Có không ít người trên cả hội trường bị Lâm Thần làm cho ôm bụng cười to! Thậm chí một vài người còn cười ra nước mắt!
Vừa rồi hai tiểu tử điếc này phách lối hơn so với bất kỳ ai, thế mà bây giờ lại hô lên không công bằng? Đây là kẻ kỳ quặc mời từ đâu tới vậy? Không phải thế này là tự vả vào mặt mình sao!
"Không công bằng? Ha ha ha! Đúng là có chút không công bằng, không thì chúng ta sửa đổi một vài quy tắc đi, chỉ cần hắn tiếp nhận hai chiêu của ta, ta sẽ thay Mộng Phỉ xin lỗi hắn. Thế nào?”
Bạch Thiệu Huy mỉa mai cười nhạo, khinh thường liếc nhìn Lâm Thần một cái.
"Không được."
Lâm Thần nghiêm túc lắc đầu.
"Ha ha ha! Thiệu Huy đường ca, Quân Hạo đường đệ bọn họ đây là kinh sợ rồi đó, ngươi cứ nhường bọn họ đi, một chiêu là được rồi!
Đám thanh niên của Bạch gia ồn ào cười nói, Bạch Quân Hạo nghi ngờ nhìn Lâm Thần.
"Thế nào, ta sẽ nhượng bộ thêm một lần nữa vậy, nếu hắn có thể tiếp được một chiêu của ta thì sẽ coi như ta đã thua.”
Bạch Thiệu Huy búng móng tay một cái, có chút không kiên nhẫn nói. Hắn ta thấy, một chiêu và mười chiêu cũng chẳng có gì khác nhau!
"Không không không, mọi người hiểu lầm ý của ta rồi. Ý ta là, trận chiến này đối với Bạch Thiệu Huy tiên sinh mà nói là quá không công bằng! Bất công vô cùng!”
Ngờ đâu, câu trả lời của Lâm Thần lại khiến mọi người chẳng hiểu ra sao!
Thông Linh cảnh tám tầng đấu với Luyện Khí cảnh tầng một, ngược lại là không công bằng với Thông Linh cảnh??
"Chúng ta thay đổi quy tắc đi, nếu như ngươi có thể kiên trì được mười chiêu ở trong tay Quân Hạo, vậy thì coi như chúng ta thua.”
Lâm Thần bắt chép hai chân lên, dáng vẻ cười tủm tỉm của hắn khiến tất cả khách quý trong hiện trường trợn mắt há hốc mồm!
"Ta không nghe lầm đấy chứ! Hắn ta, hắn ta có ý là để cho Bạch Thiệu Huy đường ca kiên trì mười chiêu dưới tay phế vật Bạch Quân Hạo thì sẽ coi như là Thiệu Huy đường ca thắng ư?"
"Ta cũng cho rằng mình nghe lầm rồi!"
Cái này mẹ nó là đảo ngược rồi hả? Chẳng lẽ hắn cho rằng Bạch Quân Hạo mới là Thông Linh cảnh, còn Bạch Thiệu Huy là Luyện Khí cảnh?
Một vài cường giả thế hệ trước vốn định xem trò cười một chút, giờ phút này cũng vừa thảng thốt kinh ngạc vừa nghi ngờ đánh giá Lâm Thần, kẻ này phải có bao nhiêu can đảm dốt nát mới có thể đưa ra loại yêu cầu này!
Chẳng lẽ hắn muốn chơi âm mưu quỷ kế gì đó ư?
"Ta thấy mẹ nó ngươi điên rồi!"
Trong cơn giận dữ đang thiêu đốt lấy mình, Bạch Thiệu Huy chỉ cảm thấy mình bị Lâm Thần hung hăng làm nhục!
"Đừng nóng giận thế chứ, Thiệu Huy tiên sinh. Ta đây chỉ đang suy nghĩ cho ngươi thôi mà, Quân Hạo tiểu đệ của ta chính là thiên tài tuyệt thế, ta lo ngươi sẽ gặp chuyện không may mất.”
Dáng vẻ nghiêm trang của Lâm Thần khiến mọi người cười ngất!
"Lâm Thần đại ca?"
Bạch Quân Hạo ngờ vực nhìn Lâm Thần, hắn không rõ hành động này của Lâm Thần có dụng ý gì.
"Làm sao, ngươi không có tự tin hả? Chẳng phải ngươi muốn lấy lại tất cả những vật mình từng đánh mất đi sao?”
Lâm Thần trêu ghẹo cười một tiếng, nói tiếp: "Bên trong Bạch gia này, chỉ có thể có duy nhất một người, Bạch Thiệu Huy hoặc là Bạch Quân Hạo, không phải ư.”
"Có tự tin!"
Bạch Quân Hạo chiến ý sôi trào, hung hăng gật đầu một cái!
"Quân Hạo đường đệ, không thể không nói, ngươi bị một tên điên hại chết rồi."
Bạch Thiệu Huy chuyển động cổ, nhe răng cười toát ra một vẻ tàn nhẫn!
Đương lúc Bạch Thiệu Huy đang chuẩn bị ra tay, Lâm Thần lại nói thêm một câu!
"Chờ một chút!"
Mụ nội nó! Ngươi vẫn chưa xong hả!
Lâm Thần lộ ra thần sắc suy tư, sau đó chậm rãi lắc đầu, lại dùng thái độ nghiêm túc nói thêm lần nữa.
"Con người ta khi làm việc, nhấn mạnh nhất chính là công bằng, công bằng, cuối cùng vẫn là mẹ nó công bằng! Hiện tại ta còn cảm thấy, mười chiêu vẫn chưa đủ công bằng với Bạch Thiệu Huy tiên sinh!”
Lời nói của Lâm Thần quả thực khiến không ít người bắt đầu phát điên! Mẹ nó cái này rốt cuộc phải thế nào mới xem như công bằng hả!
"Cho nên ta quyết định, để cho vị Liễu Mộng Phỉ tiểu thư này cùng hắn xông lên. Bởi vì cái gọi là, bắt trộm phải bắt lại đồ, đánh phản tặc thì phải đánh cả hai, muốn đánh, cả hai người cùng đánh! Quân Hạo, có tự tin hay không!"
"Có!" Bạch Quân Hạo nhiệt huyết sôi trào lớn giọng nói!
Lâm Thần cùng Bạch Quân Hạo thẳng thắn vấn đáp khiến cho tất cả mọi người trên toàn trường rơi vào yên tĩnh!
Yên tĩnh như đã chết lặng!
Tất cả khách mời chỉ biết đờ đẫn nhìn Lâm Thần và Bạch Quân Hạo!
Hôm nay, tất cả mọi người ở đây đều mang nặng định nghĩa mới, đồng thời hoài nghi 'Công bằng' rốt cuộc là khái niệm gì!
Đột nhiên, một người thanh niên quay sang hỏi lão giả bên cạnh.
"Tiền bối, đây... đây chính là công bằng ư?"
“Ta mẹ nó làm sao biết cái gì là công bằng! Hôm nay lão phu coi như được mẹ nó mở rộng tầm mắt!"
"Vậy rốt cuộc cái gì mới là công bằng hả!"
"Ngươi hỏi hắn đi! Hỏi ta làm méo gì!"
“Thế cái gì mới là mẹ nó công bằng chứ!”
Nam nữ già trẻ trên toàn trường đều hệt như phát cuồng mà đồng thanh mở miệng hỏi Lâm Thần!
"Công bằng, chính là mẹ nó để cho đôi cẩu nam nữ này cùng xông lên! Công bằng, chính là con mẹ nó đôi cẩu nam nữ này có thể kiên trì được qua mười chiêu dưới tay Bạch Quân Hạo, vậy thì sẽ coi như Bạch Quân Hạo thua!”
Lâm Thần cất tiếng như chuông lớn, chấn động bên tai tất cả mọi người ở hiện trường!
"Mẹ nó, ta sẽ làm thịt ngươi trước!"
Bạch Thiệu Huy không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng, ghìm chặt Lâm Thần, muốn nổi dậy ra tay!
"Đủ rồi! Thiệu Huy, không nên tự làm loạn trận cước!"
Bạch Hùng gầm thét như sấm rền, trấn trụ lại Bạch Thiệu Huy.
