thân mình, không muốn lãng phí thời gian với Tiêu Sách, vốn còn định biểu diễn một chút khích phách cao thủ của mình, dùng một cú đấm đánh bại Tiêu Sách.
Nhưng Tiêu Sách không ra tay. Ông ta cũng lười đợi.
Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, lúc trước ông ta đấu với Hàn Tô, bởi vì tốc độ của hai người rất nhanh, cho nên khi tung ra, cảm giác không mãnh liệt như vậy.
Hiện tại, Tiêu Sách đứng yên bất động, tốc độ của thầy Vương trở nên có vẻ khủng bố.
Cho dù Lâm Vân và những người khác tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, cũng đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phát hiện thầy Vương đã đến trước mặt Tiêu Sách, tung cú đấm về phía ngực Tiêu Sách.
Không có chiêu thức, không có biến hóa, chỉ có một cú đấm như vậy.
Nhưng dưới tốc độ cực kỳ nhanh đó, người bình thường căn bản không nhìn rõ cánh tay của thầy Vương, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, liền biết thầy Vương đã đánh vào ngực Tiêu Sách!
Lâm Vân hoảng sợ, nhất thời lo lắng nhìn về phía Tiêu Sách.
Ngay cả là Hàn Tô, chịu một cú đấm của thầy Vương, sắc mặt cũng ngay lập tức trở nên đỏ ửng, thậm chí còn bị thương, ông ta không thể tưởng tượng được Tiêu Sách chịu một cú đấm mạnh như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra.
Có lẽ là bị quăng ra ngoài, sau đó bị thương nặng
Trong lòng Lâm Vân thầm nghĩ. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện Tiêu Sách không có bị quăng ra ngoài giống như mình tưởng tượng, thậm chí ngay cả lùi Tiêu Sách cũng không lùi một bước.
Thầy Vương duy trì tư thể tấn công về phía trước, bất động
ít nhất là sự khinh thường trên mặt ông ta, đã được thay thế bằng vẻ kinh ngạc ngờ vực, lúc này những người khác mới nhận ra, cú đấm của ông ta, không chạm vào ngực Tiêu Sách, mà là...
Ở vị trí gần sát ngực Tiêu Sách, bị một bàn tay ngăn lại.
Không biết từ khi nào Tiêu Sách lại giơ tay ngắn lại cú đấm cực kỳ nhanh này, bàn tay của Thầy Vương, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tiêu Sách, tới không được, lùi về phía sau cũng không xong.
“Đây là tốc độ và sức mạnh mà Tiên Thiên Công cho ông? Coi như không tồi, nhưng cũng không mạnh lắm, ít nhất là so với con gấu.”
Tiêu Sách cười nhạt mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng thoải mái, anh đỡ củ đậm này của thầy vương, dễ như ăn kẹo.
Không chỉ đỡ được, hơn nữa còn không tốn một chút sức, giống như nắm đấm của đứa trẻ lên ba, lực đánh không đáng kể.
Điều này làm cho vẻ mặt của thầy Vương nháy mắt trở nên hoảng hốt, không thể tin được nhìn Tiêu Sách,
“Dù sau cũng đã thử qua tốc độ và sức mạnh của ông, giờ thử luôn khả năng phòng thủ của ông đi, không biết có giống con gấu hay không.” Tiêu Sách bình tĩnh nói tiếp.
Anh vừa nói xong, nắm tay của thầy Vương đột nhiên buông lỏng, tung ra một cú đấm.
Tốc độ tung nắm đấm của ông ta thoạt nhìn cũng không nhanh lắm, ít nhất là trong mắt Lâm Vân và những người khác, không nhanh bằng tốc độ tấn công của ông ta trước đó, thậm chí còn thể thấy rõ hướng tấn công.
Nhưng không biết tại sao, Tiêu Sách ở trước mặt thầy Vương, giống như kẻ ngốc, không hề biết né tránh.
Trên thực tế, chỉ có bản thân thầy Vương mới biết rõ, anh không phải không muốn tránh, mà là tránh không được!
Tốc độ tung nắm đấm của Tiêu Sách trong mắt người khác cũng không hơn người bình thường là bao, nhưng trong mắt ông ta, lại nhanh như tia chớp, chờ khi trong đầu ông ta nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, nấm đấm đã chạm vào ngực ông ta.
Bich!
Ông ta chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xe tải cỡ lớn đúng trúng, cả bụng đều lõm vô trong, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng không nhịn được, trực tiếp phun ra.
Phụt!
Ông ta hét thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài.
Luyện tiên Thiên Công giúp cơ ngực và bụng của ông ta trở nên cường tráng, khả năng phòng thủ cũng vì thế mà tăng cao, nhờ đó tránh được nhiều đòn tấn công của Hàn Tô, nhưng khi ở trước mặt Tiêu Sách, lại chẳng khác nào không tồn tại.
Ông ta nghe rất rõ ràng, tiếng bắp thịt bị xé rách, xương sườn gãy vụn.
Sau đó ông ta ngã xuống đất, đầu lệch sang một bên, nơi ông ta ngã tạo thành một cái hố, ông ta trực tiếp bất tỉnh.
A!
A a!
Mấy tiếng hét chói tai, trong nháy mắt truyền đến, là của Lâm Vân, Lâm Bán Thanh, cùng với Hàn Tô đang bị thương, Long Ngũ, Long Thất và những người khác.
Ngay cả Hàn Tô tin tưởng Tiêu Sách nhất, cũng chưa từng nghĩ tới, trận thi đấu giữa Tiêu Sách và thầy Vương sẽ diễn ra như thế này.
Hàn Tô cảm thấy thực lực của Tiêu Sách cũng không yếu hơn ông ta bao nhiêu, nhất định có cơ hội thắng, nhưng lại không nghĩ tới, sẽ thắng như vậy... làm người ta có chút không thể tin được.
Ông ta từng tự mình nghiệm qua thực lực của thầy Vương, nếu xét về tốc độ hay sức mạnh, thầy Vương không hẳn là hơn ông ta, thậm chí còn yếu hơn một hai phần.
Nhưng nếu so về phòng thủ, thầy Vương mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Lực tấn công của Hàn Tô, nếu không tấn công vào huyệt thái dương, hay hạ bộ, sẽ rất khó làm cho thầy Vương bị thương, giống như dùng tay không đảm vào đầu trâu, con gấu.
Nhưng thầy Vương lại bị một cú đấm của Tiêu Sách đánh cho bất tỉnh?
Hàn Tô nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng, ngay cả ông ta mà cũng như vậy, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh và những người khác còn có thể thế nào.
Về phần Vưu Chính, Vưu Bằng và những người khác, vì vốn nghĩ thầy Vương sẽ không bại trận, nên không để Tiêu Sách vào mắt, cũng do đó lực chú ý hoàn toàn không đặt ở trận đấu.
Mà trận đấu giữa Tiêu Sách và Thầy Vương, phân thắng bại quá nhanh, đợi bọn họ chú ý đến, thì thầy Vương đã bất tỉnh nằm dưới đất.
Lúc này bọn họ vẫn đang tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...
“Không có khả năng!”
Không đợi Vưu Chính, Vưu Bằng lên tiếng, người đàn ông mặt vuông đã bị Hàn Tô đánh bại, đột nhiên lớn giọng quát, không thể tin được nhìn về phía thầy Vương đang nằm bất tỉnh nhân sự, vẻ mặt giống như gặp phải quỷ.
Mà ba người đàn ông khác ngồi bên cạnh người đàn ông mặt vuông cũng có vẻ mặt y chang như vậy.
Một người đàn ông mặt vuông, nháy mắt vọt tới giữa sân, tốc độ còn nhanh hơn cả thầy Vương, dọa cho Hàn Tô nhảy dựng.
Nếu nói tốc độ, sức mạnh của thầy Vương kém hơn ông ta một chút, thì người đàn ông mặt vuông kia, một chút cũng không hề thua kém ông ta!
Trong lòng Hàn Tô biết rõ, người đàn ông mặt vuông này, giống như ông ta, đã luyện hai phần đầu của Tiên Thiên Công đến trình độ cao nhất.
Cho dù người đàn ông mặt vuông không dựa vào phòng thủ, Hàn Tô cũng không tự tin nắm chắc được phần thắng.
Nhưng Hàn Tô nhìn thoáng qua vẻ mặt thờ ơ của Tiểu Sách, đột nhiên nở nụ cười, cả người đều bình tĩnh lại.
Bởi vì ông ta biết rõ, cho dù người đàn ông mặt vuông này mạnh hơn thầy Vương, nhưng với thực lực seckill thầy Vương vừa nãy của Tiêu Sách, căn bản là không cần sợ anh ta.
Trừ khi, người đàn ông mặt vuông này, chẳng những đã luyện qua phần ba tiên thiên công, mà còn luyện tới phần bốn!
Nhưng Hàn Tô không hề biết rằng, Lâm Kiệt sẽ không đời nào dạy Tiên Thiên Công cho những những người này, phần bốn tiên thiện công rất quý giá, Lâm Nhạc sẽ không truyền ra ngoài.
Người đàn ông mặt vuông ngồi xuống bên cạnh thầy Vương, xem xét tình hình của thầy Vương, thấy thầy Vương chỉ là ngất xỉu, rốt cuộc mới thở phào một hơi.
Anh ta không biết làm thế nào mà Tiêu Sách có thể đánh bại được thầy Vương, nên trừng mắt nhìn Tiêu Sách, quát lớn nói: “Nhãi con, mày được lắm! Có thể ra tay ngoan độc như vậy, tụi tao đúng là xem thường mày! Nhưng kế tiếp, tạo sẽ cho mày biết, chọc giận tụi tao chính tự đâm đầu vào ổ kiến! Trận này, tao đánh với mày!”.
Tiêu Sách nghe vậy, cười nhạt: “ồn ào, tôi đã lĩnh hội cái gọi là võ công thiên bẩm của các anh rồi, chẳng có gì xuất sắc cả, thứ các anh học được chỉ là hạng xoàng xĩnh thôi, thật lãng phí thời gian, mau về gọi Lâm Kiệt đến đây.”
“Mày muốn chết!”
Người đàn ông mặt vuông nghe vậy, vẻ mặt nghiêm trọng, trực tiếp động thủ.
Sắc mặt Tiêu Sách lạnh lùng, lần này không bằng lòng đón lấy đòn của người đàn ông mặt vuông, đưa tay đánh trả.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra đòn tấn công của Tiêu Sách không bình thường, đòn tấn công của anh rõ ràng là không nhanh, nhưng anh lại đánh trúng người đàn ông mặt vuông trước.
Trên mặt người đàn ông mặt vuông lộ vẻ kinh hãi, nhưng lại không cách nào trốn thoát được, cũng giống như thầy Vương khi nãy, chỉ có thể kêu đau bay ngược trở về.
Anh ta phun ra một ngụm máu, còn chưa kịp hít thở đã lập tức cũng hôn mê.
Vào lúc này, Vưu Chính cùng Vưu Bằng kinh ngạc đứng dậy, khó tin nhìn người đàn ông mặt vuông ngất đi, lại nhìn Tiêu Sách lạnh lùng đứng đó.
“Chuyện này không thể nào!”
Mấy người bí ẩn đằng sau Vưu Chính lớn tiếng hô lên.
“Không có gì là không thể, các người quá yếu... Các người đến nước M để trốn lại diễu võ dương oai ở nước M thì thôi đi, tôi thấy đừng về nữa, tránh cho về rồi lại bị đánh cho tơi bời, anh có thể chuyển lời giúp tôi đến Lâm Kiệt, miễn cho ông ta lại nói tôi không cách cáo trước.”
Tiêu Sách lạnh lùng nói, giọng nói bình tĩnh.
Qua lại với Lâm Bản Thanh càng tốt thì Tiêu Sách càng không muốn thấy nhà họ Lâm xảy ra chuyện, Lâm Bán Thánh làm gia chủ họ Lâm mới là chuyện anh muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên xảy ra xung đột với Lâm Kiệt là chuyện không cách nào tránh khỏi, vậy thì cứ báo trước cho Lâm Kiệt một chút là được rồi.
Nếu ông ta thông minh một chút thì sẽ tiếp tục phát triển ở nước M, không quay lại nước Hoa tranh quyền làm gia chủ họ Lâm nữa, như vậy mà nói, Tiêu Sách cũng có thể bớt đi ít phiền phúc.
Nhưng nếu ông ta thật sự quay lại nước Hoa, vào lại nhà họ Lâm, Tiêu Sách cũng không còn cách nào khác đánh cho ông ta cút xéo.
Mà dựa theo thực lực vừa rồi Tiêu Sách thể hiện ra thì nếu không có phương pháp đặc biệt nào đó thì e cho dù là liên thủ lại cũng không cách nào chiếm được chỗ tốt từ Tiêu Sách, mà phương pháp đặc biệt...
Người thần bí liếc nhìn Lâm Vân, cảm thấy nếu làm vậy thật mà nói thì sợ là bọn họ cũng không cách nào trở về nước M được nữa.
Mà lúc Lâm Bán Thanh nghe thấy Lâm Bán Thanh nhất thời cảm động không thôi, Tiêu Sách làm vậy là đẩy hết xung đột của nhà họ Lâm là Lâm Kiệt lên người mình.
Tiêu Sách vốn không cần làm như vậy, cũng chẳng có lý do gì để làm vậy cả, nguyên nhân khiến anh làm tất cả những chuyện này ngoại trừ việc nể mặt Lâm Bán Thanh ra thì cô ấy thực sự không còn nghĩ ra được nguyên do nào khác.
“Ân tình mình thiếu nợ anh ấy ngày càng nhiều rồi...”
Lâm Bán Thanh cắn môi, cảm thấy có chút áp lực, suy cho cùng, nợ ân tình là một áp lực rất lớn đối với bất kỳ ai, đặc biệt là những người biết báo đáp người đã giúp đỡ mình.
Nhưng chẳng mấy chốc, Lâm Bán Thanh lại thở phào.
Bất lượn là thế nào, ân tình cũng đã nợ rồi, hơn nữa đến lúc bức thiết cần nợ ân tình người khác thì cho dù có áp lực cô ấy cũng không thể nói Tiêu Sách đừng giúp cô ấy.
Nếu không, sau này Tiêu Sách có yêu cầu gì cô ấy sẽ dùng hết sức mình đáp ứng.
Dù cho...
Lâm Bán Thanh không nghĩ tiếp nữa, mà nhìn vào gương mặt đầy tức giận của mấy người bí ẩn đang không biết phải làm thế nào với Tiêu Sách, tâm trạng lại vô cùng vui sướng.
Chỉ mấy phút trước thôi mấy người này còn xem thường nhà họ Lâm, vô cùng lớn lối.
Mà bây giờ, rõ ràng là đều vô cùng tức giận mà ngay đến ra tay cũng không dám, dáng vẻ uất ức thế này làm Lâm Bán Thanh nhìn mà muốn cười, nếu không phải quen làm mặt lạnh với người ta rồi thì có lẽ cô đã không nhịn được mà bật cười lâu rồi.
Lâm Vân thì lại không lo lắng được nhiều như cô ấy, lập tức cười ha hả.
“Hahaha, gia chủ Vưu Chính, xem ra trận này lại là nhà họ Lâm bọn tôi thắng rồi, chúng ta còn tiếp tục nữa không đây? Hay là ông đầu hàng nhận thua đi? Tôi cảm thấy, ông còn có thể vùng vẫy thêm chút nữa, nếu đầu hàng ngay còn gọi gì là đàn ông nữa? Ông không phải chỉ vậy đã chịu khuất phục, sợ hãi đến mất luôn của quý đấy chứ?”
Lời của Lâm Vân lập tức làm miệng Vưu Chính co quắp cả giận đến đỏ mặt tía tai.
Ông ta quay đầu nhìn hai người thần bí còn chưa lên trận, hy vọng bọn họ có thể ra trận đánh với Tiêu Sách, cho dù có thua cũng không được đầu hàng.
Nhưng hai người thần bí đó lại không nghĩ giống với Vưu Chính.
Đầu hàng nhận thua đối với bọn họ mà nói căn bản chẳng tính là gì, dưới tình huống đã biết rõ không phải là đối thủ của Tiêu Sách lại vẫn lên đánh với Tiêu Sách thì mới đúng là ngu đấy.
Cho nên bọn họ trực tiếp lắc đầu, từ chối ra trận.
Vẻ mặt Vưu Chính tràn đầy thất vọng, đầy sự uất ức, nhưng vẫn mở miệng nói: “Hừ! bây giờ chẳng qua mới chỉ là sáu trận, chúng ta đề ba ba mà thôi, vẫn chỉ có thể xem là hòa, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi thấy cũng không cần đấu tiếp nữa, hôm nay đến đây giải tán đi thôi, lần sau vẫn còn cơ hội tranh đấu.”
“Haha, gia chủ Vưu Chính, ông thật sự là không cần mặt mũi, lúc trước con trai ông đã nói rồi, hôm nay ai dùng trước thì người đó là con rùa đen bị cắm sừng! Xem ra ông chính là con rùa đen, còn con trai ông chính là cặp sừng đó."
Câu chế giễu của Lâm Vân nhất thời làm bố con Vưu Chính và Vưu Bằng tức giận không thôi Vưu Bằng rất muốn nói bản thân chưa từng nói những lời như vậy, nhưng cục diện thực sự đã không cách nào cứu vãn được nữa, anh ta cũng chỉ có thể hừ lạnh ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Chúng ta đi!”
Bố con Vưu Chính không muốn ở lại đây nữa, lập tức dẫn người nhanh chóng rời đi.
Lâm Vân cùng đám người nhà họ Lâm lúc này cáo mượn hùm của Tiêu Sách chế nhạo nhà họ Vưu, Tiêu Sách không nói, bọn họ cũng không có ý định giữ nhà họ Vưu lại.
Rất nhanh, nhà họ Vưu và mấy người thân bí kia đều đi sạch.
Nhà họ Tô xem kịch lâu vậy căn bản không muốn tham dự vào chuyện nhà họ Vưu và nhà họ Lâm, hoặc là nói tranh đấu giữa Lâm Vân và Lâm Kiệt, đợi người nhà họ Vưu đi rồi người nhà họ Tô cũng đi đến, trò chuyện với Lâm Vân vài câu nhưng càng chú ý đến Tiêu Sách hơn nữa.
Cuối cùng gia chủ nhà họ Tô cũng tùy tiện nói vài câu với Tiêu Sách, làm quen một chút rồi đưa người đi.
Tuy rằng lúc đó Tiêu Sách rất mạnh mẽ, nhưng Lâm Kiệt cũng không dễ gì đụng vào, theo người nhà họ Tô thấy, say này nhà họ Lâm do ai làm chủ còn chưa nói chắc cho nên không cần phải chọn phe chọn cánh trước.
Làm quen với Tiêu Sách một chút là đủ rồi.
“Tiêu Sách, hôm nay thật sự là cảm ơn cậu, nếu không có cậu, e là...”
“Gia chủ Lâm Vân đừng khách sáo, tôi là bạn của Ban Thanh, Bán Thanh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cho nên chỉ là tiện tay mà thôi.” Tiêu Sách khách sáo đáp.
Lâm Vân nghe xong thì cười nói: “Nếu cháu đã là bạn của Ban Thanh vậy thì đừng gọi là gia chủ Lâm Vân nữa, thực sự quá khách sáo rồi.”
“Ặc..”
Tiêu Sách có chút sững người, liếc nhìn Lâm Bán Thanh, vừa nhìn đã thấy mặt mũi Lâm Bản Thanh đỏ lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không biết sao cho phải.
Nhưng anh vẫn nói: “Được rồi, vậy sau này cháu sẽ gọi bác là bác Lâm.”
Nói với Lâm vẫn mấy câu, lại ôn chuyện với Long Ngũ, Long Thất, Tiêu Sách mới nhìn về phía Hàn Tô.
Hôm nay anh đồng ý giúp đỡ Lâm Bán Thanh, một là vì thực sự là bạn bè của Lâm Bán Thanh, hai là vì muốn thấy thử tiên thiện công.
Mà Hàn Tô là người duy nhất luyện tiên thiên công trong nhà họ Lâm.
Tuy Tiêu Sách đã từng thấy sức mạnh của tiên thiên công, nhưng đến cùng thì tiên thiên công khác vô danh khí công như thế nào thì anh vẫn phải thảo luận cùng người hiểu sâu như Hàn Tô mới biết được.
“Bác Hàn Tô, không biết cháu có vinh hạnh được thảo luận với bác về tiên. thiện công một chút hay không? Tôi rất hứng thú với tiên thiên công, nhưng mà bác yên tâm, tôi sẽ không ngấp nghé đến tiên thiên công, nếu bác không bằng lòng cháu cũng tuyệt đối không cậy mạnh làm khó.”
Tiêu Sách không giấu giếm trực tiếp nói ra mục đích của mình với Hàn Tô.
Hàn Tô sững người, sau đó lại cười khổ nói: “Cậu bạn Tiêu Sách cậu khách sáo rồi, thực lực của cậu hơn tôi rất nhiều, sao có thể ngấp nghé đến tiên thiện công không hoàn chỉnh như tôi, nếu cậu bằng lòng nên là tôi nhờ cậu chỉ dạy mới phải thực lực của cậu bạn Tiêu Sách khiến tôi chỉ có thể xem mà thở dài.”
Hai người tâng bốc nhau trực tiếp bỏ qua Lâm Vân, mấy người Lam Bán Thanh tìm một gian phòng riêng tao nhã đóng cửa thảo luận.
“Cậu bạn Tiêu Sách, tiên thiên công của tôi lúc đầu là do Lâm Kiệt dạy, chỉ có hai phần trước, vì đã thề rồi nên tôi không thể dạy cho cậu được, nhưng tôi biết cậu cũng chẳng để mắt tới đâu.”
“Không sao, bác Hàn Tô, tôi không cần bác nói với tôi tiên thiên công hoàn chỉnh là gì, bác chỉ cần nói đại khái nguyên lí của tiên thiện công và hiệu quả sau đó là đủ rồi, nói thật là sự hiểu biết của tôi về khía cạnh này là rất ít.”.
“Cậu có thể dễ dàng đánh bại thầy Vương thì rõ ràng là có luyện khí sĩ, nhưng tôi sẽ không hỏi cậu luyện cái gì, đây là bí mật của riêng cậu, cậu muốn biết nguyên lý và hiệu quả của tiên thiên câu, chuyện này không vấn đề gì, tôi sẽ nói cho cậu biết cảm nhận của tôi, nói cho cậu tất tần tật..”
Nói xong, Hàn Tô bắt đầu giới thiệu tiên thiên công cho Tiêu Sách.
Ông ta chỉ luyện hai phần trước của tiên thiên công, không bằng đám người thầy Vương, lại càng không bằng Lâm Kiệt, cũng đã có thể giúp cho Tiêu Sách hiểu về khí công là luyện khí sĩ rất nhiều.
ít nhất bây giờ anh biết được, không chỉ anh biết khí công mà có rất nhiều người cũng biết.
Nhưng mà nghe Hàn Tô giảng giải xong Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy tiên thiện công thật sự quá đơn giản, hơn nữa hiệu quả đạt được cũng rất thấp, cũng là dựa vào phương thức đặc biệt để rèn luyện huyệt đạo các bộ phận trên thân thể để đạt được sức mạnh và tốc độ tăng gấp bội.
Cái này so với vô danh khí công anh luyện kém rất xa.
Nếu như nói vô danh khí công là một bài toán khó thì “tiên thiện công' lại chỉ đơn giản như bài toán sơ cấp, hoặc là phép cộng trừ 1+1=2 mà thôi.
Trình độ phức tạp của vô danh khí công mang lại hiệu quả cao hơn tiền thiên công nhiều.
“Xem ra, khí công trên thân cũng phân ra mạnh yếu, cũng không trong luyện sĩ khí hoàn chỉnh, vô danh khí công của mình là đẳng cấp nào.”
Tiêu Sách thầm nghĩ, mà vấn đề này e là chỉ khi anh tiếp xúc với luyện khí sĩ nhiều hơn nữa mới có được một đáp án đại khái.
Dù sao đi chăng nữa lúc Tiêu Sách biết được bản thân không phải là người luyện khí công duy nhất, không chỉ là không thất vọng đau buồn mà ngược lại vui mừng không thôi.
Bởi vì anh cảm thấy thế giới này không nhàm chán đến thế.
Mà anh cuối cùng cũng không cần lo lắng sau khi để lộ khí công sẽ bị lôi đi mổ xẻ...
Mặc dù hiệu quả của Tiên Thiên Công khiến Tiêu Sách có chút khó chịu, nhưng Tiên Thiên Công không phải là không có ưu điểm.
Với Tiêu Sách mà nói, ưu điểm lớn nhất của Tiên Thiên Công chính là dễ dàng tu luyện. Chí ít thì so với vô danh khí công, món võ này dễ dàng tu luyện hơn nhiều.
Nghĩ tới độ phức tạp của vô danh khí công, đến giờ Tiêu Sách vẫn không khỏi rùng mình.
Anh không nghĩ ra được ngoại trừ mình thì còn ai có thể luyện được vô danh khí công nữa. Chỉ với màn "bôi thuốc" đầu tiên thôi, đã không phải ai cũng đều có thể chịu đựng được rồi.
Cho tới giờ, Tiêu Sách cũng chỉ có thấy mỗi Thiên Diệp là người có cơ hội hoàn thành khâu bôi thuốc ở vị trí bàn tay.
Mà để bôi được như thế thì cũng phải nhờ Tiêu Sách trợ giúp, nếu không thì lần bôi thuốc tới đó, Thiên Diệp chưa chắc gì có thể chịu đựng nổi. Mà muốn luyện được vô danh khí công, cả thân đều phải được bôi thuốc.
Chỉ vẻn vẹn bôi thuốc ở chỗ bàn tay thôi, Tiêu Sách còn có niềm tin vững chắc rằng sẽ trợ giúp Thiên Diệp hoàn thành. Còn bôi thuốc ở thân thì... Cho dù Tiêu Sách có mệt chết cũng không thể nào giúp đỡ Thiên Diệp được.
Vậy chỉ có thể dựa vào sự kiên cường của bản thân mà chịu đựng thôi. Lúc trước, mặc dù Tiêu Sách chịu đựng được, nhưng mà cảm giác giống như
mình đã chết rất nhiều lần. Có thể thành công mà sống sót, hoàn toàn là một kỳ tích.
Cho nên, dù Tiêu Sách có công khai vô danh khí công ra, anh cũng không thấy được sẽ có bao nhiêu người có thể tu luyện thành công. Đối với người bình thường mà nói, đó không phải là pháp bảo tăng cường thực lực, mà chính là quyển kinh đòi mạng.
Thế nhưng Tiên Thiên Công lại khác. Cho tới bây giờ, Tiêu Sách đã biết có ít nhất bảy người tuy luyện Tiên Thiên Công, cũng đều đã thành công.
Lâm Nhạc, Hàn Tô và năm người thần bí khác.
Trong đó, Hàn Tô chỉ luyện được Tiên Thiên Công phần hai, năm người thần bí kia thì đã có được Tiên Thiên Công phần ba, chỉ có Lâm Nhạc là người luyện được Tiên Thiên Công hoàn chỉnh.
Bọn họ đều tu luyện thành công, hơn nữa tuổi tác cũng không cao, chứng tỏ Tiên Thiên Công này cũng không khó lắm.
"Nếu như có thể có được Tiên Thiên Công, cũng sẽ có thể dạy cho Thiên Diệp luyện. Có Tiên Thiên Công hỗ trợ, khâu bôi thuốc của cô ấy cũng sẽ dễ dàng thành công được một chút."
"Còn cả Tiểu Bác và cậu Thông nữa..."
"Thậm chí còn có thể dạy cho Lâm Bán Thanh và Lâm Vân. Tiên Thiên Công vốn dĩ thuộc về nhà họ Lâm, nhưng lại bị Lâm Nhạc mang đi mất. Toàn bộ nhà họ Lâm bây giờ chỉ có mỗi Hàn Tô là người biết, nếu như dạy lại Tiên Thiên Công cho nhà họ Lâm, quan hệ giữa mình và bọn họ cũng có thể khắng khít hơn."
Tiêu Sách thầm nghĩ bụng.
Vốn dĩ, Hàn Tô chỉ cần bằng lòng dạy Tiên Thiên Công cho Lâm Vân, vậy người nhà họ Lâm sẽ có rất nhiều người nắm giữ được Tiên Thiên Công. Nhưng mà vì Hàn Tô đã lập lời thề, sẽ không truyền lại Tiên Thiên Công cho bất cứ người nào cả.
Đến ngay cả người nhà họ Lâm, cũng không ngoại lệ.
Tiêu Sách muốn có được Tiên Thiên Công, dĩ nhiên không thể nghĩ cách có được từ chỗ Hàn Tô. Mặc dù anh nắm tuyệt đối phần thắng, có thể nhẹ nhàng chế trụ Hàn Tô, bắt ép người kia giao ra.
Nhưng dù sao thì Hàn Tô có mối quan hệ rất gần với Lâm Bán Thanh, mà anh với Lâm Bán Thanh lại cũng có quan hệ rất tốt, nếu làm như vậy thì thật không thích hợp.
Nhưng mà, nếu như là dùng cách đó với năm người thần bí kia...
Ánh mắt Tiêu Sách sáng lên, cảm thấy muốn có được Tiên Thiên Công thì có thể tìm tới năm người thần bí đó, sau đó ép họ đem Tiên Thiên Công ra.
Năm người thần bí đó đều là học trò của Lâm Nhạc, sau khi ông ấy về nước sẽ đối phó nhà họ Lâm, tới lúc đó cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Sách.
Dù sao thì sớm muộn gì cũng là kẻ địch, vậy cũng không cần phải dè dặt sợ hãi này nọ nữa.
Huống chi, có thể khiến nhà họ Lâm tăng thêm chút sức mạnh, tới lúc Lâm Nhạc trở về thì phía nhà họ Lâm bên đây cũng sẽ có thể san sẻ áp lực với anh nhiều hơn, không tới nổi để anh phải đơn thân độc mã mà chiến đấu.
Thậm chí, Tiêu Sách còn nghĩ nếu cần thiết thì bắt năm người thần bí đó lại, để làm giảm đi phần nào đó sức mạnh của Lâm Nhạc.
Càng lúc càng thấy cách nghĩ này khả thi, Tiêu Sách lập tức nói với Hàn Tô: "Bác Hàn Tô, bác có biết mấy người thần bí vừa mới tu luyện Tiên Thiên Công kia là ở khách sạn nào không?"
Hàn Tô nghe xong trước hết là ngẩn người, nhưng mà nhìn ánh mắt sáng chói đó của Tiêu Sách, ông ta lập tức hiểu được anh đang muốn làm gì.
Ông ta ngạc nhiên nói: "Cậu bạn Tiêu Sách à, lẽ nào cậu muốn... Cậu làm như vậy chỉ e sẽ hoàn toàn chọc giận Lâm Nhạc đó. Tin tôi đi, Lâm Nhạc không có đơn giản đâu, ông ta không phải là người có thể so sánh với mấy người kia."
Tiêu Sách cười nhạt nói: "Bác Hàn Tô, bác cảm thấy ngay bây giờ dù tôi có đứng im không làm gì cả, lúc Lâm Nhạc đó quay về sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
"Hừm... Lâm Nhạc bụng dạ hẹp hòi, chỉ bị liếc nhìn thôi cũng sẽ nghĩ cách bào thù, chỉ e là sẽ không." Hàn Tô nhíu mày nói.