An Nhiên lo lắng đi tới đi lui trong bếp, như thể sắp khóc. “Thiên Kỳ, sao chị lại ngốc như vậy, có chiếc nhẫn cưới mà cũng làm mất. Chị phải làm sao đây? Rốt cuộc chị nên làm gì đây?”
Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh, để mặc An Nhiên sốt ruột lo lắng mà vẫn không chịu đưa chiếc nhẫn ra. “An Nhiên, chị đừng lo lắng, có lẽ mọi việc không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu.”
“Đó là nhẫn cưới của chị và Thiên Tuấn, sao có thể không nghiêm trọng?” An Nhiên cắn chặt môi, rồi ngay lập tức ngồi xổm xuống tiếp tục tìm kiếm. “Có lẽ nó đã bị rơi xuống đất, để chị tìm lại lần nữa xem!”
An Nhiên ngồi xổm trên sàn nhà, chăm chú nhìn xuống sàn nhà. Lúc này cô rất hy vọng chiếc nhẫn cưới của mình sẽ xuất hiện trước mặt ngay lập tức.
Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh bất giác thở dài. Anh ngồi xổm xuống cạnh An Nhiên, rồi khẽ nói: “An Nhiên, em đã nói chị không cần phải lo lắng mà, không cần phải lo. Nếu chị không tin, chúng ta cá cược đi?”
“Cá cược gì?” An Nhiên vẫn không quay đầu lại, chỉ tiếp tục tìm chiếc nhẫn của mình.
“Chúng ta cá cược, dù nhẫn cưới bị mất, anh của em cũng sẽ không nhận ra!” Cố Thiên Kỳ đang ngồi xổm bên cạnh An Nhiên, anh nhìn vào cái đầu nhỏ xinh của An Nhiên nói đầy ẩn ý.
An Nhiên vừa nghe Cố Thiên Kỳ định các cược với mình việc này thì liền vừa nói vừa quay đầu lại: “Đây là nhẫn cưới của chị với Thiên Tuấn, sao Thiên Tuấn có thể…”
Song, ngay lúc An Nhiên quay đầu lại, cô đã chạm vào mũi của Cố Thiên Kỳ đang ngồi sát bên. Hai người cùng lúc ngây người ra, nhìn vào mắt nhau mà không nói gì.
Sự va chạm và tiếp xúc nhè nhẹ đó làm cho An Nhiên cảm thấy mũi mình rất ngứa, nhưng cô cố kìm được ý nghĩ muốn đưa tay lên gãi.
Thời gian như đang dừng trôi, cô dường như có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong bếp. An Nhiên nhìn vào khuôn mặt trẻ trung của Cố Thiên Kỳ, mặt cô bỗng đỏ ửng lên.
“Chị đi chỗ khác tìm thử!” Cuối cùng, An Nhiên đã có phản ứng nhanh chóng đứng dậy, vừa nói vừa chạy ra khỏi bếp.
Cố Thiên Kỳ vẫn đang ngồi xổm trên sàn nhà, anh nhìn theo bóng An Nhiên chạy ra ngoài, đưa tay lên sờ vào mũi mình rồi mỉm cười…
An Nhiên chạy thình thịch lên lầu, nhốt mình trong phòng ngủ.
An Nhiên dựa lưng vào cửa, liên tục vỗ vỗ vào ngực mình. Cô không biết mình đang căng thẳng về điều gì: An Nhiên, tại sao mày lại có biểu hiện như thế? Giống như mày đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy. Cố Thiên Kỳ vẫn chỉ là một cậu bé thôi mà!
Ngay khi An Nhiên đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?” An Nhiên đang mơ màng bỗng giật cả mình, liền lớn tiếng hét lên. Nhưng chợt nhận ra giọng mình hơi quá, An Nhiên liền hạ giọng và hỏi: “Ai đấy?”
“Em đây!” Cố Thiên Kỳ đứng trước cửa phòng ngủ, tay khẽ xoay xoay chiếc nhẫn cưới của An Nhiên, sau đó cất nó vào túi. Đôi mắt anh bỗng lóe lên một tia sáng, rồi đổi thành một nụ cười tỏa nắng và hỏi: “Vừa rồi đang yên đang lành, sao bỗng dưng chị bỏ chạy vậy?”
Cũng phải, sao tự nhiên mình phải thấy tội lỗi rồi bỏ chạy? Việc vừa rồi đâu có gì! An Nhiên hít một hơi thật sâu, giúp mình lấy lại trạng thái bình thường, sau đó đi tới mở cửa.
“Cũng không có gì. Đột nhiên chị nhớ ra, không biết có phải chiếc nhẫn đã rơi trong phòng ngủ không, nên chị mới chạy lên đây xem thử.” An Nhiên hồi hộp giải thích.
Nghe thấy lời giải thích của An Nhiên, vẻ thú vị hiện ngay trên khuôn mặt Cố Thiên Kỳ. Nhưng cô đang cúi gầm mặt xuống, nên không nhìn thấy biểu cảm này của anh.
Cố Thiên Kỳ khẽ lắc lắc cái cổ, phớt lờ lời giải thích của An Nhiên. Anh nói thẳng: “An Nhiên, chúng ta cá cược đi. Nếu tối nay anh phát hiện ra chị làm mất chiếc nhẫn cưới, em nhất định sẽ giúp chị tìm được nó. Nếu anh không phát hiện ra, vậy chị phải hứa với em một chuyện.”
“Vậy em làm thế nào để giúp chị tìm lại được nhẫn cưới?” An Nhiên nhìn vào Cố Thiên Kỳ với vẻ bán tin bán nghi, không tin anh sẽ tìm lại được chiếc nhẫn.
Nhưng dù thế nào, chiếc nhẫn cưới này tượng trưng cho tình cảm giữa cô và Cố Thiên Tuấn, nên tuyệt đối không thể để mất được.
“Nếu chị đồng ý vụ cá cược này, em chắc chắn sẽ giúp chị tìm được nó.” Cố Thiên Kỳ chắc chắn như đã biết trước được kết quả. “Chỉ có điều, xác suất chị thắng gần như bằng không.”
Nhìn thấy biểu hiện chắc chắn của Cố Thiên Kỳ, trong lòng An Nhiên bỗng rất chua chát: Ngay cả một người suốt ngày chỉ biết học như Cố Thiên Kỳ cũng biết Cố Thiên Tuấn không quan tâm đến mình nữa! Thật đáng buồn!
Cô cắn chặt môi, không ôm nhiều hy vọng về việc Cố Thiên Kỳ sẽ giúp mình tìm lại được chiếc nhẫn cưới. Tuy nhiên, An Nhiên cũng muốn biết, Thiên Tuấn bình thường luôn hờ hững với mình, thực sự ngay cả việc mình không đeo nhẫn cưới mà cũng không nhận ra sao?
“Được, chị đồng ý!” An Nhiên ngước lên gật đầu chắc nịch với Cố Thiên Kỳ. Lần cá cược này không chỉ là cá cược giữa cô và Cố Thiên Kỳ mà còn là cá cược tình cảm giữa cô và Cố Thiên Tuấn.
Tuy nhiên, cô rất sợ, sợ rằng mình sẽ thua rất thảm hại.
“Quyết định vậy đi!” Cố Thiên Kỳ nhếch môi lên, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.
Chớp mắt trời đã tối, căn biệt thự sang trọng của Cố Thị bị phủ rợp bóng đen. Từ sau khi làm mất chiếc nhẫn cưới, An Nhiên cứ thấp thỏm không yên. Cô mong Cố Thiên Tuấn sớm về nhà, nhưng lại sợ anh sẽ về nhà.
Và trong mâu thuẫn đó, Cố Thiên Tuấn bận rộn một ngày đã trở về biệt thự đúng giờ. Anh mặc một bộ vest đen cao cấp bước vào biệt thự, dáng người cao ráo luôn mang lại cảm giác an toàn và vững chãi cho mọi người, vào bất cứ mọi lúc. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh luôn tràn ngập khí chất, chỉ có điều, giữa đôi chân mày luôn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lúc này, Cố Diệp Lâm và Tống Mạn Nhu về đến biệt thự trước, sau khi ăn cơm liền lên phòng nghỉ ngơi.
Còn Cố Thiên Kỳ thì đang đứng trong phòng khách, anh mặc một bộ đồ cotton màu xám, dáng người cao ráo, chỉ thấp hơn Cố Thiên Tuấn một chút, khuôn mặt đẹp trai phù hợp với lứa tuổi trẻ trung của mình. Anh từ từ đi tới đi lui ở một bên, chờ đợi kết quả vụ cá cược xuất hiện.
An Nhiên đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng. Cô nhìn vào Cố Thiên Tuấn đang đi vào mà trên mặt không có chút biểu cảm, cố nở một nụ cười: “Thiên Tuấn, anh về rồi.”
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu rồià cởi áo khoác ra.
An Nhiên vội đưa tay ra cầm lấy, còn cố tình đưa bàn tay mình lên thật cao, trên ngón tay trắng xinh rất trống trải. Chỉ cần để ý một chút, sẽ nhận ra An Nhiên không đeo nhẫn cưới.
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn thậm chí không thèm nhìn vào mặt An Nhiên lấy một cái, đừng nói gì nhìn đến tay cô. Thấy An Nhiên cầm lấy áo khoác của mình, anh liền đi lên tầng hai: “Anh lên phòng thay quần áo, sau đó xuống ăn tối.”
“Hôm nay em có làm sủi cảo, đủ các loại nhân, anh thích nhân nào?” An Nhiên đã treo áo khoác lên, vội vàng đi đến hỏi.
“Sao cũng được.” Cố Thiên Tuấn nói rồi đi lên lầu.
Đúng là Thiên Tuấn không nhận ra hôm nay mình không đeo nhẫn cưới! An Nhiên thất vọng đứng im tại chỗ, nhìn vào tay mình mà không nói lời nào.
Lúc này, Cố Thiên Kỳ đang đứng gần đó nhấm nháp nước trái cây. Cậu chậm rãi đi về phía An Nhiên, nói như thể khuyến khích. “Chị đừng lo, thời hạn là hết đêm nay, chị vẫn còn thời gian. Nào, uống nước trái cây đi cho đỡ sợ.”
An Nhiên trợn mắt nhìn vào Cố Thiên Kỳ. Cô cắn chặt môi và quay người đi mà không nói lời nào, sau đó đi nấu ăn cho Cố Thiên Tuấn.