Tiêu Sách nghe vậy gật gật đầu, điều này quả thực cũng khiến anh rất đau đầu, mặc dù anh có thể đảm bảo vụ làm ăn này có thể kiếm được tiền nhưng tốc độ kiếm tiền hơi chậm.
Nhưng đối với điều này, Tiêu Sách cũng không có cách nào.
Lúc này Cố Minh đột nhiên nhắc tới, Tiêu Sách có chút tò mò, suy đoán có phải là Cố Minh đã nghĩ được cách gì hay không.
Chỉ thấy Cố Minh tiếp tục nói: “Anh Kiếp, hôm trước tôi đến nhà máy sản xuất hộ, lúc ăn cơm, ông chủ nói với tôi trong kho hàng của nhà vẫn còn có một lô dép lệ thành phẩm, hỏi tôi có thể nhận không.”
Sau đó, Cố Minh nhanh chóng giải thích cho Tiêu Sách.
Thì ra nửa năm trước ông chủ nhà máy sản xuất hộ nhận được một đơn đặt hàng dép lê, ước chừng khoảng một triệu đôi dép lê, bởi vì là khách hàng thân quen cho nên chỉ nhận rất ít tiền đặt cọc.
Kết quả lúc sản xuất được một nửa thì khách hàng đó bị phá sản, khiến lô dép lê đó vẫn còn ứ đọng trong kho hàng, mấy tháng rồi không bán đi được khiến ông chủ nhà máy sản xuất hộ tổn thất nặng nề.
Ông chủ nhà máy sản xuất hộ hy vọng, Cố Minh có thể nhận lô dép lê này, hợp đồng sản xuất hộ trước đó không nhất thiết phải hủy bỏ, hơn tám mươi vạn dự chi tiền đặt cọc giao trước đó trực tiếp chuyện thành một phần tiền hàng.
Nhưng vấn đề là, lô dép lê này không hề rẻ, một phần là dép da, một phần là da nhân tạo, giá xuất xưởng không thấp, cho dù ông chủ chiết khấu thì giá cả của lô dép lê này cũng cao hơn đơn đặt hàng của Tiêu Sách rất nhiều.
Cố Minh cảm thấy nếu như nhận lô dép lê này có thể tiết kiệm thời gian hai tháng hồi vốn, đáng để cân nhắc, nhưng lại phải cần nhiều tiền hơn, mà lợi nhuận của họ cũng sẽ bị giảm bót.
Cho nên, cậu không rõ rốt cuộc có nên nhận lô dép lê này không.
“Ông chủ đồng ý với tôi, có thể bán cho chúng ta mười tệ một đôi, tôi cảm thấy có thể bàn lại, khoảng tám tệ thì có thể bàn tiếp! Hơn nữa ông ta đồng ý chúng ta chỉ cần giao đủ một nửa tiền hàng là có thể trực tiếp đưa hàng đi, đợi sau khi chúng ta bán được dép thì giao phần tiền hàng còn lại”
Cố Minh nói xong nhìn Tiêu Sách, đợi Tiêu Sách ra quyết định, dù sao lô dép lê này bán cho các bộ lạc ở Châu Phi, điều này cũng liên quan đến tình cảm riêng của Tiêu Sách, chỉ có anh mới biết được giá cả dép lê như vậy lúc bán ra có thể kiếm được tiền hay không.
Mà lúc này, Tiêu Sách cũng đang nhanh chóng tính toán.
Nếu như tính tám tệ một đôi, năm trăm nghìn đôi sẽ là bốn trăm vạn tiền hàng, bốn trăm vạn đổi thành vàng, đại khái là mười bốn kilogam!
Mười bốn kilogam vàng, cũng là một túi nhỏ...
Tiêu Sách cảm thấy vẫn có lợi nhuận, chỉ là lợi nhuận thấp hơn thấp hơn bao nhiêu, bản thân Tiêu Sách cũng không biết, điều này còn phải xem tâm trạng của tù trưởng nữa, chỉ là dựa vào việc mình đã cứu mạng cùng với số vàng trong kho báu của cậu ta thì dù sao tù trưởng cũng không thể cho quá ít được...
Lỡ như tâm trạng của tù trưởng tốt trực tiếp đưa cho một túi to thì giàu to rồi!
Tiêu Sách cảm thấy lô dép lê này có thể nhận được, dù sao cũng có thể tiết kiệm được hai tháng, chỉ là số tiền kiếm được ít hơn một hai trăm vạn mà thôi...
Có thời gian hai tháng, cộng thêm một hũ vàng, Tiêu Sách tự tin có thể kiếm hơn một hai trăm vạn đó!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Sách lập tức mở lời nói: “Lô dép lê này có thể tiếp nhận, giá cả càng thấp càng tốt!”
Cố Minh nghe thấy vậy, sắc mặt vui vẻ: “Yên tâm đi anh Sách, đàm phán là sở trường của tôi, tuyệt đối không để chúng ta chịu thiệt, chỉ là.”
Nói đến đó, Cổ Minh lại nhíu mày.
Tiêu Sách thản nhiên nói: “Minh, cậu lo lắng vấn đề tiền hàng sao? Giá tám tệ một đôi, một nửa tiền hàng là hai trăm vạn, trước đó chúng ta đã giao khoảng tám mươi ba vạn tiền đặt cọc rồi, còn thiếu một trăm hai mươi vạn nữa.”