“Đường đệ, thức thời thì mau cút đi nhanh lên! Gia gia cũng đã chết nhiều năm như vậy, gia tộc uổng công nuôi tên phế vật nhà ngươi mười mấy năm đã là hết tình hết nghĩa rồi. Đừng tự làm mất mặt xấu hổ ở đây.”
Tên Bạch Thiệu Huy kia ngoài cười nhưng trong không cười.
Nếu như trong những lúc bình thường, phế vật Bạch Quân Hạo này mà dám mạnh miệng, hắn ta đã sớm nện một quyền đánh hắn ngã xuống đất rồi. Hôm nay xem như nể mặt đông đảo khách quý và trưởng lão, hắn mới không lên cơn.
"Chẳng lẽ nói các vị trưởng lão cũng đồng ý với việc này sao! Cho dù Bạch Quân Hạo ta không có bất kỳ địa vị gì ở trong Bạch gia, nhưng dù sao các ngươi cũng nên tôn trọng người gia gia đã mất đi của ta một chút chứ! ”
Bạch Quân Hạo khàn cả giọng, lớn tiếng chất vấn mấy vị trưởng lão trên sảnh chính.
"Quân Hạo à, chúng ta cũng đã định hôm nay sẽ thông báo chuyện này với ngươi."
"Mà thôi, Quân Hạo, nể mặt gia gia ngươi, chúng ta sẽ bồi thường thỏa đáng cho ngươi, hôm nay ngươi hãy lui ra đi, không liên quan đến ngươi."
Hai vị trưởng lão lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, hai con mắt Bạch Quân Hạo hằn đậm lên tia máu, năm ngón tay siết chặt thành quyền, hệt như một con thú dữ sắp nổi điên!
"Ha ha ha ha!"
Đột nhiên, hắn ngửa mặt lên trời cười dài!
“Hay cho một câu bồi thường! Đã nhiều năm đến vậy, các ngươi chính là từng bước một đưa ra cái gọi là bồi thường như thế để buộc ta phải nhượng bộ, bồi thưởng cho ta cái đầu mẹ nhà ngươi!”
Bạch Quân Hạo tức giận mắng ngay tại chỗ, không thể kiềm chế được cảm xúc, sắp nổi khùng đến nơi!
Hơn một ngàn khách quý cảm thấy kinh ngạc không thôi, hôm nay tiểu tử này ăn gan báo gì mà còn dám chống đối trưởng lão, rồi còn đến chỗ đường ca mình quậy phá thế?
“Xem ra là ta đã quá khiêm nhượng với tiểu súc sinh này rồi!"
Bạch Hùng u ám cười lạnh lẽo. Lúc ông ta đang định tự mình trấn áp Bạch Quân Hạo lại thì đã nghe thấy tiếng thiê niên quở trách truyền tới, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung sang bên đó!
"Quân Hạo! Ngươi nói cái gì vậy hả, ngươi có biết nói chuyện không đấy!”
tiếng quở trách Đột nhiên xuất hiện Làm cho Bạch Quân Hạo sắp nổi khùng lấy lại tỉnh táo.
Lâm Thần nghênh ngang đi tới, tỏ vẻ ngữ điệu thâm trường vỗ vỗ Bạch Quân Hạo, hắn lập tức cẩn trọng gật đầu nói xin lỗi.
"Xin lỗi, Lâm đại ca, vừa rồi ta không khống chế được bản thân, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Đúng vậy đó! Ngay trước ngày đại hỉ của đường ca sao có thể nới chuyện với các trưởng lão như thế được, quả thật chính là không biết lễ phép!
Ngờ đâu, câu trả lời của Lâm Thần lại để cho đám người được mở rộng tầm mắt!
"Cái miệng nhỏ này của ngươi có biết nói chuyện hay không hả? Ôi chao! Biết nói thì nói nhiều một chút, vừa rồi cái miệng này như được bôi mật ấy, đại ca mãnh liệt yêu cầu ngươi lần sau nhất định cũng phải như vậy! Sau này ai bắt nạt ngươi thì ngươi phải đánh lại. Người khác tàn nhẫn hơn ngươi thì ngươi phải hung ác gấp mười lần hắn!”
Sắc mặt Bạch Hùng thay đổi không ngừng, đánh giá Lâm Thần.
"Tiểu tử, ngươi là kẻ nào!"
"Ta là ai liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần biết, hôm nay Bạch Quân Hạo được ta bảo kê, những chuyện thuộc về chính hắn thì phải để hắn tự mình giải quyết, không tới lượt ngươi tới nhúng tay vào!"
Lâm Thần ầm ầm ngạo khí, tiếp thêm sự tự tin to lớn cho Bạch Quân Hạo!
Lâm Thần dời mắt về phía Liễu Mộng Phỉ, lạnh nhạt cười nói: "Vừa nãy ngươi nói Quân Hạo không xứng với ngươi phải không, theo ta thấy, ngay cả tư cách làm nha hoàn cho hắn ngươi cũng không có! Nếu như ngươi không phục, vậy thì dùng thực lực chứng minh đi!”
“Đi đi, nói cho tất cả mọi người biết, ngươi cũng chẳng thèm mặt hàng này, để nàng ta xin lỗi! Để xem ai không xứng với ai!”
Hắn vỗ lưng Bạch Quân Hạo một cái, nhờ có Lâm Thần tiếp thêm lòng dũng cảm cho mình, Bạch Quân Hạo ưỡn thẳng người, vung tay lên.
"Mộng Phỉ muội muội, không, Liễu Mộng Phỉ tiểu thư! Hôm nay Bạch Quân Hạo ta chính thức giải trừ hôn ước giữa ta và ngươi, hai ta không có bất kỳ quan hệ dây dữa nào nữa! Ta yêu cầu ngươi phải xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi!
Bạch Quân Hạo thay đổi tác phong hồi trước, trở nên cực kỳ kiên cường!
Liễu Mộng Phỉ khẽ cắn răng, đang định lên tiếng thì Bạch Thiệu Huy đã đứng chắn trước mặt nàng, ngoài người nhưng không cười nói.
"Đường đệ bản lĩnh thật nhỉ, không biết từ đâu tìm được một dã nhân đến làm chỗ dựa cho mình thế này. Nếu ngươi cho rằng mình không phải phế vật, vậy đường ca sẽ cho ngươi một cơ hội chứng minh! Chỉ cần ngươi kiên trì chịu được mười chiêu ở trong tay ta, ta sẽ thay Mộng Phỉ xin lỗi ngươi, thế nào?”
Nghe thấy một lời này của Bạch Thiệu Huy, toàn trường không khỏi phát ra tiếng hoặc là bật cười, hoặc là thổn thức.
Bạch Thiệu Huy, nhi tử của gia chủ Bạch Hùng bá đương thời, tuổi đời còn chưa tới hai tư đã sở hữu tu vi Thông Linh cảnh tầng tám. Trên người mang theo rất nhiều nội tình và tuyệt học truyền thừa của Bạch gia, thực lực hùng mạnh, ngay cả Thông Linh cảnh tầng tám cũng chưa chắc có thể chịu được nổi qua mấy chục hiệp ở trong tay hắn ta!
Thiên tư và thực lực cao nến mức này, đặt ở trong tông phái ngàn xưa cũng là cấp bậc đệ tử chân truyền cốt cán nhất.
Cho dù Bạch Quân Hạo có kỳ ngộ gì, hay đột nhiên có thêm sức mạnh đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng ăn một miếng đã thành tên béo, càng không thể lấy tu vi Luyện Khí cảnh chiến đấu với Bạch Thiệu Huy được!
Đừng nói là mười chiêu, chỉ cần Bạch Thiệu Huy muốn, một ý niệm trong đầu, chỉ cần một chiêu thôi, Bạch Quân Hạo chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
"Thế nào, mười chiêu, có dám tiếp không hả."
Lâm Thần lui về bên cạnh Bạch Quân Hạo, trêu chọc cười nói.
Nhớ tới sự huấn luyện như địa ngục mà bản thân phải đã trải qua trong khoảng thời gian này, khuôn mặt Bạch Quân Hạo hiện lên ý cười kiên định như đá rắn.
"Mười chiêu thì mười chiêu!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều vang vọng tiếng cười đùa cùng chế nhạo.
"Xem ra, đầu óc tên Bạch Quân Hạo này bị úng nước rồi.”
“Thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu như mấy năm nay không phải trưởng lão nhớ đến tình cảm năm xưa, hắn có chết cũng không ai thèm nhặt xác cho hắn! Thế mà còn dám khiêu chiến với Thiệu Huy đường ca.”
“Thiệu Huy đường ca chỉ cần một chiêu là đã có thể lấy mạng hắn rồi.”
“Mấy ngày trước ta còn thấy hắn ta ở Chiến Kỹ các cầm một đống công pháp luyện thể hoàng giai cấp thấp, nói không chừng người ta đã lấy được chiến kỹ tuyệt thế gì, trâu bò lắm luôn ấy chứ ha ha ha!”
Đông đảo đệ tử Bạch gia lại càng không ngừng chế giễu, Bạch Quân Hạo lạnh nhạt đối mặt với hết thảy. Những tràng cười nhạo và nghi ngờ này, mấy năm nay hắn đã trải qua vô số lần rồi.
“Các lão gia hỏa, mọi người cũng thấy đấy, là tiểu tử này đồng ý. Nếu lát nữa chết ở dưới tay của Thiệu Huy nhà ta cũng không thể trách chúng ta được, là chính hắn tìm cái chết.”
Bạch Hùng nhún nhún vai với mấy vị trưởng lão ngồi ở thủ sảnh đối diện, âm u lạnh lẽo cười nói. Vốn ông ta còn đang suy nghĩ làm thế nào đặt điều cho hai kẻ này, không nghĩ tới Bạch Quân Hạo lại tự tìm đường chết!
“Thôi, nếu như tiểu tử này đã tự chọn con đường cho mình, vậy thì sinh tử cứ nghe theo thiên mệnh đi.”
Lão giả đầu hói trong ba gã trưởng lão lắc đầu thở dài nói một câu, như thể buông tha cho Bạch Quân Hạo.
“Các vị, xin mọi người hãy chờ một lát, đợi khúc nhạc dạo ngắn ngủi này qua đi, chúng ta lại tiếp tục uống!”
Bạch Thiệu Huy vung tay lên, rất nhiều gã sai vặt bắt đầu dọn đi một phần yến hội, gạt ra không gian rộng lớn mấy chục trượng.
"Không thể không nói, đường đệ ngươi vô cùng may mắn, hôm nay là ngày đại hỉ của đường ca ngươi, không nên sát sinh, cho nên ta đành để ngươi nhặt về một cái mạng vậy!"
Bạch Thiệu Huy đi về phía chính giữa khu đất trông, lông mày nhếch nhẹ, lắc đầu cười nhạo.
"Ai nhặt về một cái mạng, còn chưa biết đâu!"
Sau khi có được sức mạnh, Bạch Quân Hạo đã gạt sạch dĩ vãng, trở nên sắc bén bá đạo, còn có thêm vài phần khí thế của Lâm Thần. Chuyện này khiến cho Lâm mỗ vui mừng có thừa, tiểu đệ này của ta, chung quy lại cũng biết ra vẻ một chút đấy chứ.
“Một tên phế vật của gia tộc mà miệng lại trở nên rất cứng rắn, hy vọng sau khi đánh xong ngươi còn có thể khua mép đùa giỡn được!”
Sắc mặt Bạch Thiệu Huy lập tức âm trầm hẳn chỉ trong nháy mắt, hôm nay tên Bạch Quân Hạo này một lần lại một lần làm hỏng chuyện tốt của hắn ta, tính tình hắn ta cũng không tốt đến vậy! Cho dù không thể làm thịt hắn ngay tức khắc, Bạch Thiệu Huy cũng có hàng chục loại biện pháp để hắn sống không bằng chết!
Đám người ở hiện trường ôm thái độ xem trò vui, thậm chí có người còn tự rót tự uống, có chút hứng thú nhìn xem Bạch Thiệu Huy làm thịt tiểu tử này như thế nào!
"Chờ một chút."
Ngay khi Bạch Thiệu Huy lộ ra ý cười tàn bạo rồi tới gần Bạch Quân Hạo, Lâm Thần lại đột nhiên lên tiếng.
"Trận chiến này không công bằng, vô cùng bất công!"
Lâm Thần nghiêm trang nói, thần sắc nghiêm túc khác thường!