Tất cả mọi người đều không lường trước được tình cảnh này, kiếm thuật cấp Hóa cảnh đối đầu với kiếm thuật cấp Hóa Cảnh, hơn nữa hai bên còn cùng tu luyện một loại kiếm pháp!
"Không thể có chuyện đó! Vạn Lôi Thiên Quân kiếm pháp của bản thiếu gia đạt được từ trên di hài của một kiếm khách đang tọa hóa, ngay cả Tề trưởng lão cũng không biết, làm sao hắn có thể lấy được?"
Trong lòng Liêu Kiếm Hoa chấn động, trực giác về mối nguy hại từ cõi u minh nói cho hắn ta biết, trên người Lâm Thần mang theo bí mật rất lớn cho nên hắn nhất định phải chết!
"Mặc dù không biết con chó hoang nhà ngươi học trộm kiếm pháp từ đâu, nhưng dựa vào Luyện Khí cảnh tầng một của ngươi, ngay cả tâm pháp cũng không có, tu vi thì rác rưởi, mà dám đấu kiếm kỹ với ta, tự tìm đường chết!"
Sát ý bỗng chợt lộ ra, Liêu Kiếm Hoa đột nhiên quát lạnh, kiếm khí đưa nghiêng mà chém, kiếm quang dài đến mười trượng to lớn như trụ lôi đình, mang theo vô số tia điện, phẫn nộ đánh tới!
Chiến khí trong đan điền biến mất cực nhanh, Lâm Thần rút cạn toàn bộ chiến khí của mình rồi vung ra một kiếm, hai luồng kiếm quang như ánh chớp thình lình va chạm vào nhau, chiếu rọi thành từng tia chớp giật chói mắt!
Ken két xì!
Kiếm quang vỡ vụn, rốt cuộc tu vi chiến khí của Lâm Thần vẫn yếu hơn mấy bậc, chỉ vẻn vẹn làm suy yếu một nửa uy lực của Liêu Kiếm Hoa, mấp mé thua trận!
Nhưng Lâm Thần không tiến lên mà lại lùi về! Tàn ảnh như đao, hắn vọt người, đánh giết về phía Vạn Lôi Thiên Quân kiếm!
"Thanh Long huyết mạch: 5 phần sức mạnh, phụ thể!"
Ánh sáng màu xanh trên cánh tay trái lập lòe, vảy rồng trở mình, từng hồi gầm gừ phá tan tiếng rít gào của Long tộc Thượng Cổ, sức mạnh không ngừng tăng lên đến 3000 hổ lực!
Lâm Thần nâng tay trái lên vỗ một chưởng vào kiếm quang mang theo ánh chớp!
Ầm!
Sức mạnh khủng bổ nổ tung thành từng đợt sóng khí đầy trời, đập nát kiếm quang đang phi chém mà đến ngay trước mặt!
"Cái gì!? Một tay công phá kiếm pháp cấp sáu cao cấp?"
Không ít trưởng lão đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng hình Lâm Thần như gặp phải quỷ!
"Vậy mà hắn lại có thể công phá kiếm pháp Vạn Lôi Thiên Quân của ta!"
Sắc mặt Liêu Kiếm Hoa tái nhợt, xám xịt như tro tàn!
Không đợi hắn ta kịp phản ứng lại, Lâm Thần đã hóa thành tàn ảnh, đập nát kiếm quang chỉ trong chốc lát, rồi vọt về phía Liêu Kiếm Hoa!
Năm ngón tay Lâm Thần vồ lấy khuôn mặt của Liêu Kiếm Hoa, ghì chặt đầu của hắn ta xuống rồi đập thẳng xuống dưới mặt đất!
Sắc mặt của một số đệ tử nội tông trở nên hãi hùng, không ngờ rằng Lâm Thần lại muốn hạ sát chiêu!
Nếu lần này thật sự đập xuống, đoán chừng đầu Liêu Kiếm Hoa sẽ nổ tung tại chỗ mất!
Đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người như ma quỷ xuất hiện bên cạnh hai người, bắt lấy cánh tay của Lâm Thần và bả vai Liêu Kiếm Hoa, cưỡng ép tách hai người ra!
"Được rồi, thắng thua đã định, dừng tay đi."
Người ra tay, chính là tông chủ Thần Vũ tông!
Lâm Thần nhíu mày, vốn dĩ hắn đang định trực tiếp kết liễu Liêu Kiếm Hoa, thế mà lại bị ngăn cản giữa chừng!
"Tông chủ Thần Vũ tông ít nhất cũng đạt tới cấp Chiến Phách cảnh, cho dù ta có dùng toàn bộ sức mạnh của cánh tay Thanh Long cũng không thể giết chết Liêu Kiếm Hoa trước mặt hắn, thôi, lại tìm cơ hội thứ hai vậy."
Ánh mắt Lâm Thần lóe lên, nhanh chóng thu hồi sát ý của bản thân làm tông chủ phải hơi nghiêng mắt nhìn.
Người này còn trẻ tuổi nhưng đã có thể thu phóng sát tâm của mình rất thành thạo, người như vậy thường sẽ là nhân vật cực kỳ đáng sợ!
Đông đảo đệ từ tại đây cũng dần dần tỉnh táo lại, chỉ là một đệ tử ngoại tông, nhưng không chỉ đánh bại đệ tử nội tông mạnh nhất - Liêu Kiếm Hoa, mà còn ép tông chủ phải tự mình ra tay ngăn cản hắn!
"Tiểu bối ra tay không biết nặng nhẹ, vì thắng lợi nên chỉ đành dùng toàn lực ứng phó, mong tông chủ thứ lỗi."
Lâm Thần với thần thái bình tĩnh quay về phía tông chủ ôm quyền.
"Tông chủ, không thể giữ lại kẻ này được! Vừa rồi rõ ràng hắn muốn giết Lưu Kiếm Hoa, để lão phu tự tay đập chết hắn!"
Tề trưởng lão, sư phụ của Lưu Kiến Hoa, ngự phong bay tới, nhìn chằm chằm Lâm Thần bằng ánh mắt uy nghiêm, lạnh lẽo.
"Nếu lúc trước ta trúng một kiếm đó, vậy chắc chắn sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ có hắn mới được giết ta, nhưng ta lại không thể giết hắn, Tề trưởng lão quả là rất công bằng."
Lâm Thần cười lạnh nói một câu không mặn không nhạt, không có ý định cho đối phương một chút mặt mũi nào.
"Nực cười! Ngươi cũng biết thiên tư của Kiếm Hoa cao, sao một đệ tử ngoại tông chỉ với một chút man lực như ngươi có thể so bì nổi?"
Tề trưởng lão đỡ Liêu Kiếm Hoa dậy, lạnh nhạt đối đáp.
"Thiên tư? Ta chỉ biết rằng hắn là một con chó thua cuộc, nào có thiên tư như lời ngài nói! Trên thế giới này chỉ có người thắng và kẻ thua, nếu như không có tông chủ, bây giờ hắn chỉ là một đống thịt nát thôi!"
Lâm Thần đối chọi không khoan nhượng, dám nói chuyện với Tề trưởng lão như thế. Thấy vậy, một vài đệ tử nội tông đều đổ mồ hôi lạnh.
Tề trưởng lão đang định nổi cáu, Liêu Kiếm Hoa vừa được nâng dậy đã oán hận, ác độc khàn giọng nói.
"Lâm Thần, ngươi chỉ có chút man lực thôi, bản thiếu không chỉ có kiếm đạo mà còn là Luyện Dược sư cao quý, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đứng ngang hàng ngang vế với bản thiếu gia? Tông chủ, Kiến Hoa khẩn cầu tông chủ ra tay giết chết tiểu tử này!"
Nhưng tông chủ Thần Vũ tông lại liếc nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: "Liêu Kiếm Hoa, bản tông chủ làm việc, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ đông chỉ tây."
Liêu Kiếm Hoa hơi khựng lại, phẫn hận đè sát ý vừa lóe lên đối với tông chủ!
"Ha ha ha, Luyện Dược sư, rất đáng gờm sao? Luyện dược mà thôi, ta cũng biết!"
Lời nói kinh người của Lâm Thần làm dậy sóng!
Hắn lại có thể là Luyện Dược sư?
"Ngươi biết luyện dược?"
Tông chủ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thần, hắn không run sợ gật đầu.
Luyện dược sư là một nghề nghiệp cao quý hiếm có ở đại lục Cửu Châu, điều kiện trở thành Luyện Dược sư vô cùng hà khắc, hơn nữa Thủ Ấn luyện đan lại vô cùng khan hiếm, trong vạn người cũng khó chọn ra một Luyện Dược sư!
