Phương Mộc bị anh Xà tát một cái vào mặt, trong nháy mắt toàn thân đều chết lặng, đờ đẫn che đi vết hằn của cái tát còn in trên mặt.
Cái tát của anh Xà quả thật chứa rất nhiều tức giận, có thể vì làm cầm đầu đám lưu manh, nên xuống tay rất nặng nề, nếu không phải tay bên phải bị thương, anh ta chỉ có thể sử dụng tay trái, thì một cái tát này cũng có thể khiến Phương Mộc bay ra xa..
Lộ Hổ thấy vậy, ngay tức khắc lo lắng, tức giận nói: “Chú em Xà, cậu đang làm gì vậy!"
Anh Xà nghe thấy, vô thức muốn dễ như trở bàn tay mà đánh cho Lộ Hổ một trận, nhưng nghĩ đến thân phận của Lộ Hổ, cuối cùng anh ta cũng không ra tay, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Anh ta quay mặt lại nói với Tiêu Sách: "Anh Sách, anh nhìn đi... Tôi không hề biết gì cả, là do người phụ nữ khốn nạn này xúi giục, anh người lớn không chấp kẻ thấp kém, tôi...”
Không đợi anh ta nói xong, Tiêu Sách đã xua tay cắt ngang lời anh ta, thờ ơ nói: "Tôi cho phép cậu đánh cô ấy sao? Cô ấy là bạn học cấp ba của tôi, cô ấy có thể không quan tâm đến tình nghĩa bạn bè, nhưng tôi làm sao có thể nhìn cô ấy chịu như vậy được? Thế này há chẳng phải quá thiếu đạo đức sao?”
Tiêu Sách vừa nói xong, gương mặt của anh Xà đột nhiên co giật, sau đó tự tát nhẹ một cái vào mặt của chính mình, cười nói: "Anh Sách nói đúng, là tôi lỗ mãng, là lỗi của tôi!"
"Anh Sách là người có tình có lý, sao có thể so sánh với người phụ nữ đê tiện đó được, anh Sách cao thượng thế này, tôi còn muốn học thêm nhiều từ anh Sách.”
Nói xong, anh Xà hét vào mặt Phương Mộc: "Nghe thấy chưa? Nếu không phải anh Sách cao thượng, hôm nay người phụ nữ đê tiện như mày nhất định sẽ bị giết chết.”
Sắc mặt Phương Mộc tái mét, tóc tai bù xù, trong mắt đầy sợ hãi và hận thù.
Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất, chính là việc bị Tiêu Sách coi thường, lại có thể khiến Anh Xà như một chú cún cười xòa nịnh bợ, cảm giác này thậm chí còn khó chịu hơn so với bị tát!
Sự kiêu ngạo và ngạo mạn bao năm qua của cô, đã hoàn toàn tan vỡ ngay tại giờ phút này, bị hai người Tiêu Sách và anh Xà để dưới lòng bàn chân mà chà đạp một cách dữ dội.
Nếu không phải vì bên cạnh anh Xà có nhiều đàn em, nếu không phải Lộ Hổ kéo cô lại, thì ngay lúc này cô chỉ muốn điên cuồng cắn xé một trận!
Tiêu Sách nhìn Phương Mộc, trong lòng không nhịn được mà thốt lên một tiếng ‘Đáng đời’, dựa vào việc bản thân tìm được một người bạn trai không tồi mà ra vẻ trước mặt bạn học cũ, coi thường hết người này đến người khác, bị đánh vào mặt là đáng đời.
Cứ coi như lần này Lộ Hổ ra mặt chứ không phải anh Xà, Tiêu Sách cũng sẽ tự mình đánh vào mặt cô một cái.
"Còn không mau cút đi? Còn đứng ở đây cản trở tầm mắt của anh Sách, muốn tìm chết sao?” Anh Xà lại hét vào mặt Phương Mộc, sau đó nháy mắt với Lộ Hổ.
Lộ Hổ biết ý, biết rõ rằng hôm nay dù gì cũng sẽ thua, tức khắc nghiến răng kéo Phương Mộc rời đi.
"Từ đã."
Tiêu Sách cười nhìn anh Xà, mở miệng nói: "Rắn nhỏ à, tại sao lúc nào cậu cũng tự tiện đưa ra quyết định thế? Tôi bảo cậu để bọn họ đi sao?”
"Người không nên đánh thì cậu lại ra tay, còn người nên đánh thì cậu tuyệt nhiên không thèm động tay, có phải cậu cho rằng tôi rất dễ bị lừa hay không?
Tiêu Sách nói xong, vẻ mặt của anh Xà đột nhiên cứng lại, anh ta cười xòa nói: "Anh Sách... Tôi không hiểu ý của anh."
Tiêu Sách cười ha ha nói: "Cậu thực sự không hiểu à? Hay giả vờ không hiểu? Tôi cho thêm thời gian suy nghĩ nhé, cậu thấy sao?”
Nói xong, Tiêu Sách mơ hồ liếc nhìn về phía tay phải của anh Xà.
Anh Xà chợt nhảy dựng, cảm nhận được ác ý của Tiêu Sách, sắc mặt của anh ta ngay lập tức thay đổi rõ rệt.
Vài giây sau, anh Xà đột nhiên xoay người, một chân đạp Lộ Hổ xuống mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ chó này, quản người phụ nữ của cậu cho thật tốt vào, sau này coi kỹ một chút, đánh thật mạnh rồi ném ra ngoài này cho tôi…”
Nói xong, anh Xà dẫn theo một đám đàn em, đến “chào hỏi” Lộ Hổ, chỉ vài phút sau, mặt Lộ Hổ đầy thê thảm bị ném ra khỏi quán bar.
Lúc này, anh Xà mặt đầy xấu hổ, tiếp tục cười xòa nói: "Anh Sách, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về bệnh viện trước đây, vẫn còn phải điều trị thêm vài ngày nữa…”
Tiêu Sách cười ha ha, đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh Xà, cười nói: "Đúng là phải quay lại bệnh viện điều trị vài ngày, cố gắng điều trị cho tốt, lần này nhất định phải điều trị triệt để mới được ra ngoài.”
"Đúng, đúng, đúng… ạ!"
Anh Xà gật đầu đáp, tưởng rằng cuối cùng cũng ứng phó được rồi.
Nhưng không đợi anh ta thở phào nhẹ nhõm, đã cảm thấy bàn tay của Tiêu Sách đặt trên vai anh ta, đột nhiên dùng lực bóp mạnh.
Đột nhiên một cơn đau thấu xương ập đến, bả vai phát ra tiếng răng rắc nhỏ, hiển nhiên xương đã bị gãy rồi.
Anh Xà nghiến răng chịu đau, mồ hôi lạnh chảy róc rách, cả người đều run lên, nhưng không dám nổi giận một chút nào, chỉ là trong lòng lại càng hận Phương Mộc và Lộ Hổ nhiều hơn...
Nếu không có Phương Mộc và Lộ Hổ, anh ta cũng sẽ không đen đủi đến vậy, lại còn bị rơi vào tay Tiêu Sách.
"Chết tiệt! Thằng nhóc, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy, mau buông anh Xà ra, nếu anh không muốn giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng, lúc đó đừng hỏi vì sao máu lại đỏ như thế!”
Đúng lúc này, một người anh em của anh Xà bất ngờ rút một con dao gấp ra, giận dữ thét lên với Tiêu Sách.
Gã thật sự không hiểu, tại sao anh Xà lại phải ăn nói khép nép với Tiêu Sách, gã muốn dạy dỗ Tiêu Sách từ lâu rồi, bọn họ có nhiều người như vậy, còn phải sợ Tiêu Sách sao?
Thấy dáng vẻ rụt rè của anh Xà trước mặt Tiêu Sách, gã đã nhịn không nổi nữa rồi!
Gã nói xong, khuôn mặt của anh Xà đột nhiên trở nên cực kỳ xấu xí, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức lao đến đá chết đứa em đang nói chuyện kia.
Tiêu Sách cười nhạt nói: "Rắn nhỏ, có vẻ như anh em của cậu muốn ra mặt giúp cậu kìa....”
"Anh Sách, tôi..."
Anh Xà chưa kịp nói xong, thì tên kia đàn em kia đã giận dữ thét lên, lớn tiếng nói: "Anh em lên hết cho tao, giết chết thằng nhóc này, cùng nhau cứu anh Xà!”
Nói xong, năm sáu người lập tức lao tới chỗ Tiêu Sách.
Bọn họ đã không vừa mắt với Tiêu Sách từ lâu, chỉ là lúc trước có anh Xà áp chế, bây giờ có người cầm đầu, ngay tức khắc đều trở nên phẫn nộ.
Tiêu Sách thấy vậy, chậm rãi nở nụ cười, buông anh Xà mặt đang tái nhợt ra, nhẹ giọng nói: "Rắn nhỏ à, anh em của cậu tâm huyết thật đấy, bọn họ muốn cứu cậu, vậy cậu qua đây đi…”
Nói xong, anh không cho anh Xà có cơ hội được nói, một cước đá vào người anh Xà, anh Xà lập tức bay ra xa, cơ thể bay trong không trung truyền đến vài tiếng gãy.
Sau đó, anh Xà đập mạnh người vào đám anh em của mình, không biết ai chưa cầm chắc con dao, trực tiếp đâm thẳng vào mông anh ta.
Anh Xà đột nhiên hét lên một tiếng, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt, lại càng thêm thống khổ, chỉ cảm thấy lúc bản thân đi ra ngoài chắc chắn chưa xem lịch, nếu không làm sao có thể bi thảm như thế này chứ…
Không đợi anh ta kịp suy thêm gì nhiều, đã nhìn thấy Tiêu Sách xông tới, giơ tay đá chân, quật ngã mấy người anh em ngông cuồng tự cao tự đại của anh ta dễ dàng như cắt đám rau đám cỏ.
Mắt anh Xà đột nhiên tối sầm lại, trong lòng chửi bới loạn xạ, nếu bọn họ có thể đối phó với Tiêu Sách thì anh ta còn phải cười nói nịnh bợ Tiêu Sách như vậy sao?
Mấy cái tên không biết trời cao đất dày này, đúng là tự chôn sống chính mình!
Lần này, anh ta sợ rằng sẽ phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa...
Chờ đám đàn em của anh Xà mặt mũi bầm dập được dìu đến bệnh viện rồi, Tiêu Sách mới lấy điện thoại ra, tiếp tục nói chuyện với Ôn Liễu, như không có chuyện gì xảy ra.
Thoáng chốc, một đêm lại trôi qua rồi, ngày hôm sau, Tiêu Sách ngủ một giấc đến trưa mới dậy.
Sau khi thức dậy, anh có chút nghi hoặc, bởi vì Trầm Y, người mà vài hôm trước vẫn còn la hét ngoài cửa sổ nhà anh, hôm nay lại không xuất hiện, lẽ nào cô ấy bỏ cuộc rồi sao?
Tỉnh dậy không thấy người phụ nữ ngực bự đó, không biết tại sao mà Tiêu Sách lại cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tiêu Sách đã quên sạch sẽ cô gái ngực to Trầm Y đó, bởi vì đã mấy ngày rồi không thấy dì Hàn đến thăm anh...