Ngay cả ba vị trưởng lão của Bạch gia cũng nơm nớp lo sợ đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa, một khai quật Thanh Long huyết mạch giả, yêu nghiệt tuyệt đại cứng đối cứng với Địa Sát cảnh, bọn họ không thể tưởng tượng được năng lượng và lai lịch sau lưng Lâm Thần, nếu như hắn nổi giận…
“Đại ca, còn có chỗ nào ta làm chưa đủ tốt thế…”
Bạch Quân Hạo lấy Lâm Thần làm đầu, giọng điệu cúi đầu nhận sai, khúm núm hỏi.
“Con mẹ nó trước đó ta đã quy định cho ngươi giải quyết cẩu nam nữ này trong hai chiêu, vậy mà ngươi dùng tới tận bảy chiêu? Cái thứ không chí tiến thủ như ngươi làm ta mất hết mặt mũi, tại sao ta lại dạy tên Ma qua* như ngươi là thế nào! Ngươi muốn làm đại ca tức chết phải không!”
*Ma qua: Hay còn gọi là Muggle, bắt nguồn từ phim “Harry Potter”, ý chỉ đối phương không hiểu ma pháp, mắng đối phương ngu ngốc.
Lâm Thần chửi ầm lên, toàn bộ mọi người suýt nữa thì kinh hãi hộc máu vì những lời này!
Biểu hiện của Bạch Quân Hạo trong cuộc chiến đấu sát phạt quyết đoán, hoàn toàn vượt qua tâm trí chiến đấu ở độ tuổi này của hắn.
Trong mắt cường giả thế hệ trước việc này đã vô cùng hoàn mỹ, vậy mà qua miệng của vị gia này còn mắng vị thiên chi kiêu tử thành ‘Ma qua’?
Đây có còn để cho người ta sống hay không!
“Vâng, vâng, Quân Hạo cô phụ kỳ vọng của Lâm Thần đại ca, sau này chắc chắn sẽ cố gắng gấp bội, làm tốt hơn nữa!”
Thái độ của Bạch Quân Hạo cũng khiến cho không ít người co giật khóe miệng…
…
Ban đêm, hậu sơn Bạch gia.
Bạch gia hạ lệnh phong sơn, chỉ để cho Lâm Thần và Bạch Quân Hạo ở lại trên hậu sơn.
“Toàn lực tấn công đại ca? Đại ca, đây là ý gì.”
Bạch Quân Hạo đứng đối diện Lâm Thần, hắn nghe được yêu cầu của Lâm Thần, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
“Yên tâm, thực lực của ngươi còn không gây thương tổn cho ta được. Huống hồ, ta đã chuẩn bị phải rời khỏi nơi này.”
Lâm Thần tùy ý phất tay.
Thực ra, sự tăng lên của thuộc tính quang cầu Thanh Long huyết mạch rơi xuống trên người Bạch Quân Hạo mang tới cho mình là rất ít!
Trong khoảng thời gian này, thuộc tính Thanh Long huyết mạch Lâm Thần lấy được bên người Bạch Quân Hạo đã vượt qua 500 điểm!
Lên trên nữa thì lại là một bình cảnh lớn, tăng lên được rất ít.
Bởi vì không tăng nhiều đối với bản thân Lâm Thần cho lắm, nên thuộc tính quang cầu huyết mạch rơi xuống từ Bạch Quân Hạo cũng ngày càng ít.
Nếu năng lượng huyết mạch của Bạch Quân Hạo đề thăng hai cấp bậc nữa, có lẽ còn có thể giúp Lâm Thần tăng lên.
Nhưng việc này cũng không thể thực hiện trong thời gian ngắn, có lẽ phải mấy năm thậm chí mười năm sau, Lâm Thần cũng không có nhiều thời gian để ở bên cạnh Bạch Quân Hạo như vậy.
Cho nên, đã đến lúc Lâm Thần phải rời khỏi Bạch gia.
“Đại ca, ngươi phải đi rồi ư?”
Bạch Quân Hạo cả kinh, trong mắt tràn ngập sự không tha.
“Đúng vậy, đáng lẽ ta còn có việc phải làm, vốn dĩ gặp được ngươi là một việc ngoài ý muốn, hiện tại thời gian để lại cho ta đã không còn nhiều nữa.”
Lâm Thần tùy ý cười, tiếp đó nghiêm túc nói:
“Quân Hạo, trong mắt ngươi vẫn còn sự ngây thơ, ngươi còn chưa đủ tàn nhẫn. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới ta mang mục đích gì tiếp cận ngươi sao, nếu ta xuống tay giết ngươi, ngươi sẽ làm thế nào.”
Bạch Quân Hạo ngẩn ra, ánh mắt kiên nghị.
“Lâm Thần đại ca có tình tri ngộ và ơn tái tạo với ta, nếu không có đại ca ra tay, có thể ta đã chết cũng chưa có ai nhặt xác. Càng không thể có được sức mạnh và tôn nghiêm, nếu đại ca muốn cái mạng này của ta, lúc nào ta cũng có thể trả lại cho đại ca!”
Câu trả lời của Bạch Quân Hạo khiến cho Lâm Thần lắc đầu than nhẹ:
“Đây là sự ngây thơ của ngươi, Thanh Long huyết mạch là của chính ngươi, thức tỉnh huyết mạch chỉ là vấn đề thời gian, cũng không phải do ta ban cho ngươi. Ta hy vọng nghe được câu trả lời ngươi có thể chống lại ta hơn.”
“Ngươi phải tự mình đi con đường sau này, có thể lột xác được hay không phải dựa vào chính ngươi. Nhớ kỹ lời của ta, nhất định phải tàn nhẫn, ngoại trừ bản thân ra, đừng tin tưởng bất kỳ ai. Đánh hết sức đến đây, để ta xem sức mạnh cực hạn của ngươi.”
Dưới giọng điệu không cho phép phản bác của Lâm Thần, Bạch Quân Hạo hít sâu một hơi.
“Vậy xin đại ca chỉ giáo!”
Ầm!!!
Bá thế làm kinh sợ núi rừng, Thanh Long khí thế của Bạch Quân Hạo khiến cho cả sau núi chim bay thú rống, phủ phục dưới Long uy!
Súc thế tụ lực, Bạch Quân Hạo ra quyền như rồng, lực lượng thuần xuyên qua dòng khí, bẻ gãy nghiền nát, hình thành nên vô số gió lốc, nơi đi qua vô số đại thụ che trời bị nhổ tận gốc!
Thần thái Lâm Thần hiện lên vẻ nghiêm túc, đạp tới thật mạnh, hai lòng bàn tay đón đỡ, chính diện ngăn cản một quyền toàn lực của Bạch Quân Hạo rồi lùi lại ba bước, dấu vết của mỗi bước đều sâu tới một thước!
“Sức mạnh cực hạn của ngươi khoảng chừng 31000 hổ lực, đến khi kích hoạt Thanh Long huyết mạch phòng ngự cũng sẽ tăng thêm, chỉ cần không gặp phải Chiến Phách cảnh tầng chín thì căn bản ngươi đều có thể đứng ở thế bất bại, nhưng vẫn cần tôi luyện chiến kĩ luyện thể nhiều hơn, để huyết mạch phát triển nhanh hơn.”
Lời đánh giá của Lâm Thần được Bạch Quân Hạo ghi nhớ trong lòng, khi hắn phản ứng lại, Lâm Thần đã đi xuống chân núi phía bên kia.
“Đại ca!”
“Đừng đuổi theo! Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại!”
Lâm Thần quát lớn một câu, Bạch Quân hạo kinh ngạc đứng tại chỗ, sau đó đột nhiên quỳ xuống, nước mắt chực trào, dập đầu một cái thật mạnh về hướng Lâm Thần rời đi!
“Cảm tạ ơn tái tạo của Lâm Thần đại ca, Quân Hạo thề sống chết khó quên!”
