Mục lục
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

60458.“Hứ!” An Điềm không vui hừ một tiếng, “Chị đi làm việc đây, em chơi một mình đi!”

“Chị làm việc gì?” Cố Thiên Kỳ tò mò hỏi An Điềm, “Tuy vết thương trên người chị có thể tạm coi là lành rồi, nhưng tốt nhất vẫn nên tịnh dưỡng thêm một thời gian, như vậy thì sức khỏe mới hồi phục hoàn toàn.”

“Hả, sao em biết chị bị thương?” An Điềm thắc mắc nhìn Cố Thiên Kỳ.

“Chuyện này…” Cố Thiên Kỳ khựng một chút rồi nói, “Hôm qua lúc em cùng chị đi thăm Khưu Doanh Doanh, chị đã nói với em mà! Chị còn kể về người bí ẩn gì đó nữa, chị quên rồi sao?”

“À, hình như đúng là vậy thật.” An Điềm gật đầu.

“Em đã bảo đầu óc chị kém rồi mà!” Cố Thiên Kỳ bật cười, thầm thở phào trong lòng, sở dĩ anh biết chuyện Nhiên Nhiên bị thương là vì đã từng cứu cô, cũng may hôm qua cô có kể cho anh nghe chuyện này, nếu không thì thật sự không biết đường nào mà giải thích.

Cố Thiên Kỳ xoa cằm suy nghĩ: Trước đây mình không bao giờ phạm phải những sai lầm thế này, có lẽ do bây giờ được ở bên Nhiên Nhiên nên mới trở nên quá thoải mái.

“An Điềm, lấy được giấy vẽ chưa?”

Cố Thiên Tuấn không biết từ lúc nào đã bước ra khỏi phòng ngủ, đang đứng nhàn nhã tựa vào tường, cũng không biết là đã nghe họ nói chuyện được bao lâu rồi.

Cố Thiên Kỳ vừa trông thấy Cố Thiên Tuấn đến thì thần sắc bất giác sa sầm lại.

“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn liền chạy đến trước mặt anh giải thích, “Giấy bút vẽ tôi với anh rõ ràng hôm qua mới dùng, không hiểu sao giờ lại không tìm thấy.”

“Anh nhớ em đã cất giấy bút vào nhà kho rồi mà, sao em lại tìm ở đây?” Cố Thiên Tuấn có hơi bất lực nhìn An Điềm.

An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì liền vỗ bộp vào đầu mình, nhớ ra: “Hình như đúng là thế thật, thảo nào tôi tìm mãi không thấy!”

An Điềm nói xong liền vội vàng chạy vào nhà kho.

Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm chạy đi, chỉ mỉm cười, không đi theo mà quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ, trông như có điều muốn nói.

Cố Thiên Kỳ bắt gặp ánh mắt của Cố Thiên Tuấn thì liền cau mày: “Anh à, sao anh lại nhìn em như vậy? Có phải muốn nói gì không?”

“Đúng vậy.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Vệ sĩ trong biệt thự nói hôm nay em đã ra ngoài?”

“Phải rồi, em ra ngoài chơi một chút.” Cố Thiên Tuấn bó hai tay sau đầu nói, “Ở một mình trong biệt thự mãi cũng chán.”

“Nếu chán thì tìm việc gì đó làm đi.” Cố Thiên Tuấn bước đến sofa đối diện Cố Thiên Kỳ rồi ngồi xuống.

“Tìm gì đó làm à?” Cố Thiên Kỳ vội vàng lắc đầu, “Em lười lắm, chẳng muốn làm gì cả, chỉ cần ở trong biệt thự chơi với Nhiên Nhiên là được rồi.”

“Anh còn chưa nói là sẽ làm gì, em đừng có từ chối nhanh như vậy.” Cố Thiên Tuấn đưa mắt quan sát thật kĩ vẻ mặt của Cố Thiên Kỳ, “Hay là đến công ty anh làm việc đi, dù gì thì trong Cố Thị cũng vẫn còn cổ phần của mẹ em và em, đến làm việc cũng là danh chính ngôn thuận mà.”

“Chút cổ phần của em và mẹ thì có đáng là bao?” Cố Thiên Kỳ phẩy tay, “Vả lại, em chính là vì không muốn tốt nghiệp xong phải ở công ty suốt cho nên mới từ Mỹ trốn về thành phố H, bây giờ anh không thể lại bắt em đi làm việc được! Em nói rõ lại lần nữa, chỉ cần được ở biệt thự với Nhiên Nhiên là em thấy mãn nguyện rồi.”

“Anh chính vì không muốn em cứ ở biệt thự làm phiền An Điềm nên mới bảo em đến công ty làm việc.”

“Sao lại nói là làm phiền chứ?” Cố Thiên Kỳ bày tỏ sự phản đối với lời nói của Cố Thiên Tuấn, “Em với Nhiên Nhiên là bạn cơ mà!”

“Anh không muốn thảo luận với em về việc em và An Điềm là quan hệ gì, bởi vì cô ấy mãi mãi sẽ không bao giờ có quan hệ gì với em cả.” Cố Thiên Tuấn nhìn Cố Thiên Kỳ chằm chằm, “Về điểm này thì em phải nhớ cho rõ đấy.”

Giọng của Cố Thiên Tuấn tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có một áp lực vô hình, thế nên cho dù Cố Thiên Kỳ có cố che giấu đến đâu thì vẫn lộ ra một chút sa sầm.

Sau khi lạnh lùng khoảng một phút, khóe môi Cố Thiên Kỳ lại nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Tuấn hỏi: “Này anh à, anh tự tin như thế, chắc trước nay chưa bao giờ thua ai nhỉ?”

“Phải.” Cố Thiên Tuấn gật đầu khẳng định.

“Phì…” Cố Thiên Kỳ phì cười rồi phẩy tay nói, “Phải, anh đúng là chưa thua ai bao giờ, nhưng mà chính vì anh chưa thua ai bao giờ nên em mới không muốn đến Cố Thị làm, lỡ như em đến đó làm mà năng lực nghiệp vụ lại không bằng anh thì có phải là mất mặt lắm không? Vậy nên anh cứ làm nghiệp vụ tổng tài Cố Thị của mình, còn em làm nghiệp vụ của sinh viên mới tốt nghiệp, như thế không phải rất ổn sao?”

“Nhưng anh không muốn em suốt ngày ở trong biệt thự với An Điềm.” Cố Thiên Tuấn nói thẳng ra ý của mình, “Cố Thiên Kỳ, em còn nhớ bốn năm trước lúc em rời khỏi đây đã nói gì với anh không?”

“Đã nói gì với anh sao?” Cố Thiên Kỳ mặt mày ngơ ngác, “Nói gì nhỉ? Lâu quá rồi, em quên rồi.”

Cố Thiên Tuấn nhướn mày cười: “Dù quên hay không thì em cũng phải làm theo lời anh nói, nếu không, anh cho em một lựa chọn thứ hai, đó là cuốn gói về Mỹ.”

“Không phải chứ?” Cố Thiên Kỳ nhăn nhó mặt mày, “Em nhất định phải vào Cố Thị làm việc sao?”

“Vào Cố Thị làm hay là về Mỹ, anh cho em thời gian vài ngày suy nghĩ đấy.” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất kiên định.

“Suy nghĩ? Suy nghĩ gì vậy?” An Điềm lấy được giấy bút vẽ lúc này bước ra, loáng thoáng nghe được câu nói của Cố Thiên Tuấn.

“Nhiên Nhiên, chị mau khuyên anh trai em đi!” Cố Thiên Kỳ vừa trông thấy An Điềm bước ra thì liền đứng dậy nói, “Anh trai em bắt em đến công ty làm việc đấy! Nếu thế thì em không thể ở nhà chơi với chị rồi!”

“Chị có bao giờ bắt em phải ở nhà với chị đâu?” An Điềm trừng mắt nói với Cố Thiên Kỳ, “Cố Thiên Tuấn bảo em đến công ty làm việc là rất chính xác, em xem em đã tốt nghiệp rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên ra ngoài rèn luyện một chút chứ. Cố Thiên Tuấn hồi bằng tuổi em đã lên được vị trí rất cao trong Cố Thị rồi đấy.”

“Trời ơi! Đến cả chị mà cũng không giúp em à?” Cố Thiên Kỳ thốt lên ai oán rồi bất lực ngồi xuống ghế sofa.

“Ha ha, chuyện này chỉ là vì muốn tốt cho em thôi mà!” An Điềm cầm giấy bút vẽ bước đến trước mặt Cố Thiên Kỳ rồi vỗ vào vai anh, “Sau này vào Cố Thị làm việc, nhất định phải cố gắng đấy!”

“Được rồi, An Điềm.” Cố Thiên Tuấn vừa thấy bàn tay An Điềm đặt lên vai Cố Thiên Kỳ thì liền nói, “Em đã lấy được giấy bút vẽ rồi thì lên phòng sách đợi anh đi, anh nói xong chuyện sẽ lên với em.”

“Ừ, được rồi.” An Điềm gật đầu, cảm thấy giọng của Cố Thiên Tuấn chợt trở nên lạnh lùng, thế nên gật đầu xong liền mang giấy bút lên phòng sách.

Cố Thiên Tuấn lúc này lập tức bước lên chắn tầm nhìn của Cố Thiên Kỳ nhìn theo bóng dáng An Điềm.

Cố Thiên Kỳ bị chắn liền ngẩn người, sau đó liền thu lại ánh nhìn: “Anh à, anh còn việc gì sao? Không phải anh nói là cho em vài ngày để suy nghĩ à?”

“Hết rồi.” Cố Thiên Tuấn nhìn Cố Thiên Kỳ đầy ẩn ý.

“Được.” Cố Thiên Kỳ gật đầu rồi cứ thế nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Tuấn, sau khi Cố Thiên Tuấn đi rồi, anh mới thu lại ánh nhìn sâu xa của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK