Cố Thiên Tuấn nghe thấy giọng điệu giấu giếm của An Điềm thì càng thêm nghi ngờ, anh lập tức đưa tay nắm lấy cằm của An Điềm, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Thằng bé này bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi nói rồi! Không liên quan gì đến anh!” An Điềm gạt mạnh tay Cố Thiên Tuấn ra rồi đứng dậy, phát hiện chiếc váy vốn rất ngắn của mình lúc này đã ướt sũng nước, bây giờ đang bó sát vào người cô.
An Điềm lập tức đưa tay che ngực, ôm chặt bức ảnh định bước ra ngoài.
“Tôi hỏi lại cô lần nữa! Đứa bé đó là con ai?” Cố Thiên Tuấn dùng thân hình cao lớn của mình chặn đường An Điềm, đưa cánh tay chặn vòng quanh người cô rồi áp sát mặt lại chỉ còn cách cô một vài milimét.
An Điềm lúc này chỉ còn biết đứng áp sát vào tường, có hơi hoảng loạn nhìn anh.
Hiện giờ, An An chính là điểm yếu duy nhất của An Điềm, cô tuyệt đối không thể để Cố Thiên Tuấn biết về thân thế của An An, càng không thể để Cố Thiên Tuấn cướp An An đi!
“Tôi nói rồi, không liên quan đến anh!” An Điềm lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn mặc kệ giọng nói căng thẳng của An Điềm, vẫn tiếp tục trừng trừng nhìn cô rồi nói thẳng ra suy nghĩ của mình: “Đứa bé trong tấm ảnh, có phải là...”
“Là con trai của tôi và chồng cũ.” An Điềm ngắt lời Cố Thiên Tuấn.
“Chồng cũ sao?” Cố Thiên Tuấn ngẩn người, anh chính là chồng cũ của cô, vậy thì đứa bé đó...
“Đừng có mà tưởng bở, chồng cũ của tôi không phải anh, anh chỉ được xem là chồng cũ cũ của tôi thôi!” An Điềm lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng cười với Cố Thiên Tuấn rồi tiếp tục giải thích, “Con trai tôi là con của tôi và một người đàn ông khác, chỉ là sau khi tôi sinh con xong thì chồng tôi qua đời.”
An Điềm nói đến đây liền chủ động bước lên một bước, giữa căn phòng tắm lạnh lẽo, ánh mắt cô lại như bừng lên một ngọn lửa: “Anh có biết chồng cũ của tôi vì sao mà chết không?”
Rồi không đợi Cố Thiên Tuấn trả lời, An Điềm lại bước thêm một bước, cứ mỗi một bước cô tiến lên lại khiến Cố Thiên Tuấn bất giác lùi về sau một bước, anh cau mày, không tin được mà nhìn An Điềm.
An Điềm lại nở nụ cười lạnh lùng rồi nói bằng giọng rờn rợn: “Người đàn ông đã cho con trai tôi một đoạn nhiễm sắc thể đó trước tiên bị xe tông gãy chân gãy tay, máu chảy đầm đìa, sau đó lại bị xe hàng hất vào lề đường, vừa hay lúc đó có xe tưới nước đi ngang qua, bắn hết nước bẩn lên người anh ta, rồi sau đó bị phơi nắng, nhưng người qua đường không ai quan tâm cả, xác của anh ta cứ nằm ở đó cho đến khi bị cảnh sát phát hiện, đã nhặt lại các mảnh tứ chi và cơ thể rồi đem đi thiêu sạch.”
An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, trong lòng tràn ngập một suy nghĩ căm hận: An An chính là con trai anh! Mãi mãi là con trai anh! Nhưng anh chỉ cho nó có một đoạn nhiễm sắc thể thì đã làm sao? Cố Thiên Tuấn, anh đừng hòng cướp An An đi! Mấy lời tôi vừa nói chính là lời nguyền rủa anh đấy!
“Ha, vậy thì chồng cũ của cô chết cũng thảm thật!” Cố Thiên Tuấn không hoàn toàn tin lời An Điềm, anh càng nghe càng cảm thấy giống như An Điềm đang trù ẻo mình vậy!
“Trời gây nghiệt, có thể tránh, tự gây nghiệt, không đáng sống!” An Điềm lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, lấy lại vẻ mặt mạnh mẽ của mình, “Chuyện thì anh cũng đã hỏi xong rồi, bây giờ anh đi được rồi chứ?”
“An Điềm, cô muốn đuổi tôi đi gấp đến thế sao? Bốn năm trước, cô gần như đã quỳ gối cầu xin tôi, cầu xin tôi nhìn cô một cái thôi.” Cố Thiên Tuấn vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, nhìn An Điềm bằng ánh mắt mỉa mai, vừa rồi còn say như con ma men, bây giờ lại ương ngạnh trở lại rồi.
“Bốn năm trước do tôi bị mù, nhưng bây giờ thì ổn rồi!” An Điềm lạnh nhạt nhìn sang nơi khác, “Không đúng, phải nói là bốn năm trước, ngay khi anh đưa đơn li hôn cho tôi thì tôi đã hết mù!”
“An Điềm, cô bớt nói nhảm đi, tôi hỏi cô lại một lần cuối cùng, đứa bé đó có phải là con tôi không?” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn lúc này toát ra một ánh nhìn đáng sợ, cố gắng tìm ra sơ hở trong nét mặt của An Điềm.
“Tôi đã nói không phải là không phải mà!” An Điềm cũng nhìn thẳng lại vào mắt Cố Thiên Tuấn, cô biết mình bây giờ không thể mất bình tĩnh được, “Chúng ta tiếp xúc với nhau chỉ có một lần vào bốn năm trước thôi không phải sao? Anh nghĩ năng lực của anh mạnh đến thế sao?”
An Điềm phì cười rồi tiếp tục nói: “Vả lại, bốn năm trước anh tuyệt tình với tôi như thế, tôi sao có thể sinh con cho anh được? Đừng nói là tôi không có con với anh, cho dù có thì tôi chắc chắn cũng sẽ bỏ nó ngay! Bởi vì trên người nó có dòng máu của anh, tôi chắc chắn sẽ không muốn có nó!”
Khi An Điềm nói những câu này, trong lòng lập tức muốn xin lỗi An An, cục cưng, mẹ xin lỗi, do mẹ bất đắc dĩ nên mới phải nói như vậy!
Vẻ mặt căm phẫn và thù hận của An Điềm khiến Cố Thiên Tuấn giật mình, anh nhìn kĩ gương mặt của cô, phát hiện vẻ căm hận ấy là thật, mà theo tính cách hiện giờ của An Điềm thì đúng là nếu cô thật sự mang đứa con của anh thì có lẽ sẽ bỏ nó ngay.
Nghĩ đến điều này, lòng Cố Thiên Tuấn chợt thấy lặng đi: “An Điềm, cô ghét tôi đến thế sao?”
“Tôi không phải ghét anh.” An Điềm đưa ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt Cố Thiên Tuấn, “Tôi thấy ghê tởm!”
“Ghê tởm?” Cố Thiên Tuấn cười lạnh lùng, “Có ghê tởm đến đâu cũng đâu ghê tởm bằng lão già mà vừa rồi cô hầu rượu nhỉ?”
Nghĩ đến cảnh An Điềm như một con bướm cứ lượn quanh đám đàn ông, gân xanh trên trán Cố Thiên Tuấn lập tức nổi lên.
“Cố Thiên Tuấn, nếu không phải tại anh thì tôi có bị ép vào bước đường cùng này không? Anh nghĩ tôi muốn làm mấy chuyện đó sao?” An Điềm nghiến răng, Cố Thiên Tuấn luôn là kẻ bá đạo và tự đại thế này, chỉ biết đứng trên cao chà đạp lòng tự trọng của người khác chứ trước nay không bao giờ biết tôn trọng người khác
Hai người họ đã li hôn rồi, đã là hai người xa lạ rồi, nhưng nếu không phải anh ta thì ai có thể khiến cho cô bị nghỉ việc? Ngoại trừ một người quyền cao chức trọng như Cố Thiên Tuấn thì ai có khả năng làm được điều này?
“An Điềm, cô đừng có đổ hết mọi việc lên đầu tôi!” Gương mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn trở nên nhăn nhó, anh chẳng qua chỉ là li hôn cô vào bốn năm trước thôi, còn tình cảnh hiện giờ cô lâm vào là do tự cô chuốc lấy chứ!
“Ha ha, Cố Thiên Tuấn, anh đừng có mà giả ngốc trước mặt tôi! Nếu không phải tại anh thì tôi có bị Tô Thị đuổi việc không? Nếu không mất việc thì tôi việc gì phải đi uống rượu với một lão già?”
Đôi mắt xinh đẹp của An Điềm lúc này trở lên lạnh lùng: “Đời sống hôn nhân của anh không hạnh phúc, năng lực của anh không đủ để sinh con, vậy thì cũng đừng ghen tị với cuộc sống hạnh phúc của tôi chứ! Tôi cho anh biết, tất cả đều là báo ứng của anh và con đàn bà đó, đáng đời các người!”
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra bóp cổ An Điềm, anh vốn đang thắc mắc với câu nói trước đó của cô, nhưng khi nghe đến mấy câu này thì lập tức giận sôi máu!
Không có được kết tinh tình yêu với Chu Mộng Chỉ chính là nỗi luyến tiếc lớn nhất của Cố Thiên Tuấn, thế mà bây giờ An Điềm lại tàn nhẫn nguyền rủa anh và Mộng Chỉ, việc này anh tuyệt đối không thể tha thứ được!