Khu vực trong Thần Vũ tông có một đỉnh núi cao chót vót, mây che mù sương hệt như chốn tiên cảnh.
Trong núi có một hạp cốc, ngồi kín hai bên là đệ tử của Thần Vũ tông. Hôm nay là cuộc thi xếp hạng hai năm một lần của các đệ tử nội tông, là việc trọng đại nhất ở nội tông!
Chính giữa hạp cốc bày ra mười mấy lôi đài lớn nhỏ, ngay phía trước lôi đài là mấy chục nam nữ trẻ tuổi khí thế bất phàm, lần lượt bước vào sân!
“Là năm mươi đệ tử đứng đầu nội tông!”
“Trong cuộc thi xếp hạng lần này, ta đánh giá cao Tử Nhu sư tỷ. Một chưởng Phách Lãng Đoạn Phong của tỷ ấy có thể phá vỡ cả đồi núi, chỉ nhìn khí thế thôi cũng đã có thể đẩy lùi mười mấy đệ tử nội tông Luyện Khí cảnh chúng ta rồi.”
“Hứ, lần trước Đường Phong sư huynh tham gia thi đấu chỉ với một thanh kiếm mà đã lọt vào mười hạng đầu của cuộc thi xếp hạng. Ta thấy lần này sẽ là vào ba hạng đầu đấy.”
“Tằng Vân Hải sư huynh đã nắm giữ hạng nhất được hai năm rồi, chẳng biết có đệ tử nội tông nào lay chuyển được vị trí của huynh ấy không đây.”
“Nói đến kiếm đạo, ta vẫn đánh giá cao Liêu Kiếm Hoa nhất. Mặc dù người này kiêu ngạo cố chấp, nhưng tư chất thật sự rất nghịch thiên đó! Nửa năm trước đã có thể giao thủ với trưởng lão mấy chục hiệp mà không hề thua kém, rõ ràng là đã có đủ trình độ đứng vào mười hạng đầu của nội tông.”
“Nghe nói hắn còn luyện dược nữa, thật đúng là yêu nghiệt mà. Càng so càng khiến người ta tức muốn chết!”
Các đệ tử ngoại tông theo dõi trận đấu xếp hạng ở hai bên hạp cốc đều kích động sôi nổi bàn tán.
Ở tầng thấp nhất của hạp cốc, các đệ tử nội tông tham gia trận đấu xếp hạng đã ngồi vào vị trí được chỉ định sẵn.
Ầm!!!
Một cơn gió mạnh cuồn cuộn ngay lối ra sân, người tiến vào sân là một thanh niên mặc áo trắng cầm kiếm khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng cao ngạo, người như cưỡi gió, bước chân nhẹ nhàng ra trận, khiến một số nữ đệ tử hét lên.
“Kiếm Hoa, huynh đến rồi.”
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí đặc biệt vui vẻ đứng lên, gương mặt nàng xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước, nhìn thì dịu dàng nhưng ẩn bên trong lại là nét quyến rũ.
“Ừ, Tình Nhi, lần này đa tạ muội đã hái dược liệu cho ta, giúp ta càng thêm tiến bộ.”
Liêu Kiếm Hoa đến chỗ chỉ định của mình rồi ngồi xuống, ôm lấy Tô Tình Nhi, không coi ai ra gì mà nhào nặn phía sau thân thể mềm mại nhỏ nhắn, cười xấu xa nói.
“Ha ha, Liêu Kiếm Hoa, nghe nói tiểu giai nhân này của ngươi là đệ tử ngoại tông, tình nhân cũ của Lâm Thần. Bây giờ cái tên Lâm Thần kia cũng không đơn giản, đánh một quyền đã làm Tôn Trường Ngạn bị thương nặng, bây giờ nói không chừng ngươi đã chọc phải phiền phức lớn rồi.”
Vị tráng hán mặc áo giáp đen Liêu Kiếm Hoa ngồi sau lưng nở nụ cười quái dị. Nét mặt của Tô Tình Nhi đang dựa trong lòng Liêu Kiếm Hoa khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, cười khanh khách nói:
“Tên Lâm Thần này chỉ là thứ phàm nhân bị bỏ rơi được bá phụ ta đưa về nuôi dưỡng mà thôi, cho dù có gặp được chút kì ngộ đi nữa, cũng chẳng thể nào so bì kịp được với Kiếm Hoa của ta.”
Tô Tình Nhi che miệng cười khẽ, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét đối với Lâm Thần.
“Chỉ là rác rưởi gặp được chút cơ hội thôi. Hắn dám xuất hiện, bản thiếu gia vung một kiếm là xong. Hạng nhất nội tông lần này trừ ta ra thì không thể là ai khác.”
Liêu Kiếm Hoa thờ ơ khinh thường nói.
.......
“Người kia chính là Liêu Kiếm Hoa sao.”
Lâm Thần đi ra phía sau khán đài, lúc nhìn thấy Liêu Kiếm Hoa ra trận, mắt hắn khẽ híp lại lóe lên sát cơ.
Tiếp đó, Lâm Thần tiện tay nhặt thuộc tính quang cầu ngay bên cạnh hấp thụ vào cơ thể.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ngoại trừ các đệ tử cấp Luyện Khí cảnh ra, bên cạnh những đệ tử cấp Thối Thể cảnh khác cũng chưa xuất hiện thuộc tính quang cầu.
“Xem ra, tu vi yếu hơn ta quá nhiều hoặc mạnh hơn ta quá nhiều đều sẽ không tồn tại thuộc tính quang cầu.”
Nhìn sang mấy vị trưởng lão và tông chủ Thần Vũ tông trên đài cao, bên người họ cũng không xuất hiện thuộc tính quang cầu, trong lòng Lâm Thần tự hiểu rõ.
Lâm Thần án binh bất động, bình tĩnh ung dung nhặt thuộc tính quang cầu hai bên khán đài, vận sức chờ phát động.
…
“Đây là Liêu Kiếm Hoa mà Lục trưởng lão đã dày công bồi dưỡng sao, ừm, thân pháp thượng thừa, kiếm ý lộ rõ sự sắc bén, là một hạt giống tốt.”
Một nam tử mặc áo xanh ngồi ở tịch đài ngoài cùng hạp cốc gật đầu khen ngợi.
“Ha ha, tông chủ, nói không chừng lần này Kiếm Hoa sẽ mang đến cho ngài một kinh hỉ bất ngờ đấy.”
Một lão giả tóc trắng bên cạnh vuốt râu cười nói, tỏ vẻ đắc ý.
“Vậy thì để bản tông xem xem, tiểu gia hỏa này còn có át chủ bài gì.”
Thần Vũ tông tông chủ cười khẽ lắc đầu, thế rồi lập tức đứng dậy:
“Bây giờ cuộc thi xếp hạng nội tông chính thức bắt đầu! Bản tông không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, toàn trận sẽ do đệ tử nội tông rút thăm tỷ thí, đồng thời tất cả các đệ tử trên khán đài đều sẽ có một lần thách đấu với đệ tử nội tông trong cuộc thi xếp hạng!”
Toàn trường đấu sôi trào, rất nhiều đệ tử nội tông đều lăm le sát khí, thể hiện chiến ý rõ rệt!
“Năm mươi đệ tử nội tông đứng đầu ra sân rút thăm!”
Một vị trưởng lão ôm rương rút thăm chậm rãi đi ra, cao giọng tuyên bố.
Toàn bộ năm mươi đệ tử nội tông bước ra khỏi hàng, từ từ rút thăm, sau đó đi đến trước lôi đài mà mình đã rút trúng.
Soạt!!!!
Giờ khắc này, cả sân xôn xao!
Ở lôi đài số bảy là một thanh niên mặc áo màu bạc, hắn mang một cây đao trên người, mắt hổ mày đao, bá đạo lạnh lùng.
Là hạng nhất nội tông, Tằng Vân Hải!!
Đối thủ của hắn lại là Liêu Kiếm Hoa xuất thế ngang trời!
Hắc mã tốt nhất đấu với nội tông mạnh nhất!
Hai cao thủ nội tông được mọi người chú ý không ngờ lại đối mặt ở trận đấu đầu tiên!
“Tằng Vân Hải sư huynh đã là Luyện Khí cảnh tầng tám, Liêu Kiếm Hoa chỉ là Luyện Khí cảnh tầng năm có lẽ không phải là đối thủ của huynh ấy đâu nhỉ?”
Không ít đệ tử nội tông đều nuốt nước bọt, trận chiến này nhất định sẽ kinh hồn bạt vía!
Tằng Vân Hải nhảy vào lôi đài, Liêu Kiếm Hoa đạp không phi lên, hai người cùng ra trận!
“Mặc kệ ngươi là hạng nhất gì, bản thiếu gia đây một kiếm phá vạn pháp.”
Liêu Kiếm Hoa cầm kiếm đón gió, lạnh nhạt nói.
“Đánh rồi mới biết.”
Tằng Vân Hải không mặn không nhạt đột nhiên rút đao!
Các vị trưởng lão đều đặc biệt chú ý đến trận đấu này, đúng là trận đối đầu của mười hạng đầu diễn ra sớm nhất!
Đao vừa rút, ánh sáng như mặt trời tung hoành khắp lôi đài!
Tằng Vân Hải hai tay cầm đao, lưỡi đao như sóng lớn cuồng cuộn khiến cả lôi đài nổi gió!
“Cuồng Lan Kinh Sát đao!”
Sóng lớn xoay tròn chém ra một ánh sáng trắng dài mấy thước, sát ý ngập trời!
Không thể xem thường lực sát thương của một đao này, cho dù có là Ma Thanh Nhiêm mà Lâm Thần đã gặp trước đó thì cũng hoàn toàn có thể chính diện đánh lui!
Vừa ra tay đã là sát chiêu! Tằng Vân Hải hoàn toàn không hề xem thường Liêu Kiếm Hoa!
“Vân Lôi Kiếm Pháp!”
Kiếm xuất tựa long, ánh sáng chiến khí của kiếm chứa đầy phẫn nộ đâm xuyên qua tia sáng trắng của Tằng Vân Hải, Liêu Kiếm Hoa thôi động thân pháp như một cơn gió, trong nháy mắt đã cùng chiến với Tằng Hải Vân!
“Chiến kỹ lục giai! Hai bọn họ vừa bắt đầu đã sử dụng chiến kỹ lục giai!”
Một đám đệ tử nội tông không có thứ hạng phấn khởi gào thét.
Ánh đao ảnh kiếm không ngừng nhảy múa. Kinh nghiệm chiến đấu của cả hai xảo trá tàn nhẫn, những lần va chạm ở vị trí mắt, cổ, tim, lưỡi đao và lưỡi kiếm đều đầy sát khí, các vị dệ tử nội tông xem mà chấn động linh hồn!
Hai bóng người tung hoàng đan xen nhau, thân pháp của cả hai ở nội tông đều là đứng đầu, ngoại trừ một số ít người thì rất nhiều đệ tử chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đang gào thét đấu đá!
Mấy trận đấu trên lôi đài khác kém nhiệt tình hơn bên này, tất cả mọi người đều nín thở, không dám bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào!
Lâm Thần nhắm hai mắt lại, tu luyện Thủ Ấn luyện đan. Sau khi hấp thụ lực lượng tinh thần của thuộc tính quang cầu, cảm giác của hắn khác hẳn các võ giả cùng cấp bậc không chỉ mấy lần, mọi động tác của Liêu Kiếm Hoa đều nằm mắt hắn!
“Trình độ kiếm thuật của hắn rất cao, nhưng chưa hẳn là ta không có cơ hội thắng.”
Lâm Thần để lộ nụ cười tự tin, lúc mọi người đang chú ý xem trận đấu thì hắn đã lặng lẽ đi vào khu nghỉ ngơi của đệ tử nội tông để nhặt một lượng lớn thuộc tính quang cầu!
Ở lôi đài số bảy.
“Lôi Vẫn Sát!”
“Hải Đao Tam Thiên Trọng!”
Lúc trận đấu tiến vào giai đoạn gây cấn, đao ảnh đầy trời va chạm mạnh với ánh điện của kiếm sáng như cầu vồng khiến cả lôi đài rung chuyển!
Mũi kiếm lóe lên tia sét như là tích tụ đã lâu, nhìn có vẻ như mất lực nhưng thực chất là đã ẩn giấu đi sự sắc bén của tia sáng. Mũi kiếm đột nhiên lắc nhẹ, lại bắn ra ba tia điện như một cánh tay thô lớn quét tới Tăng Vân Hải.
“Cái gì?”
Sắc mặt Tằng Hải Vân thay đổi, cơ thể xoay tròn trên không, khó khăn lắm mới tránh được một kích của chiêu này. Ngay sau đó, ánh sáng kiếm khí của Liêu Kiếm Hoa như bạo vũ lê hoa mãnh liệt xông tới!
Rầm rầm rầm!!!
Âm thanh xé gió rít rào, trên người Tằng Vân Hải liên tiếp xuất hiện mấy vết máu nhàn nhạt!
Ầm!!
Ánh sáng kiếm xoay chuyển, một sức mạnh to lớn đến từ kiếm phong bắn thẳng vào người của Tằng Hải Vân!
“Phụt!”
Máu văng đầy trời, Tằng Hải Vân bị một kiếm đánh bay, như diều đứt dây rơi xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ lồng ngực!
Rất nhiều đệ tử ngoại tông nhao nhao đứng lên! Chẳng lẽ hôm nay lại có đột phá lớn?
“Không ngờ kiếm thuật của ngươi đã đến Hóa cảnh rồi ư?!”
Khóe miệng Tằng Vân Hải đầy máu, khó tin thất thanh nói!
Hóa cảnh là mức cực hạn của chiến kỹ tu luyện. Chiến kỹ tùy tâm mà động, tùy tâm mà phát, tùy ý mà thu. Loại trạng thái người hòa hợp với trời này ngay cả trưởng lão của Thần Vũ tông cũng chẳng có mấy ai đạt được!
“Dù sao ngươi cũng chỉ là một tên phàm nhân cố kéo dài mệnh, còn bản thiếu ta mới thật sự là thiên tài. Cho ngươi một cơ hội tự cút xuống lôi đài, nếu không bản thiếu sẽ phế ngươi ngay tại đây!”
Liêu Kiếm Hoa chỉa kiếm về phía Tằng Hải Vân, hai đầu lông mày thể hiện rõ sự tự tin và khinh thường, không hề để hắn vào mắt!
“Ta, ta nhận thua....”
Tằng Vân Hải cắn răng, không cam lòng cúi đầu.
Luận chiến kỹ, hắn tự nhận cho dù không bằng Liêu Kiếm Hoa nhưng cũng không kém xa, nhưng nếu kiếm thuật của đối phương đã đạt đến Hóa cảnh thì hắn không có khả năng giành phần thắng!
“Tằng Vân Hải sư huynh thế mà thua rồi?”
Rất nhiều đệ tử nội tông đang chiến đấu đều liếc nhìn sang. Tằng Vân Hải - người mạnh nhất nội tông vậy mà lại thua bởi một tên Liêu Kiếm Hoa hai năm trước chỉ đứng hạng bốn mươi.
“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt! Kiếm thuật Hóa cảnh, Thần Vũ tông hơn bốn mươi đệ tử đến nay nhưng chưa từng có một ai tầm hai mươi tuổi lại có thể lĩnh hội được kiếm thuật Hóa cảnh. Liêu Kiếm Hoa này thật sự đệ nhất thiên tài của Thần Vũ tông!”
Tông chủ Thần Vũ tông vuốt râu cười lớn, vô cùng thưởng thức Liêu Kiếm Hoa, các vị trưởng lão nịnh nọt chúc mừng ngay.
Bộp bộp bộp!!!
Ngay khi tất cả mọi người vẫn còn yên lặng trong cơn chấn động vừa rồi thì tràng pháo tay giòn giã và thong thả vang vọng toàn khán đài!
“Hay cho kiếm thuật Hóa cảnh, không biết Liêu đại thiên tài có hứng thú đấu với ta một trận hay không?”
Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, một thiếu niên áo đen chậm rãi đi ra từ khu vực nghỉ ngơi của đệ tử nội tông, trên khóe miệng nở một nụ cười tà mị tự tin.
“Tiểu gia hỏa, ngươi là ai?”
Trưởng lão trọng tài nghi hoặc hỏi, trong ấn tượng của ông không hề có đệ tử nội tông này.
“Đệ tử ngoại tông, Lâm Thần.”
Không kiêu ngạo không tự ti, Lâm Thần vừa cười nói vừa ôm quyền.
Đệ tử ngoại tông? Không chỉ trưởng lão trọng tài mà đến các đệ tử trên khán đài cũng sửng sốt!
“Lâm Thần? Là hắn, hắn còn tiến vào Luyện Khí cảnh rồi?”
Thân thể mềm mại của Tô Tình Nhi run lên, vừa kinh ngạc vừa khó tin, đứng bật dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Thần.
“Một tên đệ tử ngoại tông lại muốn khiêu chiến với Liêu Kiếm Hoa - người vừa chiến thắng đệ tử mạnh nhất nội tông? Tiểu tử Lâm Thần, ngươi thật sự nghiêm túc?”
Trưởng lão trọng tài nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc.
Mặc dù không trái với quy định, nhưng hành vi này không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết!
“Hắn chính là Lâm Thần kia?”
“Ha ha, ta nhớ ra tên này rồi, nghe nói lúc Tô Tình Nhi tìm tới Liêu Kiếm Hoa, hắn còn chạy theo nàng đến nội tông trong mồ hôi và nước mắt, cười chết ta rồi.”
“Ta nhớ rồi, nếu lúc ấy không phải Liêu Kiếm Hoa sư huynh bế quan thì chỉ một bàn tay cũng đủ bóp chết hắn, ha ha ha.”
“Đây đoán chừng là vò mẻ không sợ sứt, lấy trứng chọi đá, đúng là buồn cười.”
Đệ tử ngoại tông ở ngoài sân ồn ào cười lớn, ngay cả Liêu Kiếm Hoa cũng lắc đầu bật cười.
“Ta đang nghi ngờ ngươi có phải là điên rồi không, ngay cả gót chân của bản thiếu ngươi cũng không có tư cách chạm tới đâu. Hay là nữ nhân này đối với ngươi quan trọng đến vậy.”
Liêu Kiếm Hoa nhìn về phía Tô Tình Nhi như trêu tức rồi lại nhìn về phía Lâm Thần.
“Nếu không ngươi quỳ xuống kêu ta một tiếng gia gia, không chừng ta sẽ từ bi nói cho ngươi biết mùi vị của nàng ở trên giường như thế nào, ha ha ha!”
Liêu Kiếm Hoa ngông cuồng không thôi, ngửa mặt lên trời cười to!
Lâm Thần vẫn bình tĩnh, thản nhiên cười nói:
“Xưa đâu bằng nay, loại này trong mắt ta đến cả xách giày cho ta cũng không xứng. Đương nhiên còn có cả ngươi nữa, Liêu Kiếm Hoa.”
Một luồng sát khí nổi lên dưới khuôn mặt còn chưa mất vẻ ngây thơ!
“Ta sẽ hành hạ đến nỗi mẹ ngươi cũng không nhận ra!”