tiếp ra tay.
“Ầm.”
Một luồng uy thế đáng sợ phát ra từ trên người Lâm Áo.
Advertisement
“Đi chết đi.”
Lâm Áo quát lớn.
Bỗng nhiên, hai cánh tay phồng lên gấp đôi, sau đó năm ngón tay bày ra dáng vẻ ưng trảo, mạnh mẽ về tới trước mặt Tiêu Sách.
Củ đánh này vừa mạnh, vừa độc.
“Hửm? Ưng Trảo Công sao?”
Tiêu Sách nhìn loại công pháp mà Lâm Áo đã thi triển ra, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, sau đó ung dung lùi về sau.
Advertisement
Nếu như nói, thứ mà hiện tại Tiêu Sách cần nhất là gì, thì đó chính là bí tịch võ học.
Anh có một thân nội khí, nhưng chỉ biết một số phương pháp sử dụng đơn giản, căn bản không có phương pháp sử dụng cao thâm gì.
Có một cuốn bí tịch duy nhất, chính là cuốn kiếm quyết kèm theo cuốn công pháp Trường Xuân của nhà họ Triệu.
Chỉ là, dù sao đó cũng là kiếm quyết, chuyên thiết kế cho cao thủ dùng kiếm. Tiêu Sách không thể ngày nào cũng vác theo một thanh kiếm sau lưng được...
Cho nên, khi nhìn thấy Ưng Trào Công mà Lâm Áo thi triển, Tiêu Sách lập tức quyết định, xem thử bộ công pháp của Lâm Áo rốt cuộc ra sao.
Theo cơ thể của Tiêu Sách lùi về sau một bước, cứ thứ nhất của Lâm Áo không hề thành công, mà rơi vào ghế sô pha sau lưng Tiêu Sách.
“Răng rắc, răng rắc..”
Chỉ nghe thấy hai tiếng như cắt đậu hủ, một bàn tay của Lâm Áo đã cắm vào trong ghế số pha.
“Rầm..”
Lâm Áo khẽ giật cánh tay một cái, rút bàn tay ra khỏi ghế sô pha. Ghế sô pha vừa bị Lâm Áo vồ trúng, lại nứt từ trong ra.
“Không tệ, còn có thể né được một cú đánh của tao, chẳng qua là vận may của mày cũng chỉ có thể đến đây thôi.”
Trong mắt Lâm Áo lộ ra một tia khác thường. Sau đó lại lần nữa từ từ giơ bàn tay lên, năm ngón tay bày ra hình thái quặp xuống, tấn công về phía Tiêu Sách...
Trong sân, Tiêu Sách đụng độ Lâm Áo.
Chỉ là, ngón tay có thể phá đá mở bia của Lâm Áo, vẫn không thể đụng tới một góc áo của Tiêu Sách.
Hai người họ không ngừng di chuyển, nhảy lên trong không gian chật hẹp, vạn phần hung hiểm, cho dù là người trong băng nhóm Triệu Quân, khi chứng kiến cảnh này cũng không khỏi kích động, thậm chí còn đổ mồ hôi sốt ruột thay hai người họ.
Chỉ có Phương Bác và Cố Minh là ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc.
Mặc dù hai người họ không biết Tiêu Sách đang làm trò quỷ gì nhưng lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
Mặc dù cuộc đấu giữa hai người Tiêu Sách và Lâm Áo vô cùng nguy hiểm nhưng Phương
Bác và Cố Minh có thể nhìn ra được, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Tiêu Sách, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, hai phút sau, Tiêu Sách không tiếp tục né tránh nữa, lúc này anh đứng im tại chỗ.
Lần này, trên gương mặt Tiêu Sách bỗng lộ ra ý cười.
Anh đã nhớ như in vào đầu những chiêu thức của Lâm ÁO, mặc dù không có phương pháp tu luyện cụ thể nhưng tất cả những chiêu thức mà Lâm Áo sử dụng, anh đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Những chiêu thức của Lâm Áo vô cùng hung hiểm, có thể gây chết người, một khi bị năm ngón tay của anh ta chộp được, sau đó lập tức tiếp chiêu, phỏng chừng trong cuộc chiến, đối phương cũng khó có khả năng chống trả lại.
Cũng may lần này Tiêu Sách là người đấu với anh ta, chứ không phải Phương Bác và Cố Minh.
Nếu là Phương Bác và Cố Minh, hai con người không nhiều kinh nghiệm này, nhất định bạn họ sẽ bị Lâm Áo đánh cho trọng thương.
Có điều, Ưng Trảo Công của Lâm Áo cực kỳ lợi hại, ngay cả Tiêu Sách cũng có chút ngạc nhiên.
Muốn luyện được chiêu này thì lực bàn tay phải thật sự vững vàng.
Cách thông thường chính là dùng bàn tay không ngừng đâm vào trong sắt nung nóng bỏng, thời gian đâm vào càng dài thì công lực của ngón tay càng mạnh.
Mà Lâm Áo có thể đạt được tới mức độ đó, chắc chắn anh ta đã khổ luyện không ít.
Có điều đối với Tiêu Sách, chiêu này vô cùng đơn giản.