Mục lục
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thầy Vương nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi nhưng cũng không nói gì.

Sau khi làm lung lay ý chí của thầy Vương, Tiêu Sách cho người mang bút và giấy tới, cởi trói cho thầy Vương để ông ta chép lại Tiên Thiên Công.


Sau đó, Tiêu Sách cũng không nhìn chằm chằm thầy Vương nữa mà để cho người của Hàn Tô trông coi ông ta.

Trong tình huống bình thường, những người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của thầy Vương nhưng trong tay bọn họ đều có các vũ khí như súng, đao, cách một đoạn cẩn thận phòng bị, hơn nữa thầy Vương bị thương không nhẹ, còn chưa hồi phục, cho nên Tiêu Sách cũng không lo lắng thầy Vương nhân cơ hội này mà chạy mất.

Huống chi cho dù ông ta chạy mất, Tiêu Sách cũng có cách bắt ông ta lại.

Tiêu Sách lại đến phòng giam giữ người đàn ông mặt vuông, nói chuyện thầy Vương đã chịu khuất phục cho anh ta biết, sau đó dùng cách gần giống như vậy, làm tan rã ý chí của anh ta, khiến anh ta viết ra một phần Tiên Thiên Công.

Sau đó, Tiêu Sách lại đến phòng giam người đàn ông da đen mà Hàn Tô vẫn đang thẩm vấn.


Lúc này Hàn Tô vẫn chưa có cách nào cay miệng người đàn ông da đen cả,

dù sao ông ta cũng không giống Tiêu Sách, anh hiểu biết rất nhiều thủ đoạn tra tấn bức cung, lại biết cách bắt chẹt lòng người, biết làm thế nào mới có thể phá bỏ hàng phòng ngự trong lòng bọn họ.

Điều này khiến Hàn Tô có chút sốt ruột, nghe thấy Tiêu Sách đã cạy miệng được hai người khác, nhất thời vô cùng bội phục anh, dứt khoát giao người đàn ông da đen cho Tiêu Sách đối phó.

Lúc người đàn ông da đen nghe thấy thầy Vương và người đàn ông mặt vuông đã khai báo, sắc mặt thay đổi, sau đó cũng không cần Tiêu Sách phải ra tay, ông ta chủ động khai báo.

Điều này ngược lại bớt cho Tiêu Sách không ít việc cho nên anh cũng không làm khó ông ta, cũng bắt ông ta viết ra một phần Tiên Thiên Công.

Sau nửa tiếng, Tiêu Sách lấy được ba phần Tiên Thiên Công, anh cầm một phần trực tiếp giao cho Hàn Tô, sau đó bản thân cũng thong thả đối chiếu hai phần còn lại.

Hàn Tô trực tiếp nhận lấy phần Tiên Thiên Công, tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Ông ta từ chỗ Lâm Kiệt giành được hai phần trước của Tiên Thiên Công, sau khi tu luyện đã trở thành một cao thủ hàng đầu, người bình thường nếu không mang vũ khí nóng thì cho dù là mười mấy hai mươi người ông ta cũng không sợ hãi.

Nhưng gặp phải người luyện khí chân chính, ông ta chỉ luyện qua hai phần trước của Tiên Thiên Công, vẫn chưa đủ, từ trước tới nay, ông ta vẫn luôn muốn giành được công pháp phần tiếp theo của Tiên Thiên Công, nhưng vẫn chưa có cách nào.

Mà bây giờ, bởi vì có quan hệ với Tiêu Sách mà cuối cùng ông ta cũng giành được rồi, mặc dù cũng chỉ là ba phần trước của Tiên Thiên Công, nhưng đối với ông ta mà nói, thế này là đã đủ rồi.

Chỉ cần luyện thành, thực lực của ông ta có thể được cải thiện rất nhiều.

Nhưng Hàn Tô cũng không trực tiếp bỏ qua hai phần đầu, mà là bắt đầu xem từ đầu, đối chiếu với Tiên Thiên Công ông ta đã từng luyện qua, xem rất kỹ càng.

“Hai phần trước không có vấn đề gì, không sai một chữ, thứ bọn họ viết ra quả thực là Tiên Thiên Công.”

Rất nhanh, Hàn Tô mở lời nói với Tiêu Sách.

Tiêu Sách gật gật đầu, khuôn mặt vui vẻ, có hai phần trước của Tiên Thiên Công, rất nhanh anh có thể tạo ra những cao thủ mạnh mẽ như Hàn Tô.

Điều này đối với anh mà nói cũng là một sự trợ giúp mạnh mẽ.

Hai người tiếp tục xem, rất nhanh đã xác định được, ba phần Tiên Thiên Công này hoàn toàn giống nhau, không khác một chữ nào.

“Chắc hẳn là Tiên Thiên Công chân chính rồi!”

Hàn Tô mở miệng nói, cả người hưng phấn hơn, giống như không thể chờ đợi được nữa, muốn quay về bắt đầu tu luyện.

Tiêu Sách cũng không nói gì, anh để cho ba người kia tự mình viết một phần Tiên Thiên Công chính là muốn kiểm chứng, đề phòng bọn họ viết một phần Tiên Thiên Công giả đưa cho mình.

Dù sao, anh cũng chưa từng nhìn thấy Tiên Thiên Công thực sự, cho dù là giả, cũng khó mà biết được.

Mà Hàn Tô, cũng chỉ nhìn thấy hai phần trước của Tiên Thiên Công, nếu ba người kia tùy tiện thay đổi một vài chữ trong phần thứ ba có thể dẫn đến việc tu luyện hoàn toàn không có hiệu quả, thậm chí còn xuất hiện vấn đề.
Mà bây giờ, ba phần Tiên Thiên Công hoàn toàn giống nhau, quả thực khả năng cao chính là Tiên Thiên Công thực sự.

Nhưng Tiêu Sách vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, ba người kia đều biết Hàn Tô đã học qua hai phần trước của Tiên Thiên Công, cho nên hai phần trước chắc chắn sẽ không giở trò quỷ đầu.


Nhưng phần thứ ba, chưa chắc đã như vậy...

Mặc dù, nếu bọn họ ngấm ngầm giở trò cũng rất khó cùng sửa chung một chỗ, nhưng nếu như trước đó bọn họ đã nghĩ đến vấn đề này rồi, đã sớm có chuẩn bị trước vậy thì không chắc chắn nữa.

Tiêu Sách cảm thấy, với sự gian xảo của Lâm Kiệt, khả năng cao lúc truyền thụ Tiên Thiên Công cho bọn họ đã truyền thụ cho đám người thầy Vương hai phần Tiên Thiên Công khác nhau, một phần thật, một phần giả, hơn nữa còn dặn dò bọn họ, nếu bị người khác ép buộc, quả thực không còn cách nào khác thì có thể giao phần giả ra.

Làm như vậy là để phòng ngừa Tiên Thiên Công chân chính bị truyền ra ngoài.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Tiêu Sách nhưng anh cảm thấy khả năng này rất lớn cho nên bây giờ anh cũng không tin tưởng phần Tiên Thiên Công thứ ba này.


Hàn Tô lúc này chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng quay về tu luyện phần thứ ba của Tiên Thiên Công mà thôi, còn Tiêu Sách, lại đang tu luyện rồi.

Trước đó Tiêu Sách cảm thấy Vô Danh Khí Công và Tiên Thiên Công, khác nhau như toán cao cấp và phép cộng trừ vậy.

