Vào giờ phút này, không ai là không kinh hãi!
Bạch Thiệu Huy ngưng kết một đòn sát khí, đủ để lay động thậm chí là làm trọng thương cả cường giả Chiến Phách cảnh. Vậy mà vẫn không hề đẩy lùi được Bạch Quân Hạo dù chỉ một bước nhỏ!
“Bách Thú Quyền!”
Bạch Quân Hạo nâng tay thành quyền, thi triển quyền pháp luyện thể cơ sở nhất!
Từng luồng Thanh Long khí tức như cơn lốc gào thét. Khoảnh khắc này khi một quyền kia của Bạch Quân Hạo nện xuống đỉnh đầu Bạch Thiệu Huy, toàn thân hắn ta lông tơ dựng ngược, như rơi vào hầm băng!
Uy lực của một quyền này làm cho hắn ta cảm thấy như cái chết đã cận kề!
Vù!
Bạch Thiệu Huy theo bản năng thi triển thân pháp có tốc độ nhanh nhất của mình, khó khăn lắm mới tránh được quyền phong của Bạch Quân Hạo!
Tất cả mọi người có thể nghe được rõ ràng, một khắc ấy khi Bạch Quân Hạo vung quyền, trong không khí truyền đến âm thanh vô cùng chói tai, giống như tiếng lưỡi đao cắt qua, như sao băng rơi xuống!
Oành! Ầm ầm!
Nộ quyền đấm xuống, quyền phong kinh khủng dấy lên cát bụi và đá vụn bay đầy trời!
Chỉ một quyền phong đó thôi mà đã khiến toàn bộ nền đất rạn nứt thành từng mảng, bốn phương tám hướng tất cả đều là vết nứt nhìn thấy mà giật mình!
Quyền phong điên cuồng vô song kia làm rung chuyển tứ phương, khiến cho bàn tiệc đã được dời đến vài trăm mét bên ngoài tới tấp lật tung!
Vô số cao lương mỹ vị rơi rải rác đầy đất, không ít khách mời bị dây nước béo canh thừa lên toàn thân!
Càng khiến khóe miệng nhiều người điên cuồng co rút chính là, Lâm Thần ngồi ở phía trước dường như đã dự báo được được kết quả này.
Trong tay hắn cầm một tập giấy dầu, đeo một cái kính râm màu đen, tay nâng chén rượu, khóe miệng còn giương lên một ý cười đỏm dáng trước sau như một.
Khách mời đều bị giội cho một thân nước béo canh thừa, duy chỉ có hắn là cầm theo cây dù!
Nhưng tất cả mọi người đều ý thức được rằng người quan trọng hơn cả chính là Bạch Quân Hạo!
Chỉ là quyền phong mà đã càn quét khắp nơi! Nếu đòn thử vừa rồi là đánh thật, chắc chắn Bạch Thiệu Huy chỉ có con đường chết!
Bạch Thiệu Huy bị quyền phong quét sang một bên nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai hàm răng không kiềm được run rẩy đánh vào nhau!
“Luyện Thể võ giả? Quân Hạo chính là Luyện Thể võ giả!”
Trong ba trưởng lão, một trưởng lão mừng rỡ như điên khẽ gào lên!
“15000 hổ lực? Không đúng! Gần như phải đến hai vạn hổ lực! Làm sao có thể, sức mạnh của tiểu tử này ở đâu ra?!”
Ánh mắt Bạch Hùng nhìn chằm chằm Bạch Quân Hạo, như thể muốn nhìn thấu hết thảy bí mật của hắn!
Nhưng dù cho ông ta có dò xét thế nào, cũng chỉ có thể cảm nhận được khí tức Thanh Long hệt như bá giả! Ngoài cái đó ra, ông ta căn bản không thể nhìn thấu được sức mạnh cực hạn của Bạch Quân Hạo!
“Đứng lên đi! Bạch Thiệu Huy! Không phải ngươi là thiên tài sao!”
Khí thế của Bạch Quân Hạo dâng cao, sát khí cuồn cuộn, quát lớn như rồng rống! Khiến Liễu Mộng Phỉ và Bạch Thiệu Huy sợ hãi, liên tục lùi về phía sau!
Cục diện chuyển biến đột ngột làm cho Bạch Thiệu Huy căn bản không thể thích ứng nổi! Trong nháy mắt, con mồi và thợ săn đã đổi chỗ cho nhau!
“Sao hắn ta có thể mạnh đến vậy, không phải Bạch Quân Hạo là tên phế vật sao! Thiệu Huy, ta, ta sợ quá!”
Liễu Mộng Phỉ bị dọa đến nỗi gương mặt không còn một giọt máu, run rẩy trốn sau lưng Bạch Thiệu Huy.
Thật đáng sợ! Bây giờ Bạch Quân Hạo giống như là phụ thể của Thanh Long chân chính, là thần tiên hạ phàm!
Chỉ dùng sát khí cùng với long uy mờ nhạt giữa hai hàng mày đã đủ khiến hai người kia sợ hãi!
“Nếu ngươi không dám ra tay, vậy để ta tới!”
Đùng! Ken két!
Mười ngón tay của Bạch Quân Hạo cắm xuống đất, lực lượng thuần tàn bạo cuồn cuộn tuôn ra mãnh liệt, bàn tay hắn hướng lên, rồi đột ngột hất một cái!
Đột nhiên, một bóng đen lớn xuất hiện trước mặt Liễu Mộng Phỉ và Bạch Thiệu Huy!
Tất cả mọi người lại càng thêm hít một ngụm khí lạnh! Con ngươi trợn tròn như sắp lồi ra đến nơi!
Bạch Quân Hạo vậy mà lại trực tiếp nhấc sàn đất rộng mười mấy trượng lên! Một quyền mang theo sự tức giận mà đập vỡ, lực lượng thuần điên cuồng nâng đẩy hòn đá, đánh tới phía hai người kia dễ như trở bàn tay!
“Tiện nhân chết tiệt, còn không mau thôi động chiến kĩ phòng ngự đi!”
Bạch Thiệu Huy trông thấy thanh thế như vậy, chửi ầm lên!
“Thanh Vũ Huyền Quang Thuẫn!”
“Thiên Thủy Lam Mạc!”
Chiến khí hai tầng phòng thủ một nhu một cương bảo vệ chặt chẽ hai người họ!
Đá lớn từ sàn đất như cuồng phong phá vỡ bắn ra, va chạm trực tiếp với nhau, phá vỡ chiến khí phòng thủ, đánh mạnh vào thân thể hai người, khiến họ phun máu, nhanh lùi lại!
Phiến đá cũng vỡ thành đá vụn rơi xuống như sau cơn mưa đá, không ngừng rơi xuống. Tay chân mọi người luống cuống, cùng nhau thi triển chiến khí phòng ngự. Chỉ có Lâm Thần vẫn thanh thản ngồi đó, tấm tắc tán thưởng một câu.
“Giấy dù đầu năm nay chất lượng thật tốt, lần sau phải mua thêm mấy tập mới được!”
Vèo vèo!
Tiếng xé gió đánh úp lại, lực lượng thuần của Bạch Quân Hạo bộc phát ra không thua gì tốc độ của thân pháp đỉnh cấp, chớp mắt đã đi tới trước mặt Bạch Thiệu Huy!
Bạch Thiệu Huy quá sợ hãi, chiến khí lao nhanh ra, tập hợp lại thành xích mang chưởng ấn, nhanh chóng bay đến!
“Huyền Ưng Kình!”
Một chưởng của Bạch Quân Hạo như liệp ưng, hoa văn vảy xanh đột ngột hiện lên, ngón tay thành móc câu, tích hợp tấn công và phòng thủ! Thủ Ấn chiến khí của hắn như tia chớp xé rách! Nhanh chóng kìm chặt cổ tay của Bạch Thiệu Huy!
“Chết đi cho ta!”
Lòng bàn tay nắm chặt cổ tay của Bạch Thiệu Huy, trong nháy mắt phát lực, bện thành hình xoắc ốc, trực tiếp cắn nát cánh tay của hắn ta!
Đồng thời, Bạch Quân Hạo giống như phẫn nộ mà dùng móc câu đập Bạch Thiệu Huy, khiến cả người hắn ta như chiếc roi vung xuống mặt đất!
Uỳnh!
Sàn nhà vỡ vụn, Bạch Thiệu Huy nặng nề nện xuống đất, xương cốt vỡ tan, con mắt lồi ra, máu tươi chảy như suối!
“Không! Thiệu Huy!”
Tiếng thét của Liễu Mộng Phỉ thê thảm, chói tai.
“Tiện nhân đâm sau lưng, cút!”
Sát khí của Bạch Quân Hạo kinh người, hắn hờ hững quay đầu, tát Liễu Mộng Phỉ một cái! Năm ngón tay quét lên không trung, xé rách từng luồng khí!
Chát!
Lực lượng kình phong của một cái tát đó dứt khoát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Mộng Phỉ, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc!
Vài chiếc răng bạc dính máu rơi xuống từ đôi môi đỏ mọng, Liễu Mộng Phỉ trực tiếp hôn mê!
“Mộng Phỉ!”
Người của Liễu gia rống lên như cha chết mẹ chết, đột nhiên đứng dậy!
Bạch Quân Hạo không quan tâm, chiến ý ngút trời, nhấc chân đạp vào lưng của Bạch Thiệu Huy!
Sức mạnh của cước này, ở khoảng cách gần đạp xuống, đủ để giẫm Bạch Thiệu Huy thành thịt vụn!
Trong lúc này! Sát khí toàn trường dâng cao!
Một dư ảnh vô cùng nhanh, thanh chưa đến, người đã động! Tấn công Bạch Quân Hạo với tốc độ cực nhanh!
“Tiểu tạp chủng, còn dự định muốn lấy mạng của con trai ta, chết đi!”
Là gia chủ Bạch gia, Bạch Hùng ra tay!
Ý thức được tính mạng của con trai mình gặp nguy hiểm, ông ta đã không còn quan tâm tới thể diện nữa!
Bạch Hùng bay lên đánh vào Bạch Quân Hạo, hơi thở hung thần cuồn cuộn trong không gian tan biến một cách kì lạ, trong nháy mắt dòng khí sụp đổ!
Tất cả khách mời đều không ngờ rằng Bạch Hùng một cường giả Địa Sát cảnh tầng năm thế mà lại ra tay ngay tại đây, không để ý bối phận của dối phương chỉ là một tiểu bối động sát khí! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Hùng ra tay với Bạch Quân Hạo!
Một thế hệ thiên kiêu với mới được sinh ra, chẳng lẽ sẽ nhanh chóng ngã xuống sao?
Trong lòng mọi người lúc này xẹt qua một ý niệm, cuồng phong nổi lên tứ phía, áo bạc xoay tròn, lửa tím thiêu đốt, cánh chim giương cao!
Thiếu niên áo bạc hất lên lửa tím thiêu đốt cánh chim, dày đặc che khuất trước mặt Bạch Hùng!!
Ống tay áo của hắn vỡ tan, cánh tay quay cuồng dữ tợn hiện lên Thanh Long chi lân!
Là Lâm Thần!
“Cái gì?”
Bạch Hùng kinh hoàng đến biến sắc, Lâm Thần lại theo kịp tốc độ thân pháp của ông ta sao?
“Ta đã sớm biết các ngươi là loại người này nên sẽ không dễ dàng ngồi chờ chết.”
Lâm Thần cười mỉa một tiếng, nâng cánh tay trái Thanh Long đột nhiên lay động lên! Mỗi một phiến vảy rồng, biến thành lực lượng vô địch đẩy lùi núi sông, đánh vào chính diện Bạch Hùng!