Nghe giọng điệu mang ý trách cứ của Lâm Thần, Bạch Nhược Yên thấy xấu hổ vô cùng.
Lâm Thần tập trung, điều khiển năng lượng phù văn ngưng tụ trong lòng bàn tay thêm một lần nữa. Dường như độc tố của cơ thể bị năng lượng phù văn của Lâm Thần hấp dẫn, nó chậm rãi di chuyển vào lòng bàn tay hắn.
Chỉ mới một lúc mà mồ hôi Lâm Thần đã rơi như mưa, nhưng hắn vẫn vô cùng tập trung giống như đã nắm bắt được thời cơ gì vậy.
“Đi ra cho ta!”
Lâm Thần đè mạnh vào, sau đó rút tay ra, bùa chú di chuyển như nòng nọc tỏa ra từng sợi khí màu xanh nhạt bị Lâm Thần rút khỏi cơ thể. Ngay sau đó, nó vặn vẹo thành một viên thuộc tính quang cầu màu xanh nhạt rồi bị Lâm Thần hút vào lòng bàn tay!
【Kí chủ đạt được đặc tính phù văn: Phù văn Hủ Thực cấp 1.】
【Phù văn Hủ Thực: Có tính ăn mòn sinh mệnh, tu vi, hiệu quả tinh thần của mục tiêu công kích, sử dụng đơn lẻ, uy lực yếu kém. Nếu dùng trước tấn công thì có thể tạo hiệu quả ăn mòn trong công kích của ký chủ, uy lực càng mạnh hơn.】
Khoảnh khắc rút được lá bùa màu xanh nhạt như nòng nọc, trước mắt Lâm Thần lập tức hiện ra màn ánh sáng của hệ thống. Hắn mừng như điên quơ quơ tay cười to:
“Thành công rồi, thành công rồi! Là thật này, là đặc tính phù văn mới!”
Là đặc tính phù văn có đặc tính hoàn toàn mới, phù văn Hủ Thực! Có được hai loại đặc tính phù văn thì Lâm Thần đã chắc được mấy phần, cho dù đối mặt với cường giả Địa Sát cảnh sơ kì thì hắn cũng không cần phải kiêng kị nữa!
Khoảnh khắc rút độc tố ra khỏi cơ thể, Bạch Nhược Yên tê dại xụi lơ trên giường, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Mặc dù tu vi của nàng cao thâm khó lường nhưng chiến khí toàn thân đều chứa đầy độc tố, nàng không thể vận chuyển chiến khí, nếu không độc tố sẽ ngưng tụ càng nhiều hơn.
Sau cảm giác bủn rủn là dòng nước ấm giống như khí huyết lưu thông, Bạch Nhược Yên có thể cảm nhận được độc tố của mình thực sự đã giảm bớt rồi!
“Thật sự thành công rồi!”
Bạch Nhược Yên kích động quay lại nhìn Lâm Thần, mà đúng lúc này họ Lâm nào đó cũng vì nhặt được đặc tính phù văn nên vui mừng như điên làm mảnh vải đen che mắt rơi xuống.
Trong không gian mờ tối, hai người bốn mắt nhìn nhau. Qua ánh đèn mờ ảo, Lâm Thần nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn lộ ra một đường cong hoàn hảo, đồi núi tuyết trắng xóa càng thêm hoàn mỹ cũng hiện lên rõ ràng…
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cực kì mập mờ và kiều diễm…
“A!”
Bạch Nhược Yên lập tức che người lại, hai gò má đỏ bừng hung hăng trừng Lâm Thần.
“Chuyện này không liên quan đến ta nha, là tự ngươi quay người lại mà. Còn miếng vải đen chỉ là vừa nãy không cột chặt thôi.”
Lâm Thần mặt dày mày dạn nhún vai, lúc cúi xuống nhặt miếng vải đen lên còn lén liếc nhìn thêm cái nữa rồi khẽ than thở:
“Dáng người được thật.”
“Ngươi, cái đồ háo sắc này!”
Bạch Nhược Yên xấu hổ đến phát giận, bàn tay trắng nõn giương lên vận chuyển chiến khí cuồn cuộn như vực sâu đánh ra một chưởng làm Lâm Thần vội vàng lùi về sau.
“Này này này, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi đánh chết ta thì coi như vi phạm lời hứa đó, huống chi ngoại trừ ta thì không còn ai có thể trị độc cho ngươi cả! Nếu ngươi cảm thấy mình chịu thiệt thòi thì cùng lắm ta cho ngươi xem lại là được chứ gì.”
Tu vi của Bạch Nhược Yên này ngay cả Lâm Thần cũng không nhìn ra, nếu bị nàng cho ăn một chưởng thì chẳng phải mình sẽ biến thành đống thịt nát sao.
Bạch Nhược Yên gắt giọng:
“Ai muốn nhìn ngươi chứ, mau che con mắt ngươi lại cho kỹ vào.”
Sau đó Bạch Nhược Yên xoay người đi, lại hung tợn uy hiếp nói:
“Nếu ngươi còn dám mở miệng đùa giỡn hoặc là có hành vi giống như vừa nãy, cho dù có chết ta cũng sẽ lôi theo ngươi làm đệm lưng.”
Lâm Thần cười thầm, vừa nãy lão tử sử dụng Tử Kim Đồng cũng đã nhìn thấy hết cả rồi, ta còn sợ ngươi à? Ngươi có thể kiếm lãi, nhưng Lâm mỗ ta vĩnh viễn sẽ không chịu thiệt đâu!
“Ha ha, Nhược Yên thành chủ yên tâm, ta là loại chính nhân quân tử đốt đèn cũng khó mà tìm được, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô lễ.”
Lâm Thần ngồi lại chỗ cũ, ha ha cười nói.
Tiếp đó, Lâm Thần làm theo cách vừa nãy, dựa vào năng lượng phù văn của mình rút một ít độc tố trong cơ thể của Bạch Nhược Yên ra, biến thành “phù văn Hủ Thực” của bản thân.
Vừa có thể gia tăng thực lực vừa có thể chiếm lợi, đúng là chuyện hiếm có khó tìm.
Quá trình tiếp theo sau khi rút phù văn Hủ Thực ra, Lâm Thần còn cố ý hơi dùng sức một chút để sờ Bạch Nhược Yên đang rã rời mềm nhũn, Lâm Thần lại danh chính ngôn thuận nói là cần cho việc chữa trị.
Trải qua một đêm, rốt cuộc Lâm Thần đã đạt đến giới hạn có thể rút ra.
Hắn đã rút ra được khoảng một phần tư toàn bộ độc tố trong cơ thể Bạch Nhược Yên, nếu rút thêm thì sẽ vượt quá giới hạn mà hắn có thể chịu được.
Đến lúc đó độc tố sẽ không thể trở thành thuộc tính quang cầu trong hệ thống của Lâm Thần nữa, mà là thật sự chuyển sang cho cơ thể Lâm Thần. Với tu vi bây giờ và thân thể nhỏ bé này của hắn, sợ rằng chỉ cần nhiễm một chút xíu thôi cũng đủ để khiến hắn sống không bằng chết rồi.
Nhưng ít ra trong vài chục năm tới, Bạch Nhược Yên có thể vận chuyển một phần tu vi của mình mà không cần lo lắng đến đau đớn do độc tố gây ra, dựa vào tu vi là đủ áp chế một phần lớn rồi.
“Phù, mệt chết ta rồi!”
Lâm Thần ngã xuống giường thở hồng hộc, chiếm ‘tiện nghi’ cả một đêm mà lại làm hắn mệt muốn chết.
Bạch Nhược Yên buộc mái tóc dài, yếu ớt bay lên không trung, trong cơ thể phát ra một luồng uy thế đáng sợ, chấn động đến mức làm không gian bị vặn vẹo!
Luồng khí thế này đã vượt xa bất kì cường giả Địa Sát cảnh nào mà Lâm Thần từng cảm nhận được.
Xung quanh Bạch Nhược Yên không hề xuất hiện bất kì thuộc tính quang cầu nào đã chứng minh được điểm này.
Với tu vi hiện tại của Lâm Thần, cho dù là cao thủ Địa Sát cảnh thì hắn cũng có thể phát hiện một hai cái thuộc tính quang cầu đơn lẻ xung quanh đối phương. Thế nhưng Bạch Nhược Yên lại không có, chứng tỏ tu vi của đối phương quá mức mạnh mẽ.
“Ha ha, chúc mừng Bạch Nhược Yên tiểu thư.”
Lâm Thần đang định ngồi dậy thì đôi chân ngọc thon dài trắng nõn của giai nhân lập tức giẫm lên ngực, ấn hắn trở về trên giường rồi cười tủm tỉm nói:
“Tiểu gia hỏa, tối qua ngươi sờ rất sướng phải không?”
Lấy lại được cảm giác tu vi, Bạch Nhược Yên gần như trở lại dáng vẻ tiên tử cao cao tại thượng của ngày xưa, lập tức hỏi tội Lâm Thần.
Lâm Thần bị đè không thể cử động được cũng lười phản kháng lại, không chút kiêng dè thưởng thức đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc kia, thậm chí còn huýt sáo cười bất cần:
“Độc tố cũng chỉ mới loại bỏ được một phần tư, nếu ngươi giết ta thì sau này có thể không còn ai giúp ngươi trừ độc rồi. Bạch Nhược Yên tiểu thư, cái được không bù nổi cái mất đâu.”
“Nhưng thời gian mấy chục năm không phải cũng đủ để ta đi tìm người khác giải độc hay sao, cũng chưa hẳn là ta phải chết.”
“Nhưng người kia không chắc chắn sẽ đường đường chính chính thay ngươi khử độc giống như ta đâu nha. Lỡ như hắn cho ngươi thêm một chút gia vị hoặc là ngay lúc mấu chốt lại giở trò sau lưng thì không phải ngươi sẽ trả một cái giá lớn à.”
Hai người tranh luận kịch liệt, chính diện giao chiến. Lâm Thần không hề lép vế làm Bạch Nhược Yên phải chú ý tới khí thế bình tĩnh và thong dong của hắn.
“Ha ha, dọa ngươi thôi, sao tỷ tỷ ta lại có thể giết ngươi thật chứ. Ta cũng không phải là loại người thất tín bội nghĩa.”
Bạch Nhược Yên bay lên như Vân Trung tiên tử, Lâm Thần không hề nhận ra trên gương mặt mỉm cười của nàng còn vương nét ửng hồng như ráng chiều còn sót lại khi mặt trời lặn bóng.