"Không thể nào, Thượng Quan gia tộc bọn họ không thể nào lại đạt tới tiêu chuẩn cấp độ giám bảo này được!"
Đám người trong Hoàng Phủ gia tộc kinh hãi ngạc nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ nằm vùng nhiều năm ở Thượng Quan gia tộc, sớm đã thăm dò ra trình độ đại khái của Thượng Quan gia tộc.
Trình độ giám bảo của bọn họ hiển nhiên không thể đạt tới trình độ vượt xa như trình độ của Nam Cung thế gia!
Trong mắt Nam Cung gia chủ thoáng lóe sáng!
Trong mắt đám người Thượng Quan gia tộc cũng hiện lên sự vui mừng và bất ngờ ở những cấp độ khác nhau!
"Chính tộc nhân bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra tình huống này, chứng tỏ là có cao nhân tương trợ!"
Từ lúc mới bắt đầu đọ sức đã có thể nhìn ra, trình độ giám bảo của Thượng Quan Bích Hàm không bằng Nam Cung Ngữ Yên!
"Cao nhân tương trợ?"
Hai nhà đồng loạt cảnh giác quan sát toàn trường, nhưng người của Thượng Quan gia tộc đều toàn là mấy khuôn mặt quen thuộc, cảnh giới Tử Kim Đồng vốn không hề cao!
Mà lúc này chỉ có đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của Nam Cung Ngữ Yên gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thần trên đài!
"Chẳng lẽ là tiểu tử này? Hắn không phải Toán sư sao?"
Thấy ánh mắt của nữ nhi nhà mình, Nam Cung gia chủ nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, đôi mắt hơi nheo lại.
Lúc này, Thượng Quan Vân Phàm hiếm thấy ra vẻ “khiêm tốn” phóng khoáng cười to.
"Ha ha ha, vẫn là cảm tạ chư vị Nam Cung thế gia đã nhường ta!"
Sau đó, Thượng Quan Vân Phàm lại vui mừng vỗ bả vai Lâm Thần, ẩn ý sâu xa nhỏ giọng nói.
"Lâm Thần tiểu hữu, ta lại nợ ngươi một ơn huệ rồi."
Trông thấy ánh mắt Thượng Quan Vân Phàm mang sự cảm kích giao lưu với Lâm Thần, Nam Cung gia chủ nháy mắt hiểu ra!
"Thắng, chúng ta thắng!"
Người của Thượng Quan gia tộc khắp toàn trường không ai là không vui mừng hò reo, dạo gần đây có thể nói Thượng Quan gia tộc bọn họ tăng mạnh sĩ khí, chuyện tốt ập đến liên tục!
"Mẹ nhà nó, chúng ta bị lừa thảm rồi! Tiểu tử này cũng là giám bảo sư!"
"Không ngờ hắn lại che giấu kĩ như vậy?"
Tâm trạng Nam Cung gia chủ u ám, lần này Nam Cung thế gia bọn họ hoàn toàn bị Lâm Thần lừa thảm rồi! Mất cả chì lẫn chài, còn chắp tay nhường danh tiếng hạng nhất hoang vực cho Thượng Quan gia tộc!
Người của Nam Cung thế gia giận dữ rời sân, trận này thắng bại đã phân, ở lại chỉ có mất mặt xấu hổ.
Duy chỉ có Nam Cung Ngữ Yên sau khi nhìn chăm chú Lâm Thần cả buổi thì nhẹ nhàng bước lên, giọng nói luôn luôn lạnh như băng nhiều thêm một chút hiếu kỳ và hứng thú.
"Thượng Quan Bích Hàm cũng không phải là đối thủ của ta, là ngươi ra tay, đúng không? Ngươi tên là gì?"
Lâm Thần liếc nàng một cái rồi quay đầu bước đi ngay, chẳng thèm để ý nàng. Lần đầu khiến Nam Cung Ngữ Yên ngây người tại chỗ!
Với dung mạo thiên tư của nàng, đi tới đâu cũng được đông đảo tuổi trẻ tài tuấn ưu tú vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, đây là lần đầu nàng gặp người cùng tuổi khác phái không để ý tới mình! Hơn nữa còn là bản thân nàng chủ động mở lời?
Ra vẻ cao ngạo lạnh lùng ư? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi đang đối mặt với ai, Thần ca, ta không thèm cái kiểu đấy của ngươi đâu!
Đối đãi với mấy người lạnh lùng cao ngạo, cách làm trước giờ của Lâm Thần chính là gậy ông đập lưng ông!
"Hừ! Cho thể diện mà không cần!"
Gò má của Nam Cung Ngữ Yên lần đầu bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng, nàng giận dữ nói một câu, đôi mắt xinh đẹp màu lam sẫm lạnh như băng hung hăng lườm Lâm Thần mấy lần, như thể muốn róc da róc thịt của hắn xuống, rồi quay người rời đi.
"Lâm Thần tiểu hữu, lần này thật sự cảm ơn ngươi!"
Thượng Quan Vân Phàm nhỏ giọng cảm kích nói với Lâm Thần. Hắn ta tự biết sức mình, ở đây người có khả năng xoay chuyển tình thế thay Thượng Quan gia tộc bọn họ chỉ có Lâm Thần!
Mỗi lần Lâm Thần ra tay, không những giữ vững được danh dự của Thượng Quan gia tộc mà lại còn tăng thêm một bậc. Công lao của hắn không thua gì trước đó lúc giúp bọn họ khôi phục tổ đàn lần nữa!
"Ha ha, không có việc gì, tiện tay mà thôi."
Lâm Thần phất phất tay, lòng tràn đầy hờ hững, thậm chí ngay cả thù lao cũng không nhắc đến.
Thái độ ung dung tự nhiên này càng khiến Thượng Quan Vân Phàm khâm phục, kẻ này há lại là vật trong ao, vừa gặp phong vân là hóa rồng mà!
Một vài người trông thấy thái độ khi Thượng Quan Vân Phàm đối đãi với Lâm Thần, trong chốc lát đã biết ngay đây là chuyện gì!
Thông qua vòng đọ sức thứ nhất, người sáng suốt cũng nhìn ra được tài nghệ giám bảo của Thượng Quan Bích Hàm thấp hơn Nam Cung Ngữ Yên.
Mà hiện nay nàng lại có thể giám định ra bảo vật đến ngay cả Nam Cung Ngữ Yên cũng không hề nhận ra được, điều này hiển nhiên không thể nào trong khoảng thời gian ngắn lại tiến bộ thần tốc như thế được.
Hôm nay người của Thượng Quan gia tộc có mặt đều là những gương mặt quen thuộc, cũng không có bất kỳ người nào có thể vượt qua Thượng Quan Vân Phàm, chớ nói chi là vượt qua Nam Cung Ngữ Yên.
Như vậy nhất định là có cao nhân trợ giúp! Mà người này rất có khả năng chính là người trẻ tuổi bên cạnh Thượng Quan Vân Phàm!
Ấn tượng của đông đảo cường giả thế hệ trước đối với tiềm lực của Lâm Thần càng đề cao đến một mức chưa từng có trước đó!
Nếu nói hắn còn quá trẻ đã là Toán sư xuất sắc vượt qua cả Nghiêm Tế Văn, như vậy đã đủ để gọi là thiên túng kỳ tài rồi!
Nhưng nếu như hắn đã là Toán sư, lại đồng thời là người mang năng lực giám bảo, hơn nữa còn là năng lực đè ép tất cả giám bảo sư ở đây, có thể xưng đệ nhất hoang vực! Vậy tiềm lực ẩn chứa của hắn đến cả từ kinh vi thiên nhân cũng khó mà hình dung!
"Thật là một người trẻ tuổi đáng sợ…"
Đông đảo cường giả thế hệ trước cảm thán một câu từ trong thâm tâm, nếu Thượng Quan gia tộc có được kẻ này, đồng thời chiếm được cả thiên tài Toán sư và giám bảo, đây quả thực là rồng vào biển rộng, đánh đâu thắng đó!
Công việc sau khi giám bảo đại hội kết thúc không còn liên quan gì với Lâm Thần nữa, những chuyện thu lấy thù lao cũng do cao tầng của Thượng Quan gia tộc đi giải quyết.
Trái lại thì có rất nhiều thế lực muốn kéo quan hệ với Thượng Quan gia tộc và Lâm Thần, hắn đều cự tuyệt hết để cho Thượng Quan Vân Phàm đi giải quyết.
Mặc dù Cửu Dương Tử Quang Tinh lục giai kia cực kỳ trân quý, nhưng đối với Lâm Thần bây giờ mà nói thì cũng không có tác dụng quá lớn.
Coi như là hắn lấy vật này tới tay thì cũng không rèn đúc ra được thần binh lợi khí gì, ngược lại sẽ rước họa vào thân.
Không có tu vi Thiên Cương cảnh hoặc là một thế lực lớn ủng hộ, dây vào vật kia chỉ đơn giản là tìm chết.
Huống hồ Lâm Thần đã trở thành người thắng lớn nhất của giám bảo đại hội lần này!
Hắn lấy được Chân Diễm Tử Hoàng Dực và thủ ấn luyện đan thanh giai, loại nào đi nữa thì giá trị của chúng cũng đều không thua kỳ khoáng lục giai!
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm một chỗ bế quan, hấp thu hết thuộc tính quang cầu nhặt được trên đại hội giám bảo, chỉ có thực lực của mình mới thực sự là đế uẩn bảo mệnh!
Thấy Lâm Thần rời sân, đôi mắt Nghiêm Tế Văn ẩn núp trong bóng tối lóe ánh sáng, sát khí dày đặc hiện lên.
"Kẻ này phải trừ! Nếu không sẽ để lại hậu hoạn vô cùng!"
Lâm Thần đi thẳng ra khỏi hội trường, vừa mới đến bên ngoài thì có năm bóng người ngăn cản Lâm Thần.
"Ha ha, đợi tiểu hữu đã lâu, không ngờ rằng ngoại trừ làm Toán sư ra tiểu hữu còn rất nghiên cứu vào việc giám bảo đấy. Chuyện này khiến cho Bàn Tử ta được mở rộng tầm mắt, không biết bây giờ ngươi có rảnh không? Bởi vì thành chủ đã từng phân phó, phải dùng tốc độ nhanh nhất dẫn ngươi đi gặp nàng ấy."
Người cản đường chính là Hoàng Bào Bàn Tử và Luyện Dược sư của phủ thành chủ, Hình Vạn Hà cùng với ba tên tùy tùng.
"Nếu đã như vậy thì đi thôi."
Lâm Thần hơi trầm ngâm suy tư chốc lát rồi gật đầu cười nói.
Phủ thành chủ ở trung tâm Vạn Linh thành, bình thường rất nhiều sự vụ đều do Hoàng Vân Thiên đi đại diện, cũng chính là vị trung niên mập mạp đón Lâm Thần.
Vào lúc thành chủ không có mặt, cơ bản đều để ông ta sử dụng quyền lợi của thành chủ, bất kỳ thế lực nào cũng phải cho ông ta ba phần mặt mũi.
Ban đêm, phủ thành chủ.
Bên trong một đình uyển trăm hoa đua nở, Lâm Thần được sắp xếp ở đây. Trong vài dặm xung quanh đây không có một bóng người, chỉ có một mình Lâm Thần.
Theo lời nói của Hoàng Vân Thiên thì dường như thành chủ Vạn Linh thành cũng không thích để người khác trông thấy mặt thật của nàng và lúc nói chuyện có người khác ở cạnh.
Lâm Thần cũng vui vẻ thanh nhàn, thôi động Tử Kim Đồng liếc nhìn, thấy bốn phía không người, rốt cuộc không nhịn được đứng dậy. Hoa viên xung quanh cái đình uyển này tất cả đều là đủ loại thuộc tính quang cầu vàng xanh tím lục, phẩm chất cao vô cùng.
【Kí chủ thu được 1.9 vạn điểm năng lượng khí huyết, 1.3 vạn điểm chiến khí tinh túy, 1589 điểm lực lượng tinh thần, 3.1 vạn điểm công pháp tinh phách.】
Lâm Thần nhặt lia lịa một phen, không tới năm phút đồng hồ đã nhặt xong toàn bộ thuộc tính quang cầu trong hoa viên.
"Hoàng Vân Thiên nói không sai, ngươi quả nhiên là một người trẻ tuổi nhìn không thấu."
Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc tựa như tiếng trời, không có dấu hiệu nào đột nhiên truyền đến từ không trung.
Lâm Thần giật mình. Lúc quay người, trong đình uyển đã lặng lẽ xuất hiện một bóng hình áo trắng xinh đẹp.
Một thoáng kinh hồng này khiến ngay cả Lâm Thần cũng phải sững người!
*Một thoáng kinh hồng: ý chỉ người/vật chỉ cần nhìn 1 cái đã khiến người ta ấn tượng khó phai.
Lọn tóc được minh châu tô điểm, búi tóc cao cao, lông mày như thu sơn khinh vân, đôi mắt đẹp sóng biếc lấp lánh, môi đỏ tươi tựa anh đào, hàm răng trắng như ngọc. Nữ tử mặc váy dài như tuyết, dáng người yêu kiều thướt tha, khi dung mạo khuynh thế của nàng hơi nhoẻn miệng cười thì tựa như tất cả cảnh sắc thiên địa cũng phải thất sắc!
Trong lòng Lâm Thần chỉ có một câu có thể biểu đạt được cảm giác trực quan của mình đối với nữ tử này: Phong hoa tuyệt đại!