“Lại xuất hiện một rương báu nữa!”
Khi Lâm Thần nhìn thấy dòng “Vạn Thọ Chân Hỏa Ấn”, một cái rương báu bằng đồng cổ cũng lơ lửng xuất hiện bên trên dòng chữ lớn sáng lấp lánh ấy.
Thượng Quan Vân Phàm phong độ cười nhẹ, nhưng trong lòng ông ấy cũng vô cùng nổi lòng ghen tị không thôi.
Thượng Quan gia tộc cố gắng hơn nửa đời cũng chỉ đạt được Thủ Ấn luyện đan lục giai trung cấp để chèo chống phát triển gia tộc. Lục giai cao cấp chính là có tiền cũng không mua được, còn đỉnh cấp lục giai thì chỉ có đồ ngốc mới đem ra bán thôi.
“Là Thủ Ấn luyện đan lục giai đỉnh cấp!”
Hình Vạn Hà ngồi ở trong phòng dành cho khách quý của phủ thành chủ, bàn tay ông ta run rẩy không ngừng rôi cuối cùng vẫn buông xuống, thở dài một hơi thật sâu!
Thân là một thủ tịch Luyện Dược sư ở Vạn Linh thành, ông ta hiểu rõ giá trị của thứ này hơn bất kì ai đang có mặt ở đây!
Thủ Ấn luyện đan lục giai trung cấp đã có thể giúp ông ta có được thân phận Luyện Dược sư được trăm ngàn người tôn kính. Nếu có được lục giai đỉnh cấp thì thuật luyện dược của ông ta có thể nâng cao thêm một bước!
“Ta đã lớn tuổi thế này rồi, xem mấy cảnh kích thích thế này cũng không tốt gì.”
Hình Vạn Hà như đã già đi mấy tuổi, ông ta tiếc nuối lẩm bẩm.
“Ha ha, Lão Hà, ngươi cũng đừng kích động quá. Nếu bây giờ ngươi làm bậy thì cho dù là mập ta đây cũng không cứu nổi đâu.”
Người mập mặc áo màu vàng cầm quả táo cắn một miếng, cười với ông ta.
Vì trên đài cao có rất nhiều cường giả nên vẫn áp chế được náo loạn, theo tình hình hiện tại thì Vạn Thọ Chân Hỏa Ấn đạt trình độ cao quý nhất.
“Ha ha, cuối cùng thì Thượng Quan gia tộc vẫn thua kém một chút.”
Trên đường dẫn đến phòng cho khách quý có mấy bóng dáng, là người của Nam Cung thế gia!
Đi đầu là nam nhân trung niên mặc áo bào màu xanh lam, phía sau là người của Hoàng Phủ gia tộc, nam nhân cười khẽ nói:
“Bí mật trong sách cổ ta cũng đã hiểu ra, tiếc là nếu gia tộc các ngươi có người tu luyện được đến Kim Tử Đồng tầng bốn thì kết quả thắng thua hôm này cũng khó mà đoán trước.”
Nam nhân mặc áo bào xanh cười quái gở nhìn Thượng Quan Vân Phàm, sau đó liếc sang người của hai gia tộc.
“Quả nhiên là có người báo tình hình gia tộc chúng ta cho các ngươi biết.”
Hoàng Phủ gia tộc trào phúng nhìn Thượng Quan Vân Phàm, cứ như họ đã nhìn thấy được kết quả thắng thua hôm nay vậy.
“Ngữ Yên, lên đó nói cho bọn họ biết cái gì mới gọi là quý giá!”
Người đàn ông mặc áo bào xanh lam nhìn lên đài cao, Nam Cung Ngữ Yên lạnh nhạt gật đầu nhẹ nhàng bước lên đài cao.
Đôi tay mềm mại của Nam Cung Ngữ Yên chắp lại, nhẹ nhàng vuốt lên thanh kiếm cũ nát trên quầy số một. Chín viên ngọc bảo khảm trên thanh gươm dần trở nên sáng lấp lánh, từ từ phát ra những tia sáng rực rỡ.
“Lẽ nào nàng ta không nhận ra bên trong thanh đao này là hung thú hạch tứ giai sao?”
Thượng Quan Vân Phàm nhíu mày, ông ấy đã sử dụng Tử Kim Đồng để xác minh thứ đáng giá duy nhất trên thanh đao này chính là hung thú hạch tứ giai. Thứ này tuy cũng là đồ quý, nhưng không thể nào sánh với Vạn Thọ Chân Hỏa Ấn được.
“Chẳng lẽ là...!?”
Lâm Thần vận dụng Tử Kim Đồng, trong thế giới tử điện, hắn nhìn thấy cảnh tượng khác bên trong thanh kiếm cổ đó!
Ngay lúc ngón tay như ngọc của Nam Cung Ngữ Yên chạm vào thanh kiếm, nàng cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên thân kiếm, luồng tà khí từ trong thanh cổ kiếm ùa ra ngay lập tức!
Chín viên hung thú hạch như bảo ngọc cũng bắt đầu tỏa ra uy lực kinh người, rất nhiều cường giả phải phát động chiến khí phòng ngự để bảo vệ cho mọi người!
Chín luồng sáng màu tím phóng ra, trong đó có ba nguồn sáng như hiện thành cảnh tượng hung thú đáng sợ không ngừng gào rú!
“Đây là?”
Thượng Quan Vân Phàm đột ngột biến sắc!
“Cha...”
Thượng Quan Bích Hàm lo lắng nhìn về phía đài cao, lần giám bảo cuối này quả đúng là khiến cho bốn bề dậy sóng!
“Đây là chín viên hung thú hạch Chân Diễm Tử Hoàng đến từ hung thú thời đại Thượng cổ, trong đó có tám viên tứ giai, viên còn lại đã đạt đến phẩm cấp ngũ giai!”
Một lời của Nam Cung Ngữ Yên đã khơi dậy ngàn cơn sóng trào!
Ngay cả mấy Giám Bảo sư có tiếng ở Hoang Vực cũng biến sắc!
Chân Diễm Tử Hoàng mang huyết mạch thuần khiết của phượng hoàng Thượng cổ, hung thú hạch của nó có giá trị hơn gấp mười lần các loại hung thú hạch cùng cấp khác!
Không những vậy, nó lại còn có một viên hung thú hạch ngũ giai!
Ngũ giai có thể nói là tương đương với một cường giả Thiên Cương cảnh đấy!
Một cường giả Thiên Cương cảnh đã có thể làm chủ sinh mạng của cả Vạn Linh thành rồi!
Cường giả Thiên Cương cảnh ở toàn hoang vực này quả thực là đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến việc giết!
Muốn giết một con Chân Diệm Tử Phượng có sức mạnh như một Thiên Cương cảnh thì những người có mặt ở đây chẳng ai có thể tưởng tượng ra nổi!
Thủ Ấn luyện đan lục giai đỉnh cấp tuy rất quý giá, nhưng so với chín viên hung thú hạch Chân Diệm Tử Phượng thì vốn không cùng một đẳng cấp!
“Thua rồi sao, Thượng Quan gia tộc cuối cùng vẫn thua Nam Cung thế gia…”
Mọi người ở dưới bắt đầu xì xầm to nhỏ, cũng có người cảm thán dị thú Thượng cổ mà cũng có thể bị giết, lại còn bị người ta khảm vào một thứ vũ khí cũ kĩ.
Thượng Quan Vân Phàm cắn chặt răng, ông ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của chín viên hung thú hạch từ trước. Nhưng bởi vì tuổi thọ và lớp khảm trên thanh kiếm mà ông ấy không nhthúận ra phẩm giai thật sự của hung thú hạch!
Người của Thượng Quan gia tộc đều nghiến răng nghiến lợi, người cúi đầu thở dài, người thì không cam tâm, dù tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
“Xem ra, Thượng Quan gia tộc ta đây đã đến lúc nên nghỉ ngơi dưỡng sức rồi, tổ đàn bị đóng kín hơn chục năm nay cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến căn cơ của gia tộc...”
Thượng Quan Vân Phàm than khẽ, người của Nam Cung thế gia thì lại càn rỡ cười lớn!
“Xem ra thực lực giám bảo tốt nhất hoang vực đến cùng vẫn thuộc về Nam Cung gia tộc!”
“Phải, sóng sau đè sóng trước, bây giờ đã là thời đại của đám trẻ tuổi, Ngữ Yên làm rất tốt.”
“Thượng Quan Vân Phàm, cảm giác tận mắt chứng kiến gia tộc mình thất bại như thế nào, ha ha ha! Nhìn xem dáng vẻ hiện tại của ngươi đi, cứ như chó nhà có tang vậy!”
Người của Hoàng Phủ gia tộc xấc xược cười nhạo.
Sau hôm nay, khi tin tức từ Vạn Linh thành truyền ra ngoài, cả vùng hoang vực này sẽ biết Thượng Quan gia tộc không phải là đối thủ của Nam Cung gia tộc. Từ đây về sau, Nam Cung gia tộc sẽ càng phát triển mạnh hơn!
Trong lĩnh vực giám bảo này, sức hút của cường giả với kẻ đứng đầu và đứng hai hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa, đám người Hoàng Phủ gia tộc dựa hơi Nam Cung thế gia cũng sẽ nhân cơ hội này mà chen lên.
Người của Thượng Quan gia tộc phẫn nộ đứng dậy, có mấy người tuổi còn trẻ trong gia tộc cũng tức giận đến đỏ cả mặt.
Vào lúc khói thuốc nồng nặc khắp nơi thì lại có một thiếu niên cười khẽ, dáng vẻ sảng khoái thoải mái như rót thêm sinh khí cho người của Thượng Quan gia tộc!
“Vật quý đúng là nằm trong thanh kiếm này thật, nhưng thắng thua vẫn chưa đi đến hồi kết đâu.”
Mọi người nghe thấy tiếng thì quay lại, mấy chục ngàn giám định sư đồng loạt nhìn về phía con đường dẫn đến phòng khách quý. Một dáng người tao nhã yểu điệu từ từ bước đến.
Là Thượng Quan Bích Hàm!
Sau lưng của Thượng Quan Bích Hàm còn có một thiếu niên cao ráo, bước chân nhẹ nhàng.
Hắn đút hai tay vào túi, dáng vẻ bình thản thong dong, nét trẻ con trên mặt tạo cảm giác hắn như mỉm cười tự tin nhưng lại không hề tự phụ!
“Là tiểu thư Thượng Quan Bích Hàm! Còn người đi sau nàng là ai thế?”
“Là hắn! Nghe nói là vị toán sư đã giúp Thượng Quan gia tộc sửa lại tổ đàn đấy!”
“Ta nhận ra rồi, hắn chính là thiếu niên đã khiến Nghiêm đại sư của tổ chức Nhị Thập Tứ Tinh Toán phải múa bụng đấy!”
“Đây là đại hội giám bảo mà, liên quan gì đến toán sư chứ?”
Nghiêm Tế Văn trốn trong góc tối nghe bốn bề đang nghị luận về chuyện của mình, tức đến mặt mũi xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.
Tiếp đó, ông ta híp mắt lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ tiểu tử đó còn biết giám bảo? Không thể nào, tiểu tử miệng còn hôi sữa này dù có tài đến đâu thì cũng làm sao có thể biết được nhiều lĩnh vực đến thế!”
Nghe được lời bàn tán của mọi người xung quanh, Nam Cung Ngữ Yên cũng để lộ chút cảm xúc bất thường hiếm thấy, một đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Bích Hàm, giọng nói lãnh đạm từ từ truyền đến.
“Lời của ngươi vừa nãy cũng giống như kết quả giám định của ta, không có chút sức thuyết phục nào.”