Lâm Thần vừa mở miệng toàn là nói nhảm, tuy rằng mọi người nghe không hiểu nhưng cảm giác bộ dạng hắn rất lợi hại!
Nhất là câu sau của hắn, Toán sư thế mà chỉ là sở thích nghiệp dư của hắn?
“Nhảm nhí! Cái gì Thần Toán Tử Thạch Nhạc Chí, cho tới bây giờ lão phu cũng chưa từng nghe nói qua! Ngươi nói ngươi có năng lực giải quyết vấn đề của Thượng Quan gia tộc? Vậy thì lấy ra chút bản lĩnh thật sự đi!”
Nghiêm đại sư phất tay áo, cười lạnh nói.
“Vậy nếu vị Nghiêm đại sư này không tin, thế vì sao ngươi lộ ngón nghề ra xem? Nếu ngươi khó chịu, chúng ta có thể đánh cược thử, ai giải quyết được chuyện cổ đàn này, người còn lại phải múa bụng ở nơi nhiều người nhất trong Vạn Linh thành, thế nào?”
Lâm Thần chớp chớp mắt, bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái quả là không thèm để Nghiêm đại sư vào mắt!
Hoàng Bào Bàn Tử kia và Hình Vạn Hà khẽ liếc nhau, cảm thấy có chút hứng thú nên đứng ở một bên, yên lặng quan sát diễn biến.
“Hừ! Muốn đánh cược thì đánh cược, nhưng trước tiên phải nói rõ ràng, nếu như ta và ngươi đều không thể giải quyết triệt để vấn đề ở đây, vậy thì sẽ dựa theo ai đưa ra kết quả tốt nhất để ưu tiên, chẳng hạn như tìm ra nơi của vấn đề hoặc giải pháp trước!”
Nghiêm đại sư giận quá hóa cười, hôm nay mình không ra tay trấn áp tiểu tử này, sợ là hắn còn muốn lật cả trời luôn!
“Được thôi được thôi! Vậy kế tiếp mời Nghiêm đại sư đến thể hiện tài năng cho chúng ta xem!”
Ghế băng ghế dài kính râm nhỏ, chút rượu hạt dưa đĩa trái cây. Không biết từ khi nào Lâm Thần đã nằm xuống chiếc ghế dài hắn đặt trong nhẫn Nạp Linh, ăn hạt dưa uống chút rượu, hai tay gối sau gáy, vẻ mặt quần chúng ăn dưa không ngại chuyện lớn.
Thấy bộ dạng kiêu ngạo đắc ý của tiểu tử này, cơ mặt của Nghiêm đại sư co giật vài cái thật mạnh, cười gằn vài tiếng:
“Quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước...”
“Đời sau càng tùy ý hơn đời trước thôi!”
Lâm Thần vắt chéo chân huýt sáo, nói tiếp thay Nghiêm đại sư, Thượng Quan Bích Hàm bên cạnh cũng thấy buồn cười, tay ngọc khẽ chờ, mỉm cười cười trộm, Thạch Nhạc Chí đại sư này thật sự là quá thú vị.
“Xem ngươi có thể kiêu ngạo đến bao giờ!”
Nghiêm đại sư đạp chân lên, thân hình bay lên trời nhảy lên trên cổ đàn, bàn tay lau bên hông, la bàn Tinh Ngọc đang chuyển động cực nhanh bị ông ta nắm trong tay!
Đây là mệnh cụ của Toán sư, mỗi một Toán sư đều có mệnh cụ riêng của bản thân dùng để nhìn trộm thiên cơ, thôi diễn vận mệnh. Không ai có thể sử dụng ngoại trừ chủ sở hữu của nó.
“Thiên Địa Vô Cực · Tinh Toán Chu Thiên!”
Nghiêm đại sư nhỏ một giọt tinh huyết của mình cho nhập vào trong la bàn, kim chỉ nam lơ lửng của nó quay cực nhanh!
“Long Quan Đối Khẩu · Âm Dương Đối Cắt!”
Bàn tay già nua đột nhiên vung ra rất nhiều bùa chú cổ xưa, chúng bay lên cao thiêu đốt ra một mảng lớn ánh lửa, ánh lửa lại hình thành nên một thứ như con đường, chỉ về một phương hướng nào đó.
Hai mắt Lâm Thần hơi híp lại, phương hướng ánh lửa này chỉ chính là vị trí của viên thuộc tính quang cầu kia!
Phương pháp thôi diễn nước chảy mây trôi này khiến cho không ít người ở hiện trường cực kỳ vui mắt, ngay cả Lâm Thần cũng thoáng chú ý, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Toán sư chân chính ra tay!
Lực lượng tinh thần tuôn ra dữ dội, lực lượng tinh thần của Nghiêm đại sư kết ấn ánh lửa đang thiêu đốt phía trên cao kia, rót vào kim chỉ bên trong la bàn Tinh Ngọc, kim chỉ nam run rẩy cực nhanh, lại bỗng nhiên đình trệ trong thời gian cực ngắn!
Một luồng tinh quang tỏa sáng, ánh mắt của Nghiêm đại sư như nhìn xuyên qua tinh không, quan sát và suy đoán kim chỉ nam đình trệ kia, tựa như nhìn ra một thiên địa khác từ bên trong!
Giờ khắc này, thân thể mọi người đều bỗng nhiên run lên, cả người nổi da gà, kha khá người đều không dám nhìn vào ánh mắt của Nghiêm đại sư.
Bọn họ giống như cảm giác được sự tồn tại của năng lượng nào đó ẩn giấu trong thiên địa này, mà Nghiêm đại sư thì đang nhìn trộm dấu vết của loại năng lượng này!
“Hự!!”
Yết hầu ngòn ngọt, Nghiêm đại sư suýt chút nữa thì hộc máu, tu vi của ông ta chưa tới mà lại có ý đồ nhìn trộm quá nhiều, suýt chút nữa đã bị công pháp của mình và khí vận Tổ Đàn của Thượng Quan gia tộc này phản phệ!
“Nghiêm đại sư, ngươi không sao chứ!”
Thượng Quan Vân Phàm quan tâm nói, Nghiêm đại sư phía trên cổ đàn giơ tay lên.
“Long quan bị kẹt, khí vận tích tụ không phát ra. Tất cả năng lượng đã bị long quan chiếm đoạt, tán ra khắp Chu Thiên, cũng không phải Tổ Đàn của các ngươi bị mất đi uy năng mà là bị thứ gì đó ngăn trở hoặc hấp thu hết, dẫn đến tình huống hiện tại.”
Nghiêm đại sư lắc đầu, sau khi ra tay ông ta mới biết vấn đề của Tổ Đàn này so với tưởng tượng của ông ta còn nghiêm trọng hơn gấp không chỉ mười lần!
Cảnh giới bản thân ông ta chưa tới, chỉ có thể mơ hồ dò xét được sự tồn tại của ‘long quan’, nhưng căn bản không đoán ra được phương vị cụ thể của nó, bởi vì phương vị được tính toán ra làm gì có vật nào cơ chứ!
“Chuyện này, phải làm sao để tìm kiếm hoặc mở long quan này ra đây!”
Trưởng lão và Thượng Quan Vân Phàm đồng thanh sốt ruột hỏi.
“Chuyện này vượt ra ngoài phạm trù năng lực của ta, theo ta được biết, trong tổ chức Nhị Thập Tứ Tinh Toán chỉ có thủ lĩnh của bọn ta mới có thể suy tính ra phương vị thực sự của long quan, nhưng lão nhân gia hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không phải người mà các ngươi có thể mời được.”
Nghiêm đại sư lau mồ hôi, đi xuống cổ đàn.
“Ha ha, kế tiếp phải xem ngươi rồi, tiểu bối trẻ tuổi. Ít nhất lão phu đã có thể tính toán ra nơi của vấn đề, nếu ngươi không thể vượt qua lão phu, vậy coi như lão phu thắng. Dù sao ngươi không thể lấy kết quả lão phu đã thôi diễn ra để trình bày lại một lần nữa được.”
Nghiêm đại sư nhìn Lâm Thần với vẻ trêu tức, ông ta cũng không cho rằng tiểu bối hậu sinh tuổi trẻ này có thể đạt tới hoặc vượt qua cảnh giới của ông!
“Ha, cái kết quả rách này của Nghiêm đại sư có tác dụng gì? Cuối cùng ngay cả giải pháp cũng không có thì chẳng khác nào phí công rồi sao.”
Lâm Thần duỗi người, đứng dậy bĩu môi và chậc chậc lắc đầu.
“Mẹ nó, đợi lát nữa nếu tiểu tử ngươi không lấy ra được một kết quả, xem lão phu nói ngươi như thế nào!”
Nghiêm đại sư thẹn quá hóa giận, Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm quạt cười khẩy, vội vàng phụ họa.
“Lâm Thần, ngươi thì tính là mặt hàng gì, trùng hợp sờ được một mật đạo mà thôi, lại dám nói chuyện với Nghiêm đại sư như vậy? Đợi lát nữa nếu ngươi không quỳ xuống xin lỗi cho mọi người một lời giải thích, Hoàng Phủ Thanh Vũ ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Lâm Thần nhìn lướt qua tên này một cái, lười để ý tới gia hỏa ồn ào này.
Lâm Thần bay lên cao, đáp xuống cổ đàn.
Hắn đi thẳng về phía vị trí thuộc tính quang cầu màu tím vàng đang lơ lửng, hào quang vàng tím chói mắt giống như mặt trời nhỏ làm hai mắt Lâm Thần sắp bị sáng mù luôn.
May mà mang theo kính râm tự chế, bằng không sợ là không mở mắt ra nổi.
Thuộc tính quang cầu bị hắn dùng một tay bắt lấy, cột sáng màu vàng tím vờn quanh Thượng Quan phủ bắt đầu tiêu tán, trước mắt Lâm Thần bắn ra một màn sáng.
【Kí chủ thu được 10000 điểm năng lượng huyết mạch của bí thuật ‘Tử Kim Đồng’.】
Sau khi lấy đi thuộc tính quang cầu, Lâm Thần xoay người nhìn về phía tất cả mọi người, phong độ nhẹ nhàng cúi người nói.
“Được rồi, mọi chuỵen đã được giải quyết. Khiến mọi người chê cười rồi.”
Hơ?
Tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người Lâm Thần, vẻ mặt mọi người đều không khỏi ngây ra, đậu má thế này đã xong việc rồi?
Không phải ngươi là Toán sư sao?
Bí thuật nhìn trộm Thiên Cơ của ngươi đâu? Mệnh cụ Toán sư của ngươi đâu?
“Ha ha ha! Ta đã sớm biết chắc rằng tiểu tử này là một tên lừa đảo, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra chân tướng rồi! Để bản thiếu gia tự mình bắt được tên lừa đảo ngang bướng nhà ngươi!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, cười điên cuồng càn rỡ, sát ý hung tàn dập dềnh trong mắt! Đanh định ra tay tóm lấy Lâm Thần!
Những người khác còn nghi ngờ nên không kịp mở miệng, Lâm Thần quăng thuộc tính quang cầu ra, chưa tới ba giây cả thế giới dưới lòng đất đã bắt đầu lung lay sắp đổ!
“Tại sao lại có động đất, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mọi người chớ hoảng hốt, không gian Tổ Đàn là do các đời gia chủ tự mình gia cố qua, chắc là động đất sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì!”
Các vị trưởng lão lập tức trấn an thế hệ trẻ tuổi sợ hãi bất an, Nhị trưởng lão và Thượng Quan Vân Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Tổ Đàn, một luồng năng lượng khiến bọn họ vô cùng quen thuộc và hoài niệm đang tràn ra dồi dào!
Chỉ thấy Lâm Thần cười tủm tỉm nói.
“Khiến mọi người chê cười rồi.”