"Nguồn điện dự phòng chỗ tôi chỉ có thể dùng được nửa tiếng thôi, mau đi xem thử xảy ra chuyện gì rồi."
Cao Cấn Băng nói vọng tới, bên trong còn nghe được vẻ lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi. Hình như cô ta cũng không bị chuyện này làm phân tâm, vẫn đang tập trung làm việc trước đống thiết
bi.
"Hoàng Mãnh đi đâu rồi?"
Thân là người thân cận nhất của Cao Cấn Bằng, Thiên Diệp cũng không muốn đi cách người kia quá xa. Thế nhưng lúc cô ta muốn tìm Hoàng Mãnh đi dò la thử chuyện này, lại phát hiện không thấy Hoàng Mãnh đâu nữa.
"Tôi cũng không có nhìn thấy."
Tiêu Sách ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Cô ở lại đây chờ tôi, tôi ra bên ngoài phòng máy xem thử có chuyện gì, có lẽ chỉ là máy phát hiện bị đứt cầu dao rồi."
Mặc dù nói thế, nhưng trong lòng Tiêu Sách lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bên trong nhà máy không có mấy người, chỉ có một ít đèn trên đường và trong phòng thí nghiệm là cần dùng điện. Nếu như không phải có người muốn phá hoại thì làm sao lại có thể bỗng đứt cầu dao được?
Nhưng anh cũng không thể nói ra nghi ngờ của mình được, chuẩn bị tự mình ra ngoài đó kiểm tra thử.
"Được, tôi đi liên lạc với xưởng trưởng một chút."
Thiên Diệp không nhìn ra được vẻ mặt bất thường của Tiêu Sách, cô ta đi tới bên chỗ cửa sổ, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho xưởng trưởng hỏi thăm một chút.
Tiêu Sách lúc này cũng đi ngang qua trước cửa sổ của phòng thí nghiệm.
Anh thoáng ngó nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài là một màu đen kịt, cả một tý ánh sáng cũng không có. Khắp nơi đều có vẻ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút lạ thường.
Tiêu Sách mạnh mẽ khựng lại, anh hơi nheo mắt nhìn ra ngoài không gian đen kịt kia.
Ánh mắt dần thích ứng được với đêm tối, nương theo chút ánh sáng yếu ớt của sao trên trời, cuối cùng cũng nhìn thấy được tình huống ở bên ngoài.
Sắc mặt Tiêu Sách lập tức biến đổi, ánh mắt cũng lóe lên một tia sắc bén!
"Cẩn thận bên ngoài, đừng tới gần cửa sổ!"
Tiểu Sách bỗng quát to lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía Thiên Diệp đang ở trước cửa
Thiên Diệp hơi sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiêu Sách nhào tới đè ngã sang một bên.
Tiêu Sách ôm người cô ta lăn khỏi cửa sổ, trốn ra phía sau một vật chắn.
Giây tiếp theo, ngay chỗ cửa sổ mà Thiên Diệp đã đứng.
Kính cửa sổ chỉ nghe xoảng một tiếng đã vỡ ra thành từng mảnh rơi trên mặt đất.
Máy móc ở phía sau cửa sổ cũng xuất hiện một cái hố to bằng cái bát, vừa nhìn đã biết là bị súng hạng nặng tạo thành!
Thiên Diệp thấy thế, lập tức co rút người lại, ngây ra tại chỗ.
"Đừng lo cho tôi, bảo vệ cô chủ"
Dù sao Thiên Diệp cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, ngay lập tức đã nhận thức được sự việc, căng thẳng nhìn về phía Cao Cấn Băng. Thấy người kia vẫn không có chuyện gì, vẫn đang chăm chú ở sau mấy thiết bị kia, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiên Diệp nhíu mày, nhìn đống kính cửa sổ vỡ ở phía kia lại có chút sợ hãi. Cái lỗ ở kia to bằng cái bát, nếu như không phải được Tiêu Sách đẩy ra, có lẽ cô ta đã chết rồi!
súng trường ngắm bắn loại lớn đủ khiến đầu của cô ta nổ tung như quả dâu tây, cho dù có là thần tiên giáng thế cũng không thể cứu được.