Tranh thủ trang điểm nhẹ xong, Chu Mộng Chỉ nhìn vào mình trong gương chớp chớp đôi mắt mai xinh đẹp rồi mỉm cười tự tin.
Bây giờ, cô ta đang mặc một chiếc váy dài tay màu vàng nhạt, rất vừa vặn với dáng người. Màu vàng nhạt làm nổi bật vẻ liễu yếu đào tơ nương theo gió của Chu Mộng Chỉ, đồng thời cũng tôn lên làn da trắng nõn của cô ta.
Sau khi thay một đôi giày đế bằng màu bạc, Chu Mộng Chỉ hất cằm lên rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Chu Hán Khanh nằm trên sàn vẫn đang hôn mê. Chu Mộng Chỉ liếc nhìn Chu Hán Khanh với vẻ khinh bỉ rồi bước ra khỏi phòng khách một cách kiên quyết.
Khi Chu Mộng Chỉ xuống đến tầng hầm, đám lưu manh đang ngồi xổm trong góc chờ nhận lệnh từ Chu Hán Khanh bỗng trợn to mắt lên: Chu Mộng Chỉ ban ngày còn trang điểm đậm như ma, bây giờ ăn mặc như vậy, hoàn toàn giống như một người phụ nữ cao quý không bị nhiễm bụi trần, thảo nào sếp lúc nào cũng rất cưng chiều và nghe lời cô ta như thế!
Đám lưu manh nhanh chóng đứng dậy, gật đầu chào Chu Mộng Chỉ rồi nói: “Cô Chu, cho hỏi cô có gì căn dặn?”
“Trong các anh ai biết lái xe? Tôi muốn đến một nơi.” Chu Mộng Chỉ tự hào tận hưởng ánh mắt thèm muốn của những người đàn ông kia.
Đám lưu manh đưa mắt nhìn nhau. Trên thực tế, trong số chúng có không ít người biết lái xe, nhưng chúng không biết mục đích của Chu Mộng Chỉ là gì, nên chỉ đứng yên ở đó mà không nói lời nào.
Chu Mộng Chỉ thấy đám nguiờ kia không nói gì, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ khó chịu. Cô ta chỉ đại ngón tay vào một người và hỏi: “Anh biết lái xe không?”
Người đàn ông bị chỉ đó gãi gãi đầu: “Biết thì biết, nhưng…”
“Biết là được rồi. Đi với tôi!” Vì háo hức được gặp Cố Thiên Tuấn, nên lần này Chu Mộng Chỉ mới phá lệ, không để ý đến An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu đang hôn mê.
Cô ta chỉ vẫy tay với người đàn ông kia, ra hiệu cho anh ta đi theo, rồi quay lại và bước ra khỏi tầng hầm.
Người đàn ông kia chần chừ một lúc, rồi cuối cùng cũng đi theo.
Bởi vì, trong ấn tượng của anh ta, sếp xưa nay luôn nghiêm túc, nói một là một, vậy mà ở trước mặt người phụ nữ này, sép dường như là sự tồn tại để làm vui lòng cô ta. Vì vậy, anh ta cảm thấy rằng mình nhất định phải nghe lời người phụ nữ này, nếu không, chắc chắn sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Với sự giúp đỡ tận tình của tên lưu manh kia, nhân lúc Chu Hán Khanh vẫn chưa tỉnh lại, Chu Mộng Chỉ đã ngồi lên xe để chạy đến tòa nhà trụ sở của công ty Cố Thị.
Đêm càng ngày càng tối. Đêm mùa xuân không còn quá lạnh, gió trở nên rất nhẹ nhàng, vạn vật đang lặng lẽ sinh sôi trong bóng tối, chờ đợi mặt trời sớm mai mọc lên.
Từ sau khi ngắt cuộc gọi với Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn vẫn đứng trước cửa sổ sát sàn. Anh nhìn vào cảnh đêm của thành phố H, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Những người ở lại trong văn phòng cũng sợ thở, càng đến thời khắc căng thẳng và nguy cơ, Cố tổng lại bình tĩnh đến lạ kỳ. Nhưng có trời mới biết, liệu Cố tổng có nổi điên trong giây tiếp theo hay không.
Hơn nữa, tình hình hiện tại phức tạp chưa từng thấy. Cao Lỗi từ khi tông cửa xông ra ngoài đến giờ cũng không có tin tức gì. Trương Hiển Hy thì dẫn theo một nhóm người đến phía nam thành phố H để tìm kiếm tung tích của An Điềm, nhưng đến giờ vẫn không có kết quả.
Chiếc đồng hồ trên tường cứ quay, mãi đến một giờ sáng, đàn em của Cố Thiên Tuấn đột nhiên gõ cửa văn phòng.
Sau khi đi vào, người đó cúi đầu chào và nói với Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, Chu Mộng Chỉ đang ở bên ngoài. Cô ta muốn gặp anh.”
Cố Thiên Tuấn nãy giờ chỉ đứng trước cửa sổ sát sàn cuối cùng cũng di chuyển chân. Anh quay lại và nhìn đám thuộc ha của mình với vẻ dửng dưng: “Cho cô ta vào. Tất cả mọi người ra ngoài hết đi.”
“Vâng.” Nhóm người đang chờ lệnh đồng loạt cúi đầu, sau đó bước ra khỏi văn phòng của Cố Thiên Tuấn một cách có trật tự.
Cố Thiên Tuấn nhúc nhích cổ họng của mình và nhìn sang cánh cửa văn phòng.
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, và Chu Mộng Chỉ chăm chút trang điểm đang đứng ở cửa, nhìn vào Cố Thiên Tuấn với vẻ mặt phấn khích. Cô ta rưng lệ mở miệng ra hét lên: “Thiên Tuấn!”
Vào bất kỳ lúc nào, Chu Mộng Chỉ luôn có thể cảm động một cách khó hiểu. Cô ta cảm thấy rằng mình và Cố Thiên Tuấn, giống như đôi tình nhân đã phải trải qua nhiều sóng gió và cuối cùng đã được ở bên nhau, liền vừa chạy vừa giang hai tay ra lao về phía Cố Thiên Tuấn.
Còn Cố Thiên Tuấn, vẫn chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn vào Chu Mộng Chỉ với vẻ mặt vô cảm.
Khi Chu Mộng Chỉ chạy đến trước mặt Cố Thiên Tuấn và định sà vào lòng anh, Cố Thiên Tuấn đột nhiên đưa tay ra bóp chặt cổ của Chu Mộng Chỉ.
Đôi mắt của Cố Thiên Tuấn bỗng trở nên đỏ au. Anh nhìn Chu Mộng Chỉ, cánh tay hơi run lên vì dùng sức: “An Điềm đâu?”
Chu Mộng Chỉ vừa rồi đầy xúc động bỗng sững sờ, bây giờ nhìn vào mặt Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt khó tin. Vẫn là những đường nét góc cạnh rõ ràng đó, vẫn là khí thế thống trị đó, nhưng đôi mắt trước nay luôn dịu dàng sao lại tràn đầy ghê tởm và thù hận đến thế?
Chu Mộng Chỉ cảm thấy mình chớp mắt đã rơi xuống hầm băng. Cổ cô ta bị Cố Thiên Tuấn bóp chặt đến không thể thở được. Đôi mắt mai xinh đẹp cũng lồi ra ngoài, phần lòng trắng lộ ra quá mức khiến khuôn mặt cô ta trở nên đáng sợ. Cô ta há to đôi môi đỏ, lưỡi hơi thè ra ngoài, giống như một hồn ma chết oan trong đêm tối.
“An Điềm đâu?” Cố Thiên Tuấn hỏi lại. Anh bóp chặt cổ của Chu Mộng Chỉ, và từ từ nhấc cánh tay của mình lên.
“Ưm…” Hai chân của Chu Mộng Chỉ từ từ rời khỏi mặt đất, khuôn mặt cũng bắt đầu tím tái vì không thở được: Thiên Tuấn, sao Thiên Tuấn lại trở nên như thế này?
Cố Thiên Tuấn nhìn chằm chằm vào Chu Mộng Chỉ đang không thể thở được, và sự ghê tởm đối với cô ta đã lên đến cùng cực!
Dần dần, Chu Mộng Chỉ co giật cả người vì thiếu oxy, sắp bị ngạt thở mà chết.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn mới rút mạnh tay mình về.
Chu Mộng Chỉ sắp ngạt thở ngã đánh rầm và quỳ xuống đất. Cô ta đưa tay chống vào mặt đất, há to miệng thở hổn hển, đầu óc vẫn choáng váng vì thiếu dưỡng khí.
“Tại sao…” Chu Mộng Chỉ vừa thở hổn hển vừa bò đến cạnh chân của Cố Thiên Tuấn. Cô ta ôm chặt lấy chân anh và khóc thét lên: “Thiên Tuấn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Lúc gọi điện thoại, anh rõ ràng không phải như thế này!”
“Chu Mộng Chỉ, cô thực sự nghĩ rằng tôi không biết gì hết à?” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng giật chân mình ra, thậm chí không thèm nhìn Chu Mộng Chỉ lấy một cái. “Kể từ ngày tôi phát hiện ra sự thật, mỗi câu mà tôi nói với cô đều làm tôi cảm thấy thật kinh tởm!”
“Sự thật?” Đầu óc của Chu Mộng Chỉ bỗng trống rỗng, rồi lập tức nghĩ ngay đến chuyện giữa mình và Chu Hán Khanh! Lẽ nào Cố Thiên Tuấn đã phát hiện ra rồi?
Không, không, không thể nào! Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bị Cố Thiên Tuấn phát hiện được?
Chu Mộng Chỉ cắn chặt răng, đến bây giờ vẫn không chịu thú nhận với Cố Thiên Tuấn rằng mình đã phạm lỗi. Cô ta quỳ lết một đoạn đường rồi ôm chặt lấy chân của Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, anh nghe em giải thích, anh nghe em giải thích đã! Chuyện này nhất định là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm!”
Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không ngờ rằng Chu Mộng Chỉ đến giờ này vẫn không biết ăn năn. Anh nhắm mắt lại với vẻ ghê tởm, nhấc chân lên hất mạnh Chu Mộng Chỉ ra xa.
“Rầm” một tiếng, Chu Mộng Chỉ bị hất sang một bên, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ trở nên rối bù, son phấn trên mặt cũng vì nước mắt mà nhòe đi hết.
Cố Thiên Tuấn hừ một tiếng lạnh lùng rồi nhấc chân đi đến trước bàn làm việc. Anh cầm điện thoại lên và bấm số của Chu Hán Khanh: Bây giờ Chu Mộng Chỉ đã nằm trong tay mình, Chu Hán Khanh ắt phải giao ra An Điềm!