Nhưng bây giờ, Tiêu Sách lại phát hiện, sự chênh lệch giữa hai thứ này còn lớn hơn rất nhiều nữa.

Tiêu Sách học xong Vô Danh Khí Công giống như một nhà toán học vĩ đại, để anh tính toán hàng đơn vị, hoặc là phép cộng trừ giữa hàng chục, quả thực là vô cùng đơn giản, gần như chỉ cần nhìn một lần là Tiêu Sách đã có thể suy luận ra Vô Danh Khí Công ở trong đầu rồi.

Mặc dù như vậy không tính là luyện thành nhưng trên thực tế cũng không khác nhau là mấy.

Tiên Thiên Công cũng không phải là một khí công có thể vĩnh viễn tăng sức mạnh của cơ thể mà chỉ là trong một thời gian nhất định, tạm thời gia tăng sức mạnh, tốc độ và lực phòng ngự.

Theo quan điểm của Tiêu Sách thì thực sự có chút không cùng đẳng cấp.

Nhưng đối với người bình thường mà nói, đây lại là “tuyệt kỹ võ công” trong truyền thuyết.

Hãy tưởng tượng xem một người có sức mạnh cực lớn đột nhiên có thể bùng nổ sức mạnh gấp đôi, chắc chắn có thể đè bẹp kẻ địch cùng cấp bậc.

Một người chạy rất nhanh, tốc độ tăng gấp đôi vậy thì chắc chắn có thể dễ dàng phá kỷ lục một trăm mét.

Tiêu Sách rất thuận lợi lấy được hai phần của Tiên Thiên Công, sau khi suy luận xong ở trong đầu thì anh cũng có thể dùng kỹ xảo đặc biệt của Tiên Thiên Công, tạm thời tăng sức mạnh và tốc độ của mình.

Nhưng mà sức mạnh và tốc độ của bản thân anh đã đủ biến thái rồi cho nên mức độ tăng lên còn lâu mới tăng lên gấp đôi nhưng bấy nhiêu cũng có thể cải thiện thêm được phần nào.

Mà đạt đến trình độ như anh, tăng một chút, còn đáng sợ hơn người bình thường tăng gấp đôi ấy chứ.

Tiêu Sách cũng không để ý lắm, với thực lực hiện tại của anh, tốc độ, sức mạnh tăng lên một cũng không có tính chất quyết định đến việc tăng thực lực tổng thể.

Anh tiếp tục suy luận phần thứ ba của Tiên Thiên Công.

Lúc suy luận đến phần thứ ba, Tiêu Sách lại phát hiện có gì đó không đúng lắm, Tiên Thiên Công do thầy Vương, người đàn ông mặt vuông và người đàn ông da đen viết ra khiến anh không thể hoàn thành việc suy luận được.

Gần như trong nháy mắt, Tiêu Sách đã xác định được phần Tiên Công Pháp thứ ba này là giả!

“Hừ!”

Tiêu Sách hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.

Quá trình suy luận vừa rồi khiến Tiêu Sách biết được, nếu như anh giao phần Tiên Thiên Công thứ ba này cho người khác tu luyện, không những không thể tu luyện làm gia tăng lực phòng ngự, ngược lại còn làm cơ thể tổn thương nữa.

Nhưng anh cũng không lập tức nói ra, mà nhắm mắt lại tiếp tục suy luận.

Toàn bộ phần thứ ba của Tiên Thiên Công cũng không phải đều là giả, ít nhất trong đó phần lớn là thật, chỉ thay đổi một vài chỗ rất nhỏ mà thôi.
Lại cộng với hai phần Tiên Thiên Công chính xác trước đó, Tiêu Sách cảm thấy, anh chưa chắc đã không thể suy luận ra phần Tiên Thiên Công chính xác thứ ba.

Năm phút, mười phút.

Đầu Tiêu Sách nhanh chóng hoạt động, một lần lại một lần suy luận chính xác, cuối cùng trước mắt anh sáng lên, tìm được con đường chính xác.


Phần Tiên Thiên Công thứ ba, thành công suy luận ra rồi!

Bây giờ, chỉ cần Tiêu Sách bằng lòng, anh lập tức có thể vận hành phần thứ ba của Tiên Thiên Công, cũng có thể tăng một phần lực phòng ngự của mình lên, nếu đổi lại là Hàn Tô vận hành, có thể khiến cho lực phòng ngự của ông. ta tăng lên gấp đôi, mặc dù không thể mạnh như gấu nhưng cũng không kém bao nhiêu.

“Cậu bạn Tiêu Sách, cậu vừa làm gì vậy?”

Hàn Tô có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Sách, sau khi Tiêu Sách giành được Tiên Thiên Công vẫn luôn trầm mặc, còn đột nhiên nhắm mắt lại, giống như đứng ngủ vậy.


Điều này khiến Hàn Tô có chút kinh ngạc cũng có chút sốt ruột.

Hiện tại đã giành được phần Tiên Thiên Công thứ ba mà mình vẫn luôn tha thiết ước mơ, ông ta chỉ muốn quay về tu luyện mà thôi.

“Nếu không có chuyện gì khác nữa, tôi quay về trước đây, tôi không thể chờ đợi mà muốn bắt đầu tu luyện lắm rồi.” Cuối cùng Hàn Tô cũng không nhịn được mở miệng nói.

“Tiền bối Hàn Tô, đừng vội vàng trở về tu luyện, phần Tiên Thiên Công thứ ba trong tay bác là giả đấy.”

Tiêu Sách trực tiếp nói ra, nói xong anh cầm bút, thay đổi vài câu trên phần thứ ba của Tiên Thiên Công sau đó đưa cho Hàn Tô.

Hàn Tô đầu tiên là nghi hoặc sau đó lại vô cùng kinh ngạc.

“Là giả sao? Cậu bạn Tiêu Sách, sao cậu biết nó là giả? Còn có cậu... những thứ cậu thay đổi trên đó.”

"Tiên Thiên Công hiện tại là thật đấy, về phần làm sao tôi biết được nó là giả thì bác cứ xem như tôi có thiên phú dị bấm đi, tôi có thể dùng đầu óc của

mình để suy diễn ra, phần thứ ba của Tiên Thiên Công trước đó, nếu như bác lấy đi tu luyện, không chỉ không thể thành công còn gây thương tổn vĩnh viễn đến cơ thể của bác nữa.”

“Tôi nghĩ, có thể Lâm Kiệt đã sớm nghĩ tới, Tiên Thiên Công có thể bị cướp lấy, cố ý đặt bẫy.”

Hàn Tô nghe thấy vậy, trên mặt không thể che giấu được sự khiếp sợ, ông ta không biết có nên tin tưởng Tiêu Sách hay không nữa, dù sao ý tứ trong lời nói của Tiêu Sách cũng quá kinh hãi rồi.

Chỉ nhìn một lần, sau đó dùng mấy phút để suy luận, không chỉ tìm ra được lỗi sai còn có thể thay đổi được chỗ sai kia nữa?

Đây có còn là con người không vậy?

“Cậu bạn Tiêu Sách, cậu..”

“Tiền bối Hàn Tô, nếu bác tin tưởng tôi, có thể cầm lấy phần Tiên Thiên Công này trở về tu luyện, tôi tin không bao lâu nữa, thực lực của bác sẽ tăng lên rất nhiều, tôi không có động cơ để hại bác đâu.”

“Cậu bạn Tiêu Sách, tôi đương nhiên tin tưởng cậu, chỉ là thiên phú của cậu cũng quá kinh sợ rồi đấy.”

Tiêu Sách cười nhạt nói: “Điều này có tính là gì đâu, tôi cảm thấy phần thứ tư của Tiên Thiên Công, tôi cũng có thể suy diễn ra được, chẳng qua là cần thời gian thôi.”

Anh nói xong, Hàn Tô trợn tròn mắt, đột nhiên gắt gao nắm cánh tay Tiêu Sách.

Ông ta kích động nói: “Cậu bạn Tiêu Sách, cậu thực sự có thể suy luận ra phần thứ tư của Tiên Thiên Công sao?”

Tiêu Sách gật gật đầu, nói: “Tiền bối Hàn Tô, bác yên tâm đi, nếu tôi thực sự có thể suy luận ra phần thứ tư của Tiên Thiên Công nhất định sẽ giao cho bác đầu tiên, bây giờ chúng ta đi gặp ba người kia trước đi.”

Anh nhếch khóe môi, lạnh lùng nói: “Bọn họ đưa Tiên Thiên Công giả để lừa gạt chúng ta, dù sao vẫn nên trả giá một chút mới phải.”

1646810561606.png

Tiêu Sách cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói: “Tôi nghĩ có phải ông nghe nhầm không đấy? Tôi nói lúc nào vậy, chỉ cần ông giao Tiên Thiên Công ra là các ông có thể rời đi sao?”

“Mày muốn nuốt lời sao!” Thầy Vương nhất thời kích động trừng mắt nhìn Tiêu Sách.


Tiêu Sách lãnh đạm nói: “Không, con người tôi luôn nói được làm được, nhưng mà hình như tôi đã đồng ý, chỉ cần ông giao Tiên Thiên Công ra tôi sẽ không giết chết các người thôi mà?”

“Hừ! Mày không giết tao cũng không thả tạo đi, lẽ nào là muốn giam cầm tao sao? Mày phải biết rằng, bọn tao là người của nước M, một khi bọn tao mất tích quá lâu, bên phía nước M nhất định sẽ thương lượng với Hoa Quốc, thậm chí sẽ khiến cho ngoại giao giữa hai nước lớn xảy ra vấn đề, đến lúc đó mày không thể chống đỡ nổi đâu!”

“Điều này có liên quan gì đến tôi chứ? Ai biết là tôi làm đâu? Huống hồ, ngoại giao giữa Hoa Quốc và nước M xảy ra còn ít vấn đề sao? Ai quan tâm chứ..”

Tiêu Sách nói xong, thầy Vương nhất thời im lặng.


Hai đất nước mạnh nhất trên thế giới này quả thực tồn tại rất nhiều vấn đề, không ít lần tranh giành cấu xé nhau, mấy người nước M mất tích ở Hoa Quốc, chỉ cần không có chứng cứ chứng minh là Hoa Quốc làm thì làm sao có thể lật ngược tình thế được chứ.

“Hừ, mày sẽ phải hối hận.”

Thầy Vương không nói gì nữa, ông ta cảm thấy, chỉ cần Tiêu Sách không giết chết ông ta là được, dù sao đợi sau khi Lâm Kiệt về nước, chắc chắn sẽ lần nữa nắm quyền nhà họ Lâm, đến lúc đó bọn họ cũng có thể tự do rồi.

Nhìn thấy thầy Vương buông lỏng, Tiêu Sách đột nhiên mỉm cười, nụ cười này khiến thầy Vương hoảng sợ.

“Mày cười cái gì?”

Tiêu Sách thản nhiên nói: “Tôi buồn cười vì ông vẫn không hiểu cảnh ngộ của

mình, đã sắp chết đến nơi rồi mà còn suy nghĩ đến tình hình ngoại giao của nước M và Hoa Quốc xảy ra vấn đề. Tôi quả thực đã từng đồng ý, chỉ cần ông giao Tiên Thiên Công ra thì tôi có thể không giết chết ông, nhưng chưa bao giờ hứa hẹn, ông giao Tiên Thiên Công giá cho tôi, tôi cũng không giết chết ông...”

Tiêu Sách nói xong thì chăm chú quan sát vẻ mặt của thầy Vương.

Thầy Vương không chút hoảng loạn, lãnh đạm nói: “Mày có ý gì đây? Tao đã giao Tiên Thiên Công thật cho mày rồi, mày cố ý viện cớ để giết chết tạo đúng không? Không phải mày nói đồng bọn của tao cũng giao ra rồi sao? Mày đối chiếu bản của tạo với của bọn họ là biết thật hay giả mà.”

Tiêu Sách nghe thấy vậy, trong lòng yên lặng vỗ tay tán thưởng cho sự bình tĩnh của thầy Vương.

Nếu anh không có khả năng suy diễn Tiên Thiên Công, đã tự mình suy diễn ra vấn đề của phần thứ ba Tiên Thiên Công, hơn nữa đã thay đổi thành công thì chỉ e anh đã thực sự tin tưởng lời nói của thầy Vương rồi.

Anh mỉm cười nói: “Tôi đã so sánh rồi, Tiên Thiên Công hai người kia giao ra hoàn toàn giống Tiên Thiên Công ông giao, phần thứ ba có vài chỗ không giống, chủ yếu là ở câu thứ bảy, câu thứ mười hai và câu thứ mười lăm...”

Tiêu Sách bình tĩnh nói, sắc mặt thầy Vương thay đổi.

Trong mắt ông ta dần dần hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó phẫn nộ hét lên: “Hai tên phản bội! Bọn chúng vậy mà dám bán đứng thầy, giao Tiên Thiên Công thật ra, tên phản bội, phản bội!”

Thầy Vương cuồng loạn nói, hoàn toàn không nghĩ đến lời nói của Tiêu Sách là giả.

Bởi vì anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, những điểm khác nhau của phần thứ ba Tiên Thiên Công thật sự và phần thứ ba Tiên Thiên Công giả.

Tiêu Sách có thể nói ra rõ ràng như vậy, chứng tỏ quả thực đã có người giao Tiên Thiên Công chân chính cho anh rồi.

Tiêu Sách cười nhạo nhìn thầy Vương, bình tĩnh nói: “Nếu ông đã thừa nhận vậy thì tốt rồi, bọn họ đã giao Tiên Thiên Công thật cho tôi, cho nên tôi giữa lời hứa không giết chết bọn họ, mà ông lại giao phần giả cho tôi, muốn hãm hại tôi, vậy thì tôi chỉ có thể xuống tay với ông, tiễn ông đi gặp lão Diêm Vương, để ông ở dưới đấy trung thành tận tâm tận lực với thầy Lâm Kiệt của ông.”

Nói xong, Tiêu Sách lại rút dao găm ra, từng bước từng bước đi về phía thầy Vương.

Trong mắt thầy Vương lóe lên sự sợ hãi, từ trong mắt Tiêu Sách ông ta có thể nhìn thấy được sát khí thực sự, ông ta không chút nghi ngờ chỉ một giây sau Tiêu Sách sẽ dùng dao găm cắt đứt yết hầu của ông ta.

Ông ta nuốt nước bọt, nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào mới giữ được mạng sống.
Động tác của Tiêu Sách rất chậm, điều này khiến cho thầy Vương càng hoảng sợ hơn, sự khủng hoảng khi đối mặt với cái chết khiến thần kinh và ý chí của ông ta bị phá hủy.

Mà lúc này, lời nói của Tiêu Sách lại giống như ác mộng truyền đến...


“Đồng bọn của ông thông minh hơn ông rất nhiều, bọn họ biết người chết rồi thì lòng trung thành ngu ngốc cũng không có tác dụng gì cả, giữ được tính mạng thì những thứ khác mới có giá trị mà ông, ngu ngốc hơn bọn họ nhiều, thà chết cũng không muốn phản bội Lâm Kiệt, tôi nghĩ đến lúc đó Lâm Kiệt nhất định sẽ rất biết ơn ông đấy.”

“Hoặc là ông ta sẽ xây cho ông một phần một thật lớn? Có lẽ ông sẽ rất vui nhỉ..”

Tiêu Sách cười nhạo, lời nói cuối cùng cũng đánh tan ý chí của thầy Vương, mắt thấy dao găm đã đến gần cổ ông ta rồi, trong mắt ông ta hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Ông ta lớn tiếng nói: “Đừng giết tôi! Tôi nói, tôi nói!”


“Bây giờ mới chịu nói, đã quá muộn rồi... tôi đã lấy được Tiên Thiên Công thực sự rồi, trừ khi ông có thể nói cho tôi những chuyện có giá trị nếu không thì không có bất kỳ tác dụng gì đâu!”

“Tao nói cho mày biết, tao sẽ nói cho mày tất cả những gì tao biết!”

“Ha ha, tôi e là ông vẫn nói dối lừa gạt tôi, tôi thấy vẫn nên giết chết ông, dù sao cho dù ông chết rồi thì hai tên đồng bọn của ông cũng sẽ nói cho tôi biết những nội dung tôi muốn biết.”

“Đừng giết tôi! Tao biết rất nhiều thứ mà bọn họ không biết được, nếu tạo chết rồi, mày cũng không thể biết được!”

“Hở? Thật sao? Vậy ông nói xem nào, sau đó tôi đánh giá xem, rốt cuộc có thể mua một mạng của ông hay không, nhưng mà lần này ông phải nghĩ cho kỹ đấy, còn nói dối nữa, tôi sẽ lập tức giết chết ông.”

Nói xong, Tiêu Sách dùng mặt nghiêng lạnh như băng của dao găm, VỖ VỖ trên mặt thầy Vương.

Thầy Vương nuốt nước bọt, thấy Tiêu Sách cất dao găm đi, lui về sau mấy mét, không dễ gì mới khiến bản thân bình tĩnh lại, cúi đầu suy nghĩ.

Tiêu Sách cũng không thúc giục ông ta, nhẫn nại chờ đợi.

Cuối cùng thầy Vương mở lời: “Tao biết một vài bí mật của Lâm Kiệt, những bí mật này rất ít người biết được, một phần trong đó cũng là do tao tình cờ biết được.”

“Nói xem xem.”

“Thầy Lâm Kiệt, sở dĩ đến bây giờ Lâm Kiệt vẫn chưa quay lại Hoa Quốc lần nữa đoạt lại nhà họ Lâm, cũng không phải vì thực lực chưa đủ cũng không phải lo lắng Lâm An, thể lực vững chắc cao cấp ở Hoa Quốc của ông cụ Lâm, mà vì nguyên nhân khác, khiến ông ta tạm thời không thể rời đi được.”

“Tiếp tục nói đi.” Tiêu Sách bình tĩnh nói.

“Mặc dù Lâm Kiệt ở nước M, nhưng ông ấy vẫn luôn giữ thân phận Hoa Quốc, ông ta tham gia vào một tổ chức thần bí, gọi là Hiệp hội người luyện khí Hoa Quốc, tình hình cụ thể của hiệp hội này như thế nào, tao cũng không biết, Lâm Kiệt cũng chưa từng nói với bọn tao, trong đó có một vài tên rất mạnh, cho dù là Lâm Kiệt ở trong đó thực lực cũng chỉ có thể xem là bình thường mà thôi.”

“Mà Lâm Kiệt, có thể dễ dàng dùng một tay đánh bại năm người bọn tao trong nháy mắt, Tiên Thiên Công của ông ta đã tu luyện đến mức độ nào rồi, tao cũng không thể tưởng tượng ra được, đoán chừng so với mày..”

Nói xong, thầy Vương liếc nhìn Tiêu Sách, ý tứ rất rõ ràng, ông ta cảm thấy Lâm Kiệt còn mạnh hơn Tiêu Sách nhiều.

Tiêu Sách mỉm cười, không tranh luận gì cả, rốt cuộc Lâm Kiệt mạnh thế nào, đương nhiên có cơ hội sẽ đi thăm dò, thầy Vương nghĩ thế nào không quan trọng.

“Sở dĩ Lâm Kiệt không trở về Hoa Quốc bởi vì ông ta đã đắc tội với một người vô cùng lợi hại của Hiệp hội người luyện khí Hoa Quốc, hình như gọi là Tư Không Đồ, người này tuyên bố chỉ cần Lâm Kiệt trở về Hoa Quốc, ông ta chắc chắn sẽ giết chết Lâm Kiệt, mấy năm gần đây Lâm Kiệt vẫn đang xử lý vấn đề này... mà bí mật tao biết được, liên quan đến chuyện này.”

1646810576314.png

Thầy Vương nói xong, Tiêu Sách hơi kinh ngạc nhìn ông ta, vốn dĩ chỉ muốn gạ hỏi ông ta một chút, xem xem có thể nhận được tin tức gì có ích không.

Nhưng xem ra, tin tức ông ta cung cấp còn vượt qua sự mong đợi của anh nữa.


“Bí mật lớn mà ông nói, là về phương diện nào?” Tiêu Sách và Hàn Tô liếc nhau, lần nữa mở miệng hỏi.

Thầy Vương do dự một lúc nói: “Về khí công công pháp, tổ tiên nhà họ Lâm trên thực tế chỉ là một đám thổ phỉ, hồ đồ, sở dĩ có thể phát triển như vậy, hoàn toàn là dựa vào bậc cha chú của Lâm Kiệt, chiếm được Tiên Thiên Công... nhưng dường như, Tiên Thiên Công không phải là khí công công pháp mạnh mẽ nhất nhà họ Lâm giành được.”

“Tôi đã từng nghe Lâm Kiệt líu ríu nói một địa danh nào đó, hình như gọi là Đinh Tiên Nữ...”

Tiêu Sách và Hàn Tô lại liếc nhìn nhau, bọn họ không truy hỏi thầy Vương điều gì nữa mà ném thầy Vương lại mặc kệ, ra khỏi phòng.

“Tiền bối Hàn Tô, những tin tức thầy Vương cung cấp cho chúng ta, hẳn là có chút tác dụng với nhà họ Lâm đấy, bác có thể trở về bẩm báo chi tiết...”


Hàn Tô gật gật đầu: “Những thông tin này quả thực rất có ích! Đặc biệt là Tư Không Đồ của Hiệp hội người luyện khí Hoa Quốc kia, ông ta có thù oán với Lâm Kiệt, nếu có thể tìm được ông ta và hợp tác thì có lẽ có thể cứu được nhà họ Lâm... những chuyện khác, tôi sẽ bẩm báo chi tiết cho gia tộc, để ông ấy tự định đoạt.”

Tiêu Sách gật gật đầu, những tin tức này đối với anh mà nói không có tác dụng lắm, cho nên anh cũng lười đi ép cung hai người khác, dứt khoát giao ba người kia cho nhà họ Lâm xử trí.

“Trước tiên cứ giam giữ ba người này ở nhà họ Lâm trước đã, có lẽ sau này lúc Lâm Kiệt đến có thể làm con tin.”

“Về phần Vưu Bằng...”

Tiêu Sách nghĩ đến Vưu Bằng, nhất thời cũng không biết xử trí anh ta như thế nào, cuối cùng dứt khoát để cho Hàn Tô dẫn về nhà họ Lâm, mặc cho nhà họ Lâm xử trí.

“Cậu bạn Tiêu Sách, bất luận thế nào thì hôm nay cũng phải cảm ơn cậu, tôi cũng thay mặt nhà họ Lâm cảm ơn cậu!”

Lúc rời đi Hàn Tô nghiêm túc nói với Tiêu Sách: “Về phần Tiên Thiên Công, tôi sẽ không giao cho bất cứ người nào của nhà họ Lâm, nếu như cậu bằng lòng giao cho bọn họ thì đích thân đến một chuyến nhé..”

Nói xong, nhân lúc trời còn chưa sáng Hàn Tô dẫn tất cả mọi người trở về nhà họ Lâm.

Tiêu Sách biết, lời nói của cùng của Hàn Tô không giao Tiên Thiên Công cho nhà họ Lâm mà muốn anh đích thân đến, là vì không muốn giành mất phần ân huệ của anh.

Dù sao, mặc dù Tiên Thiên Công đã sớm thuộc về nhà họ Lâm rồi, nhưng lại được Tiêu Sách mang về lần nữa, nếu Tiêu Sách đích thân giao cho người nhà họ Lâm, đương nhiên là nhà họ Lâm sẽ chịu ân huệ lớn của anh rồi.

Ân tình này lớn như vậy, nhà họ Lâm rất khó để trả hết được.

Hàn Tô thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không giành mất ân tình của Tiêu Sách, ông ta dùng một câu này biểu đạt thiện ý và tình nghĩa của mình với Tiêu Sách.

Dù sao, Tiêu Sách cũng có thể suy diễn được phần thứ tư của Tiên Thiên Công.

Đợi sau khi đám người Hàn Tô rời đi, Tiêu Sách cũng chuẩn bị rời đi, nhưng mà trước đó anh cũng xóa hết một vài dấu vết còn sót lại ở hiện trường.

Đúng như thầy Vương nói, bọn họ là một đám người nước M, thân phận khá nhạy cảm.

Vô duyên vô cớ biến mất, không điều tra đến chỗ Tiêu Sách thì tốt nhưng một khi điều tra ra, Tiêu Sách cũng gặp phiền toái rất lớn, có thể không thể sống yên bình được nữa.

Mặc dù anh tin tưởng, với thế lực của nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Xóa hết tất cả dấu vết, Tiêu Sách cũng rời đi, quay về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bận rộn một đêm, mặc dù thân thể còn chịu đựng được nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi theo thói quen.

Mãi đến chiều, Tiêu Sách mới tỉnh lại, tinh thần sảng khoái trở lại.

Sau khi tìm gì đó ăn xong, Tiêu Sách suy nghĩ có nên đi nhà họ Lâm một chuyến không, giao Tiên Thiên Công cho Lâm Vân và Lâm Bán Thanh, trước tiên nhận lấy một phần ân tình lớn rồi nói tiếp.

Nhưng Tiêu Sách còn chưa xuất phát thì điện thoại đã vang lên rồi.
Nhìn thấy dãy số trên điện thoại, Tiêu Sách không khỏi trầm mặc một lúc, vẫn lựa chọn bắt máy.

Là Thiên Diệp gọi điện thoại tới.

Từ sau khi phát sinh quan hệ với Thiên Diệp ở ngoại ô thành phố Thâm Hải lần trước, Tiêu Sách có cảm giác không biết nên đối mặt với Thiên Diệp như thế nào.


Rõ ràng giữa bọn họ không có tình cảm nhưng quả thực đã xảy ra quan hệ thân mật, mặc dù Thiên Diệp không bắt Tiêu Sách chịu trách nhiệm nhưng Tiêu Sách vẫn cảm thấy hơi có lỗi với cô ta.

Mà sở dĩ Thiên Diệp gọi điện thoại cho Tiêu Sách là bởi vì kế hoạch bôi thuốc lần này bị muộn hơn một ngày.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sách vẫn quyết định đi bôi thuốc cho Thiên Diệp trước, thuận tiện có thể giao Tiên Thiên Công cho Thiên Diệp, như vậy có thể khiến cho Tiêu Sách an tâm một chút.

Đi vào tòa nhà dược phẩm Tinh Quang, Tiêu Sách trực tiếp đi đến tầng cao nhất.

Rõ ràng là Cao Cấn Bằng vẫn đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm, sau khi Hoàng Mãnh chết ở Thâm Hải thì toàn bộ tầng cao nhất của dược phẩm Tinh Quang chỉ có một mình Thiên Diệp ở đây.


Rất nhanh, Tiêu Sách nhìn thấy Thiên Diệp.

So với mấy ngày trước thì rõ ràng là Thiên Diệp tiều tụy hơn một chút, quầng mắt hơi thâm đen, Tiêu Sách chú ý đến trên ngón tay của Thiên Diệp đầy rẫy những vết chai thô ráp.

Rõ ràng là mấy ngày nay cô vẫn luôn luyện tập thủ pháp phóng đinh sắt.

Cô đã bôi thuốc được mấy lần rồi, sức mạnh cánh tay và ngón tay lớn hơn trước rất nhiều, kỹ thuật phóng đinh sắt cũng bắt đầu có lực sát thương rồi.

Mặc dù so với vũ khí nóng như đạn còn kém xa, nhưng điều này cũng khiến Thiên Diệp nhìn thấy được hy vọng, gần như tối nào cũng không nghỉ ngơi, nghiêm túc luyện tập.

Điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy có chút đau lòng.

Anh thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao Thiên Diệp lại muốn liều mạng như vậy chứ, rốt cuộc cô đang gánh vác điều gì, trong lòng rốt cuộc đang có bí mật gì khiến cô liều mạng như vậy.

Nhưng anh không thể nào hỏi, cho dù hỏi chỉ sợ Thiên Diệp cũng sẽ không nói.

“Anh tới rồi.” Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách, bình tĩnh nói, giống như giữa hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.

Nhưng cũng bởi vì vẻ mặt của cô ấy quá bình tĩnh và bình thường, ngược lại khiến Tiêu Sách biết trong lòng của cô ấy có thể không được bình tĩnh như vậy, cô ấy dùng vẻ ngoài bình tĩnh của mình để che giấu sự hoảng loạn trong

lòng.

Dù sao, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Sách thân là đàn ông cũng có chút không biết đối diện như thế nào, huống hồ Thiên Diệp là một người phụ nữ.

“À, ừ, tôi tới rồi, trước đó xảy ra chút chuyện cho nên chậm trễ, xin lỗi nhé.” Tiêu Sách nói.

“Không sao đâu, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Được.”

Tiêu Sách và Thiên Diệp, người trước người sau lại đi vào phòng của Thiên Diệp, mấy thứ dược liệu cần thiết Thiên Diệp đã sớm chuẩn bị sẵn cho anh rồi.

Tiêu Sách hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được nghĩ bậy bạ, nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị nước thuốc để bôi thuốc.

Căn phòng cũng không lớn lắm, rơi vào yên lặng.

