Chu Mộng Chỉ mặc bộ đồ ngủ nằm nghiêng người trên sofa, ánh mắt sắc xảo in trên ly rượu vang trong tay: Đã nhiều ngày trôi qua rồi, tại sao Leonard ngoài việc bảo lãnh mình ra thì không làm gì cả?!
Không giúp mình mời luật sư biện hộ thoát tội, cũng không giúp mình tìm tung tích của Chu Hán Khanh! Quả nhiên Leonard không dễ đối phó chút nào!
Ngẩng đầu lên uống hết ly rượu, Chu Mộng Chỉ đặt ly xuống, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy được.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Chu Mộng Chỉ đã thay đổi hoàn toàn, phu nhân Cố sống trong nhung lụa đã không còn, mà thay vào đó là Chu Mộng Chỉ đầy mưu tính!
Cô ta có thể từ một cô gái quê mùa ở thôn làng leo lên vị trí phu nhân tổng tài của tập đoàn Cố Thị thì cũng chứng tỏ bản thân mình rất có thực lực!
Nên bây giờ có rơi xuống cũng không sao, cô ta phải cố gắng sống tốt, nắm bắt mọi cơ hội, lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng được. Cô takhông thể trượt dài mãi như vậy! Cô ta muốn giống như trước đây, đạp dưới chân tất cả những người làm mình tổn thương, những người coi thường mình!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ vội nhìn đồng hồ trên tường: Bây giờ đã là tám giờ tối rồi, Leonard nói sẽ đến thăm mình vào thời gian này!
Chu Mộng Chỉ biết, bây giờ mình đã bị các tầng lớp cao thấp ở thành phố H xa lánh, giờ chỉ có Leonard mới có thể giúp mình, may mà Leonard có vẻ rất thích mình, anh ta si mê cơ thể và ngũ quan của người phụ nữ phương Đông.
Thế nên, Chu Mộng Chỉ đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào đều phải chinh phục Leonard, có Leonard làm chỗ dựa vững chắc thì những chuyện sau đó mới dễ dàng được.
Bây giờ Chu Mộng Chỉ đã không coi trọng trinh tiết, tự trọng gì nữa, dù sao lúc trẻ cô ta cũng đã như vậy, dù người ta nói cô ta bán dâm cũng không sao, bây giờ cô ta đã đi đến bước đường này rồi, còn quan tâm những thứ đó làm gì?
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ bèn đưa tay lột bộ đồ ngủ của mình ra, để lộ xương vai trắng nõn nà, để tóc rũ xuống. Khi Chu Mộng Chỉ đang quyến rũ ngồi trên ghế sofa thì cánh cửa mở ra!
Leonard vừa vào cửa đã thấy Chu Mộng Chỉ để lộ cơ thể quyễn rũ ngồi trên sofa.
Leonard dừng lại một chút rồi quay người lại nói với vệ sĩ theo sau: “Đứng canh ngoài cửa đi.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, tận tụy canh gác bên ngoài.
Leonard cởi cà vạt ra, nở nụ cười bước tới, “Cô Chu hôm nay có vẻ có nhã hứng nhỉ!”
“Ồ, vậy sao?” Chu Mộng Chỉ làm ra vẻ không hiểu, đưa tay ra định kéo chiếc váy ngủ đã cởi ra lại, nhưng không ngờ Leonard tiến đến giữ tay cô ta lại.
“Anh làm gì vậy?” Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Leonard, biết rõ mà vẫn hỏi.
“Cô như vậy tuyệt lắm.” Leonard nói xong bèn nắm tay còn lại của Chu Mộng Chỉ rồi nhích qua bên cạnh một chút.
Chiếc váy ngủ vốn chỉ để lộ phần xương vai giờ đây đã cởi phăng ra, so với cơ thể của phụ nữ phương Tây thì cơ thể Chu Mộng Chỉ có phần mỏng manh, nhưng khí chất trên người đã bủ đắp những thiếu sót đó.
Phụ nữ phương Tây rất cởi mở, cũng rất nhiệt tình, nhưng phụ nữ phương Đông thì hay kín đáo e thẹn si mê lòng người, nghĩ đến đây, ánh mắt của Leonard bắt đầu rực cháy.
“Anh Leonard muốn làm gì vậy?” Trong lúc Leonard đang bị kích thích thì Chu Mộng Chỉ kéo chiếc váy ngủ của mình lại.
“Cô nói bây giờ tôi sẽ làm gì nào?” Leonard cúi đầu, đưa tay vê cằm của Chu Mộng Chỉ.
“Sao tôi biết được chứ?” Chu Mộng Chỉ hất tay Leonard ra, quay đầu qua một bên, nghiêng nửa phần mặt xinh đẹp của mình nhìn anh.
Chu Mộng Chỉ biết, tuy cô ta rất xinh đẹp, nhưng đây mới là góc nhìn đẹp nhất, ánh sáng cũng rọi lên khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ, càng hiện rõ làn da trắng nõn nà, trong trẻo thoát tục.
Quả nhiên, Leonard tiến đến ôm lấy Chu Mộng Chỉ
Chu Mộng Chỉ chủ động vòng qua eo của Leonard, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh Leonard cởi áo vứt xuống đất, ngón tay bất giác siết chặt lại.
Chu Mộng Chỉ tưởng bản thân mình sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện bản thân ngủ chung với người đàn ông khác, nhưng khi Leonard lần nữa đè lên người mình, đột nhiên cô ta có cảm giác ghê tởm, cô ta ghê tởm sự gần gũi này!
Leonard không hề cảm thấy phản ứng ghê tởm của Chu Mộng Chỉ, anh thích thú ngắm nhìn cơ thể của Chu Mộng Chỉ, tiếp đó cúi đầu tận hưởng sự mềm mại của cô ta.
“Ưm...” Chu Mộng Chỉ há miệng ra phối hợp mà cất tiếng rên, râu ria của Leonard rất nhiều, động tác cũng mang sự ngông cuồng và hoang dã của người ngoại quốc.
Chu Mộng Chỉ ghê tởm cau mày, đưa tay đỡ lấy phần ngực của Leonard, cô ta đang đắn đo, nếu bây giờ mình từ chối Leonard thì sẽ có hậu quả gì.
Đối mặt với sự phản kháng của Chu Mộng Chỉ, Leonard không hề nổi giận, anh sững sờ một lát, đôi mắt màu xanh lục bắt đầu ánh lên: Giày vò thân thể mềm mại này phải biến thái một chút mới vui!
Nỗi đau đớn lan tỏa toàn bộ cơ thể, Leonard nhe nanh múa vuốt để lại trên cơ thể Chu Mộng Chỉ nhiều vết bầm tím, Chu Mộng Chỉ lúc đầu còn phản kháng, sau đó thì lặng lẽ chịu đựng.
Cứ như vậy cho đến nửa đêm, Leonard mới dừng lại, Chu Mộng Chỉ đã bị giày vò tả tơi, cô ta yếu ớt nằm trên tấm thảm, giống như một cái áo rách nát vậy.
Sau khi Leonard tắm xong, thấy Chu Mộng Chỉ vẫn nằm trên thảm bán sống bán chết thì cau mày nói: “Đi tắm đi, tôi dẫn cô đi gặp một người.”
Chu Mộng Chỉ nghe Leonard nói vậy thì cố chịu đau đớn, chậm rãi nhìn về phía anh: “Gặp một người? Gặp ai?”
“Đến lúc đó cô sẽ biết, mau chuẩn bị đi!” Leonard nói xong bèn đứng trước mặt Chu Mộng Chỉ cởi áo tắm ra, bắt đầu thay quần áo.
“Nhưng bây giờ đã là nửa đêm rồi, có chuyện gì không thể để mai nói sao?” Chu Mộng Chỉ lay động đôi chân bị thương, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, vừa nãy Leonard đúng là giày vò cô ta như một kẻ biến thái!
“Không được.” Leonard không thèm nhìn Chu Mộng Chỉ, vừa gài nút áo vừa từ chối quyết liệt.
Chu Mộng Chỉ nhìn thấy thái độ kiên quyết của Leonard như vậy cũng đành chống tay xuống đất, đi khập khiễng vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, Leonard đã thay đồ xong nhàn nhã ngồi trên sofa, rót một ly rượu: Không ngờ là trước khi đưa Chu Mộng Chỉ đi vẫn còn có thể nếm thử mùi vị của cô ta!
Chỉ là không tuyệt như mong đợi, thậm chí có chút nhạt nhẽo! Leonard lắc đầu, tiếp tục uống rượu.
Sau khi Chu Mộng Chỉ tắm xong thì mặc áo tắm bước ra, thấy Leonard đứng trước cửa sổ nhìn cảnh sắc ban đêm bèn cố gắng chịu đựng cơn đau từ đôi chân, đi đến phía sau của Leonard.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chu Mộng Chỉ thân mật ôm lấy Leonard từ phía sau.
Leonard cau mày, đột nhiên cảm thấy nực cười: Từ khi nào mà mình và Chu Mộng Chỉ thân mật như vậy? Cô ta tưởng ngủ với mình rồi thì sẽ có giá hơn hay sao?