“Nếu như nhà họ Lâm không dám, sợ thua, vậy thì cược nhỏ một chút cũng không sao..”
“Vưu Bằng, đừng nói bậy. Chỉ có hai trăm triệu một trận mà thôi, đối với nhà họ Lâm thì có tính là gì? Con nói thế không phải đang xem thường nhà họ Lâm sao!” Vưu Chính lần nữa cười nói.
Ông ta nói xong, sắc mặt của Lâm Vân và Lâm Bán Thanh đều trở nên vô cùng khó coi.
“Hừ! Các người chắc chắn các người có thể thắng?” Lâm Bản Thanh lạnh mặt nói, suy nghĩ mục đích thật sự của bố con nhà họ Vưu rốt cuộc là gì.
Cô tuyệt đối không tin mục đích của nhà họ Vưu chỉ là thắng một ít tiền của nhà họ Lâm.
Mặc dù đơn vị trăm triệu không phải là con số nhỏ, nhưng hoạt động kinh doanh của nhà họ Vưu tại nước M rất lớn, tiền tài không ít hơn nhà họ Lầm bao nhiêu. Chỉ vì vài trăm triệu, vài tỷ, tội gì phải vậy.
“E rằng, chỉ đơn thuần là muốn sỉ nhục nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm mất hết thể diện và uy nghiêm...” Đôi mắt Lâm Bán Thanh lộ vẻ ngưng trọng.
“Đánh cuộc nào có chắc thắng? Chẳng qua là vui chơi mà thôi, cầm mấy tỷ ra chơi. Tôi còn chơi được, không lẽ nhà họ Lâm không dám chơi?” Vưu Bằng cười nói.
“Hừ, nếu anh đã muốn chơi, vậy thì chơi là được!”
Cuối cùng Lâm Bán Thanh vẫn quyết định đồng ý, đồng thời kêu Lâm Vân bố mình nhanh chóng liên lạc với bác Hàn Tổ qua cứu nguy. Cô tin rằng chỉ cần bác Hàn Tô đến, cuối cùng ai thắng ai thua, còn chưa nói chắc được!
Cũng may, Lâm Vân đã sớm liên lạc rồi, Hàn Tổ chỉ cần khoảng nửa tiếng là có thể chạy
đến.
“Rất tốt! Vậy thì bắt đầu đi. Xin mời chủ nhân nhà họ Tô giúp làm nhân chứng” Vưu Bằng cười nói, nhìn đám người Tô Thạch, chủ nhân của nhà họ Tô vẫn luôn không lên tiếng.
Rõ ràng là Tô Thạch cũng không muốn đắc tội với ai, chỉ mỉm cười gật đầu.
Rất nhanh, cuộc chiến giữa nhà họ Lâm và nhà họ Vưu đã bắt đầu, bàn trong hội trường bị dời đi, chừa ra một khoảng trống đủ để so đấu. Người hai bên lộ ra ánh mắt sắc bén, đối đầu gay gắt.
“Long Thất, trận đầu tiên cô lên đi. Đối phương rất thần bí, xem ra không đơn giản, cô đừng sơ suất, cũng đừng háo thắng, cố gắng kéo dài thời gian là được! Đợi bác Hàn Tô đuổi đến, sẽ cho bọn chúng đẹp mặt!”
Lâm Bán Thanh dặn dò Long Thất, trong lòng đã tính toán xong. Cố gắng kéo dài thời gian đợi Hàn Tô đuổi đến, sau đó sẽ càn quét đám người nhà họ Vưu.
“Yên tâm đi, cô chủ, tôi biết làm thế nào!” Mặc dù Long thất tức giận, nhưng cũng không ngốc. Cô ta cũng có thể nhìn ra đám người nhà họ Vưu không đơn giản.
Cô ta bước đến giữa hội trường, bên phía nhà họ Vưu cử ra một người đàn ông da đen khoảng bốn mươi tuổi.
“Năm chiêu, đánh bại cô!”
Người đàn ông da đen cười lạnh một tiếng, hai tay thả tùy ý bên người, dáng vẻ không hề đặt Long Thất vào mắt.
“Ông muốn chết!”
Quả nhiên Long Thất bị chọc giận, lập tức ra tay công kích. Mặc dù cô ta biết thực lực của
mình còn lâu mới gọi là vô địch, nhưng cũng không tin nhà họ Vưu tùy tiện cử ra một người,
là có thể đánh bại cô ta trong năm chiêu.
Cho dù là đệ nhất cao thủ Hàn Tô của nhà họ Lâm, cũng chưa chắc có thể làm được.
Nhưng vừa giao đấu, Long Thất lập tức kinh ngạc. Lúc tiếp xúc với người đàn ông da đen, cô ta cảm nhận được một luồng sức mạnh rất lớn, tựa như muốn trực tiếp đánh chết cô ta.
Sức mạnh to lớn này khiến cho cô ta cảm thấy như mình đang đối mặt với một con bò rừng!
Phụt!
Chỉ trong nháy mắt, Long Thất đã cảm thấy cổ họng chợt ngọt, khóe miệng chảy máu, vẻ mặt kinh hãi.
Đám người Long Ngũ, Lâm Bán Thanh, Lâm Vân sau lưng cô ta lập tức kinh ngạc. Mà Vưu Chính, Vưu Bằng ở phía đối diện thì nở nụ cười đắc ý, trong nụ cười còn ẩn chứa sự lạnh lẽo.