“Chuyện anh làm ở khách sạn Fila, tôi đã nghe nói rồi, bây giờ đoán chừng đã truyền khắp thành phố Giang Lăng rồi, anh cũng xem như là nổi tiếng rồi đấy...” Thiên Diệp đột nhiên mở lời nói.

"À... cũng không có gì đâu, chỉ là bắt nạt bạn nhỏ thôi mà.”

“Với thực lực của anh, quả thực là bắt nạt bạn nhỏ, ảnh của bạn gái anh tôi cũng xem rồi, cô ấy rất xinh đẹp...” Thiên Diệp lần nữa mở lời, giọng nói rất bình tĩnh.

Nhưng cho dù Tiêu Sách không xoay người lại cũng có thể biết được sắc mặt của cô như thế nào, vẻ mặt cô chắc chắn không bình tĩnh như trong giọng nói.

Tiêu Sách biết, bạn gái Thiên Diệp nói đến là chỉ Ôn Liễu, chỉ e tất cả cậu ấm trong thành phố Giang Lăng này đều cảm thấy Ôn Liễu chính là bạn gái của anh.

Tiêu Sách muốn giải thích nhưng không biết tại sao, anh lại mở miệng nói: “Cảm ơn lời khen của cô.”

Thiên Diệp đột nhiên im lặng, Tiêu Sách cũng không biết nói gì cả, hai người cứ im lặng như vậy, chỉ có thể nghe được âm thanh ùng ục ùng ục từ nước thuốc Tiêu Sách đang sắc mà thôi.
Cuối cùng cũng sắc thuốc xong.

Tiêu Sách đưa thuốc tới trước mặt Thiên Diệp.

Trước đi Thiên Diệp chợp mắt điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng sự mệt mỏi mấy ngày này khiến cô không thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, cả người rõ ràng không còn có trạng thái tốt nhất nữa.


Tiêu Sách nhìn gương mặt xinh xắn của cô, sự mệt mỏi không chút che giấu, nhịn không được nhíu mày.

Đáng lẽ lần thứ ba bôi thuốc, Tiêu Sách cảm thấy Thiên Diệp không thể chịu đựng nổi, lúc này trạng thái của cô kém như vậy, sức chịu đựng rất kém.

“Xem ra, chỉ có thể tiêu hao một ít khí để giúp cô ấy vượt qua thôi.”

Tiêu Sách quyết định trong lòng, nhưng nếu làm như vậy, Tiêu Sách phải ôm Thiên Diệp từ phía sau, sau đó truyền khí vào trong cơ thể cô.

Lần thứ hai bôi thuốc, anh đã làm như vậy.

Nhưng lần đầu tiên là bởi vì tình huống cấp bách, trong tình huống không có sự đồng ý của Thiên Diệp, anh không thể không làm như vậy, nhưng lần này anh không thể không nói.


Anh hít sâu một hơi, nhìn Thiên Diệp nói: “Thiên Diệp, thứ cho tôi nói thẳng, với tình hình hiện tại của cô, không thể vượt qua lần bôi thuốc này đây, hay là... từ bỏ đi.”

Đầu tiên Tiêu Sách không nói anh có cách, như vậy lại giống như anh cố ý muốn ôm Thiên Diệp.

Anh cho rằng Thiên Diệp chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, sau đó anh có thể nói là anh có cách nhưng trong quá trình đó phải ôm cô, như vậy cô cũng dễ dàng tiếp nhận hơn.

Nhưng Thiên Diệp chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Sách nói: “Tôi biết bản thân mình không thể chịu đựng được nhưng lần trước, không phải là anh ôm tôi, giúp tôi vượt qua sao?”

“À..."

Tiêu Sách kinh ngạc một lúc, không ngờ Thiên Diệp sẽ chủ động nói ra.

“Mặc dù tôi không biết anh đã giúp tôi như thế nào nhưng lần trước anh ôm tôi từ phía sau, tôi quả thực cảm thấy rất rất thoải mái, lần này cũng chỉ có thể làm phiền anh rồi.”

Thiên Diệp tiếp tục nói, Tiêu Sách nhất thời im lặng.

“Anh không phải cảm thấy xấu hổ đâu, đây là sự lựa chọn của chính tôi, huống hồ cũng chỉ là ôm một cái thôi mà.”

“Được thôi.”

Thiên Diệp nói như vậy rồi, Tiêu Sách đương nhiên không thể từ chối nữa.

Anh đột nhiên nghĩ đến cái đêm điên cuồng trong rừng sâu ở ngoại ô thành phố Thâm Hải kia, nghĩ tới thân thể mềm mại trắng sáng nở nang tuyệt mỹ của Thiên Diệp, nhất thời cảm thấy trái tim rung động.

Anh nhanh chóng xua tan cảm giác này, nói: “Vậy thì bắt đầu thôi, cô thả lỏng nhé, mọi việc cứ giao cho tôi đi.”

“Được, anh vất vả rồi.”

Lần trước Tiêu Sách giúp cô vượt qua cảm giác yếu ớt sau khi bôi thuốc, Thiên Diệp, Thiên Diệp nhìn vào mắt anh cho nên cũng hiểu rất rõ, điều này đối với anh mà nói cũng không dễ dàng gì.

Tiêu Sách mỉm cười, đi đến phía sau Thiên Diệp, mở rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cô.

Nhất thời Tiêu Sách cảm nhận được thân thể Thiên Diệp run rẩy, sau đó mới từ từ thả lỏng, cô làm ổ trong lòng Tiêu Sách, không dám cử động.

Tiêu Sách nắm lấy hai tay của Thiên Diệp mở lời: “Bắt đầu thôi, ban đầu cô vẫn phải chống đỡ, lúc nào không chịu nổi nữa thì tôi mới giúp cô, cho nên... kiên trì nhé!”

Nói xong, Tiêu Sách cầm hai tay Thiên Diệp, bôi thuốc.

“A!"

Trong nháy mắt, Thiên Diệp hét lớn một tiếng, sau đó dồn sức cắn chặt răng, liều mạng nén chịu.

Những cơn đau càng ngày càng dữ dội, khiến thân thể mềm mại của cô run rẩy, cơn run càng ngày càng lớn, giống như đang vặn vẹo trong lòng Tiêu Sách vậy.

Đột nhiên Tiêu Sách cảm thấy có chút khó chịu, bộ phận nào đó trên cơ thể xảy ra biến hóa, chống vào người Thiên Diệp.

Tiêu Sách nhất thời cảm thấy khuôn mặt mình hơi đỏ, trong tình huống như vậy mà cơ thể của anh lại xảy ra biến hóa như vậy, anh liếc nhìn Thiên Diệp,

may mà Thiên Diệp đang chống chọi với nỗi đau đớn, hẳn là không phát hiện ra sự thay đổi trên cơ thể của anh đâu.
1646810595463.png

Lúc anh cảm thấy Thiên Diệp không thể chống đỡ nổi nữa, vận khí công truyền vào trong cơ thể Thiên Diệp.

Nhất thời Thiên Diệp thoải mái rên rỉ một tiếng, từ nỗi đau đớn cùng cực đến cảm giác cực kỳ thoải mái, toàn thân mềm mại dán vào trong lòng Tiêu Sách.

Đáng tiếc là cơ thể mềm mại dán vào lòng nhưng Tiêu Sách lại không có tâm tư nào mà hưởng thụ.


Thời gian từ từ trôi qua, hai người vẫn giữ nguyên động tác này, cơ thể Thiên Diệp càng ngày càng mềm mại, nhiệt độ nơi hai người tiếp xúc cũng càng ngày càng cao.

Cuối cùng, nước thuốc đậm đặc trở nên trong suốt, lần bôi thuốc thứ ba cũng hoàn thành rồi.

Khi hai tay của Thiên Diệp đưa ra khỏi nước thuốc, vậy mà lại có màu trắng sáng giống như ngọc thạch, bởi vì cô ngày đêm tập luyện đinh sắt mà tay đầy rất những vết chai, cũng trở nên trắng trẻo hơn, vô cùng bóng loáng.

Tiêu Sách biết từ giờ trở đi, cánh tay của Thiên Diệp sẽ dần dần thay đổi.

“Được rồi.”


Tiêu Sách nhẹ giọng nói, toàn thân vô cùng mệt mỏi, thậm chí cảm thấy cơ thể mềm nhũn không thể nhấc tay lên được, vẫn giữ nguyên động tác ôm Thiên Diệp.

“Ừm.”

Thiên Diệp cũng uể oải trả lời một tiếng, cũng không có động tác gì.

Hai người tiếp tục duy trì động tác như vậy, mãi đến khi đột nhiên cảm nhận được cơ thể của Tiêu Sách lại thay đổi, khuôn mặt xinh xắn nhất thời đỏ ửng lên.

Mà Tiêu Sách cũng cảm nhận được cơ thể Thiên Diệp đang cứng đờ cả ra, mặt già của anh cũng đỏ hết cả lên.

Mặt anh có dày hơn nữa cũng xấu hổ đến không biết phải làm sao, lý trí thì muốn buông Thiên Diệp ra mà trong lòng lại có chút không nỡ.

“Anh... Buông tôi ra đi.”

Cuối cùng vẫn là Thiên Diệp mở lời trước, Tiêu Sách thậm chí có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô ta.

Tiêu Sách chỉ đành buông Thiên Diệp ra, xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Cuối cùng cũng nhịn được rồi, cái kia... nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

“Ừ.Thiên Diệp nhẹ giọng đáp, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm ra sao.

Tuy rằng cả người còn bủn rủn không có chút sức lực nào, nhưng Tiêu Sách vẫn cảm thấy nên thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này càng sớm càng tốt, anh vừa định đứng dậy thì đột nhiên nhớ đến tiên thiên công.

“Phải rồi, thứ này cho cô, cô cầm nó mà luyện, nó sẽ giúp cô tăng thực lực lên rất nhiều, nếu như có chỗ nào không hiểu lúc nào cũng có thể hỏi tôi...”

Nói xong, Tiêu Sách đưa một phần tiên thiên công cho Thiên Diệp, tất nhiên anh cũng đã sửa lại đâu vào đấy rồi.

Thiên Diệp nghi ngờ nhận lấy, xem xét một hồi, kinh ngạc nói: “Đây là cái gì? Những thứ viết trong này là thật sao? Công pháp khí công?”

Tiêu Sách gật đầu: “Thật đấy, cô cứ luyện theo là được, có lẽ với tố chất trời ban của cô sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Anh nói xong thì phát hiện Thiên Diệp đột nhiên im lặng.

Thiên Diệp chỉ là cúi đầu, nắm lấy tiền thiện công trong tay, nắm rất chắc, môi khẽ mỉm lại, trong mắt tựa như có một tầng sương.

Chuyện này làm Tiêu Sách có hơi ngạc nhiên, không biết cô bị làm sao nữa.

“Thứ này. Chắc chắn là rất quý báu, sao anh lại đưa cho tôi? Sao lại đối xử tốt với tôi đến vậy?” Thiên Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Sách nói.

Tiêu Sách há to miệng rất muốn nói nguyên nhân chỉ là vì muốn bồi thường cho cô ta một chút, dù sao Tiêu Sách cũng đã lấy đi thứ đáng quý nhất đời người con gái của Thiên Diệp, lại không cách nào cho cô ta một lời hứa hẹn nên muốn đối tốt với cô ta một chút.

Nhưng Tiêu Sách lại không nói ra miệng được, dù sao thì thứ đó, chuyện đó xảy ra với bất kỳ người con gái nào thì e là cũng không có cách nào bồi thường được...

Anh nào ngờ tới lại khiến cho Thiên Diệp có phản ứng lớn đến như vậy, hình như là khóc mất rồi.
1646810605060.png

Thiên Diệp nghe vậy hút một hơi thật sâu, vẫn nhìn vào mắt Tiêu Sách như cũ, giống như có thể từ trong mắt anh nhìn ra được anh đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mà cô ta cũng thực sự nhìn ra được trong ánh mắt của Tiêu Sách có phần trốn tránh.

Cô ấy đột nhiên mỉm cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười đó, nói: “Anh không cần biết, tôi biết tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, thật ra anh thực không cần phải làm như vậy, anh không nợ tôi gì hết. Lần đó... dù sao cũng là anh cứu tôi, tôi không có trách cứ gì anh cả, có lẽ đó cũng là số mà tôi phải chịu.”


Nghe được Thiên Diệp nói đến lần đó, Tiêu Sách mở miệng nhưng lại không nói gì cả.

Có lẽ Thiên Diệp nói đúng, tình huống lúc đó nếu như Tiêu Sách không xuất hiện thì Thiên Diệp có thể đã bị Hoàng Mãnh chà đạp rồi, còn mạng mà sống tiếp hay không cũng khó nói.

Hơn nữa, lúc đó cũng là Thiên Diệp chủ động đẩy Tiêu Sách xuống.

Tuy là vì cả hai đều bị ảnh hưởng của thuốc.

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, kết cục của chuyện này vẫn là Tiêu Sách chiếm hời, lấy đi thứ quý giá nhất của con gái, lấy đi lần đầu tiên của cô ta.


Vì vậy Tiêu Sách vẫn cảm thấy mình nợ cô ta.

Thiên Diệp nhìn vào mắt Tiêu Sách, cô ta có thể thấy rõ sự áy náy cùng tự trách trong mắt Tiêu Sách, cái này làm cô ta đột nhiên cảm thấy có phần ấm áp.

Tuy ngoài miệng cô ta luôn nói Tiêu Sách không cần phải để ý, đó không phải là lỗi của anh, nhưng là một người con gái đã một trong trắng trong tay một người đàn ông, mất đi thứ quý giá nhất sao có thể không để ý cho được.

Cô ta biết Tiêu Sách không thể hứa hẹn với cô ta, không thể chịu trách nhiệm với cô ta, giữa hai người bọn họ không hề có nền tảng tình cảm gì hết, nếu bắt Tiêu Sách chịu trách nhiệm vậy thì không công bằng với Tiêu Sách.

Nhưng ít nhất, Thiên Diệp có thể nhìn ra được sự áy náy của Tiêu Sách, hơn nữa Tiêu Sách cũng đang dùng những hành động thực tế để đền bù cho cô ta.

Cô ta không để ý những thứ bồi thường này, nhưng quan tâm đến thái độ của Tiêu Sách.

Ít nhất chuyện này cũng để cô ta biết được cô mất trong trắng vào một người đàn ông, chứ không phải một tên khốn khiếp, một tên lưu manh kéo quần lên là không quen không biết, không có lương tâm.

Thấy Tiêu Sách thoáng rối rắm vẻ mặt không biết phải mở lời thế nào, lúc này Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy Tiêu Sách có phần đáng yêu..

“Xi.”

Vì vậy Thiên Diệp trực tiếp cười ra tiếng.

Và nụ cười của cô ta cũng lập tức xua tan sự rối rắm không biết làm sao của Tiêu Sách, anh cười theo sau, che giấu sự bối rối cùng bẽ mặt vừa rồi của mình.

“Cái kia, nếu không có chuyện gì.”

“Không, còn chuyện.”

Không đợi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp đột nhiên mở miệng cắt lời, sau đó giống như cô đưa ra quyết định gì đó, bỗng dùng sức hít sâu một hơi.

“Tiêu Sách, anh quay người ra chỗ khác trước đi.”

“Hả?” Tiêu Sách thoáng ngây người.

“Anh quay người đi trước đi.” Thiên Diệp nói thêm một lần nữa, không biết tại sao, Tiêu Sách cảm thấy khuôn mặt của Thiên Diệp có vẻ đẹp hơn trước rất nhiều, có chút ửng hồng.

Mặc dù không biết Thiên Diệp muốn làm gì, nhưng Tiêu Sách chỉ do dự một lúc rồi từ từ quay người lại.

“Sao vậy? Sao đột nhiên lại kêu tôi xoay người?” Tiêu Sách không nhịn được tò mò hỏi, hình như anh nghe được tiếng nước mắt lã chã.

Giọng Thiên Diệp có phần run rẩy nói: “Xin lỗi Tiêu Sách, chuyện đó thật sự không trách anh được, bây giờ anh đối tốt với tôi như vậy tôi cảm thấy mình nợ anh... Tôi không quen được người khác đối xử với tôi tốt đến vậy, từ lúc sinh ra số tôi đã khổ rồi, người khác đối xử với tôi quá tốt sẽ khiến tôi cảm thấy sợ hãi...”

“Không có ai sinh ra đã là số khổ cả.” Tiêu Sách cảm thấy tinh thần Thiên Diệp thật sự quá sa sút.

“Anh đừng nói nữa, cuộc đời của tôi anh không hiểu được đâu, nhưng tất cả những gì anh đang làm, thực sự tôi không cách nào tiếp nhận được, anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng không tiện nợ nần anh.”

“Cho nên... Anh quay người lại đi.”

Tiêu Sách cảm thấy tựa hồ tiếng của Thiên Diệp càng run rẩy hơn, Tiêu Sách nghi ngờ xoay người qua, nhìn về phía Thiên Diệp, lập tức trợn mắt há hốc mồm.


Lúc này, quần áo của Thiên Diệp đều đã tụt xuống dưới chân, trên người cũng không còn mảnh vải che thân, hai tay che ngực có chút ngượng ngùng, cúi đầu cắn môi.

Trên mặt ửng hồng cơ hồ lan tới cả ngực!


Tiêu Sách ngơ ngác nhìn hết thảy những thứ này, có thế nào cũng thật không ngờ, xoay người lại sau nhìn lại sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cả người đều ngây cả ra.

Làn da trắng hồng của Thiên Diệp, trong mắt Tiêu Sách lúc này thực sự rất chói mắt.

Tiêu Sách cảm thấy cả máu cả người sôi trào, luồng xung lực nguyên thủy từ sâu trong máu xộc thẳng vào tâm trí anh, tim đập thình thịch không ngừng.

“Cô... Thiên Diệp, cô... này là đang làm gì vậy?”

Nhưng cuối cùng Tiêu Sách cũng cố nén xúc động xuống, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay người nói.


Giọng của Thiên Diệp run lên, nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn nợ anh gì hết, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không có gì báo đáp, có lẽ chỉ có cơ thể còn khiến anh hứng thú một chút.”

Cô ta nói xong thì tự mình đỏ hết mặt mày lên, Tiêu Sách cũng hận là không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.

Nói thế nào đi chăng nữa lúc anh ôm Thiên Diệp vừa rồi, cả người thay đổi rõ rệt đều bị Thiên Diệp cảm nhận được rõ ràng, bây giờ Thiên Diệp nói đến rõ ràng là chuyện đó.

Tiêu Sách rất muốn giải thích, nhưng lại phát hiện căn bản là không cách nào giải thích được.

“Hơn nữa, Thiên Diệp tôi tuy không phải loại con gái tốt lành gì nhưng cả đời này của tôi chỉ có một người đàn ông! Dù cho người đàn ông đó có thuộc về tôi hay không, tôi cũng không để thân thể mình cho người đàn ông thứ hai chạm vào! Nếu đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi thì anh cũng... không cần phải để ý.”

Dứt lời, Tiêu Sách đột nhiên cảm nhận được eo mình bị một vòng tay ôm lấy.

Thiên Diệp ôm lấy eo hổ của anh từ phía sau, Tiêu Sách có thể cảm nhận được rõ cô ta đang hồi hộp cùng run rẩy, khác với tình huống cả hai bị ảnh hưởng của thuốc lần trước, lần này là Thiên Diệp chủ động.

Tiêu Sách cũng cảm thấy cơ thể mình run lên, không biết nên đáp lại ra sao, anh cũng không tách Thiên Diệp ra, chỉ đứng chôn chân ở đó, không biết nên xử lý ra sao.

Mà anh không tránh lại cho Thiên Diệp động lực vô cùng lớn.

Cô ta là một người phụ nữ quả quyết, nếu đã quyết định làm chuyện gì thì không dễ bỏ cuộc, thấy Tiêu Sách không tránh né, cô ta hít một hơi thật sâu, hai tay vụng về lập tức động đậy.

Xuyên qua lớp áo của Tiêu Sách, vuốt ve đến lồng ngực anh...

“Thiên Diệp, cô thật sự không cần phải làm vậy.” Giọng Tiêu Sách run rẩy nói: “Tôi không cách nào cho cô thân phận, không cách nào hứa hẹn với cô, có lẽ cô cũng biết.”

“Tôi biết, tôi cũng không cần!” Thiên Diệp đáp.

Tiêu Sách đột nhiên nghẹn ngào, anh cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo đang run rẩy lại vụng về dạo chơi quanh người mình, lập tức cảm thấy hô hấp mình cũng trở nên gấp gáp hơn.

Đã đến trình độ thế này rồi mà Thiên Diệp cũng đã nói đến mức ấy, Tiêu sao có thể từ chối tiếp.

Anh là một người đàn ông, Thiên Diệp lại là một cô gái đẹp.

Trái tim Tiêu Sách đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng trở nên nguyên thủy, cuối cùng mạnh mẽ xoay người lại ôm lấy Thiên Diệp, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đôi mắt rối ren cùng thẹn thùng của Thiên Diệp.

Nhưng chẳng mấy chốc, Thiên Diệp đã nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ mặc anh làm càn.

Tiêu Sách cũng không thể kiềm chế được nữa, môi anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của Thiên Diệp, Thiên Diệp nhất thời ưm một tiếng, cả người mềm nhũn trong vòng tay Tiêu Sách.

Tiêu Sách nhấc bổng eo Thiên Diệp lên, hô hấp gấp gáp đi về phía Thiên Diệp giường.

Thiên Diệp híp mắt, nhưng lông mi run rẩy, khiến người ta biết rõ cô ta chẳng bình tĩnh hơn Tiêu Sách, thậm chí còn hồi hộp hơn, ôm lấy cổ Tiêu Sách thật chặt.

Tiêu Sách nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cũng không thô bạo chiếm lấy cô ta,

mà thưởng thức cơ thể trắng như ngọc đến hoàn hảo của cô ta.
1646810617284.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK