Nghe cô giáo nói như vậy, An Điềm cũng không biết phải nói gì nữa, cô nghĩ một lát rồi gật đầu với cô giáo: “Thôi được, vậy cảm ơn cô nhiều lắm.”
“Không có gì!” Cô giáo lắc đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thật ra, chính bản thân cô giáo này cũng không muốn trường học thu nhận về những người có lai lịch không rõ, nhưng do hiệu trưởng thấy người lang thang này chăm chỉ cần cù, lại không cần tiền lương, thế nên mới giữ anh ta lại, nhưng ngoài miệng lại nói là vì muốn giúp đỡ cho người gặp cảnh khó khăn!
Một giáo viên luôn đặt việc dạy dỗ các em nhỏ lên hàng đầu như cô sẽ không bao giờ có thể nói ra được những lời dối lòng như vậy.
Nhưng cô cũng chỉ là một giáo viên bình thường thôi, có thể làm được gì chứ?
Vậy nên cô đành phải bất lực, cố gắng thản nhiên mà lừa An Điềm vậy.
An Điềm nhìn người bảo vệ ấy một lần nữa, lúc này anh ta đã tưới xong hoa, đang chầm chậm đi về phía phòng bảo vệ.
An Điềm vỗ nhẹ lên ngực, thầm an ủi bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi, sau đó quay sang gật đầu với cô giáo: “Được rồi, thôi cô cứ làm việc đi nhé, tạm biệt.”
Cô giáo gật đầu mỉm cười với An Điềm, nhìn cô rời đi.
An Điềm bước lên xe, lại nhìn về phía phòng bảo vệ, chợt thấy người bảo vệ đó hình như cũng đang nhìn về phía mình.
Nhưng vì khoảng cách quá xa, bảo vệ ấy lại đeo khẩu trang, thế nên An Điềm vẫn không thấy được mặt người đó, đành phải thu ánh nhìn lại.
“Đi thôi!” An Điềm ngẩng đầu nói với tài xế, chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi.
Khi An Điềm đến điểm hẹn với Cố Thiên Tuấn thì trông thấy một đám nhân viên ăn vận chỉnh tề đứng ở cửa chuẩn bị nghênh đón cô.
“Cô An Điềm, xin chào cô.” Một người đàn ông mặc đồ vest, tóc vuốt keo bóng loáng, dẫn theo đám người phía sau bước đến chào An Điềm vừa bước xuống xe.
“Vâng.” An Điềm gật đầu, có hơi ngao ngán: Mình chỉ là đi thử áo cưới thôi mà, có cần phải khoa trương, nhiều người thế này không? Trông hoành tráng cứ như đám cưới vậy!
“Cửa hàng áo cưới chúng tôi là cửa hàng áo cưới cổ điển đứng đầu toàn quốc, tuần trước, Cố tổng đã mua lại cửa hàng của chúng tôi, bây giờ xin phép cho chúng tôi được phục vụ cô.” Người đàn ông mặc vest cung kính cúi đầu nói với An Điềm.
“Mua cả cửa hàng sao?” An Điềm khẽ thè lưỡi: Cố Thiên Tuấn tổ chức đám cưới thôi mà mua luôn cả cái cửa hàng áo cưới của người ta!
Nếu sau này mình sinh em cho An An thì có khi nào anh ấy sẽ mua luôn cả bệnh viện của Trì Cảnh Dật không nhỉ?
“Cô An?” Người đàn ông nọ thấy An Điềm ngẩn người thì liền khẽ gọi cô rồi nói, “Mời cô đi theo tôi.”
“Được.” An Điềm định thần, gật đầu rồi bước đi theo đám người ấy.
Đi một lúc, An Điềm cuối cùng cũng đến được một cánh cửa phòng trông rất sang trọng.
“Xin cô chờ một chút.” Người đàn ông mặc vest khẽ cười với An Điềm rồi bước lên mở cửa cho cô.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, An Điềm cảm thấy như mình đã quay về thời cổ đại. Căn phòng này được thiết kế theo phong cách thời Đường Tống, trên bức tường bên trái có treo một bức Sĩ Nữ Đồ, ở góc tường bên phải có đặt một cái bình Mỹ Nhân, bên cạnh là một bức bình phong rất lớn, trên đó có thêu hình long phụng bằng chỉ vàng chỉ bạc.
Còn Cố Thiên Tuấn đang đứng bên cạnh khung cửa sổ bằng gỗ hoa lê, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa rọi lên người anh, khiến anh càng toát lên khí chất sang trọng.
Nghe tiếng bước chân, Cố Thiên Tuấn liền quay người lại mỉm cười với An Điềm: “Em đến rồi.”
“Ừ.” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, khẽ gật đầu.
Đến tận bây giờ, An Điềm nhiều lúc nhìn Cố Thiên Tuấn vẫn có một cảm giác ngẩn ngơ: Người đàn ông đẹp như nam thần trước mặt mình đây thật sự sẽ là người cùng ở bên mình cả đời, cùng già đi với mình sao?
Còn Cố Thiên Tuấn không biết từ lúc nào đã đặt tay lên eo An Điềm, khiến cô thật sự cảm nhận được, mình sẽ thành vợ chồng với người đàn ông này, cùng sống bên nhau cả đời.
“Trong lúc chờ em, anh đã chọn được vài bộ áo cưới rồi, em đến xem thử đi.” Cố Thiên Tuấn vừa ôm eo An Điềm vừa cất giọng nói quyến rũ.
Lúc này, anh trông chẳng còn giống một Cố tổng tài hô mưa gọi gió nữa, mà chỉ còn là một người chồng bình thường, yêu thương vợ mình và mong chờ đến ngày hôn lễ.
An Điềm mơ màng nhìn Cố Thiên Tuấn, mặc cho anh kéo mình đến ngồi lên chiếc ghế sofa cổ điển sang trọng trong phòng.
“Bộ này em thấy thế nào?” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra chỉ vào một chiếc áo cưới trong album.
“Đẹp lắm.” An Điềm chẳng thèm nhìn chiếc áo cưới trong album, chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt nghiêng của Cố Thiên Tuấn, ngơ ngẩn trả lời.
“Hả?” Cố Thiên Tuấn cảm nhận được ánh mắt của An Điềm, liền quay sang nhìn vào mắt cô rồi cười hỏi, “Là áo cưới đẹp hay là anh đẹp?”
“Cả hai.” An Điềm vẫn cười ngẩn ngơ.
“Em đang dụ dỗ anh đấy à?” Cố Thiên Tuấn khẽ nắm lấy cằm An Điềm, “Có phải em muốn ngay cả sức để thử đồ cũng không còn nữa không?”
An Điềm liền quay sang nhìn xung quanh, thấy đám người kia vẫn còn đứng ở cửa thì liền hốt hoảng nói với Cố Thiên Tuấn: “Bây giờ đang ở bên ngoài, ngay cửa còn có đầy người thế kia, anh không thấy ngượng à?”
Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không quan tâm lời uy hiếp của An Điềm, ánh mắt của anh vẫn lưu luyến nơi đôi môi hồng của cô, ngay sau đó liền hôn nhẹ lên ấy: “Tại sao phải ngượng? Anh đã bao cả cửa hàng này rồi, đây cũng là nhà của anh, đã ở nhà của mình thì làm gì cũng được cả!”
An Điềm thấy dáng vẻ của Cố Thiên Tuấn thì biết anh không phải đang nói đùa, nếu mình cứ tiếp tục lấm lét như vậy thì Cố Thiên Tuấn có khi sẽ “hành” mình ngay tại chỗ này mất.
Thế nên cô đành phải bất lực đầu hàng: “Thôi được rồi, không đùa nữa!”
An Điềm vừa nói vừa chỉ vào album trước mặt, nghiêm túc nói: “Bộ phụng quan này thật sự rất đẹp.”
“Vậy thì mặc thử xem.” Cố Thiên Tuấn búng tay một cái, đám người đứng ngoài cửa lập tức rồng rắn bưng rất nhiều hộp bước vào.
Chỉ mấy giây sau, bảy tám người bưng hộp đã xếp thành một hàng ngang đứng trước mặt An Điềm.
“Em đi xem thử xem có thích không.” Cố Thiên Tuấn vuốt tóc An Điềm khẽ nói.
“Được.” An Điềm gật đầu rồi đứng dậy bước đến trước mặt một người trong số đó.
Người ấy lập tức mở hộp ra, để lộ trong đó là một chiếc mũ phụng quan sáng vàng lấp lánh, có đính một hạt dạ minh châu rất to, chói mắt đến mức An Điềm phải nheo mắt.
“Phụng quan này chắc đắt lắm nhỉ?” An Điềm vừa mân mê viên dạ minh châu vừa hỏi bâng quơ.
“Cũng bình thường.” Cố Thiên Tuấn ngồi thong dong vắt chân, nhàn nhã nói, “Em đội nó lên cũng giống như đội hai căn biệt thự ở khu nhà giàu lên đầu thôi mà.”