…
Rời khỏi hậu sơn Bạch gia, Lâm Thần choàng thêm áo khoác, mua một con ngựa tốt, đêm khuya rời khỏi Lạc Nhật thành.
Năm ngày sau, vào lúc giữa trưa, mặt trời chiếu trên cao.
Lâm Thần cưỡi Liệt Giao Mã đã mua với số tiền lớn phi trên con đường lớn có thể sánh với Bình Nguyên bát ngát.
Ầm ầm!!!
Mặt đất chấn động, đủ loại tọa kỵ hung thú với hình thù kỳ lạ xuất hiện trên đường lớn Bình Nguyên!
Có Địa Ma Tê thân hình vĩ đại, Ngũ Sắc Lộc trang phục đẹp đẽ, Thanh Linh Mãng hai đầu lặn xuống, Băng Tích Dịch hàn khí bức người, Bách Vũ Linh Hạc bay ngang xẹt qua, Thiên Man Tượng khí phách hào hùng.
Chủ nhân của những tọa kỵ này đều đến từ thế lực chấn nhiếp một phương, Lâm Thần thấy mà hoa cả mắt!
Trong nhóm thế lực này đều có một thiên kiêu trẻ tuổi.
Có kẻ ôm kiếm đứng, lạnh lùng cao ngạo.
Có kẻ cầm đao trong tay; bá khí vênh váo.
Có kẻ đánh đàn làm hoạ, nhàn tình nhã trí.
Có kẻ chim sa cá lặn, xuất trần không tầm thường.
Có kẻ chuyện trò vui vẻ, trí tuệ vững vàng, giữa hai lông mày lộ vẻ tự tin chỉ điểm giang sơn!
Những người này chính là một nhóm thiên tài, quỷ tài, kỳ tài hàng đầu được sàng lọc trong hơn mười tỷ người tại hoang vực!
Tuổi bọn họ còn trẻ, nhưng thấp nhất cũng là tu vi Thông Linh cảnh tầng chín, có người đã đạt Chiến Phách cảnh, không ai không phải nhân trung long phượng, ngạo nghễ đứng trên trăm vạn người, trên ngàn vạn người!
Bọn họ đều tiến về Thiên Ca học viện để báo danh, chỉ là sự phô trương này khiến cho Lâm Thần nhìn mà trong lòng đầy thán phục!
“Con bà nó, đây mới là gọi là nở mặt mà!”
Lâm Thần nhìn Liệt Giao mã của mình, không nén nổi nỗi xấu hổ.
Tọa kỵ của đông đảo thế lực đưa thiên chi kiêu tử của nhà mình đến tòa thành cổ ở cuối đường lớn Bình Nguyên, nơi đó chính là Huyền Thiên thành do Thiên Ca học viện quản lý!
Đây đều là những thiên tài hàng đầu, dù hơi kém một chút thì cũng là Thông Linh cảnh tầng bảy, tầng tám, chí ít cũng cùng cấp bậc với Bạch Thiệu Huy của Bạch gia kia.
“Thật đúng là phong vân tế hội!*”
*Phong vân tế hội: Cơ hội tụ họp hiếm có của những người tài.
Lâm Thần cảm thán một câu, đang định ra roi thúc ngựa để vào thành cổ sớm hơn một chút, lại phát hiện phía trước cách đó không xa có một chỗ thuộc tính quang cầu rơi đầy đất, đủ mọi màu sắc, ánh sáng rực rỡ chợt lóe!
“Con mẹ nó!”
Lâm Thần phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đường lớn Bình Nguyên, thấy nơi những tọa kỵ hung thú của thế lực hùng mạnh đi qua thì đều để lại thuộc tính quang cầu rực rỡ muôn màu!
“Lão tử kiếm bộn rồi, ha ha ha!”
Lâm Thần thúc ngựa lao nhanh, thỏa thích cướp nhặt các loại thuộc tính quang cầu trên đường lớn Bình Nguyên!