"Cô nương Mộng Phỉ, ngươi cũng tới đi, theo lời hắn nói, ai đấu mười chiêu với ai đều không quan trọng! Hôm nay vi phụ cho phép Thiệu Huy ngươi thấy máu, thể diện của Bạch gia chúng ta cũng không phải những kẻ khác có thể tùy tiện bôi nhọ! Hôm nay nếu như việc này không có một kết quả hài lòng, hai người bọn họ ai cũng đừng hòng sống sót bước ra khỏi đại sảnh này!"
Bạch Hùng hoàn toàn bị Lâm Thần chọc giận, mấy lời nói của Lâm Thần chính là đang khiêu khích toàn bộ Bạch gia!
Sát khí lộ ra, Bạch Hùng lạnh lùng nói với Lâm Thần.
"Nếu hắn ta chết trong tay Thiệu Huy, ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!"
"Nếu Bạch Quân Hạo không làm được, ta và hắn sẽ cùng chết!"
Lâm Thần ngạo khí ầm ầm, đối chọi gay gắt với Bạch Hùng!
Liễu Mộng Phỉ tương đối thờ ơ, sải bước như gió thoảng, đi tới bên cạnh Bạch Thiệu Huy.
Thiên tư của nàng ta gần với Bạch Thiệu Huy, mới hai mươi hai tuổi đã là Thông Linh cảnh tầng sáu, liên thủ với Bạch Thiệu Huy, ngay cả cường giả Chiến Phách cảnh trung kỳ cũng không chiếm được lợi ích khi ở trong tay bọn họ!
"Mộng Phỉ, ngươi không cần xuất thủ, cứ giao cho ta."
Liễu Mộng Phỉ mới vừa đến bên cạnh Bạch Thiệu Huy, hắn ta đã thuận miệng nói một câu, rồi không kịp chờ đợi thêm nữa mà lao về phía Bạch Quân Hạo!
"Thống Hồn Tê Phong Thủ!"
Chiến khí tung hoành, kinh phong nổi lên bốn phía! Năm ngón tay chưởng phong quấn quanh U Thanh Phong Nhận, trực tiếp phóng đến vị trí trái tim của Bạch Quân Hạo!
Bạch Thiệu Huy lộ ra sát cơ, vừa ra tay đã là chiêu số ngoan độc khiến người ta đau đớn đến nỗi không thiết sống nữa!
Tất cả mọi người đều mong mỏi và trông ngóng, rốt cuộc đây là cuồng vọng không biết sợ, hay là âm mưu bày mưu quỷ kế! Tất thảy sẽ được thấy rõ ràng trong nhjp thở tiếp theo!
Ầm!
Tiếng nổ tung vang vọng khắp cả hiện trường, gióc lốc cuốn gào nổi dậy, tất cả mọi người đều không dám bỏ lỡ trong chớp nhoáng này, rối rít ngưng thần nhìn lại!
"Cái gì?"
Tất cả trưởng lão Bạch gia, thậm chí cường giả Chiến Phách cảnh trở lên đều đồng loạt đứng dậy! Trong thần thái tràn đầy vẻ không thể tin nổi!
Giữa khói bụi mịt mù, Bạch Thiệu Huy đứng trước mặt Bạch Quân Hạo, bàn tay hắn ta dừng tại nơi lồng ngực của Bạch Quân Hạo, chỗ khuôn ngực kia, lộ ra vân vảy màu xanh như ẩn như hiện!
Chỉ thấy Bạch Quân Hạo ngạo nghễ đứng giữa sân, đừng nói là mất mạng, ngay cả để cho hắn lui về phía sau một bước công kích của Bạch Thiệu Huy cũng không làm được!
Bạch Quân Hạo phủi phủi bụi đất trên vai, khóe miệng phác nên một nụ cười ngông cuồng bá đạo vô song!
"Đường ca, ngươi không dùng lực à."
Lâm Thần ngồi ở trên ghế, tự rót tự uống.
Sau khi thưởng thức một ngụm rượu ngon, hắn tiện tay đeo kính râm bản thân tự chế lên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.
"Ai đang khoe khoang thế này, chói mắt quá đi."