“Anh ba ổn rồi, sáng nay đã tỉnh lại, vừa rồi anh thấy tinh thần anh ấy cũng rất tốt.” Lâm Kính Trạch chỉ nghĩ Lý An Ni khách sáo quan tâm nên không để ý nhiều.
“Thế à?” Lý An Ni yên tâm gật đầu, chỉ cần Cố Thiên Tuấn không sao thì cô ta sẽ không phải gặp phải kết cục tồi tệ nhất.
Chứ nếu Cố Thiên Tuấn mà xảy ra chuyện thì việc này chắc chắn sẽ được điều tra nghiêm túc. Bây giờ Cố Thiên Tuấn đã tỉnh, đám người đó sẽ bận rộn chăm sóc hỏi han Cố Thiên Tuấn, thế thì việc sự cố chùm đèn sẽ được gác sang một bên.
“Phải rồi, Kính Trạch, hôm đó bọn em đang quay phim bình thường, cái đèn sao đột nhiên lại rơi xuống như vậy? Chuyện này anh đã điều tra chưa?”
“Có lẽ là sự cố thôi.” Lâm Kính Trạch ngẫm nghĩ, cái đèn tuy đã rơi vào người anh ba, nhưng ban đầu nó vốn hướng vào Hiểu Hiểu, mà Hiểu Hiểu lại chẳng có kẻ thù gì, thế thì làm sao có thể có người muốn hãm hại? “Bên Tô tổng cũng đã điều tra rồi, cũng không thấy có manh mối nào, chắc là do chùm đèn ấy cũng cũ rồi nên mới bị rơi xuống thôi.”
“Thế à?” Lý An Ni vỗ ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt, vậy là tốt.
“Kính Trạch, khi nào thì anh đến thăm em? Người ta nhớ anh lắm đấy.” Lý An Ni sau khi trút được tảng đá đè nặng trong lòng rồi thì bắt đầu nũng nịu với Lâm Kính Trạch.
“Dạo này nhiều việc quá, chờ sau khi anh xong việc rồi thì sẽ đến thăm em ngay. Em cố chịu một thời gian nữa nhé.” Lâm Kính Trạch dỗ dành.
“Đáng ghét!” Lý An Ni lại nũng nịu, sau đó trò chuyện với Lâm Kính Trạch một lúc mới cúp máy.
Thấy vụ chùm đèn trôi qua êm thắm như vậy, Lý An Ni cảm thấy cực kì nhẹ nhõm, thế là liền vừa ngân nga hát vừa rót một li rượu vang cho mình.
Trong lúc Lý An Ni đang hí hửng nằm ngả ra ghế sofa uống rượu thì người quản lí của cô ta chợt gọi điện thoại đến.
Lý An Ni nốc cạn hết rượu trong li rồi mới thong dong nghe máy: “Có chuyện gì?”
“An Ni, hôm nay có một người đàn ông gọi điện thoại đến cho tôi, tên là Trần Hòa Thành, nói là có chuyện muốn nói với cô, bảo cô phải gọi điện thoại cho anh ta.” Người quản lí ngơ ngác nói.
“Trần Hòa Thành, là kẻ nào?” Lý An Ni cau mày, hoàn toàn chẳng biết người này là ai, thế nên lại thong dong nói, “Có thể là fan của tôi, nếu có tiền thì anh giúp tôi tặng cho anh ta một tấm ảnh có chữ kí của tôi đi, còn nếu không có tiền thì anh cứ đuổi anh ta đi.”
“Tôi lúc đầu cũng định làm như thế.” Người quản lí của Lý An Ni ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà anh ta cứ nhất quyết bảo tôi nói lại với cô một câu, còn nói sau khi cô nghe xong thì chắc chắn sẽ gọi điện cho anh ta.”
“Một câu? Câu gì chứ?” Lý An Ni hơi giật mình, lập tức đặt cái li trong tay xuống bàn.
“Anh ta chỉ nói hai từ, đèn thủy tinh và ốc vít.” Người quản lí của Lý An Ni thắc mắc nói, “Cái này là ám hiệu à? Hai từ ấy có nghĩa là gì?
Lý An Ni vừa nghe đến hai từ này thì lập tức sợ đến mức không thốt nên lời. Đèn thủy tinh, ốc vít… Đó không phải là thứ mà cô ta đã động vào sao?
Lẽ nào người đó đã biết chính cô ta đã hãm hại Lâm Hiểu Hiểu, cuối cùng liên lụy đến Cố tổng sao? Nhưng Kính Trạch không phải đã nói việc này đã qua rồi sao?
Cảm thấy hoảng loạn, giọng của Lý An Ni bắt đầu trở nên run rẩy: “Mau cho tôi biết số điện thoại của người đó.”
“An Ni, sao cô lại cần số điện thoại của người đó? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Người quản lí của Lý An Ni nghe cô ta phản ứng như thế thì lập tức ngẩn người.
“Bớt nói nhiều! Số điện thoại đâu?” Lý An Ni quát lên.
“An Ni, đưa số điện thoại cho cô cũng được, nhưng cô có việc gì thì nhất định phải nói cho tôi biết.” Người quản lí đưa số điện thoại cho Lý An Ni xong, lại không yên tâm mà dặn dò thêm, “Bọn biến thái bây giờ nhiều lắm, cô nhất định phải cẩn thận.”
Lý An Ni sau khi có số điện thoại của Trần Hòa Thành rồi thì không thèm nghe người quản lí nói nữa mà bực bội cúp máy.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, Lý An Ni đưa ngón tay ra, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi cho số ấy.
Điện thoại vừa mới reo chuông là đã được bắt ngay, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “A lô, ai đó?”
Lý An Ni hắng giọng, cố giữ tâm trạng bình tĩnh, cô ta không biết người này đã biết được bao nhiêu, thế nên muốn thử thăm dò: “Tôi là Lý An Ni.”
Trần Hòa Thành vừa nghe thấy đó là Lý An Ni thì lập tức mừng rỡ!
Vào hôm cái chùm đèn thủy tinh rơi xuống, Trần Hòa Thành đã luôn để mắt đến Lý An Ni, thấy cô ta ban đầu bảo mình đi mua cà phê, nhưng khi anh ta mua cà phê về thì lại không thấy cô ta đâu, đến khi gặp lại thì lại thấy cô ta hớt hơ hớt hải, còn luôn hỏi về chuyện cái đèn.
Trần Hòa Thành vốn để ý Lý An Ni nên một chút biểu hiện bất thường này của cô ta đã khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc.
Khi cái đèn ấy rơi xuống, tất cả mọi người đều thất kinh hồn vía, ngay cả Trần Hòa Thành cũng giật bắn mình, sau đó lúc cùng mọi người thu dọn mảnh vỡ của cái đèn, Trần Hòa Thành lập tức muốn kiểm tra kĩ cái đèn ấy.
Và lúc ấy Trần Hòa Thành phát hiện ra, trong mảnh vỡ còn sót lại của cây đèn ấy có một con ốc đã bị tháo lỏng ra.
Nhìn con ốc bị tháo lỏng, trong đầu Trần Hòa Thành lập tức nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Lý An Ni, anh ta nghĩ một lúc liền cảm thấy Lý An Ni chắc chắn có liên quan đến vụ cái đèn này.
Nhưng dù gì đây cũng chỉ là suy đoán của Trần Hòa Thành, thế nên anh ta quyết định liều một phen, gọi điện cho người quản lí của Lý An Ni.
Không ngờ, Lý An Ni lại gọi điện lại cho anh ta thật!
Ngay khoảnh khắc biết người gọi điện cho mình là Lý An Ni thì Trần Hòa Thành đã hiểu rõ mọi chuyện rồi! Bởi vì trên đời này, chỉ có kẻ đã phạm tội thì mới cảm thấy chột dạ, một người ở tận cành cao như Lý An Ni, nếu không thấy chột dạ thì việc gì phải liên lạc với một người như anh ta?
“Cô Lý, tìm tôi có việc gì?” Trần Hòa Thành biết rồi còn hỏi.
“Bớt nói nhảm, anh gọi điện cho người quản lí của tôi rồi nói hai từ đèn thủy tinh và ốc vít, là có ý gì?” Lý An Ni tuy giọng điệu ngoài miệng rất trịch thượng, nhưng trong lòng thì đang hốt hoảng vô cùng.
“Nếu cô Lý đã gọi điện cho tôi rồi thì đương nhiên phải hiểu rõ ý nghĩa của hai từ đó, sao còn hỏi tôi nữa?” Lý An Ni càng hốt hoảng thì Trần Hòa Thành lại càng thong dong, giọng điệu nói ra còn có chút đùa bỡn.
Lý An Ni nghiến răng, cảm thấy mình không thể hỏi tiếp nữa, bèn cố trấn tĩnh lại rồi cười khẩy: “Được rồi, nếu anh không nói thì tôi cũng chẳng muốn hỏi! Anh cũng đừng có kiếm chuyện, sau này đừng gọi điện cho tôi rồi nói mấy từ khó hiểu như vậy, nếu không tôi sẽ không để anh yên đâu!”
Trần Hòa Thành ngẩn người, hoàn toàn không ngờ Lý An Ni lại nói ra một câu như vậy, thế nên đành dùng tuyệt chiêu cuối: “Được thôi, sau này tôi sẽ không gọi điện cho cô Lý An Ni nữa, nhưng tôi sẽ nói hết những điều tôi biết cho mọi người!”
Thật ra, Trần Hòa Thành chẳng biết cái gì cả, chỉ là dựa vào một chút manh mối cộng thêm sự tưởng tượng của mình rồi thử gọi điện cho Lý An Ni mà thôi. Nếu bây giờ cô ta mà cúp máy thì anh ta cũng đành bó tay.
Nhưng nếu Lý An Ni không cúp máy thì chắc chắn là anh ta đã đoán đúng rồi!
“Anh đã biết những gì?” Lý An Ni vừa nghe Trần Hòa Thành nói sẽ kể hết cho mọi người biết thì một chút lí trí cuối cùng còn sót lại lập tức tan biến, cô ta hiện giờ đang rất nổi tiếng, vừa mới làm lành lại với Lâm Kính Trạch, khí thế đang lên, tiền đồ rộng mở!
Nhưng nếu mọi người biết được cô ta là người đã hãm hại Lâm Hiểu Hiểu, sau đó còn liên lụy đến cả Cố tổng thì đời cô ta xem như tiêu tùng!
Lý An Ni không dám tưởng tượng ra cái cảnh ấy, thế nên lập tức trở nên hoảng loạn.