Lúc này, Tiêu Sách cảm thấy khí của bản thân đã tiêu tốn hết trên cơ thể của Thiên Diệp, nói đúng hơn là mỗi huyệt đạo được đả thông trên người Thiên Diệp, một số khí của anh đã dừng lại mãi mãi trong huyệt đạo của cô ta, như là bồi dưỡng thêm cho cơ thể của Thiên Diệp.
Nếu là trước kia thì Tiêu Sách đã sớm dừng lại rồi.
Phải biết rằng khí của anh đều là tu luyện Vô danh khí công nhiều năm mới có được, vậy mà lúc này lại tiêu tốn nhiều như vậy, e là Tiêu Sách phải tu luyện hơn nửa năm mới có thể lấy lại được.
Đợi đả thông hết một trăm huyệt của Thiên Diệp thì sợ là phải tiêu hao hết 20% khí của anh rồi.
Nếu không phải là Tiêu Sách đã thông qua việc “cắn nuốt” để tăng khí, thì anh vốn dĩ không thể chịu được sự tiêu hao nhiều như vậy, khi anh “cắn nuốt” được đã bị tiêu hao khi giúp đả thông một trăm huyệt của Thiên Diệp.
Nói cách khác, nếu sau này Tiêu Sách muốn dùng cách này để tạo ra cao thủ thì cần phải giết một người rồi sau đó “cắn nuốt” người đó.
Chỉ có như thế thì tổng số khí của anh mới không ngày càng ít đi.
Một đổi một.
Không thiệt thòi gì nhưng Tiêu Sách không thể giết người vô tội hay tìm người “cắn nuốt” để khôi phục khí của bản thân, vì vậy việc tiêu hao như vậy quá là kinh khủng đối với anh.
Hơn nữa, đây chỉ là ba phần trước của Tiên Thiên Công, phía sau Tiên Thiên Công còn có công pháp khác nữa, lúc này muốn giúp Thiên Diệp luyện thành Tiên Thiên Công thì phải tiêu hao hết gần một nửa khí của anh.
Như thế thì có chút không đáng, trong lúc nhất thời Tiêu Sách quyết định là nếu như không phải là người có quan hệ thân thiết đặc biệt thì tuyệt đối không cần dùng cách này để làm tăng sức mạnh cho bọn họ.
Tiêu Sách rất nhanh đã thu lại những suy nghĩ trong lòng, tiếp tục đả thông huyệt đạo cho Thiên Diệp.
Mười phút sau, cuối cùng Tiêu Sách cũng đã mang gần một trăm huyệt đạo mà ba phần trước của Tiên Thiên Công cần đả thông hết, lúc này tương đương với việc Thiên Diệp đã hoàn thành xong ba phần trước của Tiên Thiên Công.
Đúng như dự đoán của Tiêu Sách, sức mạnh của Thiên Diệp lúc này đã vượt xa qua Hàn Tô.
Hơn nữa, Tiêu Sách có gần 20% khí, đều thâm nhập vào một trăm huyệt đạo của Thiên Diệp, bây giờ đã từ từ tăng thêm từ chất cơ thể của Thiên Diệp.
Đến lúc đó, e là Hàn Tô cũng không thể sánh kịp sức mạnh của Thiên Diệp.
Chỉ sợ dù cho là những người tu luyện thành công phần thứ tư hay thứ năm của Tiên Thiên Công cũng chưa chắc sẽ có được năng lực chiến đấu như Thiên Diệp.
Và cuối cùng, Tiêu Sách cũng khẳng định suy đoán của anh là đúng.
Chỉ cần anh có đủ khí để tiêu hao thì anh có thể tạo ra những cao thủ luyện khí, nghĩ đến đây thì lập tức Tiêu Sách trở nên vô cùng hưng phấn.
Ban đầu Tiêu Sách chỉ còn lại 40% khí, lúc này lại tiêu hao hết 20% nên đương nhiên anh cũng quá đuối sức.
Nhưng sự hưng phấn của anh đã che đi hoàn toàn sự mệt mỏi, lúc này anh nhìn thấy Thiên Diệp như nhìn thấy báu vật, một báu vật do chính tay anh đã tạo nên.
Bây giờ anh muốn biết rốt cuộc Thiên Diệp đã trở nên mạnh hơn bao nhiêu.
Cuối cùng Thiên Diệp cũng đã mở mắt, toàn thân cũng không còn ửng đỏ, làn da óng ánh trắng sáng như ngọc.
Giống như đã hoàn toàn lột xác vậy, làn da của cô ta vốn dĩ rất đẹp, bây giờ lại càng đẹp hơn, không một chút tỳ vết nào.
Thiên Diệp mở mắt ra thì nhìn thấy Tiêu Sách đang chăm chú nhìn lên cơ thể của cô ta, khuôn mặt cô ta lập tức lại ửng đỏ giống như đang oán trách Tiêu Sách vậy.
Cô ta vội vàng ngồi dậy, dùng chăn che đi cơ thể trần trụi của mình.
Sau đó trên mặt cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn hai tay của bản thân mà kinh sợ nói: “Thành công rồi sao? Tiêu Sách, tôi cảm thấy cơ thể của tôi dường như đã thay đổi hoàn toàn, cảm giác này như là... Như là lột xác vậy, cảm giác cả người đều tràn đầy sức mạnh.”
Thiên Diệp kích động nói xong, Tiêu Sách lập tức nhếch miệng cười.
Anh nói: “Cô hãy mặc quần áo vào trước đi, sau đó thử xcó sức mạnh đã tăng lên bao nhiêu rồi.”
Thiên Diệp gật đầu, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, một bên thay đồ, một bên vận động cơ thể, sự ngạc nhiên trên mặt vẫn chưa kiềm chế được.
Cô ta mặc đồ xong rất nhanh.
Tiêu Sách suy nghĩ rồi nói: “Cô dùng hết sức tấn công tôi, không cần sợ làm tổn thương tôi, dùng tốc độ nhanh nhất và sức lực mạnh nhất của cô.”
“Anh chắc chứ? Tôi cảm thấy tôi bây giờ có thể dùng một đấm để đánh vỡ bức tường, nếu như làm anh bị thương...”
“Nếu như cô thật sự có thể làm tôi bị thương, vậy thì tôi sẽ rất vui, nhưng mà... Sợ là phải làm cô thất vọng rồi, mang hết toàn bộ sức mạnh ra đây, không cần thương xót cho tôi.”
Thiên Diệp nghe vậy thì tròn xoe mắt nhìn Tiêu Sách, không thú vị gì cả.
Nhưng Tiêu Sách đã nói như vậy rồi thì Thiên Diệp cũng không từ chối nữa, mặc dù cô ta cũng không rõ Tiêu Sách mạnh đến mức nào, nhưng ít ra sức mạnh của cô ta so với trước kia đã mạnh hơn nhiều.
Tuy bây giờ Thiên Diệp thấy bản thân đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng phải biết là cô ta có thể mạnh như vậy đều là nhờ Tiêu Sách trợ giúp cô ta để có được.
Tiêu Sách có thể giúp cô ta đạt được trình độ như vậy thì xem ra sức mạnh của anh nhất định là vượt xa cô ta bây giờ.
Sau khi suy xét điều này thì Thiên Diệp đã yên tâm hơn, dù sao cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao, tuy biết rằng Tiêu Sách rất mạnh nhưng trong lòng cô ta vẫn tràn ngập sự tự tin.
“Anh hãy cẩn thận, tôi công kích đây."
Thiên Diệp nói xong thì Tiêu Sách gật đầu, lập tức ra tay.
Thiên Diệp xông lên trước, tốc độ như mũi tên rời khỏi cung xông đến trước mặt Tiêu Sách, so với tốc độ trước đây của cô ta thì đã nhanh hơn gấp đôi, quả thật là đã làm cô ta giật mình.
Trong nháy mắt thì cô ta đã bình tĩnh lại, sau đó nắm tay thành nắm đấm đánh mạnh về phía Tiêu Sách.
Cô ta không đánh vào chỗ hiểm trên người của Tiêu Sách mà là đánh về phần bụng, trong phút chuốc, Thiên Diệp cảm thấy bản thân như nghe được một âm thanh của một luồng khí lực.
Âm!
Giây tiếp theo thì nắm đấm mạnh mẽ của Thiên Diệp đã đánh vào phần bụng của Tiêu Sách mà không hề có sự kháng cự nào.
Thiên Diệp cảm thấy như mình vừa đánh vào một tấm thép, lực truyền đến nắm tay khiến cô ta cảm thấy nắm đấm nóng ran, xương cốt như phát ra tiếng răng rắc.
Còn Tiêu Sách thì không hề động đậy cơ thể gì cả.
Điều này khiến cho Thiên Diệp vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng đã hiểu rõ hơn về sức mạnh của Tiêu Sách.
Thiên Diệp cảm giác như càng hiểu được Tiêu Sách thì càng cảm thấy sợ hãi với sức mạnh của Tiêu Sách, giống như nhìn một vực sâu không đáy, vĩnh viễn không biết được thực lực thật sự của anh.
“Không tệ, sức lực và tốc độ của cô bây giờ nếu đối đầu với người đứng đầu quân nhân đặc chủng cũng không thua kém chút nào. Hơn nữa, cô đã có kinh nghiệm chiến đấu, người trên thế giới này có thể dễ dàng đánh bại cô hẳn là không còn nhiều nữa... Có điều, điều này không bao gồm những lão quái vật ẩn trốn kia.”
Tiêu Sách nói, anh cho rằng sức lực hiện giờ của Thiên Diệp so với đám người thầy Vương thì đã mạnh hơn hai bậc.
V
.
Tuy là thầy Vương đã tu luyện ba phần của Tiên Thiên Công nhưng đối với Thiên Diệp mà nói thì e là mấy chiêu sau đã phải nhận thua rồi. Thứ nhất là ba phần Tiên Thiên Công của ông ta vẫn chưa hoàn thiện, thứ hai là ông ta cũng không giống như Thiên Diệp, nắm đấm đã trải qua bốn lần bôi thuốc, trong huyệt đạo cô ta còn có 20% khí bồi dưỡng của Tiêu Sách, giúp cô ta lột xác.
Nói chung là sức mạnh bây giờ của Thiên Diệp rất mạnh, chí ít là trong những cao thủ mà Tiêu Sách từng gặp thì chỉ có một người mới có thể thắng được cô ta.
Lý Như Yêu!
Đương nhiên Tiêu Sách biết trên thế giới này còn có rất nhiều người mạnh hơn Thiên Diệp, giống như lão già Lâm Kiệt kia, chỉ sợ ông ấy đã tu luyện đến phần năm, phần sau của Tiên Thiên Công rồi, Thiên Diệp sẽ không thể so sánh được với ông ấy.
Mà trong Hiệp hội người luyện khí, nhất định cũng có rất nhiều người luyện khí mạnh hơn Thiên Diệp, dù sao với sức mạnh của thầy Vương, cũng không có tư cách tham gia Hiệp hội người luyện khí.
Hơn nữa, không ai biết được trên thế giới này, ngoại trừ Hiệp hội người luyện khí ra còn có những tổ chức nào khác không.
Nhưng bất luận thế nào thì bây giờ Thiên Diệp cũng tuyệt đối là một đối thủ mạnh, chỉ cần vận may không quá tệ thì rất khó có thể gặp phải người dễ dàng đánh bại được cô ta.
Bên cạnh sức mạnh của cô ta thì tiềm lực cũng tăng lên.
Đã bôi thuốc đến lần thứ tư, chờ sau khi hoàn thành mười lần bôi thuốc thì sức mạnh của cô ta sẽ còn tăng thêm nữa.
Một trăm huyệt đạo trong cơ thể của cô ta hòa cùng 20% khí của Tiêu Sách sẽ tiếp tục thay đổi cơ thể Thiên Diệp trong thời gian tới, tăng thêm tố chất vốn có của cơ thể cô ta.
Chờ đến khi hấp thụ hoàn toàn 20% khí này thì thực lực của cô ta nhất định sẽ mạnh hơn bây giờ không ít.
Ngoài ra, thực lực của Thiên Diệp muốn tăng lên thì phải dựa vào Tiêu Sách mang công pháp phần sau của Tiên Thiên Công phát triển lên hoặc đi tìm công pháp khác cho cô ta thì mới làm được.
Nhưng bất luận thế nào, Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp bây giờ như nhìn thấy một nữ cao thủ đang từ từ lên cao.
