Tiêu Sách rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi Thiên Diệp nhịn không được phải phát ra những âm thanh thoải mái, ngượng ngùng lui về phía sau, khóe miệng gợi lên một đường cong gợi cảm.
Nhưng sự dịu dàng của Tiêu Sách không kéo dài mãi.
Suy cho cùng, việc quá dịu dàng khi làm chuyện như vậy là một tội ác, không chỉ có tội với bản thân mà còn với cả Thiên Diệp.
Nhưng dù vậy, Tiêu Sách đã cố gắng hết sức để bản thân bớt thô lỗ hơn.
Bầu không khí kiều diễm trong phòng dần dần rõ rệt hơn, tiếng nói của Thiên Diệp cũng dần biến thành những tiếng nỉ non, sau đó là một tiếng kêu thoải mái không thể kiềm chế được.
Trong phòng liên tục vang lên những tiếng va chạm...
Sau khi mây mưa xong, Tiêu Sách ôm lấy cơ thể trần trụi của Thiên Diệp, cả hai nằm trên giường thở hổn hển dữ dội, rồi từ từ trở nên bình tĩnh.
Thiên Diệp thoải mái có người lại nằm trong vòng tay của Tiêu Sách, cô ta hơi di chuyển cơ thể để bản thân có được tư thế thoải mái nhất.
Trên miệng nở một nụ cười thỏa mãn và dịu dàng, khi thu mình vào trong lòng ngực của Tiêu Sách, cô ta cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có khiến cô ta không muốn rời đi.
Đôi mi Thiên Diệp khẽ rung lên, nhưng cô ta không mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có vào ngực Tiêu Sách.
Tiêu Sách cảm nhận được cơ thể mềm mại và ấm áp của Thiên Diệp, cảm nhận được sự cọ xát và chuyển động của cô ta, đột nhiên cơ thể anh lại nóng lên.
Thiên Diệp đang thoải mái nép vào lòng ngực của Tiêu Sách, đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ này, cơ thể cô ta run lên, lập tức mở to hai mắt.
"Không được..."
Thiên Diệp lập tức mở miệng, cô ta sợ rằng Tiêu Sách sẽ lật người lại và đè cô ta xuống dưới cơ thể anh một lần nữa.
Mặc dù Thiên Diệp thường xuyên tập luyện, cơ thể của cô ta cũng khỏe mạnh và cường tráng hơn nhiều so với những người phụ nữ bình thường, nhưng khi nghĩ đến vừa rồi Tiêu Sách mạnh mẽ đâm vào, cô ta vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Rõ ràng lúc nãy Tiêu Sách đã kiệt sức sau khi giúp cô ta bôi thuốc, nhưng sau khi cởi bỏ quần áo, anh còn mạnh mẽ hơn cả một con bò.
Nghĩ đến đây, Thiên Diệp càng cảm thấy thẹn thùng.
Tiêu Sách xấu hổ ho khan một tiếng, lòng bàn tay trượt trên tấm lưng trơn mịn của Thiên Diệp.
Anh cúi đầu nhìn Thiên Diệp đang nằm trong lòng ngực của mình và không khỏi có chút xúc động.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ đầu tiên nằm trong lòng ngực anh không phải là dì Hàn, Ôn Liễu, Trầm Y, Cao Cấn Băng, Lâm Bán Thanh, cũng không phải là Tống Chỉ Vân.
Mà là, Thiên Diệp...
Ban đầu, Tiêu Sách nghĩ rằng giữa anh và Thiên Diệp nhất định sẽ không phát sinh những chuyện gì khác.
Trên người Thiên Diệp có bí mật, cô ta đảm nhận một trọng trách rất lớn, ngoại trừ khiển cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ Cao Cấn Băng, cô ta không hề có những suy nghĩ khác, chuyện tình cảm nam nữ là thứ Thiên Diệp không bao giờ nghĩ đến.
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, không ai biết trước được trong một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể Tiêu Sách vẫn chưa yêu Thiên Diệp, Thiên Diệp cũng không yêu anh, nhưng lúc này hai người lại đang nằm bên cạnh nhau, yêu thích hương vị của nhau.
Tiêu Sách nhìn gương mặt của Thiên Diệp.
Thiên Diệp không có vẻ đẹp đặc biệt, cô ta không vô cùng xinh đẹp như Cao Cấn Băng, Lâm Bản Thanh và Tổng Chỉ Vân, cũng không phải vẻ đẹp làm người ta thương tiếc như Trầm Y và Ôn Liễu.
Chỉ có một đôi mắt trong veo và vô cùng thuần khiết.
Ngón tay của Tiêu Sách vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Thiên Diệp, đột nhiên anh rất muốn biết rốt cuộc dưới lớp mặt nạ này Thiên Diệp là một người phụ nữ như thế nào.
Đúng vậy, mặt nạ!
Tiêu Sách phát hiện ra rằng khuôn mặt của Thiên Diệp mà anh đang nhìn thấy lúc này cũng không phải là thật!
Tuy nhiên, bởi vì kỹ thuật trang điểm của Thiên Diệp, hay nói cách khác là kỹ thuật hóa trang của cô ta rất lợi hại, cho dù nhìn ở khoảng cách gần nhất cũng khó phát hiện ra sơ hở.
Tiêu Sách phát hiện ra điều này bởi vì anh cũng là một cao thủ trong lĩnh vực này, hơn nữa cũng nhờ tiếp xúc thân mật với Thiên Diệp anh mới phát hiện ra.
Lúc này, ngón tay anh xẹt qua trên lớp mặt nạ của Thiên Diệp, nhưng nó không hề hiện ra chút dấu vết nào, đúng là vô cùng hoàn hảo!
Ngay cả Tiêu Sách cũng thừa nhận rằng anh chưa đạt được đến kỹ thuật hóa trang hoàn hảo như vậy.
Thiên Diệp cảm nhận được ngón tay của Tiêu Sách xẹt qua trên mặt mình, cơ thể cô ta khẽ run lên, đột nhiên lắc người, sau đó cô ta nhanh chóng mở mắt nhìn Tiêu Sách, một sự bổi rối hiện lên trong ánh mắt cô ta.
Thiên Diệp lập tức tự hỏi liệu có phải Tiêu Sách đã phát hiện ra cô ta hóa trang hay không?
Nhưng từ trong mắt Tiêu Sách, cô ta chỉ nhìn thấy sự trìu mến và đau lòng, còn có sự tham muốn bị kìm nén. Thấy vậy khuôn mặt Thiên Diệp lập tức đỏ lên, cô ta cúi đầu xuống.
Sự thẹn thùng của Thiên Diệp lập tức khiến Tiêu Sách hưng phấn trở lại.
Hai tay của anh không muốn tiếp tục trượt trên lưng Thiên Diệp mà là một tay trượt ở trên, một tay thăm dò phía dưới.
Giờ khắc này, Tiêu Sách cũng không muốn nghĩ về những bí mật trên người Thiên Diệp và những áp lực của cô ta nữa.
Anh tin rằng khi đến thời điểm thích hợp, Thiên Diệp sẽ chủ động thẳng thắn nói mọi chuyện với anh, nhưng vào lúc này một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đang ở trong vòng tay anh, nếu anh bỏ qua như vậy thì quá lãng phí.
“Không được!”
Cảm nhận được động tác của Tiêu Sách, Thiên Diệp đột nhiên kêu lên, và ngay lập tức muốn ngăn cản.
Nhưng đôi tay của Tiêu Sách lập tức khiến cơ thể cô ta run lên như bị điện giật, cơ thể vốn đã mềm mại bỗng trở nên không còn chút sức lực.
Cô ta đang nằm trong lòng của Tiêu Sách, chỉ có thể để Tiêu Sách muốn làm gì thì làm.
Chỉ có thể mở miệng ngăn cản, nhưng giọng nói ngượng ngùng của cô ta không những không ngăn được Tiêu Sách, lại càng khiến Tiêu Sách hứng thú hơn.
"Um..."
Tiêu Sách càng trở nên hưng phấn, cười nói: "Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng thân thể của cô thì rất thành thật... Thiên Diệp, dáng vẻ bây giờ của cô thật đẹp."
Thiên Diệp nghe thấy những gì Tiêu Sách nói, cơ thể lập tức run lên, cô ta liếc mắt nhìn Tiêu Sách, không có trả lời.
Rất nhanh, trong phòng lại vang lên những âm thanh thoải mái, cả hai cùng lên đến đỉnh điểm, cơ thể của Thiên Diệp lại càng trở nên mềm mại và nóng bỏng hơn.
Tiêu Sách vô cùng tham lam, không ngừng đòi hỏi trên người Thiên Diệp...
Cho đến khi, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tiêu Sách bị dọa đến mức cơ thể run lên, Thiên Diệp cũng vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Sách, nhảy ra khỏi giường với khuôn mặt đỏ bừng.
Là tiếng chuông điện thoại của Thiên Diệp!
Cuộc sống bình thường của Thiên Diệp rất đơn giản, ngoại trừ Tiêu Sách và Cao Cấn Băng, cô ta hầu như không có bạn bè, người gọi cho cô ta ngoài Tiêu Sách cũng chỉ có Cao Cẩn
Bång.
Hiển nhiên, cuộc gọi này là của Cao Cấn Băng gọi đến.
Thiên Diệp dùng chăn bọc cơ thể mình lại, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, sau đó mới trả lời điện thoại của Cao Cấn Băng.
Sau khi cúp máy, Thiên Diệp nhìn về phía Tiêu Sách, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại đỏ bừng lên.
"Cô chủ bảo tôi quay lại phòng thí nghiệm một chuyến, anh mau đứng dậy đi, trời đã khuya rồi, anh mau về đi..." Cô ta gần như vùi đầu vào ngực rồi nói.
Tiêu Sách mỉm cười nhìn Thiên Diệp đang thẹn thùng nói: “Gấp cái gì chứ, tối nay tôi không về, tôi sẽ ngủ lại ở đây”
“Không được!” Thiên Diệp khẩn trương nói.
“Tại sao lại không được?” Tiêu Sách cười nói.
"Bởi vì... Bởi vì, không được chính là không được! Hơn nữa tôi phải đến phòng thí nghiệm của cô chủ, không biết đến khi nào mới có thể trở lại!"
Không biết tại sao, Tiêu Sách lại cảm thấy Thiên Diệp vào thời điểm này giống như một người hoàn toàn khác.
Trước đây, Thiên Diệp không có nhiều hương vị của phụ nữ, khiến cho người khác cảm thấy cô ta giống như một người máy nguội lạnh, không có cảm xúc và tình cảm.
Mà bây giờ Thiên Diệp giống như một người con gái.
Hơn nữa, lại là kiểu con gái mới lớn vừa mới biết yêu, điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy rất thú vị.
Anh lại trêu chọc nói: "Tôi sẽ ở đây chờ cô, cho dù cô về trễ cỡ nào, tôi cũng sẽ chờ cổ, vừa rồi vận động hơi mệt, đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút..."
Nói xong, Tiêu Sách nhặt chăn bông của Thiên Diệp lên, đưa lên mũi hít một hơi, ngửi thấy mùi hương mê người từ cơ thể Thiên Diệp, anh mỉm cười.
Điều này lại càng làm cho mặt Thiên Diệp đỏ bừng lên, cô ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng ngay sau đó, cô ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên sắc mặt trở nên bình tĩnh, như thể đã trở lại trạng thái không cảm xúc trước đây.
"Tiêu Sách, anh đừng có được voi đòi tiên, sở dĩ vừa rồi chúng ta phát sinh quan hệ như vậy, cũng chỉ là vì tôi muốn trả ơn cho anh mà thôi, cũng không phải là vì tôi thích anh, vì vậy, chuyện vừa rồi chỉ xảy ra một lần, sau này anh là anh, tôi là tôi, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa."
Tiêu Sách nghe Thiên Diệp nói như vậy, anh thản nhiên nói: “Thật sao?”
“Thật.”
Thiên Diệp bình tĩnh nói, nhưng hàng lông mi khẽ run đã phản bội cô ta.
Tiêu Sách đứng dậy, cơ thể trần trụi đi về phía Thiên Diệp, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng. Đầu tiên Thiên Diệp vùng vẫy dữ dội, nhưng khi nhận thấy không thể thoát ra thì không cử động nữa.
Tiêu Sách thì thầm vào tai cô ta: “Có thật sự chỉ vì muốn trả ơn cho tôi sao?”
“Đúng vậy!” Thiên Diệp nói không chút do dự, cô ta trả lời ngắn gọn, nhưng cơ thể thì cũng đờ và giọng nói đầy run rẩy, giống như nếu cô ta còn nói thêm một lời nào nữa thì sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ.
"Chuyện vừa rồi của chúng ta chỉ là một giao dịch?"
“Phải”
“Vậy thì được rồi, nếu đã là giao dịch, thì phải giao dịch tương đương, tôi đã cứu mạng cô, hơn nữa không chỉ cứu một lần, nghĩa là cô nợ tôi vài cái mạng, cô thử nói xem có phải có bao nhiêu cái mạng mới trả hết cho tôi? Không phải cô xem như đã trả hết rồi đó chứ?”
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức cắn môi, không nói lời nào.
Tiêu Sách cười nhạt nói: "Hơn nữa nếu tiếp theo không có tội, việc bôi thuốc cũng sẽ không thành công, cô muốn phủi bỏ mọi thứ với tôi, ít nhất cũng phải đợi cho đến khi bôi thuốc xong. Vì vậy, cô muốn đuổi tôi đi, sau này tôi là tôi, cô là cô, e là không thể.”
Thiên Diệp vẫn cắn môi không nói gì, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
"Sau đó..."
"Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi không đuổi anh đi là được rồi chứ gì, nhưng tôi thật sự không biết khi nào tôi sẽ trở lại, anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi."
Cuối cùng Thiên Diệp cũng mở miệng nói, khuôn mặt đầy vẻ oán trách.
Tiêu Sách nhếch miệng cười, làm sao anh có thể nhìn không ra Thiên Diệp là người ngoài lạnh trong nóng, cô ta chỉ cần một lý do và cái cớ hợp lý thì sẽ bằng lòng để anh ở lại.
Nếu Thiên Diệp cần một lý do và một cái cớ, anh sẽ cho cô ta.
Tuy nhiên, Tiêu Sách ở lại đây cũng không phải là vì muốn nghỉ ngơi trong một căn phòng trống, nếu Thiên Diệp không có ở đây thì anh ở đây làm gì?
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Nói mới nhớ, bây giờ tôi cũng là cổ đông lớn của dược phẩm Tinh Quang và cũng là đối tác của Cao Cấn Băng, nhưng tôi chưa đến phòng thí nghiệm của cô ta xem cô ta nghiên cứu lần nào. Cô hỏi cô ta xem tôi có thể đến thăm nơi nó một chút không? Yên tâm, nhất định tôi chỉ nhìn chứ không phá hỏng thứ gì đâu."
"Tôi... Để tôi hỏi thử..."
Đối với thí nghiệm của Cao Cấn Bằng, Tiêu Sách vẫn luôn cảm thấy rất tò mò.
Nhưng ngoại trừ biết rằng nghiên cứu của Cao Cấn Băng là làm thế nào để nâng cao hệ thống miễn dịch của cơ thể, Tiêu Sách đối với những thứ khác hoàn toàn không biết.
Tiêu Sách không biết Cao Cấn Băng đã nghiên cứu đến mức độ nào, có thành công hay không, có thể sản xuất hàng loạt hay không.
Tuy nhiên, lần trước trong rừng sâu ở thành phố Thâm Hải, Cao Cấn Bằng đã bị rắn độc cắn, cô ấy đã tự mình chống đỡ cho đến khi Tiêu Sách tới cứu cô ấy, sau chuyện đó một chút di chứng cũng không có, điều này đã chứng tỏ cơ thể của cô ấy sở hữu khả năng miễn dịch vô cùng mạnh.
Tiêu Sách lờ mờ đoán rằng nghiên cứu của Cao Cấn Bằng cách thành công không còn xa nữa rồi.
Ít nhất cũng đã thành công một phần, dù sao cô ấy đã tự thử nghiệm trên cơ thể mình.
Dám thử nghiệm trên cơ thể mình, đương nhiên Cao Cấn Bằng rất có chắc chắn.
Sau khi cảm nhận được khả năng miễn dịch vô cùng mạnh của Cao Cấn Băng, thậm chí Tiêu Sách còn mơ hồ cảm thấy, nghiên cứu của cô ấy cũng có thể là một hướng tiến hóa của cơ thể con người.
Có lẽ đối còn có lợi cho việc giúp cho sức mạnh của Tiêu Sách được nâng cao.
Cao Cẩn Băng đồng ý với Tiêu Sách, cùng với Thiên Diệp đi đến phòng thí nghiệm của cô ấy.
Tiêu Sách bỗng nhiên mỉm cười, phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng rất bí ẩn, ngoại trừ Cao Cấn Băng ra, thì chỉ có Diệp Thiên có thể đi vào, đến cả Hoàng Mãnh trước đó cũng không có tư cách đi vào.
Và bây giờ Tiêu Sách đã có cơ hội nhìn thấy một lần.
Hai người rất nhanh đã mặc xong quần áo, trong khoảng thời gian đó Tiêu Sách tự nhiên lại không nhịn được mà ăn không ít đậu hũ của Thiên Diệp, còn Thiên Diệp chỉ có thể cắn răng, mặc cho Tiêu Sách làm.
>
Dù sao cơ thể của bản thân đã cho Tiêu Sách rồi, có bị Tiêu Sách ăn chút đậu hũ cũng không tính là gì.
Vừa mặc quần áo xong, cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm trước đây, giống như một cái máy không có cảm xúc, Tiêu Sách cũng không quấy rối cô ta nữa.
Cô ta dẫn Tiêu Sách đến căn phòng bí mật ở trên tầng cao nhất.
Căn phòng rất rộng, cũng rất trống trải, chỉ có vị trí ở chính giữa có một chiếc hộp thép rất lớn, nói một cách chính xác hơn là một chiếc hộp thép giống như nhà kho bảo hiểm của ngân hàng.
Thiên Diệp nhập mật mã xong thì xác minh dấu vân tay và tròng mắt, sau đó là đến video xác nhận của phòng thí nghiệm của Cao Cẩn Băng, thì chiếc hộp thép kia mới đột nhiên mở cửa ra.
Sau cánh cửa là một thang máy lớn, đây là tầng cao nhất, đương nhiên thang máy sẽ thông xuống các tầng dưới.
Hai người tiến vào thang máy, Thiên Diệp lại ấn một một loạt mật mã phức tạp khác, thang máy bắt đầu rơi xuống với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã rơi xuống hơn mười mấy tầng, thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy thang máy đã đến xuống đến phần dưới lòng đất.
ít nhất cũng sẽ là dưới đất, bởi vì thang máy không hiển thị số, vì thế Tiêu Sách không biết.
Nhưng cảm giác của anh nói cho anh biết, khi thang máy dừng lại, ví trí hiện tại của anh
dưới lòng đất ít nhất là năm mươi mét.
Dưới lòng đất năm mươi mét!
Điều này khiến cho Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được rằng phía dưới lòng đất của tòa cao ốc đồ sộ này, thậm chí có thể sâu hơn, lại tồn tại một phòng thí nghiệm.
Giấu kỹ như vậy chả trách những người muốn phá hoại thí nghiệm của Cao Cấn Băng đều không có cơ hội tìm thấy.
E rằng đến cả bản thân Tiêu Sách, không có Thiên Diệp dẫn đi thì cũng rất khó vào được phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng.
Thang máy nhanh chóng mở cửa, Tiêu Sách và Thiên Diệp đi đến một căn phòng rộng ba bốn trăm mét vuông dưới lòng đất, khắp phòng có vô số dụng cụ thí nghiệm khoa học mà Tiêu Sách không biết.
Và hình ảnh đẹp của một người phụ nữ trong chiếc áo khoác trắng phòng thí nghiệm đang bận rộn trước đóng dụng cụ khoa học công nghệ tương lai.
Đó chính là Cao Cấn Bằng.
Tiêu Sách ngạc nhiên đánh giá một lượt phòng thí nghiệm này của Cao Cấn Bằng, phát hiện so với tưởng tượng của bản thân thì nhỏ hơn một chút, cũng bừa bộn hơn một chút, rất nhiều đường dây thiết bị đan xen lẫn lộn vào nhau.
“Cô gái à...”
Diệp Thiên đi tới bên cạnh Cao Cấn Bằng nhỏ giọng gọi.
Cao Cấn Bằng không ngẩng đầu, tiếp tục vận hành máy móc trong tay, mở miệng nói: “Các người đợi tôi một lát, tôi sắp xong rồi, sắp thành công rồi...”
Nói xong cô ấy tiếp tục bận rộn.
Tiêu Sách quan sát Cao Cấn Bằng, mới chỉ có mấy ngày không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức động lòng người, đặc biệt là lúc đang nghiêm túc làm việc, càng đẹp đến mức khiến cho Tiêu Sách cũng cảm thấy khó mà kháng cự được.
Nhưng từ sự mệt mỏi trong đôi mắt, Tiêu Sách liên biết cô ấy đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi.
Nhưng khi ở thành phố Thám Hải, Tiêu Sách đã từng nhìn thấy Cao Cấn Bằng làm thí nghiệm một lần, cô ấy có bao nhiêu điên cuồng khi làm thí nghiệm, Tiêu Sách cũng không còn lấy làm lạ nữa.
Điều càng khiến Tiêu Sách hứng thú hơn chính là vẻ hưng phấn trên khuôn mặt cô ấy!
Không sai, hưng phấn!
Tuy rằng lúc này Cao Cấn Băng đang nghiêm túc điều hành máy móc, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt có phần không che đậy được, Tiêu Sách cảm thấy cơ thể cô ấy khẽ run.
Chỉ có duy nhất đôi tay là ổn định giống như một chiếc máy.
Không lẽ thí nghiệm của Cao Cẩn Băng cuối cùng cũng thành công trong hôm nay? Tiêu Sách không nhịn được nghĩ, hơn nữa suy nghĩ này khiến cũng khiến cho Tiêu Sách trở nên hưng phấn.
Dù sao hiện tại anh cũng là cổ đông thứ hai của Dược phẩm Tinh Quang.
Tuy là cổ đông lớn thứ hai nhưng chỉ chiếm năm phần trăm cổ phần.
Nhưng một khi Cao Cấn Băng nghiên cứu thành công, Tiêu Sách biết rất rõ nó sẽ mang lại cho Dược phẩm Tinh Quang cái gì, và chắc chắn đó chính là một thành quả to lớn trong việc lật đổ ngành công nghiệp y dược.
Đến lúc đó sợ rằng một nửa số xí nghiệp y dược trên thế giới sẽ phá sản, những xí nghiệp không phá sản thì cũng cần hợp tác với Dược phẩm Tinh Quang để húp chút canh, cố mà bám chặt lấy nếu không sẽ phải đổi nghề.
Đến lúc đó, Dược phẩm Tinh Quang chính là xí nghiệp y dược lớn nhất thế giới!
2
Tất nhiên, tiền đề chính là thí nghiệm của Cao Cấn Bằng thành công theo như cô ấy đã mong đợi!
Mang theo hy vọng như vậy, Tiêu Sách và Thiên Diệp ở một bên đợi cô ấy, liên tục đợi cho đến khoảng hai mươi phút sau thì Cao Cấn Băng đã xong.
Lúc này sự hưng phấn trên mặt cô ấy càng nồng đậm hơn.
Nhưng Tiêu Sách lại nhạy bén phát hiện ra trong sự hưng phấn nồng đậm của Cao Cấn Băng còn mang theo một tia tiếc nuốt không can lòng, khiến cho trái tim Tiêu Sách không nhịn được trùng xuống.
Anh cảm thấy cho dù thí nghiệm của Cao Cấn Băng đã thực sự thành công, nhưng lại không phải hoàn toàn thành công.
Mà là thành công đã bị giảm.
Tuy rằng như vậy, nhưng cũng đã là một bước tiến lớn, nếu không Cao Cấn Băng đã không hưng phấn như vậy, nhưng rõ ràng vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của Cao Cấn Băng, vì thế cô ấy với tiếc nuối.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Cao Cấn Băng đã chứng minh suy đoán của Tiêu Sách.
Cao Cấn Băng lộ vẻ phấn khích nói: “Các người đến rồi? Đến thật đúng lúc, mắt xích trong thí nghiệm này của tôi đã mắc kẹt một năm, cuối cùng thì hiện tại đã đột phá rồi! Điều này cũng phải nhờ đến những dữ liệu có được ở thành phố Thâm Hải lần trước, nếu không thí nghiệm này của tôi e rằng ở đã mắc kẹt rất lâu rồi.”
Cô ấy vừa nói xong, khuôn mặt Diệp Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Cô gái, thí nghiệm của cô, thành công rồi?”
Cao Cấn Bằng trước tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không tính là thành công, nhưng cũng đã cách thành công không còn xa nữa rồi, tiếp đến chuyện quan trọng nhất chính là hoàn thành... bỏ đi, nói ra các người cũng không hiểu, cuối cùng có thể coi là thành công chín mươi phần trăm rồi, nhưng người ta thường nói, đi trăm dặm thì chín mươi dặm mới là nửa đường”
“Hơn nữa, chỉ là số liệu thí nghiệm đã hoàn thành, hiệu quả có được như mong đợi hay không, thì vẫn phải qua kiểm nghiệm mới được, lần này tôi gọi cô tới, là vì muốn...”
“Muốn kiểm nghiệm trên người tôi sao? Được, cô gái, đến đi.” Diệp Thiên không chút do dự nói.
Cao Cấn Băng do dự một lát, nói: “Diệp Thiên, cô nên biết, thí nghiệm trên người rất nguy hiểm, tuy rằng tôi có niềm tin, nhưng cũng không có nắm chắc tuyệt đối, dù sao đây cũng là lĩnh vực chưa từng có ai tiếp cận, nếu như xảy ra điều ngoài ý muốn, e rằng tôi sẽ không cứu được cô...”
Diệp Thiên nghe vậy nghiêm túc nói: “Tôi có niềm tin vào cô, cô gái!”
“Đợi đã, đợi đã!”
Diệp Thiên dứt khoát đồng ý, bộ dạng tình nguyện cống hiến bản thân cho thí nghiệm của Cao Cấn Băng, nhưng Tiêu Sách nghe đến đây không nhịn được nữa mà mở miệng cắt ngang.
Anh nhìn Cao Cấn Băng, cau mày nói: “Trực tiếp thí nghiệm trên người, còn cần dùng người của Diệp Thiên? Cao Cấn Bằng cô khẳng định? Cô đã hoàn thành thí nghiệm dược lý và độc dược trên động vật chưa? Cô đã được thẩm tra của Hội đồng đạo đức trong nghiên cứu y sinh học đồng ý hay chưa? Đây là các người đang làm càn mà!”
“Không được, tuyệt đối không được, ít nhất cũng không thể làm trên người của Diệp Thiên!”
Tiêu Sách hơi bất mãn nói, tuy rằng anh không hiểu nhiều về phương diện thí nghiệm thuốc, nhưng cũng biết thuốc trước tiên phải được thí nghiệm trên động vật, có được đủ số liệu thí nghiệm, sau khi xác định được dược lý và chất độc, nộp đơn lên Hội đồng đạo đức trong nghiên cứu y sinh học xin phép thí nghiệm trên người, chỉ khi được thông qua mới có thể được tiến hành.
Vì thế, khi một loại thuốc từ nghiên cứu được đưa ra thị trường, nhanh cũng cần phải cần đến mấy năm, thậm chí là mười năm.
Mà ý của Cao Cấn Bằng chính là nghiên cứu của cô ấy trên dữ liệu đã thành công được phần lớn, thì đã trực tiếp bỏ qua thí nghiệm trên động vật, mà tiến hành thí nghiệm trên người của Diệp Thiên.
Đây không phải làm càn thì là gì?
Nó có thể hại chết người!
Nếu như là người khác, có lẽ Tiêu Sách sẽ không kích động như vậy để ngăn cản bọn họ, nhưng đó là Diệp Thiên, Tiêu Sách cùng với Diệp Thiên vừa xảy ra chuyện không thể miêu tả được.
Đối với Tiêu Sách mà nói, có lẽ anh không có cách nào để Diệp Thiên một danh phận với lời hứa, nhưng Diệp Thiên vẫn được coi là người phụ nữ của anh.
Làm sao anh có thể để Diệp Thiên mạo hiểm như vậy được!
Đây là làm càn, tuyệt đối không được!
Nếu như thực sự muốn thử nghiệm trên người, mà Cao Cấn Bằng không tìm được ai để làm điều đó, và Hội đồng đạo đức trong nghiên cứu y sinh học không đồng ý thử nghiệm của cô ấy, cùng lắm thì Tiêu Sách đưa thầy Vương bọn họ đến đây để Cao Cẩn Băng làm thử nghiệm.
Dù sao Tiêu Sách cũng không quan tâm đến sự sống chết của họ.
Tóm lại, không thể làm thử nghiệm trên người của Diệp Thiên!
Sau khi anh ta nói xong, Cao Cấn Băng có chút hứng thú nhìn Tiêu Sách, sau đó nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên lập tức đỏ mặt, hung hăng lườm Tiêu Sách.
“Anh câm miệng! Cô gái, đừng nghe Tiêu Sách, tôi sẵn sàng dùng thân thể của mình để cho cô kiểm chứng hiệu quả của thí nghiệm.” Diệp Thiên nói.
Tiêu Sách cũng nhìn Thiên Diệp một cách dữ tợn, và nói: “Không! Tôi nói không được là không được. Nếu như các cô dám làm loạn, đừng trách tôi đã đánh ngất hai người!”
Tiêu Sách đe dọa.
Thiên Diệp giận đến toàn thân phát run, nói: “Thân thể của tôi thuộc về tôi, liên quan gì đến anh! Nếu anh không cho tôi làm, vậy thì anh làm là được rồi! Dù sao cũng không chết được, còn có lợi ích rất lớn.”
Bị Thiên Diệp chặt chém một câu, Tiêu Sách sờ sờ mũi, cuối cùng cũng thành thật.
Mà Cao Cấn Bằng lúc này lại kinh ngạc nhìn Thiên Diệp và Tiêu Sách, cô ta cứ luôn cảm thấy hôm nay hai người này hình như là có gì đó không đúng.
Nhưng mà, cô ta lại đang dồn hết sự chú ý của mình vào trong thí nghiệm, cho nên cũng không có tìm hiểu rõ.
Cô ta mở miệng nói: "Tiêu Sách, anh không cần lo lắng, mặc dù thí nghiệm của tôi vẫn chưa được gọi là thành công, thậm chí còn chưa có được kết quả dự tính. Nhưng mà có chuyện này tôi có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không gây tác dụng phụ gì với cơ thể người cả. Anh đừng quan tâm tại sao tôi lại có lòng tin này, tôi chỉ có thể nói bao nhiêu đó thôi."
"Nhưng mà như Thiên Diệp nói thế, vậy nghiệm chứng như này quả thật có chỗ có lợi với thí nghiệm với người. Bởi vì tôi còn chưa xem xét thành phần thuốc, bây giờ mỗi một một giọt thuốc chế được đều là thuốc cực bổ, đợi tới lúc thật sự được sản xuất hàng loạt, hiệu quả của thuốc chỉ e còn lại một phần trăm, thậm chí là một phần ngàn so với hiện tại mà thôi."
"Nhưng dù có là vậy, tới lúc sản xuất ra thành phẩm cũng đủ khiến hệ miễn dịch của một người bình thường có thể kháng lại hơn chín mươi phần trăm bệnh tật."
Cao Cấn Bằng nhẫn nại thuyết phục Tiêu Sách, người kia lập tức thả lỏng đôi chút rồi. Anh cũng biết với mối quan hệ của Cao Cấn Băng và Thiên Diệp, nếu như không nắm chắc chắn kết quả thì Cao Cấn Băng nhất định sẽ không mang Thiên Diệp ra làm vật thể để thí nghiệm.
Hơn nữa Tiêu Sách cũng biết, trước đây Cao Cấn Băng hẳn cũng đã dùng thuốc với chính bản thân mình, hệ thống miễn dịch của cô ta cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều làn.
Mà thuốc trước đó nhất định sẽ không hoàn thiện như thuốc lần này.
Cho nên, khẳng định sẽ không có nguy hiểm gì.
Anh sờ mũi lần nữa, nói: "Vậy được rồi, cả hai người đều nói là có lợi thì để tôi tới vậy, cứ lấy tôi ra nghiệm chứng là được rồi."
Thiên Diệp nghe thế lập tức trố mắt nhìn về phía Tiêu Sách, trong ánh mắt lại xuất hiện một tia dịu dàng.
Cô ta biết rõ Tiêu Sách là muốn thay mình để nghiệm chứng thí nghiệm của Cao Cấn Bằng, cũng không phải vì nó thật sự có lợi, mà chính là đang lo lắng cho cô ta.
Nếu không, Cao Cấn Băng nghiên cứu ra thuốc cũng không phải chỉ có lần này, nếu Tiêu Sách thật sự quan tâm tới chỗ thuốc này thì có thể đợi Thiên Diệp kiểm chứng xong đã rồi mới lên sau cũng được.
Như vậy thì cũng không ai bắt bẻ gì được anh.
Thực ra Thiên Diệp đoán không sai, Tiêu Sách đúng là lo lắng lỡ như trong quá trình nghiệm chứng xảy ra nguy hiểm gì.
Mặc dù Cao Cấn Băng và Thiên Diệp đều rất có lòng tin với chuyện này, nhưng lỡ như xảy ra vấn đề thì sao? Một khi xảy ra vấn đề, chỉ e là Thiên Diệp sẽ không xong mất.
Mà bản thân Tiêu Sách anh...
Trong người anh vốn dĩ có vô danh khí công, cho dù trong quá trình nghiệm chứng xảy ra vấn đề gì đó thì Tiêu Sách cảm thấy bản thân anh cũng có cơ hội sống được.
Vậy nên cuối cùng anh mới quyết định thay thế Thiên Diệp làm vật nghiệm chứng cho Cao Cẩn Băng.
Còn về chuyện có lợi mà Thiên Diệp Với Cao Cấn Băng đã nói đó, thật ra anh không có để ý lắm. Dựa vào sức mạnh hiện tại của mình, Tiêu Sách cảm thấy hệ thống miễn dịch của anh đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều rồi.
Mặc dù không đến nỗi ngăn được mọi loại độc dược hay bệnh tật trên đời, nhưng mà cũng không có bị bệnh gì. Cho nên cũng không cảm thấy thuốc của Cao Cấn Băng có thể mang cho anh lợi ích được bao nhiêu.
"Được."
Cao Cấn Bằng không từ chối lời đề nghị của Tiêu Sách.
Dù sao thì cô ta chỉ muốn nghiệm chứng dữ liệu của mình mà thôi, còn ai là người kiểm chứng cũng không quan trọng. Nếu không phải cô ta còn phải đứng ngoài quan sát để tùy cơ ứng biến, bản thân cô ta cũng đã tự mình nghiệm chứng rồi.
"Tôi cần phải làm gì?" Tiêu Sách mở miệng nói.
"Trước tiên nằm xuống, tôi cần lấy máu của anh tìm hiểu cụ thể thông tin thô của anh đã."
Cao Cấn Băng ra lệnh Tiêu Sách nằm xuống một băng ca thí nghiệm, khá là giống giường bệnh ở bệnh viện nhưng chỉ khác là xung quanh chỉ toàn là máy móc. Cao Cấn Bằng lấy ít máu của Tiêu Sách xong lại đặt từng cái thiết bị lên người anh, khắp cả người Tiêu Sách hiện tại là đầy rẫy các loại dụng cụ đo lường.
Tiêu Sách cảm thấy mình giống như một con chuột bạch nhỏ.
Nhưng lúc này cảm thấy hối hận thì đã muộn rồi, Tiêu Sách chỉ có thể giữ lòng mình bình tĩnh,
Diệp Đồng Tâm mang máu của anh đi phân tích, rất nhanh sau đó đã cầm một bản báo cáo kết quả. Cô ta nhìn báo cáo xong lại nhìn về phía Tiêu Sách với ánh mắt rất quái dị.
Người bên đây bị cô ta nhìn đến có hơi sợ trong lòng, hỏi: "Nhìn tôi làm gì? Mặt tối dính gì à?"
"Anh đúng là một con quái vật!"
Cao Cẩn Băng cảm thán nói: "Toàn bộ hệ thống miễn dịch của anh cho dù là bộ phận miễn dịch, tế bào miễn dịch, hay là vật chất hoạt tính miễn dịch thì đều có tham số dữ liệu cao hơn gấp mấy chục lần so với người bình thường, thậm chí là mấy trăm lần. Đặc biệt là tế bào miễn dịch trong hệ tham số tế bào trong cơ thể anh mạnh hơn gấp nghìn lần người bình thường"
"Với tố chất cơ thể như này của anh, gần như là miễn dịch với bệnh tật rồi, cũng như khi virus có vào trong cơ thể thì cũng sẽ không phá vỡ được tầng kháng thể ở tuyến đầu tiên trong cơ thể của anh!"
Cao Cấn Băng nói xong, lại lần nữa ngó nhìn qua bản báo cáo dịch máu của Tiêu Sách, không nhịn được khẽ lắc đầu.
Cô ta cảm thấy nếu như cơ thể một người có hệ thống miễn dịch mạnh như Tiêu Sách thì cô ta cũng không cần làm nghiên cứu chi nữa, cơ thể của loài người về cơ bản mà nói sẽ có thể chống lại được bệnh tật.
Cũng không biết cơ thể này của Tiêu Sách là như thế nào, cho dù là cơ thể của cô ta trước đẫy đã từng sử dụng thuốc thử rồi nhưng hệ thống miễn dịch cũng không mạnh mẽ như của anh.
Tiêu Sách nghe vậy lập tức cảm thấy rất bình thường.
Luyện tập vô danh khí công lại khiến tố chất cơ thể của an tăng vọt lên gấp nhiều lần, hệ thống miễn dịch cũng là một phần cơ thể của anh, dĩ nhiên cũng sẽ tăng theo.
Chỉ là từ trước đến nay anh chưa từng làm kiểm tra sức khỏe một cách cẩn thận, cho nên không biết đã tăng lên cụ thể làm bao nhiêu rồi thôi.
"Hệ thống miễn dịch của tôi đã mạnh như vậy, liệu sẽ không ảnh hưởng tới cuộc nghiệm chứng này của cô chứ?" Tiêu Sách lúc này lại có hơi bận tâm.
Cao Cấn Bằng lắc đầu: "Không đâu."
Cô ta cũng không nói nhiều thêm nữa lập tức khởi động máy móc, sau đó lấy một cái ống chích hút một nửa dung dịch đủ màu sắc kia ra ngoài.
"Tôi sắp bắt đầu rồi, anh cố gắng thả lỏng hết sức có thể. Tin tưởng tôi, anh sẽ không sao đâu."
Tiêu Sách gật đầu, mặc dù cảm thấy thứ chất lỏng đủ màu đó có hơi đáng sợ nhưng mà trước giờ có chuyện gì mà anh chưa từng trải qua đâu, làm sao có thể sợ được chữ.
"Tới đi."
Thiên Diệp đứng bên cạnh căng thẳng dõi mắt nhìn theo, cô có lòng tin tuyệt đối vào thí nghiệm của Cao Cấn Băng, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên dùng trên cơ thể
huốc đó là tiêm trực tiếp vào trong cơ thể Tiêu Sách, cũng không ai biết sẽ có xảy ra gì đó.
ngu
"Tiêu Sách, tôi sẽ dần tăng liều lượng của thuốc lên, nếu cơ thể anh có cảm giác gì hay có gì khó chịu thì nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi muốn xem thử tăng lượng thuốc lên thì hệ thống miễn dịch của anh sẽ đạt tới mốc cực hạn ở đâu."
Cao Cấn Băng cầm ống tiêm lên, đôi mắt có chút lấp lánh.
Tiêu Sách thấy cô ta như vậy bỗng cảm thấy có hơi sợ hãi, mở miệng nói: "Chỉ cần không toi mạng hay khiến tôi tàn phế là được rồi, nếu không nửa đời sau của tôi sẽ tìm cô tính sổ.."
"Được, nếu quả thật khiến anh bị tàn phế thì tôi sẽ bảo bọc anh nửa đời còn lại." Cao Cấn Băng nghiêm túc đáp.
"Hở..."
Tiêu Sách trợn tròn mắt, tôi không phải là có ý đó, ý tôi là cô đừng có khiến tôi tàn phế chứ không phải cần cô chăm sóc nửa đời sau cho tôi, cô nói thế khiến tôi thật sự có hơi hoảng rồi đó nha.
Có điều rất nhanh sau đó, ống thuốc mà Cao Cấn Bằng cầm trên tay đã nhanh chóng tiêm vào trong cơ thể của Tiêu Sách.
Tiểu Sách cảm thấy... Không có gì cả.
Dựa vào cường độ cơ thể của anh, tiêm như thế dĩ nhiên bắp thịt sẽ không có chút cảm giác đau đớn gì, sau khi tiêm xong thì Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp đều căng thẳng nhìn vào màn hình hiển thị. Tiêu Sách lại có chút buồn bực và ngán ngẩm.
Không có cảm giác gì cả.
"Có phải là liều lượng quá ít rồi không? Hay là, thêm hai ống nữa nhỉ?" Tiêu Sách mở miệng nói.