Mục lục
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

60481.“Ừ!” An Điềm giải thích, “Thiên Kỳ vì muốn có thể tỏ tình thành công với cô mà đã nhờ tôi giúp, bảo tôi giả làm cô rồi bắt đầu luyện tập tỏ tình, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi đó của cậu ấy, tình cảm và thái độ rất chân thành, khiến tôi trông thấy mà cảm động vô cùng!”

Nghe đến đây, gương mặt Thẩm Sở Hà hoàn toàn sa sầm xuống: Phải rồi, Cố Thiên Kỳ rõ ràng yêu An Điềm cơ mà, sao có thể yêu mình chứ? Cố Thiên Kỳ chỉ lấy mình ra làm cái cớ để có thể tiếp xúc nhiều hơn với An Điềm thôi!

Ha ha, Cố Thiên Kỳ, vì muốn tiếp cận An Điềm, cậu cũng vất vả thật đấy!

Thẩm Sở Hà từ từ bấu chặt móng vào lòng bàn tay, trên mặt lúc này hiện lên một chút âm hiểm.

“Sở Hà, cô sao thế?” An Điềm đứng bên cạnh thấy vẻ mặt này của Thẩm Sở Hà thì có hơi giật mình, Sở Hà sao thế nhỉ? Vừa rồi còn rất vui, sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này?

“Hả?” Thẩm Sở Hà lập tức định thần lại, khẽ nuốt nước bọt rồi lại cười ấm áp, “Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra một vài việc thôi.”

“Được rồi.” An Điềm e dè gật đầu, không biết nên nói gì.

Lúc này, Thẩm Sở Hà chợt nắm tay An Điềm, nói đầy kì vọng: “An Điềm, những điều cô vừa nói là thật chứ?”

Nếu Cố Thiên Kỳ đã lợi dụng mình để tiếp cận An Điềm thì mình sẽ tương kế tựu kế, lợi dụng An Điềm để tiếp cận Cố Thiên Kỳ, dù sao từ sau khi Cố Thiên Kỳ vào Cố Thị thì họ cũng không gặp nhau mấy nữa, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt thì phải tận dụng chứ!

“Đương nhiên là thật mà!” An Điềm nghiêm túc gật đầu, “Bây giờ cả hai đều thích nhau, vậy lát nữa tôi về sẽ nói cho Thiên Kỳ biết, vậy thì hai người sẽ có thể…”

“Ấy, An Điềm, tôi cầu xin cô một việc có được không?” Thẩm Sở Hà lập tức ngắt lời An Điềm, vừa xấu hổ vừa khó xử, “Về chuyện tôi cũng thích Thiên Kỳ, cô có thể nào khoan nói cho cậu ấy biết không?”

“Tại sao thế?” An Điềm có hơi không hiểu, “Bây giờ cả hai đều thích nhau thì tức là có thể tỏ tình với nhau rồi yêu nhau mà!”

“Con gái mà nhận yêu con trai sớm quá thì không tốt đâu.” Thẩm Sở Hà lắc đầu, “Vả lại Thiên Kỳ còn chưa chính miệng nói với tôi, tôi còn chưa cảm nhận được cảm giác theo đuổi của cậu ấy, bây giờ cô mà đi nói ra như vậy thì tôi sẽ thấy tiếc lắm!”

An Điềm ngẩn người, sau đó gật đầu: “Cô nói cũng phải!”

“Vậy nên An Điềm à, cô khoan nói cho Thiên Kỳ biết, chỉ cần tạo cơ hội cho Thiên Kỳ và tôi gặp nhau là được rồi.” Thẩm Sở Hà thấy vẻ mặt không hề biết gì của An Điềm thì liền nói, “Nếu vậy thì tôi không những có thể được Thiên Kỳ theo đuổi mà còn có thể cho Thiên Kỳ biết tâm ý của tôi nữa!”

“Hay đấy!” An Điềm hoàn toàn tán đồng, nhưng ngay sau đó lại thấy khó xử, “Nhưng mà tôi phải làm sao thì mới tạo được cơ hội?”

“Thế này nhé!” Thẩm Sở Hà nghĩ một lát rồi ghé đầu vào tai An Điềm thầm thì.

“Này, hai người nói chuyện xong chưa vậy?” Ninh Tuyết Tuyết đứng cách đó không xa bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Sắp xong rồi!” Sau khi nghe Thẩm Sở Hà nói xong, An Điềm liền quay sang phẩy tay với Ninh Tuyết Tuyết, “Tôi sẽ qua ngay mà.”

“Thế thì cô nhanh lên!” Ninh Tuyết Tuyết quay mặt đi không thèm nhìn An Điềm nữa.

An Điềm cũng quay lại nhìn Thẩm Sở Hà hứa đảm bảo: “Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cô, nhất định sẽ giúp được cô mà!”

“Cảm ơn cô nhé, An Điềm!” Thẩm Sở Hà lắc tay An Điềm mừng rỡ nói.

“Đừng khách sáo!” An Điềm phẩy tay, “Cô và Doanh Doanh đều là bạn thân của tôi, giúp hai người hạnh phúc là trách nhiệm của tôi mà!”

Thẩm Sở Hà cười cảm kích: Nếu Cố Thiên Kỳ không yêu An Điềm, nếu lập trường của An Điềm không đối lập với lập trường của mình thì có lẽ cả hai có thể thật sự trở thành bạn thân.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không thể rồi.

“Được rồi, quyết định như vậy nhé! Tôi về đây!” An Điềm vẫy tay chào Thẩm Sở Hà rồi quay người bước ra chỗ Ninh Tuyết Tuyết.

“Tạm biệt!” Thẩm Sở Hà vẫy tay chào An Điềm, mỉm cười dõi theo cô.

Sau khi đã hứa với Thẩm Sở Hà, An Điềm về đến biệt thự cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại đi ra cổng xem Cố Thiên Kỳ đã tan làm chưa.

Ninh Tuyết Tuyết tưởng An Điềm đang mong Cố Thiên Tuấn về nên cứ nhìn cô mà hậm hực khó chịu.

An Điềm hoàn toàn không quan tâm, chỉ tập trung chờ Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ về.

Một lúc sau, An Điềm đã trông thấy Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ cùng bước vào phòng khách.

“Về rồi!” An Điềm lập tức chạy ra đón.

Ninh Tuyết Tuyết cũng nhăn nhó mặt mày đi theo.

Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm chạy ra thì liền dang hai tay định ôm cô.

Nhưng An Điềm hoàn toàn chẳng thèm nhìn Cố Thiên Tuấn mà lại chạy đến trước mặt Cố Thiên Kỳ, vui vẻ nói: “Thiên Kỳ, em tan làm rồi à?”

Cố Thiên Kỳ mừng rỡ nhìn An Điềm: “Ừ, em về rồi, Nhiên Nhiên, có chuyện gì thế?”

“Có gì đâu!” An Điềm lắc đầu nói, “Lại đây, chị nói cho em nghe chuyện này.”

“Chà, được thôi.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, Nhiên Nhiên nhiệt tình thế này khiến anh vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.

“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn chợt đưa tay kéo An Điềm vào lòng, rồi mặc kệ Cố Thiên Kỳ và Ninh Tuyết Tuyết ở đó mà cúi xuống hôn cô.

An Điềm bị nụ hôn bất ngờ này của Cố Thiên Tuấn làm cho giật bắn mình: Cố Thiên Tuấn bị làm sao thế?

Ninh Tuyêt Tuyết càng phẫn nộ nhìn An Điềm và Cố Thiên Tuấn hôn nhau, không kìm được mà rống lên: “Này! Hai người làm cái gì thế?”

An Điềm cũng định thần lại, vội vàng đẩy Cố Thiên Tuấn ra, mím môi cúi mặt nói: “Cố Thiên Tuấn, anh làm cái gì thế?”

“Thế vừa rồi em làm cái gì thế?” Cố Thiên Tuấn trừng mắt nhìn An Điềm, giọng điệu cảnh cáo.

“Tôi…” An Điềm quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ rồi cười ngượng ngùng, “Tôi có chuyện quan trọng cần nói với Thiên Kỳ.”

Cố Thiên Kỳ nghe thế lập tức bước lên nói với An Điềm: “Nhiên Nhiên, em cũng có chuyện muốn nói với chị!”

“Em cũng có chuyện à?” An Điềm thắc mắc hỏi, “Em có chuyện gì?”

“Mới đến công ty của anh một tháng thôi mà em đã làm hỏng một vụ làm ăn lớn rồi! Chị an ủi em đi!” Cố Thiên Kỳ nói xong liền ôm chầm lấy An Điềm.

“Nhiên Nhiên, có phải năng lực của em kém lắm không? Có phải em không thích hợp làm việc ở công ty không? Nhiên Nhiên, em buồn lắm, thấy mình thất bại lắm!” Cố Thiên Kỳ vừa nói vừa gục đầu lên tóc An Điềm: Chà, thơm quá!

“Cố Thiên Kỳ!”

Giọng nói lạnh lùng ấy vừa vang lên, Cố Thiên Tuấn đã lao đến nắm cánh tay Cố Thiên Kỳ hất mạnh.

Một tiếng “bịch” vang lên, Cố Thiên Kỳ bị Cố Thiên Tuấn đẩy ngã lăn ra đất.

“Ưm…” Cố Thiên Kỳ lăn lộn dưới đất, mặt mày nhăn nhó.

“Chậc…” An Điềm thấy Cố Thiên Kỳ nằm lăn lộn như vậy thì liền cúi người định kéo anh dậy, “Lần này biết đau rồi chứ? Cho em chừa cái tội không biết lớn nhỏ!”

Cố Thiên Kỳ nhìn An Điềm đầy uất ức, lại đưa tay ra định ôm lấy An Điềm.

Không ngờ Cố Thiên Tuấn lại xông đến kéo Cố Thiên Kỳ dậy rồi nhìn chằm chằm cảnh cáo: “Sau này mà còn làm như thế nữa thì không chỉ đơn giản là bị ngã ra đất đâu.”

Cố Thiên Kỳ mím môi, không nói gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK