Lâm Thần chạy một mạch như điên, sau khi xuống núi trực tiếp chui vào bên trong dãy núi Thanh Hà.
Tiến vào trong dãy núi, gần như đây là sân nhà thuộc về Lâm Thần, hệt như long quy đại hải, thỏa sức ngao du. Nơi đây có rất nhiều thuộc tính quang cầu khí huyết, Lâm Thần có thể tha hồ dùng chúng để hồi phục thương thế và nâng cao tài nguyên chiến đấu.
“Lần này rời đi, sau này nếu lại gặp phải Thần Vũ tông, tiểu gia có thể đánh chết bọn họ dễ như trở bàn tay, không còn gì đáng lo nữa.”
Sau khi Lâm Thần nhặt một thuộc tính quang cầu lên, cười lạnh trong lòng. Không có thực lực thì ở bất cứ đâu cũng như cừu non chờ bị làm thịt mà thôi.
“Bây giờ mình cứ cắm đầu cắm cổ nhặt hoài như vậy cũng không phải cách hay, còn không bằng đến nơi cường giả tụ tập để thu thập những thuộc tính quang cầu tốt hơn.”
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Thần đi nhanh một mạch, tiện tay nhặt lấy các thuộc tính quang cầu nằm rải rác trong dãy núi.
Điều Lâm Thần thấy tò mò chính là chuyện vậy mà Thần Vũ tông lại không phái cao thủ đuổi giết mình, giống như Tề trưởng lão căm thù mình đến tận xương tủy, thực lực lại là Thông Linh cảnh tầng tám, hẳn là ông ta mong được tự bản thân lên đường tới bắt mình rồi.
Lâm Thần cũng không biết, ngay ngày tiếp theo sau khi hắn rời khỏi Thần Vũ tông.
Trong đại sảnh Thần Vũ tông.
Hai bóng dáng xinh đẹp lung linh đứng ở trung tâm đại sảnh, đôi mắt nữ tử áo xanh trong như nước mùa thu, dưới đôi khuyên tai xanh lục tuyệt đẹp lộ ra da thịt mềm mại trắng như tuyết, đôi mày đen đậm như mực hoạ núi xa, gương mặt nhỏ nhắn chi bằng quả trứng ngỗng, với vẻ xinh đẹp chim sa cá lặn, khóe miệng khẽ giương lên thành vầng trăng khuyết, nở nụ cười tinh quái.
Còn người kia, mái tóc đen nhánh dài đến eo, một đôi mắt đẹp tự bảo thạch màu tím khẽ chuyển động linh hoạt kỳ ảo mà tao nhã tuyệt trần, như thể chỉ cần chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, tâm hồn sẽ được yên bình trở lại.
Nàng đeo mạng che mặt màu tím, không nhìn thấy rõ khuôn mặt chân thực. Nhưng với tỷ lệ vóc người gần như hoàn hảo ấy, thật khó để tưởng tượng được chân dung thực sự của người này siêu phàm thoát tục đến nhường nào.
Điều quan trọng hơn là từ sâu trong xương cốt, nữ tử này lộ ra một sự cao quý vô thượng, đây không phải là phong thái toát ra dáng vẻ kệch cỡm, mà là khí chất bắt nguồn từ từ nơi sâu thẳm tận cùng bị lôi cuốn toả ra.
“Hai… Rốt cuộc hai vị có ý gì, tại sao lại muốn hủy diệt tông môn của ta?!”
Tông chủ Thần Vũ tông, Từ Thanh Phong bị lụy ôm lấy phần bụng đầy máu của mình, vô cùng không cam lòng mà gào lên đầy phẫn uất!
Trước đó, ông ta đã bị hai thiếu nữ thần bí đó dùng một chiêu phế đi? Hơn nữa còn là chỉ bằng một cái nâng tay!
“Chúng ta nhận được phản ánh của bá tánh vùng phụ cận rằng các ngươi tùy tiện bắt nạt bình dân, tăng thuế, khiến cho dân chúng bách tính ở phạm vi mấy ngàn dặm rơi vào cảnh lầm than, loại tông phái thế này cũng chỉ là mối tai họa mà thôi.”
Thiếu nữ áo xanh cười mỉm, nói tiếp: “Cái này gọi là thay trời hành đạo, hiểu không?”
“Trong vòng một ngày, giải tán tông phái, nếu không, tất cả trưởng lão của toàn tông sẽ đều có kết cục giống ngươi.”
Lúc này, nữ tử mang mạng che mặt màu tím lên tiếng nói.
Từ Thanh Phong hung hăng nghiến răng, khóe mắt căng ra, ông ta một đời tông chủ, vậy mà liên tiếp bị hạ gục dưới tay mấy tên tiểu bối, ngay cả tu vi cũng bị phế sạch, nếu gặp phải kẻ thù của mình, vậy thì quả thực sống không bằng chết!
“Lâm Thần! Nếu không phải do ngươi, nếu không phải do tiểu súc sinh ngươi đả thương bản tông, bản tông cũng sẽ không phải không có chút sức phản kháng nào thế này!”
Từ Thanh Phong phát ra một tiếng than khóc, ngửa mặt lên trời thét dài, thế rồi móc một con dao từ trong ngực ra, đâm thẳng vào trái tim mình, tự sát ngay tại chỗ!
“Tỷ ơi, hắn tự sát à?”
Thiếu nữ áo xanh nghi ngờ nhìn về phía nữ tử thanh nhã.
“Ác giả ác báo mà, bọn họ chèn ép vô số bình dân, đáng gặp quả báo này. Chỉ có điều…”
Trong đại sảnh, tiếng thì thầm của nữ tử vang vọng từ nơi xa xăm.
“Lâm Thần là ai vậy?”
...
Năm ngày sau; Lâm Thần đi nghìn dặm mỗi ngày, rời khỏi dãy núi Thanh Hà, chính thức tiến vào phạm vi dãy núi Thanh Dương.
Linh Châu hoang vực từng có hàng vạn dãy núi cổ xưa; trong một số núi cổ, tồn tại cảnh tượng khủng khiếp của số lượng lớn di chủng Thượng cổ ở khắp mọi nơi.
Số lượng hung thú trên dãy núi Thanh Dương vượt xa dãy núi Thanh Hà, ngoài ra bên ngoài dãy núi còn có một tòa thành cổ đứng sừng sững ngàn năm không đổi. Ngày xưa có rất nhiều nhân sĩ tà giáo sinh sống bên trong thành cổ này, dẫn đến những mối nguy trong dãy núi Thanh Dương này càng thêm hung hiểm.
Nhưng đối với Lâm Thần mà nói, ở đây hắn nhặt được rất nhiều thuộc tính quang cầu, năng lượng khí huyết thu được làm tăng cao lực lượng thuần thể xác lên đến 3600 hổ lực!
Lực lượng thuần từ 3600 hổ lực đủ để làm chấn động cả Thông Linh cảnh!
Tu vi chiến khí của Lâm Thần thì càng thêm tiến bộ nhanh chóng, bước vào tầng thứ năm, chỉ còn cách Luyện Khí cảnh tầng sáu một bước nữa thôi.
Ánh trăng lạnh lẽo, bên ngoài khu vực dãy núi Thanh Dương.
Lâm Thần vừa mới giải quyết một con U Diễm Báo nhị giai đỉnh phong, đang định đêm nay sẽ ăn thịt nướng, lửa rừng vừa mới nổi lên, ở phía xa xa lại cất lên tiếng thét chói tai của nữ tử và những tràng cười dâm đãng thô bỉ của nam nhân.
“Ngươi, ngươi không được làm sư tỷ bị thương! Ta, ta phải gọi người đến!”
“Khà khà khà, ngươi kêu đi, ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu các ngươi đâu!”
Lâm Thần đen mặt, đã là năm nào tháng nào rồi, sao vẫn có người nói mấy lời thoại của loại phim hạng hai rẻ tiền này chứ?
Lâm Thần đang định lờ đi thì chợt thấy nơi phát ra tiếng hét ấy tỏa ra luồng sáng giống như ánh sáng của thuộc tính quang cầu!
“Hả? Có bảo bối!”
Hai mắt Lâm Thần tỏa sáng, tung người nhảy vọt lên. Đi về phía ngọn nguồn của ánh sáng!
Bán Nguyệt cốc; ánh trăng chiếu rọi, một đám thân ảnh mặc áo bào vấy máu vây quanh bốn bóng hình xinh đẹp vừa mềm mại vừa thướt tha.
Khóe miệng nữ tử váy dài cầm kiếm đứng đầu ửng hồng, đôi chân dài như trắng tuyết được bao bọc trong ngọc ngà mềm mại, khuôn mặt cao quý với nét đẹp lạnh lùng, nhưng bây giờ khí tức dần cạn, đã bị trọng thương.
Phía sau lừng là ba nữ hài trẻ tuổi run bần bật như thỏ trắng sợ hãi.
“Tuyệt lắm, quá tuyệt vời! Vóc người này, không ngờ rằng vậy mà lại bắt gặp nữ nhân của Yến Hà môn ở đây, thiếu gia ta lại có thể phong lưu một trận rồi, ha ha ha!”
Một bóng dáng người thanh niên bước ra từ trong đám người áo đỏ, khuôn mặt hắn ta tái nhợt, đôi đồng tử tràn đầy tơ máu, cười dâm tà dị.
“Nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của Hàn sư tỷ, đại sư tỷ chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi!”
Một nữ hài áo trắng xông ra từ sau lưng nữ tử váy dài, nước mắt lưng tròng, răng trắng khẽ cắn, đứng ngăn trước người nữ tử cầm kiếm.
“Đã bắt tất cả các ngươi lại rồi, sao đại sư tỷ của các ngươi biết là Huyết tông ta làm chuyện tốt được chứ. Khà khà, tiểu la lỵ* dễ thương, đợi lát nữa ca ca sẽ yêu thương ngươi thật tốt!”
*La lỵ: loli
Thanh niên áo đỏ đánh giá tiểu nữ hài, liên tục nở nụ cười dâm đãng.
“Thanh Vận, chờ lát nữa ta yểm trợ cho các muội, các muội dẫn theo tiểu sư muội cùng rời đi đi.”
Nữ tử váy dài thấy chết không sờn, cất tiếng nói lạnh lùng. Sắc mặt hai nữ tử đứng đằng sau khẽ thay đổi:
“Nhưng nêu vậy Hàn Yên sư tỷ sẽ…”
“Không cần lo nhiều như vậy, nếu còn do dự nữa tất cả mọi người đều sẽ phải chết!”
Lúc nữ tử váy dài - Hàn Yên muốn liều chết đánh cược một phen, thì cách đó không xa lại truyền đến tiếng cười sang sảng của thanh niên.
“Cảnh đêm hôm nay rất đẹp, khiến soái ca chúng ta không khỏi sinh ra chút cảm xúc: Nhữ dạ phi hoàng quyển, đẳng đắc khánh niên phong. Giai miễn hàn dữ cơ, thị khí sở bàng bạc. Lạp giao như viên nhu, ngập ẩm nguyệt hạ thủy.*”
*Thơ nam chính tự chế, đại khái ý muốn miêu tả cảnh đêm trăng.
Trên sườn dốc Bán Nguyệt cốc, xuất hiện một bóng dáng thiếu niên ung dung tiêu sái, cắt ngang bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Tên này đọc cái quái gì vậy? Thằng ngốc từ đâu đến, cút sang một bên đi, dám quản đến việc của Huyết tông ta thì chỉ có chết!”
Thanh niên áo đỏ tùy ý liếc Lâm Thần một cái, khinh thường phất phất tay.
Trong không trung, tiếng gió và sấm sét gào thét, những bước chân lặng như ngọn lửa nhấp nháy, Lâm Thần đã đi đến giữa hai phe.
“Nói nghe không hiểu à, chỉ cần nối tất cả các từ đầu tiên của những câu vừa nãy rồi đọc lại là được.”
Lâm Thần nhướng mày, hài hước cười nói.
“Chữ thứ nhất? Nhữ dạ phi hoàng quyển, đẳng đắc khánh niên phong. Giai miễn hàn dữ cơ, thị khí sở bàng bạc. Lạp giao như viên nhu, ngập ẩm nguyệt hạ thủy.”
“Các ngươi đều là rác rưởi?*”
*Các chữ đầu tiên của mỗi câu trên lần lượt ghép thành câu “Nhữ đẳng giai thị lạp ngập”, nghĩa là “các ngươi đều là rác rưởi".