Nhưng nói cho cùng ông ta cũng là thủ lĩnh của băng Lưu Xà, rất nhanh đã khống chế cảm xúc của bản thân, nén lại hỏa giận của bản thân trong người, sau đó nói với Tiêu Sách: “Băng nhóm Lưu Xà chúng tôi, vốn không có ý định xung đột với anh, lần này là một hiểu lầm, nếu như người anh em có thể tha cho chúng tôi một mạng, vậy thì băng nhóm Lưu Xà chúng tôi nhất định sẽ nhớ ân tình này của anh.”
Người đàn ông trung niên thay đổi thái độ vô cùng nhanh, khiến cho Tiêu Sách không thể không sửng sốt.
Tuy rằng anh đã gặp người vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ giống như người đàn ông trung niên trước mặt này vẫn là lần đầu tiên thấy.
Vừa rồi người đàn ông trung niên có nói băng nhóm Lưu Xà sẽ nhớ ân tình của Tiêu Sách, nhưng trong mắt lại lộ ra sát khí, lại cực kỳ nồng nặc, khiến cho Tiêu Sách cảm nhận được ngay tại chỗ.
Nhưng mà Tiêu Sách không vạch Trần người đàn ông trung niên mà nở một nụ cười chế nhạo nói: “Tôi đã nói rồi, băng nhóm Lưu Xà các người chỉ là một con kiến, trong mắt tôi không có bất cứ uy hiếp nào, nếu như các người còn dám đến đây cho vay nặng lãi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người, còn chưa của cho tôi.”
Hơn hai mươi người của băng nhóm Lưu Xà thấy Tiêu Sách thả thì lập tức qua đỡ người đàn ông trung niên dậy, sau đó nhanh chóng rời đi.
Từ đầu đến cuối, thủ lĩnh của băng nhóm Lưu Xà, cũng chính là người đàn ông trung niên vẫn luôn không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt âm u nhưng Tiêu Sách, cho đến tận khúc rẽ thì ánh mắt đó biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Đội trưởng, tại sao anh có thể thả cho bọn chúng đi? Đám người này đều là phạm nhân giết người, nếu như anh đã ra tay rồi thì ít nhất cũng nên tống bọn chúng vào tù chứ..”
Lúc băng nhóm Lưu Xà biến mất, Thuỷ 0a khập khiễng đi tới trước mặt Tiêu Sách, có chút khó hiểu Tiêu sách vì sao lại thả thành viên của băng nhóm Lưu Xà đi.
"Yên tâm đi, đây chỉ là món khai vị nhỏ cho băng nhóm Lưu Xà, bữa ăn chính sau đó còn chưa chính thức bắt đầu,
Tiêu Sách nhìn bộ dạng mông lung của Thuỷ Oa, Tiêu Sách cố tình thừa nước đục thả câu.
Đương nhiên Thuỷ Oa sẽ không biết Tiêu Sách có ý định gì, nhưng mà đã có Tiêu Sách ở đây, Thủy Oa cũng không cần bận tâm, liền kéo cả Tiêu Sách và Ôn Liễu về nhà mình.
Khác với kiến trúc Giang Lăng,
Những ngôi nhà ở đây đều dùng bùn và rơm rạ xây lên tường đất, nhìn đổ nát không chịu được.
Nhưng may mắn rằng nhà nông ở đây đều là xây nhà trong rừng, dựa vào lợi thế của rừng cây, cho dù là mưa lớn thì cũng đã có rừng cây làm suy yếu một phần, không đến nỗi bị sụp đồ.
Mẹ của Thuỷ Oa đã có tuổi, đi lại không tiện, nhưng may đã có đồng hương chăm sóc, mới miễn cưỡng tiếp tục sống được.
Còn về phần cha của Thuỷ Oa, mắc bệnh ung thư từ sớm, đến cả tiền giải ngũ mà Tiêu Sách cho Thuỷ Oa lúc đầu cũng đã bị Thuỷ Oa tiêu sạch, vì thế khiến cho bệnh của bố Thủy Oa vẫn không có một chút khởi sắc nào như trước.
Đến nay đã bại liệt nằm trên giường, những ngày còn lại thì chỉ còn giao cho ông trời định đoạt rồi.
“Đội trưởng, anh đừng chê, tối nay anh và chị dâu hãy ngủ ở phòng này nhé..” Thuỷ Oa vừa ngại vừa chuẩn bị chăn gối cho Tiêu Sách và Ôn Liễu.
Suy cho cùng thì điều kiện ở đây của bọn họ thật sự quá tệ, dùng điều kiện thế này để chiêu đãi Tiêu Sách, trong lòng Thuỷ Ma cảm thấy có chút áy náy.
Đặc biệt là năm đó Tiêu Sách đã đưa cho anh ta toàn bộ tiền giải ngũ, để anh ta chữa bệnh cho bố, ân tình này làm sao anh ta có thể dễ dàng báo đáp được.
“Có gì mà chê, không lẽ còn tệ hơn việc chúng ta thực hiện nhuộm vụ sao? Điều kiện thể này đã là không rồi rồi." Tiêu Sách nhẹ vỗ vai an ủi Thuỷ Oa.