"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thấy một bước thì đi một bước thôi. Cứ dừng chân ở Vạn Linh thành trước, nghỉ ngơi cho khỏe cái đã."
Lâm Thần thu hệ thống vào, mở bản đồ ra, trong hoang vực ở Vạn Linh thành đều được hưởng địa vị khá cao, bởi vì nơi đó là một đại thành có đến trăm triệu dân cư, hiện hữu vô số nền văn minh võ đạo và thế gia cổ xưa.
Lúc đến bên ngoài Vạn Linh thành, đập vào mắt nhìn chính là hình ảnh một chiếc hambuger khổng lồ kinh hãi thế tục, mười mấy cửa thành đứng xếp song song, tường thành được xây dựng lên cao đến mấy trăm thước, hệt như rồng lớn nằm xếp bằng, tỏa ra khí thế hào hùng!
"Chậc chậc chậc, nghe nói ở Vạn Linh thành này còn tồn tại cả cường giả trên Địa Sát cảnh, quả nhiên không phải nói ngoa."
Lâm Thần cưỡi ngựa vào thành, để vào thành cần vượt qua ba tầng kiểm tra và thông tin đăng ký vào thành mới có thể đi vào, phải hao phí mưu tính một hồi Lâm Thần mới được vào trong thành.
"Tìm chỗ tốt đặt chân trước vậy."
Dưới bụng truyền đến tiếng kêu ục ục khẽ sôi trào, Lâm Thần thấy sắc trời đã tối bèn cưỡi ngựa chạy trên đường phố. Đúng lúc đang định tìm quán rượu quanh đây trước, hắn lại chợt phát hiện ra ở phía tây thành có một cột sáng ánh kim màu tím xông thẳng lên trời cao, ngưng tụ không tan!
Không có bất kỳ võ giả ở trong thành nào chú ý đến cột sáng màu tím ấy, giống như căn bản nó không hề tồn tại.
“Đây là tia sáng phát ra từ thuộc tính quang cầu! Ối trời ơi, cái này phải là thuộc tính quang cầu kiểu gì mới có thể phát ra ánh sáng mãnh liệt như vậy!”
Lâm Thần há hốc miệng, bất chấp việc cái bụng của mình đã đói đến kêu vang, thúc ngựa quay người, chạy về phía cột sáng màu tím. Độ rộng lớn của Vạn Linh thành nơi đây khiến Lâm Thần phải âm thần tặc lưỡi, con Giao Mã này chạy liên tục nửa canh giờ mới đuổi tới khu vực chứa cột sáng màu tím.
Theo cột sáng, Lâm Thần tiến đến một tòa phủ đệ tôn quý to lớn, sừng sững ngay trước mặt, cột sáng phóng lên từ trong phủ đệ, hồi lâu vẫn không hề tiêu tan.
Nhưng sự đề phong trong cả tòa phủ đệ rất nghiêm ngặt, đừng nói là để Lâm Thần đi vào, ngay cả tới gần cửa lớn phủ đệ cũng có cao thủ Thông Linh cảnh canh giữ ở đó!
“Bà nó, thuộc tính quang cầu bảo bối này không thu về tay ta thì không được!”
Lâm Thần hạ quyết tâm trong lòng, con mắt khép hờ, chỉ cần có thể lẩn vào trong tòa phủ đệ này, muốn lấy được thuộc tính quang cầu kia, cũng không tính là khó.
Hắn cẩn thận bố trí cho giao mã ở quán rượu gần đấy, rồi lại thay sang một thân áo bào màu xanh mới tinh, bên hông mang theo mấy cái bàn quay*, một tay cầm cờ xí, hóa thân trông hệt như một tên giả thần giả quỷ đi lừa đảo.
*Bàn quay (cò quay) – Roulette là trò chơi đánh bạc cược số thông dụng nhất trong các casino.
Hắn vừa mới cải trang xong, thì ngay sau đó đã có một chiếc xe ngựa màu trắng tôn quý đi qua cửa ra vào của phủ đệ. Ánh mắt Lâm Thần lập tức tỏa sáng! Cơ hội tới rồi!
