Mục lục
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

60436.“Bám theo chúng ta sao?” An Điềm lập tức quay lại nhìn, quả nhiên trông thấy có hai chiếc xe màu đen đang chạy về phía họ, sắp đuổi kịp đến nơi rồi!

Có phải là người do Cố Thiên Tuấn phái đến không nhỉ?

Nghĩ vậy, An Điềm liền cầm điện thoại áp lên tai hỏi: “Cố Thiên Tuấn, hai chiếc xe bám theo sau xe Tô Thanh Dương có phải là do anh phái đến không? Chạy cũng nhanh nhỉ, cứ như muốn bắt chúng tôi lại không bằng!”

Cố Thiên Tuấn vốn đã lo lắng vì bị An Điềm quát tháo từ nãy, bây giờ nghe An Điềm hỏi như vậy thì hai mày liền cau lại.

Rồi không hề do dự, Cố Thiên Tuấn vừa bước nhanh vào trong xe vừa lắc đầu nói: “Không phải, đội trưởng vệ sĩ chỉ phái vài người theo dõi hai người từ xa thôi, không thể nào có đến hai chiếc xe, cũng không thể nào đuổi theo một cách lộ liễu như vậy được!”

“Vậy…” An Điềm ngẩn người, bất giác quay sang nhìn Tô Thanh Dương, “Tô tổng, Cố Thiên Tuấn nói hai chiếc xe phía sau chúng ta không phải do anh ấy phái đến!”

“Cái gì?” Sắc mặt Tô Thanh Dương lúc này càng nghiêm trọng hơn, “Vậy hai chiếc xe đó là…”

“Đuổi lên đến nơi rồi kìa!”

Tô Thanh Dương còn chưa dứt câu thì An Điềm đã hét lên, rồi ngay sau đó, một chiếc xe đột nhiên tăng tốc chạy lên ngang bằng bên phải xe của Tô Thanh Dương.

Tô Thanh Dương lập tức xoay vô lăng né sang trái để tránh việc hai xe tông nhau, An Điềm bị bất ngờ nên tuột tay, chiếc điện thoại trong tay liền văng ra khỏi cửa sổ xe, rơi xuống đất vỡ tan tành.

“A lô? A lô? An Điềm!” Cố Thiên Tuấn nghe tiếng động trong điện thoại thì liền tăng tốc xe, phóng như bay rời khỏi sảnh tiệc sang trọng.

“Cố tổng! Cố tổng!” Susan và cả đám người trông thấy Cố Thiên Tuấn không nói không rằng mà bỏ đi thì liền hốt hoảng gọi lại: Không phải là muốn tạo bất ngờ cho An Điềm rồi cầu hôn à? Họ đã vất vả trang hoàng suốt cả một tuần cơ mà! Lẽ nào đã xảy ra chuyện khẩn cấp gì rồi sao?

“Anh Trương, bây giờ phải làm sao đây?” Susan thấy Cố Thiên Tuấn đi rồi thì liền quay sang tìm bạn thân của Cố Thiên Tuấn là Trương Hiển Hy.

Trương Hiển Hy nhìn theo bóng dáng vội vã bỏ đi của Cố Thiên Tuấn, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô cứ ở lại đây trông chừng, tôi sẽ đuổi theo, xem xem có chuyện gì rồi sẽ liên lạc với cô sau!”

“Vâng, anh Trương!” Susan lập tức vâng lệnh gật đầu.

Trương Hiển Hy nói xong cũng liền lái xe đuổi theo Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn vừa lái xe vừa gọi cho đội trưởng vệ sĩ, điện thoại vừa được nối, đội trưởng đã lo lắng nói: “Cố tổng, không xong rồi, mấy người mà tôi phái đi vừa rồi mới báo lại, nói có hai chiếc xe không rõ đang đuổi theo chiếc xe của cô An Điềm.”

“Tôi đã biết rồi!” Cố Thiên Tuấn đạp mạnh chân ga, chiếc xe liền phóng trên đường như một mũi tên, “Bảo họ tiếp tục bám theo xe của An Điềm, bảo vệ cho cô ấy, gửi địa chỉ hiện giờ của họ cho tôi, tôi sẽ qua ngay!”

Cố Thiên Tuấn nói xong liền cúp máy: An Điềm, em không được xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì nữa!

Trong khi đó, bên chỗ An Điềm và Tô Thanh Dương…

“Tô tổng! Tô tổng! Chiếc xe còn lại hình như cũng sắp đuổi theo đến nơi rồi!” An Điềm lo lắng nhìn Tô Thanh Dương đang lái xe, căng thẳng vô cùng.

Từ khu nhà giàu vào đến trung tâm thành phố khá xa, đường phố lại không có nhiều xe, tương đối vắng vẻ, con đường lúc này vang lên tiếng gầm của động cơ, tiếng bánh xe xịn ma sát vào mặt đường muốn tóe lửa, mặt trời đã lặn, cả bầu trời chỉ còn lại một màu u ám.

Kĩ thuật lái xe của hai tài xế trên xe kia quả thực quá giỏi, Tô Thanh Dương vừa rồi khó khăn lắm mới cắt đuôi được một chiếc xe, vậy mà chưa đầy một phút sau, chiếc xe ấy lại bám sát theo, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cảnh vật hai bên đường lùi vun vút về sau, An Điềm ngồi trong xe căng thẳng nắm chặt bàn tay, lo lắng chiếc xe kia sẽ đuổi theo kịp.

Quả nhiên, sợ điều gì thì sẽ xảy ra điều ấy, ngay sau đó, chiếc xe còn lại cũng tăng tốc cặp sát bên trái xe của họ.

“…” An Điềm hít thật sâu, quay đầu sang nhìn, trông thấy chiếc xe ấy đang chạy song song bên cạnh mình, hai chiếc xe chỉ cách nhau vài xentimet.

Nhờ vào ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều, An Điềm có thể lờ mờ nhìn thấy người tài xế bên kia, thấy đó là một người đàn ông, toàn thân mặc đồ đen, để tóc undercut, trên cổ còn có hình xăm.

“Hi!” Trong lúc An Điềm đang chăm chú quan sát người đàn ông trong xe thì anh ta đột nhiên quay đầu sang, thản nhiên nhìn cô rồi nhướn mày cười, còn vẫy tay chào nữa!

An Điềm lập tức giật mình nín thở, đưa bàn tay run rẩy ra đóng chặt cửa kính xe lại.

“Cô quen người đó sao?” Tô Thanh Dương vừa cố hết sức cắt đuôi hai chiếc xe vừa quay sang hỏi.

“Không quen!” An Điềm lắc đầu ngay, sau khi nhìn kĩ người đó rồi cô mới đóng cửa kính lại, thế nên có thể khẳng định mình không quen người đó.

Song không hiểu vì sao, An Điềm nhớ lại cái cách người đàn ông đó chào mình thì lại cảm thấy hình như anh ta không hề có ác ý với cô và Tô tổng.

Nhưng An Điềm còn chưa nghĩ xong thì chiếc xe đang cặp bên phải xe của Tô Thanh Dương chợt đánh lái sang trái, cũng may Tô Thanh Dương nhanh tay bẻ vô lăng mới không khiến hai chiếc xe tông nhau.

Đồng thời, chiếc xe đang cặp bên trái họ dường như đã biết chiếc xe kia sẽ làm như vậy nên cũng đánh lái sang một bên nhường chỗ cho chiếc xe của Tô Thanh Dương, vậy nên không có tai nạn gì.

An Điềm tức giận vỗ vào đầu mình: Đầu óc mình làm sao thế? Vừa rồi còn nghĩ hai chiếc xe này không có ác ý gì, cuối cùng suýt nữa bị tông chết!

Tô Thanh Dương lúc này cau mày dữ dội, chiếc xe của anh đang bị kẹp giữa hai chiếc xe nọ, anh mà tăng tốc thì họ cũng tăng tốc theo, còn anh mà giảm tốc thì hai chiếc xe ấy cũng giảm tốc, giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn lái xe ở giữa mà thôi.

“Này! Các người là ai?” Tô Thanh Dương không nhịn nổi nữa, quay sang hét to, “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Nếu biết điều thì mau cút đi!”

Thật ra Tô Thanh Dương từ lúc phát hiện ra hai chiếc xe này thì chỉ lo lái nhanh đi, hoàn toàn không có thời gian báo cảnh sát, còn điện thoại của An Điềm đã bị rơi ra ngoài, không báo cảnh sát được, thế nên anh nói như thế chỉ để dọa hai người kia thôi.

Nhưng Tô Thanh Dương nhận ra lời mình nói hoàn toàn không có tác dụng gì, hai chiếc xe ấy vẫn không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Bây giờ chỉ còn mong Cố Thiên Tuấn có thể mau chóng đuổi đến nơi!

Trong lúc Tô Thanh Dương đang mải suy nghĩ thì chiếc xe bên phải đột nhiên bấm còi inh ỏi, An Điềm và Tô Thanh Dương còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe bên trái cũng giống như đang hưởng ứng theo, cũng bấm còi inh ỏi.

An Điềm và Tô Thanh Dương đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sắp có chuyện lớn rồi.

Quả nhiên, hai chiếc xe nọ cùng lúc rẽ sang bên phải, khiến chiếc xe của Tô Thanh Dương ở giữa cũng phải rẽ theo sang bên phải.

Tô Thanh Dương cực kì hốt hoảng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải cố gắng lái xe giữa khe hẹp cực nhỏ mà hai chiếc xe kia chừa ra.

Cứ thế, Tô Thanh Dương bất đắc dĩ chở An Điềm đi qua mấy khúc cua, bị hai chiếc xe nọ ép rời khỏi khu nhà giàu mà chạy thẳng ra biển…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK