Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Tôi không biết mấy người đó ở khách sạn nào, nhưng mà đây là thành phố Giang Lăng, là địa bàn của nhà họ Lâm. Chỉ cần nhà họ Lâm muốn, hiếm có chuyện gì mà nhà họ Lâm không tìm ra được."
"Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cho nên cũng không cần kinh động tới đám người phía Bán Thanh bên kia, tôi sẽ huy động một vài người để điều tra giúp cho cậu. Chậm nhất là nửa tiếng sẽ có thể điều tra được rõ ràng hành tung của bọn họ."
"Nhưng mà, nếu như bọn họ rời khỏi khách sạn đi thẳng tới sân bay..."
Tiêu Sách lạnh nhạt nói: "Sẽ không đâu, hai người trong số họ đã bị tôi đánh trọng thương, cho dù muốn rời khỏi Hoa Quốc thì nhất định cũng phải chữa trị đã, nếu không khi lên máy bay chưa thể chịu đựng được. Cho nên, đêm nay bọn họ nhất định là còn ở thành phố Giang Lăng, bác có thể giúp tôi để ý kỹ càng những bệnh viện hay phòng khám tư nhân."
"Nếu hôm nay không tìm được, chỉ sợ sáng mai bọn họ sẽ đi mất."
Tiêu Sách nói xong, mắt Hàn Tô lập tức lóe sáng: "Nếu nói vậy thì cũng không khó khăn gì lắm. Cậu yên tâm, chỉ cần bọn họ còn ở thành phố Giang Lăng, đêm nay nhất định tôi sẽ có thể bắt họ lại giúp cậu."
Nói xong, Hàn Tô cũng nhiều lời thêm, lập tức làm việc.
Chưa tới nửa tiếng, Hàn Tô đã quay lại. Quả nhiên giống như lời ông ta nói, ở thành phố Giang Lăng này hiếm có tin tức nào mà nhà họ Lâm không làm ra được.
"Năm người thần bí đó, có hai người là ở khách sạn Fila cùng với đám người Vưu Chính và người nhà họ Vưu. Ngược lại thì ba người kia, một tên bị tôi đánh và hai tên bị cậu đánh trọng thương đó được Vưu Bằng dắt tới một bệnh viện tư nhân cách đó không xa chữa trị, địa chỉ ở đây."
Hàn Tô đưa địa chỉ cho Tiêu Sách.
"Có muốn tôi hành động cùng với cậu không? Mặc dù đó là bệnh viện tư nhân khá vắng, nhưng nếu như cậu làm quá lớn thì vẫn sẽ có chút rắc rối. Tôi không phải là không tin tưởng thực lực của cậu, nhưng mà một mình cậu hành động, chung quy vẫn là có hơi thiếu tổ chức."
Tiêu Sách suy nghĩ một chút, nhìn thấy nét thành khẩn trong mắt của Hàn Tô, lập tức biết được ông ta đang nghĩ gì.
Anh cười, gật đầu nói: "Được, nhưng mà bác đứng bên ngoài hỗ trợ tôi là được rồi, không cần xuất hiện. Đợi tới đó tôi sẽ dắt bọn họ tới nơi hẻo lánh, sẽ từ từ tra hỏi. Có thể là cần bác sắp xếp một chút, chờ tới lúc lấy được Tiên Thiên Công, tôi sẽ đưa cho bác phần ba."
"Cảm ơn." Hàn Tô nghiêm túc nói.
"Đôi bên cùng có lợi mà thôi."
Tiêu Sách cười nói, không chút do dự lập tức rời khỏi khách sạn. Anh lên chiếc xe mà Hàn Tô đã chuẩn bị trước đó, lái tới bệnh viện tư nhân.
Mười mấy phút sau, Tiêu Sách đã tới trước của bệnh viện tư nhân đó.
Lúc này đã là khoảng mười một giờ đêm, bệnh viện có vẻ rất yên tĩnh, nhưng mà bên trong vẫn rất sáng, có cả bệnh nhân đi tiểu đêm cùng bác sĩ trực ca đêm.
Tiêu Sách không hành động ngay lập tức, đợi chừng hai tiếng nữa.
Dù sao nhân viên trong bệnh viện không ít, cho dù động tác bắt người của anh có nhanh gọn cỡ nào đi nữa, cũng nhất định sẽ làm kinh động tới những người khác, hơn nữa trong đó nhất định còn có camera giám sát.
Anh đang chờ, chờ cho đám người đó đi ra ngoài.
Tiêu Sách tin rằng mấy người này nhất định là không dám ở lại Hoa Quốc thêm nữa, nhất định sẽ muốn nhanh chóng trở về nước M. Cho nên, đợi sau khi chữa trị xong xuôi, bọn họ chắc ăn sẽ trở ra.
Anh có thể đủ kiên nhẫn chờ được.
Nếu như quả thật không ra, anh sẽ xông vào trong bắt người, đó là cách cuối cùng. Đến lúc đó cùng lắm thì trở mặt, tuyệt đối không lưu lại chứng cứ ở hiện trường để cảnh sát tìm tới cửa là được rồi.
Nhắc tới đồn cảnh sát, Tiêu Sách bỗng nhớ tới Tống Chỉ Vân, nhớ lại hết thảy những chuyện đã xảy ra ở nhà giam lần đó.
Tiêu Sách chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động, bất giác lại nhớ tới cảnh sớm nắng chiều mưa đó bèn vội vã lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Mặc dù anh muốn gặp lại Tống Chỉ Vân, vì dù sao theo một cách hiểu nào đó thì cô ta cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh...
Nhưng mà, anh tuyệt đối không muốn gặp lại cô ta ở đồn cảnh sát nữa. Tiêu Sách cũng tin một khi mình lại rơi vào tay Tống Chỉ Vân, người kia nhất định sẽ không quan tâm chuyện anh có phải là người đàn ông đầu tiên của mình hay không mà lập tức giết chết anh.
Suy nghĩ mông lung một hồi lâu sau, cuối cùng đã là hai giờ sáng rồi. Tiêu Sách nhìn thấy Vưu Bằng dắt theo ba người thần bí xiêu vẹo đi ra khỏi bệnh viện tư nhân.
Một người mặt đen trong đám đó bị Hàn Tô đánh, vết thương tương đối nhẹ, điều trị xong đã không có gì đáng lo ngại nữa.
Còn hai người kia, thầy Vương và người đàn ông mặt chữ điền bị Tiêu Sách đánh, cho dù đã được điều trị nhưng vẫn suy yếu như trước, chỉ sợ không còn khả năng chiến đấu nữa.
Nhìn thấy bọn họ sắp sửa lên xe, Tiêu Sách lập tức hành động.
Trước đó, anh đã quan sát địa hình xung quanh rõ ràng cả rồi. Tiêu Sách từ trong bóng tối lao ra, tránh được tốc độ quan sát của camera theo dõi, nhanh như tên bắn mà tung một cú đấm vào gã đàn ông mặt đen.
Người kia lập tức biến sắc, giơ tay lên muốn chặn lại.
Nhưng mà đến cả Hàn Tô gã ta cũng không đánh lại, lúc này còn đang bị thương, làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Sách được.
Tay của gã ta vốn không thể ngăn được cú đấm của Tiêu Sách, ngực bị anh đấm trúng lập tức trên một tiếng, sau đó bay ngược ra ngoài, ngất xỉu.
Mà động tác của Tiêu Sách vẫn không có ngừng lại, đôi chân nhanh chóng đá một cái khiến Vưu Bằng chỉ vừa mới nhận biết được tình hình trước mắt, còn chưa kịp nên một tiếng cũng đã trực tiếp ngất xỉu.
Còn thầy Vương và người đàn ông mặt chữ điền đều bị thương nặng, cũng không phải là đối thủ của Tiêu Sách, nhanh chóng bị đánh bại.
Xử lý xong xuôi, chắc ăn không có ai nhìn thấy, Tiêu Sách lập tức kéo mấy người này tới chỗ tối. Sau đó làm một động tác tay ra dấu, Hàn Tô đã bịt mặt, dắt theo mấy tên áo đen tới khiêng mấy người kia lên xe, cả đám nhanh chóng chạy tới một địa điểm bí mật ở ngoại thành.
2
Tất cả những thứ này, lại chỉ xảy ra vỏn vẹn có ba mươi giây ngắn ngủi.
Rất nhanh sau đó, cả đám người họ đã ra khỏi thành phố, tới một cái thôn cũ vùng ngoại ô.
Trong thôn đã sớm không còn bóng người nào nữa rồi, chỉ có tầm mười căn nhà xiêu vẹo như sắp đổ tới nơi. Bên trái là một rừng cây, bên phải là một dòng sông nhỏ, trong phạm vi bán kính mấy mét đều không có bóng người qua lại.
Tiêu Sách bảo người của Hàn Tô khiêng đám người kia vào trong một căn nhà cũ nát, dùng dây thừng trói lại.
"Bác Hàn Tô, bác dắt người của mình rời đi trước đi, đợi tới khi cạy miệng bọn chúng được rồi, tôi sẽ gọi bác." Tiêu Sách biết Hàn Tô không muốn lộ mặt, cho nên mở miệng nói.
Hàn Tô có hơi do dự, lại nói: "Không cần, chúng ta mỗi người thay nhau dò hỏi từng người, như vậy sẽ nhanh hơn chút."
Tiêu Sách hơi kinh ngạc, Hàn Tô bèn giải thích: "Trước đó tôi nghĩ quá đơn giản rồi, cho rằng chỉ cần tôi không lộ mặt thì việc này sẽ không liên lụy tới tôi. Nhưng mà chỉ cần tôi vẫn còn ở nhà họ Lâm thì dù tôi không đắc tội với Lâm Nhạc, ông ta nhất định cũng sẽ không buông tha cho tôi. Đã như vậy, chi bằng cứ thẳng thắn mà đối diện."
"Hơn nữa, bốn người này, tôi cũng không có ý định thả họ trở về!"
Hàn Tô nói xong, ánh mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tiêu Sách nghe thế lại chuyển ánh mắt từ ngạc nhiên thành ca ngợi, vốn dĩ anh cho rằng Hàn Tô là một người do dự thiếu quyết đoán, nội tâm yếu mềm. Nhưng mà bây giờ xem ra, ông ta cũng là một người quyết đoán và tàn nhẫn.
Bốn người này, dĩ nhiên là không thể thả trở về rồi.
Cho dù trước đó Tiêu Sách chưa nói, nhưng ngay từ khi mới bắt đầu thì đã có ý định như thế. Cho nên lúc đánh mấy người này ngất xong, Tiêu Sách cũng chẳng thèm che mặt.
Nếu như là kẻ thù, vậy những lúc nên hung ác phải thực sự hung ác.
Nếu không, người thiệt thòi sẽ là chính bản thân mình.
Đây là bài học mà lúc còn ở chiến trường, Tiêu Sách đã dùng vô số máu cùng nước mắt để đổi lấy được. Người thường do dự không quyết đoán, nội tâm mềm yếu thông thường đều sẽ là những người chết thảm nhất.
"Vậy thì tốt, bác đi dò hỏi gã mặt đen kia đi, tôi đi dò hỏi thầy Vương. Chúng ta xem thử ai có thể cạy miệng họ nói ra trước nào." Tiêu Sách cười nói.
"Được."
Hàn Tô một khi đã ra quyết định rồi cũng không có do dự nữa, trực tiếp tiến vào phòng đang giam giữ tên đàn ông mặt đen.
Gã ta là người yếu nhất trong cả đám, địa vị cũng không cao bằng ai cả. Ý chí khá là mềm mỏng, dễ dàng cạy miệng hơn.
Còn Tiêu Sách cũng trực tiếp đi vào phòng giam giữ thầy Vương.
Anh tạt thẳng một gáo nước sông lạnh như băng lên đầu của thầy Vương, người kia lập tức giật mình, đang ngất cũng bừng tỉnh lại.
Ông ta mở mắt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Sách, ngay lập tức vô cùng tức giận.
"bắt con, mày muốn chết hả!"
Tiêu Sách cười khẩy một tiếng, lạnh nhạt nói: "Thầy Vương đúng không? Có phải là ông vẫn chưa nhận thức được tình hình hiện tại không? Bây giờ còn dám nói cái giọng đó với tôi, ông cảm thấy tôi sẽ phải khách sáo với ông, không dám đụng tới ông. Hay là chỉ một câu muốn chết đó của ông sẽ có thể dọa tôi sợ mà thả ông ra, còn phải cung kính nghiêng mình xin lỗi ông
đây?"
Tiêu Sách nói xong, thầy Vương lập tức ngẩn người, sau đó trầm mặc không nói gì.
Lời nói hung hăng mang tính uy hiếp khi nãy chỉ là theo phản xạ có điều kiện nói ra thôi, lúc này nhận thức được tình hình hiện tại của mình, ông ta mới lập tức nhíu chặt mày.
Một lúc sau, ông ta mới mở miệng nói: "Mày muốn như thế nào?"
Tiêu Sách chậm rãi đi tới phía sau thầy Vương, lạnh lùng nói: "Ông nên mừng đi, vì trên người ông vẫn còn vài thứ đáng giá, nếu không thì bây giờ ông có thể chỉ là một cái xác mà thôi."
"Mày dám giết tao? Tao là người nước M, mày giết tao rồi sẽ không có kết quả tốt đâu!" Thầy Vương dù trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn mạnh miệng nói.
Tiêu Sách phì cười một tiếng: "Ai biết là tội giết ông? Cho dù có biết thì có bằng chứng gì? Người nước M thì đã sao... Nhưng mà yên tâm, tôi cũng không có định giết ông."
"Dĩ nhiên, điều kiện trước tiên là ông phải ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì tôi cũng không ngại để ông chết ở Hoa Quốc đâu. Dù sao thì tuy ông là người nước M, nhưng gốc gác cũng không phải là người Hoa Quốc đó sao. Ông chết ở Hoa Quốc, cũng coi như là lá rụng về cội, ông nói có đúng không?"
Tiêu Sách giở giọng trêu chọc, ngay lập tức khiến cõi lòng thầy Vương lạnh leo.
Ông ta mím chặt môi, mở miệng nói: "Mày muốn tạo hợp tác như nào?"
"Rất đơn giản, tôi có hơi hứng thú với Tiên Thiên Công của ông, giao Tiên Thiên Công ra đây, tôi xin cam đoan sẽ không giết ông." Tiêu Sách nói mục đích của mình ra.
"Không thể nào.".
Thầy Vương gần như là từ chối thẳng không chút do dự: "Mày có ý định luyện Tiên Thiên Công sao. Tao cho mày biết, không thể nào đâu. Cho dù mày giết tao, tao cũng sẽ không nói cho mày."
Tiêu Sách cũng không bất ngờ trước sự từ chối của thầy Vương, nếu như có được dễ dàng như thế thì anh cũng không dốc sức bảo Hàn Tô tìm một nơi tĩnh lặng như này rồi.
Dắt bọn họ tới đây, chính là cân nhắc tới chuyện bọn họ sẽ không đồng ý, như vậy thì Tiêu Sách sẽ có nhiều thời gian mà từ từ tiêu hao với bọn họ.
Huống hồ, anh lại nắm giữ vô số thủ đoạn tra tấn ép cung, cho dù có là lính đặc công ý chí kiên cường thì anh chắc ăn vẫn có thể cạy miệng ra được.
Những thủ đoạn đó, nếu bàn về độ dã man thì cũng không thua kém gì với thập đại cực hình thời Mãn Thanh vang danh sử sách.
Thậm chí, còn khoa học hơn, xoáy sâu vào trong điểm yếu của con người mà uy hiếp hơn nữa kia.
Nhưng mà, Tiêu Sách không vội dùng những thủ đoạn đó. Dù sao nếu dùng hết những thủ đoạn đó rồi, thầy Vương sẽ chẳng khác nào một tên phế vật, Tiêu Sách cảm thấy giữ lại ông ta vẫn còn có thể sử dụng được.
Cho nên, anh cũng không sốt ruột lắm, cười nhạt nói: "Đừng vội từ chối, trước tiên để tôi nói chỗ có lợi trong chuyện đó cho ông nghe. Sau đó ông từ từ suy nghĩ thêm, rốt cuộc có muốn giao ra hay không."
"Hừ, cho dù mày có nói toạc ra, tao cũng sẽ không giao Tiên Thiên Công cho mày đâu, mày nằm mơ đi!"
Tiêu Sách cười nhạt, mở miệng nói: "Ha ha, thầy Vương quả nhiên là một người cứng rắn, nế phục nể phục. Nhưng mà, ông không nói cũng không sao, chỉ có điều ông nên biết rằng tôi không chỉ trói mỗi mình ông ở đây, hai người đồng bọn của ông cũng bị trói ở đây. Chỉ là không biết, bọn họ có thể cứng miệng được giống như ông không thôi."
Tiêu Sách nói xong, thầy Vương lập tức biến sắc, khẽ hừ một tiếng lại không có nói gì nữa.
Tiêu Sách nói tiếp: "Cứ coi như là bọn họ cũng kiên cường giống ông đi, thực ra cũng không có việc gì lớn. Có thể là ông không biết, tôi đã từng là một người lính, một quân nhân giỏi nhất. Tôi sành sỏi hết tất cả những thủ đoạn tra tấn ép cung, mấy kiểu không thấy được ánh sáng đại loại thế. Cho dù là một người sắt thép, tôi chắc chắn cũng sẽ khiến cho người đó biến thành mì sợi."
"Hơn nữa, mấy thủ đoạn đó đủ để khiến cho bất cứ một người bình thường nào cũng đều sẽ suy sụp tinh thần, cơ thể rã rời. Nếu như ông không nói, đợi tí nữa tôi vào trong phòng giam của hai đồng bọn ông dò hỏi. Mà nếu như bọn họ cũng đều không nói, tôi sẽ dùng từng thủ đoạn một với mấy người."
"Tới lúc đó, mấy người sẽ cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Có nhiều lúc, cái chết thật sự không phải là thứ đáng sợ nhất."
Tiêu Sách nghe thế, phì cười một tiếng: "Thế giới này rất đen tối, đen tối hơn so với tưởng tượng của ông nhiều lắm."
"Hừ!"
Tiêu Sách cười nhạt: "Nếu ông đã không tin rồi, vậy tôi chỉ có thể để ông trải nghiệm trước một chút, như thế thì có lẽ sẽ càng tốt cho quyết định của ông. Rốt cuộc là chủ động nói, hay là ngoan cường tới cùng. Đợi sau khi đồng bọn của ông nói xong, tôi sẽ quay trở lại tiếp đãi ông. Bởi vì tôi rất chán ghét loại người khiến tôi mất thời gian."
Nói xong, Tiêu Sách đi tới trước mặt thầy Vương, nắm lấy cánh tay của ông ta.
Một cây sao găm xuất hiện từ trong tay của anh, con dao sắc bén kia trượt tới gần bàn tay của thầy Vương, nhắm vào ngày đầu ngón tay mà từng chút một đâm vào móng tay của ông ta.
"A!"
Thầy Vương lập tức kêu thảm thiết, cả người run rẩy lên.
Tay đau ruột xót, móng tay dính liền với da thịt chính là loại cảm giác mà lúc bị dao cạy từng chút một sẽ đau đớn tột cùng. Loại đau đớn đó dai dẳng khôn nguôi, mà tốc độ càng chậm, cơn đau sẽ càng thêm dữ dội, vô cùng dày vò người khác.
Máu tươi lập tức lan ra nhuộm đỏ con dao, cũng nhuộm luôn bàn tay của thầy Vương.
Tiêu Sách cười nói: "Đừng gấp, đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất để ông khởi động cơ thể mà thôi. Trước tiên làm nóng cơ thể quen với đau khổ một chút, tránh tý nữa đau đớn kịch liệt quá sẽ làm ông ngất đi. Tôi có kinh nghiệm biết giữ cho ông ở trạng thái tỉnh táo mà cảm nhận được tất cả nỗi đau đớn."
Thầy Vương run rẩy cả người, nghe thấy đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất, vẻn vẹn chỉ là làm nóng người thì từ đầu tới chân đều đã lạnh toát.
"Mày là ác quỷ, có ngon thì mày giết tao đi!"
"Giết ông thì còn thú vị gì nữa? Nhìn ông kêu rên đau đớn, muốn chết nhưng lại không được thì chẳng phải là thú vị hơn nhiều sao?" Tiêu Sách cười nhạt.
Sau đó, con dao nhẹ nhàng run lên, móng tay ngón trỏ của thầy Vương hoàn toàn bị cạy ra.
Cơn đau đớn kịch liệt đó lần nữa khiến thầy Vương kêu la thảm thiết, cơ thể càng thêm run rẩy kịch liệt. Cũng may bán kính mấy mét xung quanh không có ai cả, Tiêu Sách cũng không sợ có người sẽ nghe thấy.
Lúc làm xong mấy thứ này, Tiêu Sách cất dao găm lại, mở miệng nói: "Không cần vội, nếu ông đã không muốn nói vậy tôi đi hỏi xem đồng bọn của ông có đồng ý nói hay không đã... Nhưng mà, nếu như bọn họ nói với tôi về Tiên Thiên Công trước, vậy tôi cũng chỉ có thể xin lỗi ông thôi, có thể là ông không sống nổi rồi."
Nói xong, Tiêu Sách xoay người đi ra ngoài phòng.
Tiếp đó, Tiêu Sách lại đi tới căn phòng đang giam giữ người đàn ông mặt chữ điền, cũng nói lại những gì mình đã nói với thầy Vương một lần. Nhìn thấy kẻ này cũng không nói giống như thầy Vương, anh lại lập tức cạy đi một móng tay của gã.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiêu Sách mỉm cười hồi lâu mới đi ra ngoài, lại lần nữa quay trở lại trước mặt thầy Vương.
Lúc này đây, anh cầm theo dao găm đi tới phía sau thầy Vương, kề sát dao găm trên cổ của ông ta, cười nhạt nói: "Xin lỗi thầy Vương, đồng bọn của ông quả nhiên là không có khí chất giống ông, nhưng mà lại thông minh hơn ông nhiều lắm. Tôi đã có được Tiên Thiên Công, cho nên, ông có thể chết được rồi."
Nói xong, dao găm chậm rãi xoẹt qua, trên cổ của thầy Vương xuất hiện một vệt máu.
Cảm nhận được lưỡi dao bén nhọn đang nhẹ nhàng cửa trên da thịt của mình, cảm nhận được trên người của Tiêu Sách quả thật có sát khí, thầy Vương lập tức sợ đến tiểu ra ngoài.
Ông ta gấp gáp kêu gào: "Đợi đã đợi đã, khoan đã, tôi nói, tôi cũng sẽ nói!".
Tiêu Sách dừng tay lại, cười lạnh: "Bây giờ ông nói thì đã muộn rồi, tôi đã có được..."
"Không không không, những gì cậu nghe được chưa chắc là sự thật đâu. Cậu chưa từng thấy Tiên Thiên Công, cho dù bọn họ có đưa cho cậu, khẳng định cậu cũng không biết là thật hay giả đầu. Tôi có thể đưa Tiên Thiên Công mà tôi biết cho cậu, như vậy cậu có thể mang ra so sánh, có thể xác nhận được có phải là thật hay không. Đừng giết tôi!"
Tiêu Sách nghe thế, lập tức kích động.
Dĩ nhiên anh sẽ không nói sự thật cho thầy Vương biết, anh chỉ là đang lừa ông ta mà thôi.
Tiêu Sách lập tức mở miệng nói: "Ông nói nghe rất có lý, vậy ông cũng nói cho tôi nghe thử về Tiên Thiên Công đi. Nếu như ông nói có chữ nào đó khác với đồng bọn của ông, vậy tôi sẽ khiến hai người nếm trải mùi vị thế nào gọi là sống không bằng chết."