Mục lục
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc họp kết thúc cũng vừa đúng giờ tan làm.

Nhưng Chu Mộng Chỉ không vội về ngay mà cứ nấn ná ở lại chờ Tô Thanh Dương.

An Điềm ngồi gần đó, thấy Chu Mộng Chỉ có vẻ có gì đó cần nói với Tô Thanh Dương thì liền mau chóng cầm bản thảo của mình rồi cúi đầu nói với Khưu Doanh Doanh đang thu dọn đồ đạc: “Doanh Doanh, chị chờ em ở ngoài, em ra nhanh nhé.”

“Vâng, em ghi xong ghi chú này rồi sẽ ra ngay!” Khưu Doanh Doanh hôm nay lần đầu tiên tham gia cuộc họp, ngoài việc được xem vở kịch hay giữa Chu Mộng Chỉ và Dương Thanh Lộ ra thì còn thu hoạch được nhiều thứ khác, học hỏi được nhiều điều, trong buổi họp cứ liên tục hí hoáy ghi chú.

Sau khi An Điềm rời khỏi phòng họp, trong phòng lúc này ngoại trừ Khưu Doanh Doanh đang ngồi ghi chép ở góc phòng ra thì chỉ còn lại Chu Mộng Chỉ và Tô Thanh Dương.

Chu Mộng Chỉ nhìn một lượt xung quanh phòng họp rồi bước đến trước mặt Tô Thanh Dương: “Tô tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tô Thanh Dương vốn đã biết Chu Mộng Chỉ thế nào cũng muốn nói chuyện với mình, thế nên mới nấn ná ở lại, anh bình thản nhìn Chu Mộng Chỉ gật đầu nói: “Cô đi theo tôi.”

Chu Mộng Chỉ gật đầu rồi cùng Tô Thanh Dương bước ra ngoài phòng họp.

Lúc này, Khưu Doanh Doanh đang ngồi ghi chép chợt ngẩn người, cô thấy Tô Thanh Dương và Chu Mộng Chỉ ra ngoài rồi thì liền thu dọn đồ đạc chạy ra theo.

“Này, chị An Điềm, chị có thấy Chu Mộng Chỉ cùng đi ra với Tô tổng của chúng ta không?” Khưu Doanh Doanh vừa nói vừa nhìn ra xa, nhưng Chu Mộng Chỉ và Tô Thanh Dương lúc này đã bước vào thang máy, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Đương nhiên là thấy.” An Điềm trầm ngâm, trong lòng nghĩ, Chu Mộng Chỉ lần này nói chuyện với Tô tổng hẳn là đang có ý muốn trách móc đây.

“Này, chị An Điềm, chị thấy Chu Mộng Chỉ này có phải rất to gan không? Vừa nãy trong phòng họp, em thấy thái độ của chị ta đối với Tô tổng rất xấc xược.” Khưu Doanh Doanh gãi đầu thắc mắc.

“Không nhiều chuyện thì mới sống lâu!” An Điềm gõ nhẹ vào trán Khưu Doanh Doanh rồi hỏi: “Em đã ghi chú xong chưa?”

“Đương nhiên là xong rồi!” Khưu Doanh Doanh giơ quyển sổ trong tay lên rồi cảm thán, “Quả nhiên là nơi nhiều nhân tài, học hỏi được rất nhiều, nền tảng đúng là rất quan trọng!”

“Biết vậy là tốt!” An Điềm khoác tay Khưu Doanh Doanh nghiêm túc nói, “Nhiệm vụ của em là phải chăm chỉ học hành, còn những chuyện khác thì đừng có hỏi nữa, có biết chưa?”

“Em biết rồi, em biết rồi!” Khưu Doanh Doanh ngao ngán lừ mắt với An Điềm, “Chị An Điềm, sao hôm nay chị cứ lèm bèm hệt như mẹ em vậy?”

“Em dám nói chị như thế à?” An Điềm lập tức trợn mắt véo vào hai cái má xinh xắn của Khưu Doanh Doanh.

“Á á á, chị An Điềm, em sai rồi, mặt em đã nhiều thịt rồi, chị mà véo như thế thì mặt em sẽ biến thành bánh bao mất!” Khưu Doanh Doanh đẩy tay An Điềm rồi tránh sang một bên.

“Mặt tròn nhìn mới đẹp, mới có phúc khí chứ!” An Điềm bật cười, “Mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng đi về!”

“Vâng!” Khưu Doanh Doanh lúc lắc đầu, cầm lấy cái giỏ xách trên mặt bàn đầy đồ ăn vặt của mình rồi chạy ra trước mặt An Điềm nói, “Xong rồi! Mình đi thôi!”

“Thế thôi á?” An Điềm không tin được mà nhìn cái bàn lộn xộn của Khưu Doanh Doanh, “Em không dọn bàn à?”

“Bỏ đi, dù sao hôm nay dọn xong thì ngày mai em lại bày bừa ra thôi!” Khưu Doanh Doanh ngao ngán phẩy tay rồi kéo An Điềm bước ra cổng công ty Tô Thị.

“Vậy sao hôm nay em ăn cơm rồi ngày mai lại ăn cơm nữa?” An Điềm hỏi lại.

“Nhà triết học Mark từng nói, từng vấn đề có cách phân tích riêng, hai chuyện khác nhau thì không thể gộp lại mà nói được.” Khưu Doanh Doanh chu môi xảo biện xong thì liền kéo tay An Điềm đi.

An Điềm bất lực lắc đầu, đành phải vừa thầm thương xót cho cái bàn của Khưu Doanh Doanh vừa mặc cho cô kéo mình đi.

An Điềm và Khưu Doanh Doanh vừa xuống đến bên dưới thì liền trông thấy có một chiếc Lincoln sang trọng đỗ ngay trước cổng.

Dưới ánh chiều, một chàng trai mặc vest đen, đeo kính đen đang đứng thẳng người nghiêm túc bên cạnh chiếc xe, ánh nắng ôn hòa chiếu xuống khiến cả người anh như tỏa sáng lấp lánh.

An Điềm nheo mắt nhìn, cảm thấy dáng người đó trông rất quen, nhưng vì anh đeo kính đen nên cô nhất thời không thể nhận ra đó là ai.

“Chà, ngầu quá đi!” Khưu Doanh Doanh đứng cạnh An Điềm ngẩn ngơ nhìn chàng trai đó rồi xuýt xoa mê đắm.

Trên trán An Điềm lập tức như xuất hiện ba vạch màu đen, Doanh Doanh này cũng thật là, quả nhiên cần tìm ngay một người bạn trai rồi.

“Chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh khoác tay An Điềm, mắt vẫn chăm chăm nhìn bóng người dưới ánh chiều tà ấy, “Em phải qua đó cua trai, xin số điện thoại của anh ấy, chị đi với em đi!”

“Không phải chứ, Doanh Doanh.” An Điềm trợn mắt nhìn Khưu Doanh Doanh, “Em hình như còn chưa thấy mặt của người ta nữa mà!”

Ánh mắt Khưu Doanh Doannh chợt trở nên vô cùng long lanh, giống như đã biến thành một nhân vật truyện tranh, đắm đuối nhìn chàng trai ấy rồi mơ màng nói: “Có nhiều lúc cảm giác đến rồi thì tất cả mọi chuyện đều không quan trọng nữa!”

“Phì…” An Điềm phì cười rồi khuyên nhủ, “Lỡ như lát nữa tới trước mặt, phát hiện ra anh chàng đó trông y hệt như dượng của em thì phải làm sao?”



“Chị không được phép nói nam thần của em như vậy!” Khưu Doanh Doanh trừng mắt nghiêm túc nói với An Điềm.

“Chị…” An Điềm cảm thấy cạn lời, sao anh chàng đó mới đó đã thăng cấp lên thành nam thần rồi? Từ lúc gặp anh ta đến lúc quyết đinh xin số điện thoại chẳng phải chỉ mới có năm phút thôi sao?

“Được rồi, chị An Điềm, chị rốt cuộc có phải là chị An Điềm của em không? Nếu phải thì chị mau chóng đi với em xin số điện thoại của anh ấy đi!” Khưu Doanh Doanh nói xong liền kéo An Điềm đi về phía trước.

“Rồi rồi rồi.” An Điềm ngao ngán lắc đầu, cảm thấy đúng là nên đi cùng, bởi người đó trông có vẻ lớn tuổi hơn Doanh Doanh nhiều, lỡ đâu đến gần trông thấy đó là một ông chú gian manh muốn lừa gạt mấy cô bé thì đúng là không hay chút nào!

Nghĩ vậy, An Điềm liền cùng Khưu Doanh Doanh bước về phía chiếc xe ấy.

Nhưng An Điềm và Khưu Doanh Doanh còn chưa đi được hai bước thì chợt trông thấy có một loạt người xuất hiện trước mặt mình.

Khi hai người họ kịp phản ứng lại thì đã thấy rất nhiều vệ sĩ đứng chắn ngay trước mặt.

An Điềm bị sự xuất hiện của đám vệ sĩ ấy làm cho giật bắn mình, vội vàng lùi ra phía sau, Khưu Doanh Doanh đứng bên cạnh cũng lúng túng, suýt nữa đã ngã ra đất.

Lúc này, chàng trai đang đứng bên cạnh chiếc xe kia mới bước vào giữa đám người, anh ta vừa tháo kính ra, An Điềm lập tức ngẩn người.

“Cao…” An Điềm vừa mới lên tiếng thì lập tức ngậm miệng, anh chàng đeo kính đen này không phải chính là Cao Lỗi sao? Nếu như anh ta là Cao Lỗi, vậy người ngồi trong xe kia nhất định là Cố Thiên Tuấn rồi!

An Điềm ngay lập tức cảm thấy đau đầu, cô bây giờ chỉ cần nghĩ đến Cố Thiên Tuấn thôi là đã thấy rối rắm trong lòng rồi, chứ đừng nói gì là gặp anh!

Thế nên ngay sau đó, An Điềm liền nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh, định kéo cô đi.

Nhưng không ngờ Khưu Doanh Doanh vẫn cứ đứng ngây tại chỗ, mê đắm nhìn Cao Lỗi rồi lẩm bẩm: “Chà, tháo kính ra trông còn đẹp trai hơn nữa.”

An Điềm đang sốt ruột, nghe thấy câu này thì suýt nữa đã hộc máu.

“Doanh Doanh, đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi!” An Điềm nói xong lại kéo Khưu Doanh Doanh đi.

Nhưng lúc này, một người mặc áo đen chợt bước nhanh lên phía trước chặn đường của An Điềm và Khưu Doanh Doanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK