Mục lục
Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thiếu niên nhìn đến phát ngốc, nữ tử váy trắng dịu dàng cười một tiếng, răng trắng khẽ mở.

“Ngươi chính là Thần Toán Tử đang nổi tiếng ở Vạn Linh thành gần đây phải không?"

Bên trong ý cười mang theo mùi vị cảnh cáo, Lâm Thần lập tức bừng tỉnh, vậy mà bản thân lại nhìn mỹ nữ đến mê mẩn.

"Khụ khụ, đúng vậy. Xin hỏi cô nương là?"

Lâm Thần ho nhẹ, nghiêm trang hỏi.

“Phụt! Cô nương, tiểu gia hỏa, ngươi cũng phải biết bối phận ta lớn hơn ngươi bao nhiêu chứ.”

Nữ tử váy trắng che miệng cười khẽ, nụ cười tươi tắn như hoa.

"Trong lòng mỗi nữ tử đều có một thiếu nữ, có phải là cô nương hay không thì phải nhìn vào tâm tính chứ không phải tuổi tác. Tâm không lão thì người không lão, còn nếu bản thân cũng ngầm thừa nhận rằng bản thân đã già yếu, vậy làm sao có thể là cô nương được chứ.”

Lời nói của Lâm Thần khiến cho nữ tử váy trắng hiếm thấy lâm vào trầm tư trong phút chốc, gật đầu tán thành nói: “Ngươi nói rất có lý, ta sẽ nhớ kỹ ngươi lời nói. Lần này mời ngươi tới là vì giúp ta nhìn một vài vấn đề của mình."

"Chuyện thành chủ đại nhân nói tới, chính là độc trong người đúng không?"

Đương nhiên Lâm Thần không ngốc, người có thể xuất hiện ở đây, ngoại trừ vị thành chủ của Vạn Linh thành được xưng là thần tiên hạ phàm kia ra thì còn ai vào đây nữa.

"Hả? Vậy mà ngươi đã nhìn ra rồi ư?”

Thành chủ ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Thần một cái, hắn gật gật đầu đáp:

“Ừm, có thể nhìn ra một chút. Chỉ có điều vấn đề này tương đối khó giải quyết."

Từ một khắc ấy khi trông thấy nàng, Lâm Thần đã thôi động Tử Kim Đồng, nhìn ra làn khí màu đen đang lượn lờ giữa vầng trán nàng, sau đó nó lại xâm nhập vào trong cơ thể, hệt như giòi trong xương, đau đớn nhưng chẳng thể lấy ra.

Huống hồ, Lâm Thần còn cảm nhận được một loại dao động giống như thuộc tính quang cầu ở trong cơ thể nàng, nhưng cụ thể là cái gì thì hắn không thể biết được.

“Xem ra ta không tìm nhầm người rồi. Thần Toán Tử đại sư, vào nhà nói chuyện."

Nữ thành chủ mời Lâm Thần tiến vào trong phòng, khuê phòng thanh nhã thoang thoảng mùi thơm, hương thơm lượn lờ, giúp cho tâm thần người ta thấy thanh thản.

"Loại độc này là do một địch thủ lưu lại cho ta, đã quấn quanh ta hơn mười năm rồi. Mỗi ngày đều dần dần tra tấn, ăn mòn tu vi của ta, khiến ta đau đớn vô cùng. Nếu như ngươi có thể loại trừ, về chuyện thù lao..."

Nữ thành chủ cẩn thận tỉ mỉ kể lại nguyên nhân độc tố trong cơ thể một lần với Lâm Thần. Hắn nghe xong bỗng thay đổi chút sắc mặt, loại độc này không phải độc tố bình thường, không phải dùng độc dược thôi là có thể giải được. Sau khi xâm nhập vào căn nguyên chiến khí, thậm chí là bên trong toàn thân, nó sẽ dần dần ăn mòn người trúng độc, cuối cùng sống không bằng chết mà rời khỏi cõi đời.

Loại độc quỷ dị này thuần túy là do chiến khí tu vi của đối phương ngưng tụ mà thành, căn bản không có thuốc nào chữa được. Cho nên chuyện này nằm ngoài phạm vi mà Luyện Dược sư có thể giải quyết, thay vì nói là độc, không bằng càng giống một lời nguyền rủa hơn.

Bây giờ loại độc tố này đã xâm nhập vào trong cơ thể nữ thành chủ, nếu trong vòng một năm không giải trừ hết, chỉ sợ ngay cả chiến khí cũng không vận chuyển được, trong vòng hai năm sẽ mang đến nguy hiểm cho tính mạng!

"Thành chủ, độc này..."

"Ta tên là Bạch Nhược Yên, ngoài xưng hô thành chủ ra, tùy ngươi gọi thế nào cũng được."

“Cái đó, Nhược Yên tiểu thư, kẻ thù này của ngươi hạ độc cũng không phải dạng vừa, ta chỉ có thể nói, cho dù có dốc hết toàn lực, ta cũng không chắc chắn có thể chữa trị bằng hết.”

Lâm Thần nghiêm túc nói, Bạch Nhược Yên lắc đầu.

"Không, nếu như ngươi trị không hết, ta chỉ có thể giết ngươi."

Bạch Nhược Yên nói một câu kinh người, khiến Lâm mỗ giật nảy mình!

Ngươi tìm ta làm việc, ta không làm được còn phải bị ngươi làm thịt? Đây là chuyện quái gì chứ?

"Loại độc này thẩm thấu vào huyết mạch toàn thân, thậm chí là cả trong chiến khí của ta, phải trừ độc, nhất định phải làm, không thể có bất kỳ cản trở nào.”

Lời nói của Bạch Nhược Yên khiến Lâm Thần hiểu ra ngay lập tức! Nếu muốn trừ độc thì đôi bên không thể có bất kỳ trở ngại nào, ngay cả quần áo cũng không thể giữ lại.

“Nữ Toán sư ở trong hoàng vực đã ít lại càng ít, nam Toán sư thì đếu nghĩ đến việc mưu đồ bất chính, hoặc là không đủ năng lực còn muốn phồng má giả làm người mập*, bọn họ đều bị ta giết không ít.

*Phồng má giả làm người mập: người làm việc quá sức mình vì muốn giữ thể diện.

Bạch Nhược Yên lắc đầu khẽ thở dài, ngay sau đó lại nhìn về phía Lâm Thần: "Ngươi là Toán sư đầu tiên mới chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ta trúng độc.

“Vậy thì ta không làm đâu, Bạch Nhược Yên thành chủ. Ta là kẻ sợ chết, ngươi vẫn nên tìm người khác đi thôi. Cứ như vậy nhé, cáo từ!”

Ngờ đâu, Lâm Thần lại đứng lên rồi ôm quyền, quay đầu xoay người rời đi!

Đùa hay gì, trị không hết thì mạng cũng chẳng còn, đây là chuyện vô lý cỡ nào chứ.

Tuy rằng thành chủ Bạch Nhược Yên này là thần tiên hạ phàm, nhưng dù có cơ hội chiếm tiện nghi Lâm Thần cũng không dám dây vào đâu!

Lấy mạng tán gái thì không thành vấn đề, nhưng lấy mạng đi chấm mút mẹ nó cái đó chính là Thạch Nhạc Chí*!

*Thạch Nhạc Chí vừa là tên giả của nam chính, vừa có nghĩa là kẻ mất trí.

Cho dù trên người Bạch Nhược Yên có đặc tính phù văn chấn động tương tự như thuộc tính quang cầu nhưng Lâm Thần cũng không dám dùng mạng đổi lấy!

"Chờ một chút!"

Bạch Nhược Yên không ngờ đến việc hắn sẽ trực tiếp trở mặt, lập tức ngăn Lâm Thần lại.

"Bạch Nhược Yên thành chủ, việc này không còn gì để nói nữa. Ta chỉ là một Thông Linh Cảnh nho nhỏ, đừng nói tới chuyện có thể bảo đảm giúp ngươi xua tan độc tố trong cơ thể, nếu như thất bại ta còn phải dùng mạng nhỏ đổi lấy, ta cũng không phải là người ăn no không có việc gì làm.”

Thái độ kiên quyết của Lâm Thần khiến Bạch Nhược Yên răng cắn chặt:

"Vậy thì, vậy thì ngươi nói xem điều kiện của ngươi là gì đi!”

“Điều kiện của ta rất đơn giản. Ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi trừ độc, nhưng tất cả hậu quả ngươi phải tự gánh vác. Cho dù thất bại đi chăng nữa, đó cũng không phải là trách nhiệm của ta! Mặt khác, nếu thành công, về phần thù lao, ta yêu cầu tăng gấp đôi!”

Một bước Lâm Thần cũng không chịu nhường, khiến Bạch Nhược Yên lâm vào suy tư.

Có lẽ thiếu niên trước mặt là cơ hội duy nhất, độc đã thâm nhập toàn thân, nếu trì hoãn thêm nữa thì chính là lúc tính mạng bị đặt vào tình thế nguy hiểm.