Mà nữ cao thủ này chính là người phụ nữ của anh.
Loại cảm giác này càng khiến cho Tiêu Sách thỏa mãn và kiêu ngạo, không nhịn được mà ôm Thiên Diệp vào lòng rồi hôn xuống.
Lần này Thiên Diệp không giãy giụa gì cả mà ngược lại đáp trả dữ dội.
Cô ta trở nên vô cùng chủ động, cả người đều rơi vào tình ái, hơn nữa sức lực cũng trở nên mạnh hơn, đổi thành người chủ động, cô ta đẩy Tiêu Sách ngã xuống giường.
Sức mạnh của Tiêu Sách tuy rằng vượt xa Thiên Diệp nhưng trong tình huống lúc này thì làm sao có thể kháng cự lại được.
Anh thuận thể để Thiên Diệp đẩy xuống giường.
Thiên Diệp ngồi lên người Tiêu Sách, cả khuôn mặt đỏ ửng, trong mắt toàn là sắc xuân dạt dào, cô ta mở miệng nói: “Tiêu Sách, cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong thì không đợi Tiêu Sách trả lời, cô ta bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Sách.
Tiêu Sách không phản kháng, yên lặng hưởng thụ sự phục vụ của Thiên Diệp, phục vụ như này làm anh phát hiện ra bản thân cũng trở nên kích thích hơn bình thường.
Lăn qua lăn lại hết hai tiếng.
Sau khi mây mưa xong, tuy là sức lực của Thiên Diệp vừa mới tăng lên mạnh hơn nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, hai tiếng điên cuồng cũng không làm khó được vòng eo mảnh mai của cô ta.
Tiêu Sách phát hiện ra lúc Thiên Diệp điên cuồng lại càng mê người hơn.
“Để tôi ngủ một lát, tôi không muốn cử động." Thiên Diệp lười nhác vùi vào trong ngực của Tiêu Sách, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không muốn động đậy gì cả.
Tiêu Sách gật đầu rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã thấm đẫm mồ hôi của cô
ta.
Đợi Thiên Diệp nghỉ ngơi xong thì Tiêu Sách nói: “Thiên Diệp, tôi có việc cần cô trợ giúp.”
“Ừ, được.”
Thiên Diệp không hỏi là chuyện gì, trực tiếp đồng ý ngay.
Tiêu Sách nghe xong thì trìu mến nhìn Thiên Diệp, anh biết bắt đầu từ bây giờ thì Thiên Diệp đã thật sự trở thành người phụ nữ thuộc về anh hoàn toàn.
Quan hệ bây giờ của hai người đã trở nên thân mật hơn, hai người tuy hai mà một.
Nhưng như vậy thì Tiêu Sách cảm thấy có lỗi với Thiên Diệp, bởi vì anh có thể là người đàn ông duy nhất của Thiên Diệp, còn trong lòng anh thì lại không buông bỏ dì Hàn được.
Nếu không tìm thấy dì Hàn trước thì anh không thể chịu trách nhiệm với bất kì người phụ nữ nào.
Vì lời hứa đó là do anh đã để lại cho dì Hàn.
Mặc dù Tiêu Sách biết là trong lòng Thiên Diệp không hề cảm thấy Tiêu Sách thiếu nợ gì cô ta cả, nhưng điều này vẫn khiến Tiêu Sách không nhịn được mà tự trách mình.
Thiên Diệp thấy Tiêu Sách mãi vẫn không lên tiếng thì ngẩng đầu lên nói: “Anh muốn tôi giúp anh làm việc gì? Sai lại đột nhiên không nói gì vậy? Là chuyện không tiện mở miệng nói sao?”
Tiêu Sách khôi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là có thể sẽ có chút nguy hiểm.”
“Tôi không sợ nguy hiểm.” Thiên Diệp nói thẳng.
Tiêu Sách biết lời cô ta nói là thật, cho nên anh cũng không vòng vo nữa, lập tức mang kế hoạch của mình nói ra, anh hy vọng Thiên Diệp phối hợp cùng anh giết hết tất cả những sát thủ Hắc Bảng ở thành phố Giang Lăng.
Những sát thủ Hắc Bảng của thành phố Giang Lăng này, 90% trong số họ đều nhắm vào Cao Cấn Băng, bởi vì chỉ cần tiêu diệt Cao Cẩn Băng thì có thể nhận được thù lao khổng lồ lên đến hàng trăm triệu Mễ Kim, ngay cả những sát thủ tầm cỡ trên thế giới đã về hưu cũng đều động lòng, không thử thì sao biết được có thành công hay không.
Trong khoảng thời gian này, Cao Cấn Băng vẫn luôn ẩn trốn trong Tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.
Kể từ vụ việc lần trước Tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang đã tăng cường an ninh, còn có phương pháp phòng vệ do Tiêu Sách tạo ra, bọn sát thủ không muốn gây ra vụ án kinh động, đến giờ vẫn chưa có cách nào đột nhập để làm hại Cao Cấn Băng.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đợi, đợi Cao Cấn Băng rời khỏi Tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, lộ ra chỗ sơ hở.
Tiêu Sách muốn giết bọn họ, cách tốt nhất chính là lấy Cao Cấn Băng làm mồi nhử, dụ dỗ đợi bọn họ thiếu kiên nhẫn mà ra tay thì sẽ lập tức xử lý toàn bộ.
Nhưng chuyện này cũng rất nguy hiểm, Cao Cấn Băng là người phụ nữ ngay cả chút sức lực cũng không có, nếu dùng cô ta làm mồi nhử chỉ sợ là dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại, Tiêu Sách cũng chưa chắc có thể bảo vệ được cô ta.
Điều này sẽ tạo cơ hội cho Tiêu Sách bắt hết bọn chúng cùng một lượt, sau khi bắt hết bọn họ thì Tiêu Sách có thể “cắn nuốt” bọn họ vào làm tăng khí lực cho bản thân.
Đồng thời cũng đưa Cao Cấn Băng vào nơi an toàn hơn.
Quan trọng nhất là Tiêu Sách có thể tàn nhẫn trả thù Hắc Bảng, dù sao thì trong khoảng thời gian này anh đã nhiều lần bị ám sát bởi các sát thủ của Hắc Bảng.
Chỉ phòng thủ, không phản kích. Không phải là tính cách của Tiêu Sách.
Đợi anh giải thích kế hoạch của mình với Thiên Diệp xong, Thiên Diệp nhất thời ngây người ra một lúc, sau đó lí nhí nói: “Để tôi đóng giả cô chủ? Vậy... Được rồi, tôi sẽ giúp anh.”
Tiêu Sách thấy Thiên Diệp đã đồng ý, tuy rằng cảm thấy biểu cảm của cô ta có chút kỳ lạ, nhưng anh cũng không nghĩ thêm nữa.
Tiếp sau đó, anh thương lượng với Thiên Diệp, làm cách để có thể dự được sát thủ của Hắc Bảng ra mặt, sau đó thì tóm cổ cả bọn.
Tiêu Sách không thể nào lãng phí thêm thời gian với đám người này được, theo như anh thấy bọn chúng không được coi là sát thủ của Hắc Bảng, anh chuẩn bị đánh cho bọn chúng một trận đau đớn, sợ đến già.
Vì thế, việc này cần phải có một kế hoạch toàn vẹn.
Đầu tiên, sau khi Thiên Diệp giả trang thành Cao Cấn Băng, sau đó cùng Tiêu Sách rời khỏi toà nhà Dược phẩm Tinh Quang.
(D2
Chỉ cần bọn họ rời đi, theo tính toán sẽ có một nhóm sát thủ nhận được thông tin, chuẩn bị ra tay, nhưng nhất định sẽ có nhiều sát thủ hơn, bởi vì tin tức không thể truyền nhanh được.
Vì thế Tiêu Sách và Cao Cấn Băng nhất định phải tạo động tĩnh ở bên ngoài.
Động tĩnh càng lớn sẽ càng khiến cho nhiều người biết, lúc Cao Cấn Băng rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang sẽ có càng nhiều sát thủ nhận được tin.
Sau đó Tiêu Sách còn phải tìm chỗ chôn thay cho những sát thủ này!
Tiêu Sách nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn địa điểm này, đó chính công xuống bị bỏ hoang ở khu ổ chuột cách không quá xa nhà của anh.
Lợi thế của công xưởng này là đủ to, đồng thời đã hoàn toàn bị bỏ hoang, nên xung quanh không có một bóng người.
Hơn nữa cách công xưởng không xa còn có một đập nước, tiếng nổ vang của đập nước sẽ che đậy được rất nhiều âm thanh, Tiêu Sách sẽ càng thuận tiện ra tay hơn. Hai người thương lượng tới nửa đêm , cuối cùng hai người cũng xác định được chi tiết cụ thể.
Quyết định không nên tiếp tục chậm trễ, chiều ngày hôm sau lập tức thực hiện kế hoạch.
Tiêu Sách nhìn khuôn mặt của Thiên Diệp, cô ta không xinh đẹp ở mức độ cao như Cao Cấn Băng, ngũ quan giống như không được thượng đế thiên vị cho lắm, nhưng tổng thể cả khuôn mặt cô ra lại giống với Cao Cấn Bằng.
Vì thế để cho Thiên Diệp giả trang thành Cao Cấn Băng, Tiêu Sách cảm thấy không có vấn đề gì cả.
“Thiên Diệp, tôi giúp cô hóa trang.” Tiêu Sách nói.
Thiên Diệp nghe thấy vậy lập tức lắc đầu, nói: “Không cần, tôi tự mình làm là được rồi, anh mau đi nghỉ đi, ngày mai sẽ có một trận đại chiến.”
Tiêu Sách cũng không miễn cưỡng, anh sớm đã biết Thiên Diệp sẽ từ chối.
Anh nghĩ một chút rồi nói: “tôi đến phòng thí nghiệm của ông chủ một lát, cô mệt thì hãy đi ngủ, không cần đợi tôi, tuy rằng ngày mai không cần có chiến đấu, nhưng cô cũng cần giữ sức.”
Nói xong Tiêu Sách ra khỏi phòng của Thiên Diệp.
Lần trước đến phòng thí nghiệm của Cao Cấn Bằng, sau khi để cho Cao Cẩn Băng làm thí nghiệm trên người thì Cao Cấn Bằng đã cho phép Tiêu Sách đến phòng thí nghiệm của cô ấy.
Vì thế Tiêu Sách đã không cần Thiên Diệp dẫn đường nữa, mà bản thân có thể tự mình đi đến.
Đến phòng làm việc của Cao Cấn Băng, Tiêu Sách nhìn thấy quả nhiên cô ấy vẫn đang làm việc điên cuồng, giống như trong đầu của cô ấy không hề có hai chữ nghỉ ngơi.
Tuy rằng Tiêu Sách đã đến nhưng cô ấy vẫn không thay đổi biểu cảm, để Tiêu Sách đợi ở bên cạnh.
Không biết đã qua bao lâu thì Tiêu Sách mới bị Cao Cấn Băng đánh thức.
Tiêu Sách nhìn thời gian thì phát hiện đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, Cao Cẩn Băng cũng không nhiều lời mà làm kiểm tra toàn bộ cho cơ thể của Tiêu Sách, sau đó căn dặn anh ba ngày tới một lần, sau đó liền cho anh đi.
Điều này khiến Tiêu Sách cạn ngôn, có một chút chuyện như vậy, tại sao Cao Cân Bằng không làm sớm? Có cần bắt anh phải ngồi chợp mắt cả đêm ở đây không.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi vẫn đang bận rộn như cũ của Cao Cẩn Băng, trong lòng Tiêu Sách đang cảm thấy khó chịu cũng lập tức biến mất.
Đây là người phụ nữ điên!
Một người phụ nữ bận rộn đến mức không cần mạng sống, có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể tạo ra nghiên cứu đột phá trong tương lai.
Tiêu Sách muốn mở miệng bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Bởi vì anh biết, cho dù anh có nói, Cao Cấn Băng cũng sẽ không nghe anh.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, Tiêu Sách lại quay về phòng của Thiên Diệp, lúc này Thiên Diệp vẫn đang ngủ, cuộn mình nằm quay lưng với Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng đột nhiên cong lên.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đến bên cạnh giường, từ từ trèo lên giường, sau đó từ đằng sau ôm lấy eo nhỏ của Thiên Diệp, hai tay nắm lấy hai bộ phận mềm mại.
Thoải mái...
Còn Thiên Diệp ở trong lòng anh cũng bị động tác của anh làm cho tỉnh dậy.