Trải qua mấy trăm năm tích lũy, hiện tạy Thần Vũ tông cũng chỉ có hai Luyện Dược sư bao gồm cả Liêu Kiếm Hoa, vậy đây chính là người thứ ba!
"Thời đại gì rồi mà ngay cả con chó con mèo cũng dám tự xưng mình là Luyện Dược sư."
Tề trưởng lão cười lạnh một câu, hiển nhiên không coi câu nói của Lâm Thần là thật.
"Nếu như các người không phục, chúng ta tiếp tục tỷ thí trận thứ hai, nói chuyện bằng kỹ thuật luyện dược của hai bên, có điều yêu cầu ván này của ta là chiến đấu sinh tử, người thua không có tư cách sống sót! Có dám nhận hay không!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thần yêu cầu kết cục sinh tử làm cho các đệ tử đều kinh sợ!
"Lẽ nào hắn còn có thể luyện dược, không thể nào! Từ nhỏ hắn đã không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với kiến thức về thiên tài địa bảo, sao có khả năng biết luyện đan!"
Tô Tình Nhi không thể tin được, hai người lớn lên cùng nhau, nàng tận mắt nhìn thấy Lâm Thần là người như thế nào, hắn sao có thể trở thành Luyện Dược sư được!
"Hừ, sao bản thiếu gia lại phải sợ con chó hoang như người, thật sự cho rằng bản thân có mấy phần man lực thì giỏi à, luyện dược và võ đạo là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau!"
Liêu Kiếm Hoa cười lạnh một tiếng, phủi đi bụi bặm trên vai giống như trở về sân nhà của mình, khinh thường Lâm Thần nói.
"Nếu muốn so, vậy thì hai ngày sau thi đấu luyện đan ở đây, đích thân tông chủ sẽ đứng ra chủ trì, Lâm Thần đối đầu với Liêu Kiếm Hoa. Tý thí luyện dược, phương pháp luyện đan và dược liệu đều do tông phái quyết định, người luyện chế ra đan dược có phẩm chất cao nhất sẽ dành thắng lợi. Kết cục sinh tử, người thua phải giao tính mạng cho người thắng!"
Tề trưởng lão cướp lời tông chủ mở miệng nói trước rồi lập tức nhìn về phía Lâm Thần.
"Như thế nào, không thành vấn đề chứ."
Trong long Lâm Thần hơi dao động, lão già này chắc chắn định giở trò, có điều sao mình phải sợ hắn!
"Không thành vấn đề, hi vọng đến lúc đó các người đừng đổi ý."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, một đệ tử ngoại tông đột nhiên xuất hiện, không chỉ đánh bại Liêu Kiếm Hoa người vừa lên cấp đệ tử nội tông mạnh nhất, lại còn muốn tỷ thí luyện dược?
Tông chủ tràn đầy hứng thú đánh giá hai người, dặn dò Lâm Thần một câu rồi lùi về trên đài cao. Lâm Thần cũng không quay đầu lại, nhảy khỏi võ đài.
Hắn đi về hướng đường nghỉ ngơi thì nhìn thấy Tô Tình Nhi đang đứng đơ người ở hướng đó.
Bỗng nhiên, Tô Tình Nhi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như đao của Lâm Thần thì thân thể mềm mại run lên!
Nàng cảm nhận được sự xa cách và địch ý chưa từng có từ trên người Lâm Thần!
Trước đây căn bản Lâm Thần sẽ không đối xử với mình như thế, nhưng Lâm Thần trước mắt lại giống như một người vô cùng xa lạ!
Hai người lướt qua nhau, giọng nói lãnh đạm lạnh lùng của Lâm Thần truyền vào trong tai của Tô Tình Nhi.
"Chim khôn chọn cây mà đậu, ngươi phải đi ta cũng không trách ngươi, chỉ là ngươi lại chọn sai phương thức. Ngươi lựa chọn cái người gọi là thiên tài, ta sẽ giống như vừa rồi đạp hắn dưới chân. Mà ngươi sẽ trở thành một nữ nhân đáng thương không đáng nhắc tới."
Sau khi nói xong, từ đầu tới cuối Lâm Thần cũng không thèm chừa cho Tô Tình Nhi một ánh mắt.
Mặt mày nàng ta tái nhợt, mím chặt môi, không biết đang suy tư điều gì.