Ôn Liễu và Tiêu Sách đi từ Hắc Hà đến, chống đỡ gió rét chạy về trước hai tiếng đồng hồ,
cuối cùng tìm được một thôn trang ở bên ngoài khu rừng trước khi trời tối.
Cả thôn trang có khoảng mười hộ, những ngôi nhà ở đây đều dùng có nhún vào trong bùn đất rồi xây lên thành nhà, trông có vẻ lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã.
Khi cơn gió lớn thổi qua, lớp bùn đất trên ngôi nhà không ngừng rơi xuống, khiến Tiêu Sách và Ôn Liễu hơi lo lắng.
“Đi thôi, chính là ngôi nhà này.”
Lúc Tiêu Sách bước vào trong thôn trang này thì đã nhận ra rồi, thôn trang này chính là thôn trang mà anh tiễn Thuỷ Oa về.
Mà nhà của Thuỷ Ma chính là hộ đầu tiên của thôn trang này.
Chỉ là so với lần trước Tiêu Sách đến đây, căn nhà lại càng rách nát hơn, khiến trong lòng anh hơi buồn.
cũng không biết bây giờ Thuỷ đa sống thế nào. Khi gần đến nhà của Thuỷ Oa, trong lòng Tiêu Sách gần như trở nên đa sầu đa cảm, trong đáy lòng anh tràn đầy sự áy náy.
Dù sao thương tích trên người Thuỷ Oa đều là vì anh.
Vào lúc Tiêu Sách vẫn còn đang đứng suy nghĩ ở bên ngoài thôn trang, xa xa phía trong thôn trang đột nhiên có tiếng ồn ào.
“Có còn pháp luật hay không, các người muốn làm gì?”
“Các người còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Đừng qua đây, còn qua nữa tôi sẽ không khách sáo đầu...”
Trong đám người, từng câu nói tức giận không ngừng truyền vào trong tại Tiêu Sách, khiến anh ngây ra một lúc, sau đó nhanh bước đi về phía ồn ào đó.
“Báo cảnh sát? Nực cười, tụi tao đến để đòi nợ, chẳng lẽ là sai sao? Biết điều thì mau lấy tiền ra đây, nếu không tụi mày đừng hòng sống ở nơi này nữa!”
Lúc này, bốn người đàn ông đầu trọc cao to đang đứng trước mặt mọi người, nhìn mọi người một khách kiêu ngạo, trong ánh mắt có chút khinh thường.
“Đánh rắm, làm gì có kiểu cho vay tiền như các người chứ, lãi suất còn cao hơn cả tiền gốc, chẳng lẽ các người muốn tống tiền à?” Có vài thôn dân trong đám người thấy bốn người đàn ông đầu trọc tỏ vẻ phách lổi như vậy, đột nhiên không nhịn nổi thái độ của bọn họ nữa, chỉ vào mũi của bốn tên đầu trọc mà mắng.
“Xem ra tụi mày muốn tạo phản rồi... Nhưng mượn tiền rồi lại không muốn trả, băng nhóm Lưu Xà tụi tao thật sự chưa từng sợ qua...”
Người đầu tiên trong số bốn người đàn ông cao to đột nhiên rút ra một con dao găm bóng loáng từ eo, loá mắt đến rất nhiều thôn dân đều không mở mắt nổi, mọi người có mặt đều im lặng đi.
Những thôn dân này đều là những người nông dân hiền lành chất phác, làm gì từng động vào dao thật sủng thật chứ.
Huống chi bốn người này là thành viên của băng nhóm Lưu Xà gì đó, trông có vẻ rất ghê gớm. Tiêu Sách cảm nhận được rõ ràng khi bốn người này nói ra cái tên băng nhóm Lưu Xà, vẻ mặt của tất cả thôn dân đều co rút lại.
Xem ra, băng nhóm Lưu Xà này đã để lại một ấn tượng rất kinh khủng cho các thôn dân.
“Thuy Oa?"
Vào lúc bốn tên đầu trọc kia đang đe doạ thôn dân, cuối cùng Tiêu Sách cũng tìm được bóng dáng của Thuỷ Oa ở sau lưng vài thôn dân.
Lúc này, Tiêu Sách có hơi tức giận, ánh mắt tóe ra lửa.
Bởi vì lúc này, anh nhìn thấy Thuỷ Oa đang chống gậy để đi, hai chân gần như bị thương nặng, trạng thái tinh thần vô cùng không tốt.
Gần như vào giây phút đó, Tiêu Sách đã đến ngay trước mặt Thuỷ Oa, nắm lấy hai tay của anh ta, trong đáy lòng hơi run rẩy.
Bởi vì anh nhìn ra được, sau khi Thuỷ Oa rời khỏi quân đội thì chịu không ít cực khổ, còn chưa đến ba mươi tuổi mà trên mặt anh ta đã đầy nếp nhăn, trông có vẻ vô cùng thể lương.
“Anh, anh là đại ca?”
Vốn dĩ Thuỷ Ma còn đang đứng ở sau đám người, muốn ra tay với mấy tên thổ phỉ kia lần nữa, nhưng không ngờ Tiêu Sách lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, khiến cho anh ta có cảm giác không chân thực.
Dù sao, sự xuất hiện của Tiêu Sách thật sự quá đột ngột rồi.
“Thuỷ Oa, chân, chân của anh.”
Tiêu Sách nhìn phần đùi của Thuỷ Oa được bằng lại bằng vải trắng, ánh mắt anh nhìn anh ta có chút nghi hoặc.
“Không có gì, đánh nhau mấy lần với người của băng nhóm Lưu Xà, chỉ là bọn họ có nhiều người quá, tôi đánh không lại bọn họ, bị bọn họ bao vây đánh.”