Cô ta ưm lên một tiếng, đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Sách ở phía sau, cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Tiêu Sách cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Diệp.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Sách giật mình nhảy cẫng lên, bởi vì anh phát hiện người đang bị anh ôm lúc này không phải Thiên Diệp mà là Cao Cẩn Băng!
Rõ ràng vừa rồi anh ta gặp Cao Cấn Bằng ở trong phòng thí nghiệm, tại sao Cao Cẩn Băng đã chạy đến phòng của Thiên Diệp rồi?
Nhưng Tiêu Sách đã phản ứng lại, trong lòng anh ta không phải Cao Cấn Bằng, mà là Thiên Diệp, chỉ là Thiên Diệp đã hóa trang thành Cao Cấn Băng.
Chuyện này khiến cho Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, bởi vì thật sự rất giống!
Chỉ e rằng khi cô ta ở xa thì Tiêu Sách cũng hoàn toàn không thể phân biệt được, nếu như không phải anh đã biết từ trước, anh tuyệt đối sẽ cho rằng đây là Cao Cẩn Băng!
Cho dù là bất cứ góc nào, dường như đều không có bất cứ khác biệt nào.
Lúc này Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách.
Biểu cảm giật mình của anh khiến cô ta phải phì cười, sau đó lập tức đỏ mặt, giống như cô ta đối với tạo hình hiện tại của bản thân có chút ngại ngùng.
Cô ta hơi áy náy nói: “Tiêu Sách, tôi cảm thấy có chút không quen...”
“Đừng nói cô cảm thấy có chút không quen, tôi còn cảm thấy có chút không quen nữa là, bộ dạng hiện tại lúc này của cô, lúc tôi ôm cô, còn tưởng rằng đang ôm Cao Cấn Băng, loại kích thích này...”
Anh còn chưa nói xong, thì đã bị Thiên Diệp hung dữ véo vào da thịt mềm ở eo.
Thiên Diệp khiển trách lườm Tiêu Sách, nói: “Anh đừng có mà có ý gì với cô gái của tôi! Cho dù là nghĩ cũng không được! Nếu không, nếu không tôi sẽ tôi sẽ...”
Dường như Thiên Diệp muốn nói ra lời độc ác, nhưng ở trước mặt Tiêu Sách, cô ta lại không thể nói ra lời độc ác được.
Tiêu Sách nhìn bộ dạng bối rối của cô ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh ôm chặt eo nhỏ của Thiên Diệp, nói: “Cô gái ngốc, cho dù Cao Cấn Băng có xinh đẹp đi chăng nữa, hiện tại trong lòng tôi cũng không quan trọng bằng một phần mười cô. Tôi đã có cô rồi, thì làm sao có thể có ý với cô ta được?”
“Thật không? Anh không ghét bỏ tôi vì không đẹp bằng cô ấy sao?”
“Cái gì, cô lại cảm thấy mình không đẹp bằng Cao Cấn Băng, cô đẹp hơn nhiều so với Cao Cấn Băng!” Tiêu Sách đột nhiên phản ứng lại, trả lời một đáp án đúng chuẩn.
Suy cho cùng, mong muốn sinh tồn chính là bắt buộc mà mỗi người đàn ông phải phải chuẩn bị.
Thiên Diệp chân thành nhìn Tiêu Sách, đột nhiên phì cười nói: “Được rồi, anh không cần nói những lời tốt đẹp để làm tôi vui, tôi biết tôi không xinh đẹp bằng cô ấy, nhưng mà không sao, tôi có thể hóa trang thành cô ấy... tôi cũng biết suy nghĩ của đàn ông các người, nếu như anh muốn, thì sau khi kết thúc chuyện, tôi sẽ dùng bộ dạng này để cùng anh... cùng anh... cái kia.”
Nói xong mặt Thiên Diệp lập tức đỏ bừng, nhất thời khiến cho trái tim của Tiêu Sách điên cuồng đập thình thích, tròn mắt nhìn Thiên Diệp, biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Diệp nói vậy là có ý gì?
Cô ta nói là, đợi mọi chuyện kết thúc, cô ta sẽ dùng khuôn mặt này của Cao Cẩn Băng, cùng Tiêu Sách điên cuồng một lần?
