Thế nên sau khi mẹ của An Nhiên qua đời, ông không tái hôn mà chỉ tập trung kinh doanh công ty và càng yêu thương con gái mình hơn.
Lúc ấy, An Nhiên chỉ mới 20 tuổi, vào những ngày nghỉ thường hay đến công ty An Thị để thăm An Tịnh Phong. Còn Cố Thiên Tuấn lúc đó là tổng giám đốc công ty Cố Thị cũng thường đến An Thị để bàn chuyện hợp tác các dự án quan trọng với bố An Nhiên.
An Nhiên khi đó hệt như một cô bé, chỉ bước lên lầu thôi mà cũng nhảy tung tăng. Trong một lần bất cẩn, cô bị trượt chân sắp ngã xuống đất.
Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay rắn chắc đưa ra đỡ lấy hông cô, sau khi thấy cô đã đứng vững rồi thì liền mau chóng thu tay lại.
An Nhiên thoát nạn vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, vừa nói cảm ơn vừa đưa mắt nhìn “ân nhân cứu mạng” mình.
An Nhiên đâu thể ngờ được rằng, chính cái nhìn ấy của cô đã hoàn toàn làm thay đổi cuộc đời cô.
Gương mặt Cố Thiên Tuấn khi ấy cũng khá giống bây giờ, mày kiếm mắt sao, gương mặt anh tuấn, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Song anh lúc đó tuy đã có được nét quyết đoán và thâm sâu của một tổng tài, nhưng do còn trẻ nên ánh mắt vẫn rất tươi sáng và tràn đầy sức sống.
Cũng chính cái khí chất trầm ổn mà vẫn đầy sức sống ấy của Cố Thiên Tuấn đã thu hút An Nhiên.
An Nhiên cảm thấy từ người Cố Thiên Tuấn toát ra một khí chất trầm ổn hệt như bố cô, nhưng vẫn có sức sống của những người trẻ tuổi, lại cộng thêm dung mạo đẹp trai ngời ngời khiến bao người động lòng của anh, An Nhiên khi ấy là một thiếu nữ thì đương nhiên cũng không thoát khỏi sức hút.
Trầm ngâm một lúc, An Nhiên mới bẽn lẽn nói với Cố Thiên Tuấn: “Anh à, cảm ơn anh.”
Cố Thiên Tuấn cũng mỉm cười gật đầu với An Nhiên: “Không có gì.”
Khi ấy anh không hề biết rằng, An Nhiên chính là con gái của An tổng, người mà anh đang hợp tác, thế nên chỉ nói với cô một câu như thế rồi quay lưng bỏ đi.
Thấy Cố Thiên Tuấn đi càng lúc càng xa, An Nhiên cảm thấy mình nhất định phải nắm lấy cơ hội, thế nên liền vội vàng bước lên gọi to: “Anh ơi…”
Cố Thiên Tuấn nghe tiếng gọi của An Nhiên thì hơi khựng lại, nhưng không quay người mà chỉ hơi nghiêng đầu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
An Nhiên vừa ôm ngực vừa đỏ mặt lắp bắp nói: “Chuyện là… anh à, tôi rất muốn cảm ơn anh đã cứu tôi, có thể cho tôi xin địa chỉ của anh để tôi đền ơn thật tử tế không?”
“Không cần đâu.” Cố Thiên Tuấn chỉ nói ra ba chữ ấy rồi lại quay người bước đi. Một ánh nắng chiếu rọi vào khiến cho toàn thân anh như phát ra ánh sáng rực rỡ.
An Nhiên mê mẩn ngắm nhìn bóng dáng Cố Thiên Tuấn, bất giác nhoẻn miệng cười, rồi cũng giống như bao cô gái từng nhìn thấy Cố Thiên Tuấn mà thốt lên: “Trời ơi, ngầu quá…”
Cho đến khi Cố Thiên Tuấn đã đi hẳn, An Nhiên mới nhớ ra mình đến đây là để thăm bố, cô vội vàng vuốt vuốt gương mặt đỏ bừng của mình rồi lon ton đi đến văn phòng của bố.
“Bố, con nói với bố chuyện này, vừa nãy ở bên ngoài con đã gặp một…”
An Nhiên vừa đẩy cửa bước vào thì thấy có rất nhiều người đang ngồi trong văn phòng bố mình, mà người thu hút ánh nhìn nhất chính là chàng trai vừa rồi đã đỡ cô.
An Điềm giật giật khóe môi, bất giác nhìn Cố Thiên Tuấn, rồi vẫn nói tiếp câu mình chưa nói xong: “Một anh chàng đẹp trai…”
An Tịnh Phong cười ngượng ngập, cô con gái này được ông bảo vệ kĩ lưỡng nên vẫn còn quá ngây thơ, nói năng không suy nghĩ gì cả.
“Nhiên Nhiên, con đến rồi à?” An Tịnh Phong đứng dậy đích thân bước ra cửa đón An Nhiên.
“Bố!” An Nhiên tủm tỉm cười với An Tịnh Phong rồi quay sang lén nhìn Cố Thiên Tuấn một cái, đúng là người vừa nãy đã đỡ mình rồi!
Cố Thiên Tuấn vốn đã nói sơ việc hợp tác với An Tịnh Phong rồi, bây giờ trông thấy An Tịnh Phong có việc thì liền biết điều mà đứng dậy nói với ông: “Nếu An tổng đã có việc thì chúng ta bàn sau vậy.”
“Thế cũng được.” An Tịnh Phong gật đầu với Cố Thiên Tuấn rồi kéo An Nhiên vào văn phòng.
“Bố, chính là người này, chính là người này!” An Nhiên vừa trông thấy Cố Thiên Tuấn sắp đi thì liền vội vàng nắm lấy vạt áo của bố rồi khẽ nói, “Chính là người này!”
An Tịnh Phong ngạc nhiên di chuyển ánh nhìn sang Cố Thiên Tuấn lúc này đã đứng hẳn dậy rồi hỏi: “Người này? Cậu ấy làm sao?”
An Nhiên còn chưa kịp trả lời câu hỏi của An Tịnh Phong thì Cố Thiên Tuấn lúc này cũng vừa hay từ trong văn phòng bước đến chỗ của cô.
“Chào anh!” An Nhiên liền quay sang chào Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn trước nay không bao giờ có hứng thú với người phụ nữ nào khác, lúc này mới nhìn lại vào gương mặt của An Nhiên rồi nhớ ra, người vừa rồi anh đã đỡ khi bước ra từ nhà vệ sinh dường như chính là cô gái này.
Không ngờ cô ấy lại là con gái của An tổng.
Với phong cách chuyên nghiệp, sau khi đã biết đây là con gái của đối tác lớn chuẩn bị hợp tác với mình, Cố Thiên Tuấn lập tức lịch sự gật đầu chào An Nhiên: “Là cô à?”
“Vâng vâng, là tôi đây!” An Nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong lòng vui mừng khôn xiết. Lúc ấy cô còn rất trẻ, đâu biết những người làm kinh doanh sẽ vì lợi ích của mình mà chịu cúi đầu, bởi vì cô đang ở vị trí cao hơn cô nên Cố Thiên Tuấn tất nhiên phải chủ động nói chuyện với cô.
“Ồ, cậu Cố có quen con gái tôi sao?” An Tịnh Phong thấy An Nhiên chỉ vì một câu nói của Cố Thiên Tuấn mà cười rạng rỡ như thế thì trong lòng đã hiểu ra.
An Tịnh Phong thầm đánh giá, Cố Thiên Tuấn đúng thật là thanh niên anh tuấn, công ty của anh cũng to hơn công ty của ông, nếu không phải do mẹ kế của anh nhân lúc bố anh sinh bệnh mà chiếm quyền, khiến công ty kinh doanh càng lúc càng tệ thì anh chắc chắn chẳng thèm chạy đến đây bàn chuyện làm ăn với ông.
Nghe bố mình hỏi như thế, An Nhiên không chờ Cố Thiên Tuấn trả lời mà lập tức trả lời ngay: “Đúng rồi, vừa mới quen dưới lầu đấy bố. Nếu không nhờ anh Cố kịp thời đỡ con thì con đã ôm cục u to tướng mà đến gặp bố rồi!”
“Thế thì tôi phải cảm ơn cậu Cố thật tử tế rồi.” An Tịnh Phong nói xong chợt ho vài tiếng rồi cười với Cố Thiên Tuấn.
An Nhiên thấy bố mình có vẻ rất hài lòng với Cố Thiên Tuấn thì cũng rất vui, tuy chỉ mới gặp một lần nhưng cô lúc này đã tưởng tượng ra cảnh họ làm đám cưới với nhau rồi.
Nhưng An Nhiên càng quan tâm đến việc bố cô vừa mới ho hơn, cô vội vàng đứng dậy, rót một tách trà đưa cho An Tịnh Phong rồi nói: “Bố ơi, dạo này bố cứ ho mãi, đã đi bệnh viện khám chưa?”
An Tịnh Phong nghe An Nhiên hỏi như thế thì nét mặt có hơi sa sầm, ông ngẩn người một lúc mới nhận tách trà từ tay con gái rồi nói: “Bố đi khám rồi, bác sĩ nói chỉ là cảm thông thường.”
“Vậy thì may quá.” An Nhiên yên tâm gật đầu, sau đó khuyên nhủ: “Bố ơi, dạo này lịch học của con dày đặc, không thể luôn ở bên chăm sóc bố được, bố nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy!”
“Bố biết rồi.” An Tịnh Phong nở nụ cười vui vẻ hiền từ.
An Nhiên thấy bố mình cười như thế thì trong lòng mới thấy yên tâm hẳn, bất giác lại chuyển sự chú ý sang Cố Thiên Tuấn.
“An tổng khách sáo rồi. Nếu ông đã mời thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng.” Cố Thiên Tuấn thấy An Tịnh Phong khách sáo với mình như thế thì cũng khách sáo quan tâm lại sức khỏe của ông, “Nhưng mong An tổng chú trọng sức khỏe của mình hơn, sau này chúng ta còn phải hợp tác mà.”
“Vậy tuần sau tôi mời Cố tổng bố cậu và cả phu nhân Cố cùng đi ăn một bữa cơm được không?” An Tịnh Phong nói xong lại ho mấy tiếng.