Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, giống như bị điện giật, không thể nào thoát ra được.
"Sao thế, chỉ cô Tống được ra tay, tôi không được đánh trả sao? Hơn nữa, cũng không phải tôi chưa từng sờ tới, cô kích động cái gì..."
2
Bây giờ, Tiêu Sách đã cảm nhận được ánh mắt giận dữ của Tống Chỉ Vân, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi.
Không cho cô nàng ngang bướng này biết tay, cô còn tưởng người ta dễ ức hiếp.
Nếu đổi lại là người bình thường, sợ rằng vừa rồi cậu em của anh đã bị chân của Tổng Chỉ Vân hãm hại mất mạng từ lâu.
Bây giờ anh đè lên đảm bông này, cũng coi như hời rồi.
Tiêu Sách tự an ủi bản thân.
Nghe thấy những lời không đứng đắn như vậy của Tiêu Sách, Tống Chỉ Vân suýt chút đã ngất đi.
Tuy cô đánh giá cao mức độ không biết xấu hổ của Tiêu Sách, nhưng mức độ không biết xấu hổ thật sự của Tiêu Sách lại còn hơn cô nghĩ nhiều.
Phút chốc, Tống Chỉ Vân chỉ cảm thấy mệt mỏi không có sức lực...
Nhưng hai người dính với nhau trong tư thế mờ ám này cũng không hay lắm, một khi bị người khác trông thấy, vậy thì tiêu rồi.
Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Vân cũng chỉ đành kiềm chế bản thân bình tĩnh trở lại, nén cơn giận xuống.
"Anh đứng dậy khỏi người tôi ngay, tôi sẽ không truy cứu lần này anh xâm phạm tôi."
Ánh mắt Tổng Chỉ Vân đầy lạnh lùng nhìn Tiêu Sách nói.
Nếu như không được trải nghiệm "kế độc" của Tổng Chỉ Vân, sợ là Tiêu Sách đã tin lời nói dổi của Tổng Chỉ Vân.
Chỉ đáng tiếc, sau nhiều lần bị Tống Chỉ Vân ra tay độc ác, cho dù cô nàng Tống Chỉ Vân này có nói hay cỡ nào, Tiêu Sách cũng không thể tin có được.
"Đừng động đậy, cô còn động đậy nữa thì tôi sẽ không khách sáo đầu..."
Cảm nhận được hành động của Tống Chỉ Vân, Tiêu Sách vừa đề Tống Chỉ Vân, vừa uy hiếp Tống Chỉ Vân nói.
"Anh..."
Tống Chỉ Vân hơi tức giận.
Cô không ngờ Tiêu Sách lại vô liêm sỉ đến mức này.
Nhưng bây giờ cô đang bị Tiêu Sách đè ở dưới, cả người không có chút sức lực nào, còn Tiêu Sách lại không chịu tin lời cô, Tống Chỉ Vân cũng chỉ đành nghĩ cách khác thoát khỏi Tiêu Sách.
Phút chốc, hai người dây dưa ở cùng nhau.
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Hai cảnh sát vẫn đang thảo luận, cuối cùng Tống Chỉ Vân sẽ gặt hái được gì.
Dù sao thì lần này cho Tiêu Sách ăn loại thuốc Xổ mạnh nhất, cộng thêm sự thẩm vấn của Tổng Chỉ Vân, sợ rằng không ai có thể giữ miệng kín như bưng trước mặt Tổng Chỉ Vân.
Cho dù là người ghê gớm hơn nữa, cũng khó thoát khỏi thuốc Xổ và đội trưởng Tống.
Cùng với cuộc thảo luận của hai người, tiếng ầm đùng trong phòng thẩm vấn đang dần biển
mất.
"Lẽ nào, đội trưởng Tổng đã thành công rồi sao?" Một cảnh sát lộ vẻ phấn khích nói.
"Chắc vậy, trong tình huống này, Tiêu Sách cũng không có sức để chống lại, hơn nữa đã rơi và tay của đội trưởng Tổng.."
Một cảnh sát khác cũng suy đoán nói.
Hai người đều là cấp dưới của Tống Chỉ Vân, chỉ cần Tống Chỉ Vân có thể phá vụ án này, vậy thì hai người họ cũng có công lao rồi.
Vì vậy, hai người họ cũng rất quan tâm đến vụ án này.
Hai người vẫn làm theo lời Tống Chỉ Vân, ngoan ngoãn đứng trông chừng ở giữa hành lang, đợi hơn hai mươi phút cũng không thấy Tống Chỉ Vân ra ngoài.
Lúc này, hai người cuối cùng cũng nhận ra Có gì đó không đúng.
Âm đùng bốp chát lâu như vậy, đội trưởng Tổng sẽ không đánh chết người rồi chứ?
Suy cho cùng hai người họ vẫn hiểu đôi chút tính cách của Tổng Chỉ Vân.
Với lòng căm thù sâu sắc, một khi Tổng Chỉ Vân nổi điên lên, dù là ông trời cũng không hù được Tống Chỉ Vân, cả người có chính là một quả bom hẹn giờ.
Nghĩ đến đây, hai người không thể nào bình tĩnh được nữa, cũng không quan tâm đến lệnh của Tống Chỉ Vân, cất bước đi về phía phòng thẩm vấn.
Nhưng điều khiển hai người bất ngờ, đó là Tống Chỉ Vân không hề nổi giận.
Vào lúc hai người đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, đội trưởng Tổng trong mắt bọn họ đang bị Tiêu Sách đè lên bằng tư thế rất mờ ám.
Hai người ngây ngốc tại chỗ.
Rất lâu sau hai người mới kịp phản ứng trở lại.