Đây không phải là sự cám dỗ của chế phục thay thế sao?
Đây là hiểu lòng đàn ông sao?
Tiêu Sách kích động đến mức toàn thân phát run, nhưng rất nhanh anh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo bởi vì phát hiện ra dưới biểu cảm ngại ngùng của Thiên Diệp còn ẩn chứa sự lạnh nhạt.
Tiêu Sách lập tức phản ứng lại, đây là thăm dò!
Anh lập tức dùng ngôn từ chính đáng nói: “Đùa cái gì vậy! Thiên Diệp, tôi nói cho cô biết, Tiêu Sách tôi không phải loại người đó! Nếu như có thật sự dùng khuôn mặt của Cao Cấn Băng thế kia với tôi, e rằng người anh em của tôi còn không đứng lên được, nói cho cùng, tôi không có bất cứ cảm tình nào với Cao Cấn Bằng, hơn nữa tôi là một người đàn ông sống tình cảm!”
“Vậy sao?”
“Tôi xin thề với trời!”
“Vậy tại sao người anh em của anh vẫn đang đứng?”
"..., cái này hả, có thể là do giọng nói của cô... thật sự...”
Tiêu Sách và Thiên Diệp thảo luận nghiên cứu về vấn đề này rất lâu, cuối cùng Thiên Diệp cũng tha cho Tiêu Sách, điều này khiến cho Tiêu Sách có cảm giác sống sót sau hoạn nạn, phía sau cũng đã đổ mồ hôi ướt sũng.
Sau khi thấy chủ đề này cuối cùng đã xong thì Tiêu Sách vội vàng nói: “Ngụy trang bề ngoài này của cô đã vô cùng hoàn hảo, nhưng khí chất và thần thái, vẫn phải thay đổi một chút, nếu không rất dễ có người để ý kỹ phát hiện ra sơ hở, tuy rằng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng vì chắc chắn vẫn nên thay đổi một chút.”
Thiên Diệp nghe vậy gật đầu, nhất thời thu lại những biểu cảm trên khuôn mặt, trở thành dáng vẻ lạnh lùng.
Sau đó nhàn nhạt nói: “Như vậy sao?”
Tiêu Sách ngạc nhiên nhìn Thiên Diệp, sau đó vươn ngón tay cái ra, muốn. nói rằng người hiểu Cao Cấn Băng nhất thế giới này, nhất định chính là Thiên Diệp như hình với bóng với Cao Cấn Băng.
Sau đó Thiên Diệp lại mô phỏng lại thần thái cùng khí chất của Cao Cẩn Băng, một lần nữa khiến cho Tiêu Sách sinh ra nhận nhầm, dường như người trước mắt chính là Cao Cấn Băng.
“Hai người này không phải chị em ruột chứ, hoặc là sinh đôi?”
Trong lòng Tiêu Sách đột nhiên xẹt qua suy nghĩ này, nhưng rất nhanh đã bị anh vứt bỏ, bởi vì điều này là không thể, tuy rằng Cao Cấn Băng đối xử rất tốt với Thiên Diệp, nhưng tuyệt đối không phải cái tốt giữa chị em.
“Đợi lát nữa tôi lấy một bộ quần áo của cô ấy mặc lên, có lẽ sẽ không có ai phát hiện ra tôi không phải là cô ấy, hơn nữa tôi nhất định phải nói một tiếng với cô ấy về chuyện này.”
Tiêu Sách gật đầu, không ngăn cản Thiên Diệp, tuy nói rằng chuyện này càng ít người biết càng tốt, nhưng dù sao người Thiên Diệp giả trang cũng là Cao Cẩn Băng, lại là người thân cận của Cao Cấn Băng, nói một tiếng với cô ấy không sao.
Hơn nữa, lần này xử lý toàn bộ sát thủ Hắc Bàng ở thành phố Giang Lăng, đối với Cao Cấn Bằng mà nói là một chuyện tốt, an toàn của cô càng được bảo đảm hơn, vì thế Tiêu Sách cũng không lo lắng cô ta nói ra.
Lúc này Tiêu Sách cuối cùng cũng bỏ xuống được toàn bộ lo lắng trong lòng.
Tiếp sau đó, chính là thực hiện kế hoạch.