“Được rồi, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng ta yêu cầu trong lúc ngươi trừ độc...”

"Ngươi yên tâm, ta sẽ tự bịt kín hai mắt lại."

...

Lâm Thần nghỉ ngơi dưỡng sức ở phủ thành chủ một ngày. Đồng thời, lần đầu tiên hắn xin hệ thống trợ giúp đưa ra biện pháp giải quyết cho sự kiện lần này, lâm trận thí nghiệm rất nhiều lần, mãi cho đến tận đêm ngày hôm sau.

Bên trong gian mật thất nào đó, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, ngón tay trắng như ngọc của Bạch Nhược Yên kéo xuống, cởi bỏ dây váy dài bên hông.

Môi anh đào của giai nhân khẽ hé, răng trắng cắn chặt trâm cài tóc, bàn tay nõn nà nhẹ nhàng xoay tròn, cuộn lại mái tóc đen nhánh, chỉ lộ ra tấm lưng ngọc ngà trắng mượt như mỡ đông, cùng vòng eo duyên dáng hoàn mỹ không chút tỳ vết. Quả thực tất cả khiến người ta muốn ngừng mà không được!

Lâm Thần ngồi xếp bằng sau lưng nàng, dùng mảnh vải đen che hai mắt lại, hương thơm nhàn nhạt như đóa oải hương lượn lờ vờn chóp mũi, cho dù là dáng vẻ lung linh như ẩn như hiện ấy cũng đủ khiến cho hô hấp Lâm Thần dồn dập.

Hít thở sâu một hơi, Lâm Thần cưỡng chế để bản thân tỉnh táo lại.

"Bạch Nhược Yên tiểu thư, ta sắp bắt đầu đây."

"Nếu ngươi dám nhìn lén, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!"

Ráng hồng đốt hai gò má Bạch Nhược Yên, lời nói hệt như cảnh cáo, nhưng giờ phút này đang ở trong trạng thái hữu khí vô lực nên càng giống như đang làm nũng hơn. Nghe vậy xương cốt cả người Lâm mỗ đều mềm nhũn.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng phủ lên bờ vai trắng nõn mềm mại, tiếng thở dốc như hiện như run rẩy của nữ tử làm cho Lâm Thần suýt chút nữa đã không kiềm được tâm trạng.

"Chỉ là bả vai thôi mà đã mềm mại như tơ lụa thế rồi..."

Lâm Thần âm thầm kinh hãi trong lòng, yết hầu nhấp nhô.

Không dám suy nghĩ nhiều, Lâm Thần bắt đầu đơn thuần thôi động năng lượng phù văn của bản thân!

Hệ thống thông báo cho Lâm Thần, nếu với điều kiện tiên quyết hạ được phù văn đặc tính tồn tại trong cơ thể Bạch Nhược Yên, kí chủ sử dụng năng lượng phù văn thuần túy, nhất định có thể hấp dẫn đặc tính phù văn ra.

Quả nhiên, một khắc này khi thôi động năng lượng phù văn, trong cơ thể Bạch Nhược Yên dâng lên từng đợt sương mù, độc tố ẩn giấu hồi lâu bắt đầu có dấu hiệu ngọ nguậy!

"Hữu dụng! Có thể từ từ rút nó ra rồi!"

Lòng bàn tay Lâm Thần hơi dùng sức, ấn xuống bờ vai trắng nõn của giai nhân, theo đó lướt qua lưng ngọc trắng như mỡ đông ở dưới rồi huy động, độc tố trong cơ thể giống như một con rắn độc chậm rãi bị dẫn dắt ra!

Loại cảm giác rút độc tố này đối với Bạch Nhược Yên mà nói, vừa đau đớn lại vừa có một tia khoái cảm khó có thể nói rõ. Hơn nữa bầu không khí cực kỳ xấu hổ kia còn khiến cho nàng khó mà hoàn toàn áp chế bản thân lại.

"A! Ưm!"

Bạch Nhược Yên không kiềm được cất tiếng rên rỉ mấy lần. Nàng cũng không phải hạng có thể so sánh với nữ tử bình thường, mấy lần này đã làm cho tâm cảnh của Lâm Thần suýt chút nữa bị phá hỏng, năng lượng phù vân thiếu chút đã bị gián đoạn đến nơi.

"Hảo tỷ tỷ của ta, ngươi đừng lên tiếng!"

Lâm Thần cắn đầu lưỡi cười khổ, lúc này nếu như không có phản ứng, vậy thì thật sự không phải nam nhân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK