“Hì hì, kỹ thuật diễn xuất của tỷ tỷ còn phải nâng cao thêm nữa mới được. Vừa nãy trong mắt cũng hoàn toàn không có chút sát khí nào.”
Lâm Thần bật người dậy một cái, đứng lên từ trên giường, cười hì hì.
“Lần này đa tạ ngươi đã chỉ ra đúng như ước định. Ta thiếu nợ ngươi hai lần ân tình, nếu không phải những chuyện thất tín bội nghĩa, ta đều có thể giúp ngươi.”
Câu trả lời của Bạch Nhược Yên để cho Lâm Thần ra vẻ hờ hững đánh giá dáng vẻ của nàng, nở nụ cười xấu xa: “Thật sự là chuyện gì cũng có thể giúp ta sao.”
“Có thể chứ, nói không chừng còn bao gồm cả mấy chuyện mà nam nhân các ngươi luôn nghĩ đến.”
Bạch Nhược Yên tựa tiếu phi tiếu, trong đôi mắt đẹp mang theo hào quang nguy hiểm. Nàng đã khôi phục được một phần tu vi, cũng không còn là đối tượng để cho Lâm Thần đùa giỡn như trước nữa rồi.
“Chờ đến khi tu vi của ta tăng cao, hẳn là ta sẽ còn có thể loại trừ nhiều độc tố hơn. Nói không chừng sau này tỷ tỷ còn cần tìm đến ta đấy.”
Câu trả lời của Lâm Thần khiến Bạch Nhược Yên vui mừng: “Sau này ngươi còn có thể loại trừ độc tố của ta nữa ư?”
“Nếu như tu vi lại tăng cao hơn thì cũng không thành vấn đề.”
“Đã vậy, ngươi cầm lấy viên tinh ngọc này đi. Nếu ngươi gặp bất kỳ hiểm nguy nào ở trong hoang vực, đều có thể bóp nát nó, ta sẽ dùng tốc độ nhan nhất đuổi đến bên cạnh ngươi. Đương nhiên, hỗ trợ cũng sẽ coi như là để trả nợ ân tình.”
Bạch Nhược Yên giao cho Lâm Thần một viên tinh ngọc lớn chừng ngón tay cái, hắn tiện tay nhận lấy, bật cười thật to.
"Không thành vấn đề."
Mặc dù thời gian chung đụng với Lâm Thần không dài, nhưng cảm nhận về sự bất phàm của thiếu niên này đã được Bạch Nhược Yên khắc sâu. Khó trách hắn lại ở Vạn Linh thành này khuấy động đến nỗi mây rung gió chuyển.
“Lâm Thần đệ đệ, lần này ngươi đi qua Vạn Linh thàn, đừng nói là vì thư mời của Thiên Ca học viện mà đến đấy chứ?”
"Thư mời của Thiên Ca học viện? Đó là cái gì?"
Lâm Thần tỏ vẻ ngơ ngác khiến cho Bạch Nhược Yên vô cùng kinh ngạc, ở nơi hoang vực này mà vẫn còn có người không biết Thiên Ca học viện?
“Ngay cả Thiên Ca học viện mà ngươi cũng không biết ư? Đó là học phủ có lai lịch lâu đời nhất, đồng thời cũng có phẩm chất cao nhất ở Linh Châu. Ở toàn bộ hai mươi bốn vực đều mở ra học viện độc lập, trong Thiên Ca học viện, hội vụ tất cả những thiên tài tuyệt thế ở trong hoang vực. Chỉ có người nhận được thư mời mới có thể tham gia cuộc thi nhập viện vào Thiên Ca học viện.”
Ngón tay trắng ngọc ngà thon thả của Bạch Nhược Yên gảy một cái, một phong thư mời với bì thư làm bằng ngọc xuất hiện trong tay nàng.
“Ta còn tưởng rằng vì nó mà ngươi mới đến đây, ai ngờ đâu thậm chí ngay cả Thiên Ca học viện ngươi cũng không biết cơ đấy?”
Hai mắt Lâm Thần tỏa sáng, ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng phải đây là học viện có nhiều cao thủ như mây đó sao?”
“Đâu chỉ là cao thủ nhiều như mây, trong số hơn một trăm triệu dân cư ở hoang vực, thiên tài võ đạo đứng đầu trong ngàn vạn chọn một đều hội tụ tại Thiên Ca học viện, nếu có thể bộc lộ hết tài năng khi ở trong đó, vậy sẽ chính là đứng trên hàng trăm triệu người.”
Bạch Nhược Yên khẽ cười một tiếng, dường như Lâm Thần đang nghĩ tới mục tiêu của mình.
"Bạch Nhược Yên tiểu thư, không biết ngươi có thể đưa thư mời này cho ta được không."
Nghe thấy yêu cầu của Lâm Thần, đôi mày rậm của Bạch Nhược Yên cong cong tựa trăng, cười nói: “Thư mời có thể cho ngươi, nhưng mà nhất định phải tính là một món nợ ân tình mà ta trả lại ngươi.”
"Cái này, vậy cũng được!"
Lâm Thần đưa tay nhận lấy thư mời. Nơi nào có càng nhiều cường già, thì thuộc tính quang cầu hắn có thể tìm được lại càng nhiều! Đối với bản thân bây giờ mà nói, không bỏ sót Thiên Ca học viện chính là lựa chọn tốt nhất!
Thấy mình nhanh như vậy đã trả xong một món ân tình, tâm trạng của Bạch Nhược Yên rất tốt. Lâm Thần cũng nhân cơ hội hỏi thăm nàng mấy vấn đề liên quan đến Thiên Ca học viện.
Sau một thời gian ngắn nói chuyện với Bạch Nhược Yên, Lâm Thần bèn ở lại trong phủ thành chủ, luyện hóa toàn bộ thuộc tính quang cầu cùng với rất nhiều át chủ bài mà mình thu được!
...
Ba ngày sau, trong mật thất của phủ thành chủ.
Lâm Thần ngồi xếp bằng, mở hệ thống ra, hiện lên tất cả thuộc tính của hắn.
【Kí chủ: Lâm Thần
Tu vi: Thông Linh cảnh tầng hai
Sức mạnh cực hạn: 3.92 vạn hổ lực.
Năng lượng khí huyết: 137.2 vạn điểm.
Chiến khí tinh túy: 55.4 vạn điểm.
Tinh thần lực: 16228 điểm.
Công pháp tinh phách: 52428 điểm
Tâm pháp: Hỗn Độn Ngũ Linh Quyết (19%)
Tập hợp công pháp: Vạn Lôi Thiên Quân kiếm pháp, Thiên Linh Hóa Đan Quyết, Bát Hoang Huyền Hỏa, Chân Thủy Quy Nguyên Quyết (19%), Đoạt Hồn thương phổ, Đấu Ma Tứ Vương Ấn, Thái Thủy Thánh Kinh (3%).
Vật phẩm (bí kíp) có được: Thất Tinh Đoạt Hồn thương, Chân Diễm Tử Hoàng Dực (5%)
Năng lượng huyết mạch có được: Thanh Long huyết mạch (145 điểm), Tử Kim Đồng huyết mạch (10000 điểm)
Đặc tính phù văn: phù văn Trì Hoãn cấp 1, phù văn Hủ Thực cấp 1, (8520 điểm năng lượng phù văn)
Các năng lượng nguyên tố: 72281 điểm Hỏa hệ, 67312 điểm Thổ hệ, 76725 điểm Mộc hệ, 67511 điểm Kim hệ, 82448 điểm Thủy hệ.】
Lâm Thần bỗng chợt mở hai mắt ra,
Lâm Thần bỗng nhiên mở hai mắt ra, sau lưng hắn thúc đẩy sinh trưởng ra một đôi cánh chim đang thiêu lên lửa tím hừng hực, rộng gần ba thước, dài đến hơn một trượng.
Cánh chim mang ánh lửa tím chói thoáng đập một cái, cuốn lên từng trận gió lốc gào thét với thanh thế đáng sợ, làm dấy lên nhiệt độ trong toàn bộ mất thất tăng cao đến không chỉ gấp mười lần!
“Sau khi có Chân Diễm Tử Hoàng Dực này, năng lực chạy thoát thân của mình đã tăng lên mấy lần không ngừng so với hồi trước.”
Hiện giờ Lâm Thần cũng mới phát huy được uy năng của Chân Diễm Tử Hoàng Dực này chưa đến sáu phần trăm, dựa vào trình độ luyện thể bây giờ của Lâm Thần, nếu như toàn lực thôi động thì Chân Diễm Tử Hoàng Dực sẽ rút sạch hết khí huyết của hắn chỉ trong nháy mắt.
Lâm Thần thu hồi Chân Diễm Tử Hoàng Dực rồi rời khỏi mật thất, việc cần phải làm trong Vạn Linh thành đều đã hoàn thành xong, lần này hắn muốn đến Thiên Ca học viện trước!
Vừa đẩy cửa lớn mật thất ra, Lâm Thần đã thấy có một đám người chờ đợi ở hành lang bên ngoài mật thất từ lâu rồi.
"Lâm Thần tiểu hữu! Cuối cùng ngươi cũng đi ra."
Người đợi ở bên ngoài chính là đám người Thượng Quan Vân Phàm. Bọn họ sợ phủ thành chủ gây bất lợi cho Lâm Thần nên mới đích thân đến đây chờ Lâm Thần.
“Các vị, chẳng qua là ta ở chỗ này bế quan mấy ngày thôi ấy mà, thành chủ đối đãi ta cực kỳ tốt, không cần lo lắng.”
Lâm Thần nhún vai, sau đó nói với Thượng Quan Vân Phàm: “Vân Phàm tiền bối, xin hãy thay ta nói lời từ biệt với tiểu thư Thượng Quan Bích Hàm.”
"Ngươi phải đi rồi ư?"
Thượng Quan Vân Phàm giật nảy mình, ân tình của Lâm Thần đối với Thượng Quan gia bọn họ nặng như Thái Sơn, vậy mà còn chưa báo đáp cho tốt hắn đã phải rời đi?
“Đúng vậy, ta nhận được thư mời của Thiên Ca học viện từ chỗ thành chủ, ta định đi tham gia báo danh.”
Lâm Thần cười một tiếng, Thượng Quan Vân Phàm như có điều suy nghĩ, sau khi trầm ngâm chốc lát, ông ấy gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, ta cũng không giữ tiểu hữu ngươi nữa. Cuộc thi nhập viện vào Thiên ca học viện cũng sắp đến ngày cử hành rồi, không thể để chậm trễ được."
“Đây là một chút tâm ý của Thượng Quan gia tộc, còn xin tiểu hữu không nên cự tuyệt."
Thượng Quan Vân Phàm giao cho Lâm Thần một chiếc nhẫn Nạp Linh có phẩm chất thượng giai, không gian chứa đựng của nó lớn thêm mấy lần so với cái Lâm Thần đang dùng hiện giờ.
"Vậy thì cảm ơn Vân Phàm tiền bối."
Lâm Thần tiếp nhận một phen, sau khi cáo từ đám người Thượng Quan gia tộc, hắn lập tức rời khỏi phủ thành chủ.
Bởi vì danh dự và ảnh hưởng của bản thân ở Vạn Linh thành nên lúc ra ngoài Lâm Thần còn phải khoác thêm áo choàng để che giấu chân dung.
Trở về tửu điếm, Lâm Thần dắt giao mã đi, bước trên con đường rời khỏi Vạn Linh thành.
...
Ban đêm, bên ngoài Vạn Linh thành.
Rừng cây khô cách đó trăm dặm, Lâm Thần cưỡi trên giao mã rong ruổi chạy như bay.
Đột nhiên, đồng tử Lâm Thần thoáng xẹt qua một tia sáng mang sắc kim màu tím, khi sắp đi vào trong phạm vi rừng cây khô, hắn lập tức ghìm cương ngựa dừng bước.
"Các vị, nếu đã theo ta lâu như vậy thì cũng nên hiện thân rồi."
Lâm Thần nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đối mặt với bốn phía tĩnh lặng như tờ mà cười nói.
Hắn vỗ mông ngựa cỗ một cái, khiến cho giao mã bị đau mà rít gào, phi thẳng vào bên trong rừng cây khô.
Gió đêm hơi lạnh, Lâm Thần đứng một mình ở bên ngoài rừng cây khô. Sau một lát, cuối cùng cũng xuất hiện một đám bóng đen chậm rãi ngọ nguậy trong bóng tối, sau đó bắt đầu liên tiếp hiển hiện rất nhiều bóng người!