Một nữ tử váy dài màu vàng nhạt lộng lẫy nhẹ nhàng bước xuống từ trên xe ngựa trắng, làn da nàng như mỡ đông, đôi mắt đẹp như tinh ngọc sáng rực rỡ, mang trên mình khí chất của một tiểu thư khuê các, lại có một loại ưu nhã xuất phát từ trong xương cốt.
Thần kỳ nhất chính là đôi mắt xinh đẹp của nàng, con ngươi sáng ngời, phần sát bên đồng tử còn có một vòng ánh kim sắc tim đang xoay tròn, vô cùng kỳ diệu.
"Ai nha, vị cô nương này, trên ấn đường của ngươi lượng lờ một màn sương dày đặc, bản toán sư suy ra được rằng trên người ngươi và gia tộc của ngươi đều xuất hiện những vận rủi và kiếp số khác nhau đó."
Lâm Thần dựng cây cờ xí của mình lên, thần thần thao thao* đi về phía nữ tử kia.
*Thần thần thao thao: được hiểu theo hai nghĩa. Một là khiến người ta thấy bí hiểm, có chút vấn đề về thần kinh; hai là người thích khua môi múa mép, lấy chuyện khó hiểu ra lừa người.
“Tiểu tử, đừng nhúc nhíc! Ngươi là ai mà lại dám cả gan tự tiện tới gần Thượng Quan Bích Hàm tiểu thư!"
Hai tên hộ vệ Thông Linh cảnh tầng chín với thân hình cao lớn lập tức ngăn cản trước mặt Lâm Thần, lạnh lùng quát.
Thấy thế, Lâm Thần khẽ cảm thán, Vạn Linh thành cường giả như mây ấy nhỉ, ngay cả loại cường giả với cấp bậc Thông Linh cảnh tầng chín này cũng đi làm hộ vệ cho người khác làm, có thể tưởng tượng ra võ đạo ở nơi này hùng mạnh đến mức nào!
"Đừng động tay động chân nha, tại hạ là toán sư, Thần Toán Tử Lâm Thần. Bằng hữu ở trên đường cho chút thể diện, người đi đường gọi là Thạch Nhạc Chí. Nghề tay trái kiêm chức: Nữ Tung Hỏa Phạm*."
*Tung hỏa phạm: kẻ phóng hỏa
Lâm Thần cười khà khà, chỉ chỉ vào cờ xí của bản thân.
Toán sư, là một loại nghề nghiệp cực kỳ đặc thù trong Cửu Châu Đại Lục, thậm chí độ hiếm thấy của nó còn ít ỏi hơn so với Luyện Dược sư.
Toán sư có thể căn cứ vào tâm pháp và thủ đoạn nào đó của bản thân để diễn toán ra vận mệnh tương lai hoặc khả năng của mỗi người, suy diễn luân hồi vận mệnh, nhìn trộm thiên cơ. Toán sư càng mạnh, thì khả năng suy diễn sự vật càng trở nên cao thâm!
Thiên kim tiểu thư, Thượng Quan Bích Hàm kia nhíu lại hai hàng mày rậm.
Nàng nhìn về phía cờ xí của Lâm Thần, phía trên đùng đùng viết mấy hàng chữ 'Thần Toán Tử', 'Phương Tâm Tung Hỏa Phạm', 'Đan Cơ Vương Khâm Định'. Thấy vậy, nàng không khỏi mỉm cười, đây có lẽ lại là mấy tên bịp bợm giang hồ từ đâu tới, nghe thấy cảnh ngộ của Thượng Quan gia bọn họ nên đặc biệt giả mạo đến đây thôi.
"Hai vị, tiễn hắn rời đi đi, nhớ kỹ xin đừng đả thương người. Vị bằng hữu này, hi vọng sau này ngươi không tùy tiện giả mạo toán sư thế nữa. Bích Hàm cũng chưa từng gặp toán sư trẻ tuổi như vậy giống ngươi."
Nói xong, Thượng Quan Bích Hàm cũng không thèm quay đầu lại, ưu nhã sải từng bước nhỏ mà mau, đi đến phía phủ đệ.
"Thượng Quan Bích Hàm cô nương đã tu luyện tâm pháp đến cảnh giới đại thành, nhưng có phải gần đây hay cảm thấy mình cứ nửa bước cũng không tiến lên được hay không."
Lúc này, Lâm Thần bỗng nhiên mở miệng, nhịp bước của Thượng Quan Bích Hàm bất chợt khựng lại!
Chuyện nàng tu luyện tâm pháp đã tới Bình cảnh chỉ mới xảy ra gần đây, hơn nữa còn chưa bao giờ nhắc đến với bất kỳ kẻ nào, trưởng bối trong gia tộc cũng chưa từng nghe qua, làm sao hắn biết được?
“Sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi là Toán sư thật ư?”
Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Bích Hàm lấp lóe hào quang màu tím kỳ lạ, như thể muốn nhìn thấu Lâm Thần.
Lâm Thần mặc cho đối phương dò xét, mỉm cười, lộ ra vẻ bí hiểm khó lường, tiếp tục nói.
"Nếu như bản đại sư không ra tay, nửa tháng sau ngươi sẽ hương tiêu ngọc vẫn ngay lập tức. Nếu ngươi không tin, tự mình xoay chuyển chiến khí, đặt ngón tay lên mạch khiếu huyệt vị của bản thân thử xem."
Thượng Quan Bích Hàm nửa tin nửa ngờ, đầu ngón tay lưu chuyển một luồng chiến khí màu lam nhạt, đặt tại mạch khiếu huyệt vị phía sau bờ vai ngọc ngà của mình.
"A!!"
Thượng Quan Bích Hàm bỗng cảm nhận được xúc cảm từ một luồng khí huyết cuồng bạo đánh vào tâm lý, lập tức buông ngón tay ra, nghĩ lại còn thấy run sợ!
Nếu như vừa rồi lại ấn xuống, thậm chí khí huyết cuồng loạn còn có thể sẽ uy hiếp đến tính mạng của mình!
"Tại sao có thể như vậy, ngay cả Luyện Dược đại sư tứ giai cấp cao nhất trong Vạn Linh thành cũng đều nói rằng căn cốt tư chất của ta rất tốt, thể chất bẩm sinh cực mạnh, sao có thể có mầm họa uy hiếp đến tính mạng ở trong cơ thể được?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Bích Hàm hiện lên nỗi khiếp sợ và kinh ngạc, nàng nhìn về phía Lâm Thần lần nữa.
Chỉ thấy lần này, Lâm mỗ nọ tỏ vẻ gật gù đắc ý, thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng lại ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, cực kỳ giống dáng vẻ 'Đại sư'.
"Ai ôi, xem ra bản đại sư vẫn nên đi thôi. Ban đầu vốn muốn làm chuyện tốt, không ngờ rằng bị cho là tên lừa đảo."
Nói rồi, Lâm mỗ ra vẻ quay người rời đi.
"Xin Thạch Nhạc Chí đại sư hãy dừng bước!"
Thượng Quan Bích Hàm vội vàng níu lại, Lâm mỗ lập tức quay người, khẽ dựng cổ áo lên, ho nhẹ một tiếng.
"Làm sao, cô nương nguyện ý tin tưởng tên lừa gạt này à?"
"Đại sư nói đùa rồi, là Bích Hàm có mắt như mù."
Thượng Quan Bích Hàm uyển chuyển hạ thấp người, thậm chí trong giọng nói còn dùng ngữ điệu cung kính, toàn bộ Vạn Linh thành, cũng chẳng có mấy ai được hưởng loại đãi ngộ này!
Ục ục!
Lâm Thần đang muốn nói thêm vài lời cao thâm khó dò để tăng thêm dáng vẻ có phẩm vị của mình, dưới bụng lại truyền đến tiếng gào thét không chịu thua kém con sói đói.
Thượng Quan Bích Hàm che miệng cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp lấp làn thu thuỷ trong suốt, cười tủm tỉm nói:
“Xem ra đại sư cũng chưa thể miễn tục, muốn vào trong phủ ngồi một lát chứ?”
“Ừm vậy xin mời Thượng Quan tiểu thư dẫn đường.”
Lâm Thần mặt dạn mày dày ho nhẹ một tiếng, nói là để người ta dẫn đường, thực tế là bản thân đã nhấc chân bước vào trước...