“Ái dà, chị sắp tốt nghiệp đại học rồi, ngữ văn ngữ pháp gì đó, đều không quan trọng nữa!” An Nhiên khoát tay với vẻ không quan tâm. “Em nói tiếp đi, nhưng thế nào?”
“Chị nhầm lẫn các điện tích âm dương đơn giản nhất trong đề bài rồi.” Cố Thiên Kỳ nhìn vào An Nhiên, đột nhiên cảm thấy bà chị dâu này của mình ngu ngốc đáng yêu vô cùng, vừa có vẻ ngây thơ dễ thương giống như các bạn cùng lứa, nhưng lại có một khí chất đặc biệt, không non nớt mà cũng không quá sõi đời.
“Ôi trời đất ơi!” An Nhiên liếc nhìn đề bài, sau đó vỗ mạnh vào trán mình. “Đúng là vậy thật! Thảo nào đáp án của chị lại kỳ lạ đến vậy!”
“Hướng giải của chị đúng rồi, nhưng vì nhầm lẫn các điện tích âm dương, nên quỹ đạo vận hành điện tích đã khác biệt hoàn toàn, nên đáp án mới ra 0.” Cố Thiên Kỳ đặt tờ giấy nháp trong tay xuống, quay người lại cầm lấy một chiếc bánh quy matcha khác.
“Chậc, chậc, chậc. Hồi trước chị cũng thua môn vật lý này này, đây là nỗi đau mà chị phải chịu trong nhiều năm qua đấy!” An Nhiên lắc đầu, rồi bỗng như nghĩ ra điều gì đó, liền nhìn vào Cố Thiên Kỳ và nói. “Không phải. Em nói vậy, có phải em đã biết giải mấy đề này phải không?”
Cố Thiên Kỳ nhún vai, anh há miệng định nói với An Nhiên rằng sự thật đúng như những gì cô đã nói.
Nhưng lời nói chưa bật ra khỏi miệng, Cố Thiên Kỳ bỗng thay đổi ý định: “Đâu có, em cũng mới biết làm sau khi nghe chị nêu ra hướng giải đề thôi.”
“Ra thế!” An Nhiên gật đầu như thể đạt được thành tựu lớn. Cô vỗ vai Cố Thiên Kỳ, động viên anh bằng giọng điệu của người từng trải. “Thiên Kỳ à, em mới nghe mà đã hiểu, vậy là thông minh lắm rồi. Vậy nên, chỉ cần em chịu cố gắng, em chắc chắn sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt thôi!”
Cố Thiên Kỳ cố kìm nén sự thôi thúc muốn phì cười. An Nhiên không biết rằng thật ra anh đã được tuyển thẳng vào trường đại học tốt nhất cả nước rồi. Chỉ có điều, anh muốn dựa vào nỗ lực của mình, vì vậy mới từ chối đề nghị tuyển thẳng.
“Vâng, cám ơn An Nhiên.” Cố Thiên Kỳ bày tỏ lòng biết ơn đối với An Nhiên bằng vẻ trịnh trọng.
“Thằng nhóc này, chẳng phải đang gọi chị à? Sao tự nhiên lại gọi bằng An Nhiên rồi?” An Nhiên nhón chân lên vỗ vai Cố Thiên Tuấn, người cao hơn cô một cái đầu, với vẻ không hài lòng và nói bằng giọng nghiêm túc. “Phải gọi là chị, chị là vợ của anh trai em mà! Sau này, có việc gì cần cứ nói với chị, chị nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ em.”
Vào thời khắc An Nhiên đề cập đến Cố Thiên Tuấn, tâm trạng đang vui vẻ của Cố Thiên Kỳ bỗng mất đi, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tan biến. “Vâng, có chuyện gì cần giúp, em nhất định sẽ nói với chị. An Nhiên, sau này nếu chị có làm mấy món ăn nhẹ ngon miệng, phải nghĩ đến em đầu tiên đấy! Bánh quy chị làm thực sự rất ngon.”
“Thật sao?” An Nhiên vừa nghe thấy Cố Thiên Kỳ khen ngợi tay nghề của mình, cô ngay lập tức quên đi việc Cố Thiên Kỳ không gọi mình bằng chị. Cô gật đầu với vẻ hào hứng: “Được. Khi nào chị nghiên cứu được món ăn mới, nhất định sẽ cho em thử đầu tiên!”
“Được, vậy em tiếp tục làm bài tập đây. An Nhiên, tạm biệt!” Cố Thiên Kỳ cầm cái đĩa đã ăn sạch sẽ bánh quy đặt vào tay An Nhiên.
“Được rồi. Vậy em học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày!” An Nhiên cầm lấy cái đĩa, toét miệng cười, rồi quay người chạy đi.
Ngay lúc An Nhiên quay người đi, nụ cười trên khuôn mặt Cố Thiên Kỳ đã biến mất ngay lập tức. Anh nhìn theo bóng An Nhiên biến mất ở góc cầu thang, trên mặt không có chút biểu cảm rồi đóng sầm cửa lại, tiếp tục đọc sách.
Từ hôm đó trở đi, Cố Thiên Kỳ và An Nhiên ngày càng thân nhau hơn. An Nhiên thỉnh thoảng gõ cửa phòng của Cố Thiên Kỳ, xung phong hướng dẫn anh làm bài tập. Còn Cố Thiên Kỳ thì yêu cầu những món ăn cụ thể, để An Nhiên làm cho anh ăn.
Hôm nay, Cố Thiên Kỳ xuống lấy cà phê đã bất ngờ đụng mặt An Nhiên trong bếp.
“Lại uống cà phê!” An Nhiên liếc nhìn Cố Thiên Kỳ, đưa bàn tay dính đầy bột ra giật lấy ly cà phê trong tay anh rồi ra lệnh. “Mau, tự đi ép nước trái cây mà uống!”
“Lo làm đồ ăn của chị đi, mẹ em cũng không càm ràm như chị!” Cố Thiên Tuấn đã quen với An Nhiên chỉ nhún vai. Mặc dù lầu bầu ngoài miệng, nhưng anh vẫn nghe lời An Nhiên, ngoan ngoãn đi ép một ly nước trái cây.
Cố Thiên Kỳ cầm ly nước ép trái cây lên, vừa uống vừa từ từ đi đến cạnh An Nhiên: “An Nhiên, hôm nay chị nấu món ngon gì cho em vậy?”
“Hôm nay em nhờ chú đầu bếp nấu cho em ăn đi. Tối nay Thiên Tuấn về nhà, chị định làm sủi cảo cho anh ấy!” An Nhiên lắc lư cái đầu, vô cùng vui vẻ. “Sao thế? Có phải rất ấm áp, rất cảm động không?”
Cố Thiên Kỳ nuốt ngụm nước trái cây trong miệng, rồi không ngần ngại đả kích: “An Nhiên à, đừng nói là làm sủi cảo, dù chị hầm thịt người, thì Cố Thiên Tuấn, anh trai của em, chồng của chị, cũng sẽ không ăn đâu. Chị có tin không?”
An Nhiên đang vui vẻ bỗng ngay lập tức dừng công việc đang làm lại. Cô cắn môi quay ngoắt lại nhìn vào Cố Thiên Kỳ: “Em đã làm bài tập xong chưa? Sao em nói nhiều thế? Lên phòng làm bài tập đi!”
“...” Cố Thiên Kỳ nhún vai. Tay phải của anh như vô tình mà cố ý chạm vào cái thớt gỗ đang để sủi cảo, sau đó cầm lấy ly nước trái cây đi lên lầu.
Cố Thiên Kỳ mở cửa ra rồi đóng lại như thể không có việc gì, sau đó đặt ly nước trái cây lên bàn. Anh hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra.
Vừa rồi, lúc lấy nước trái cây và trò chuyện với An Điềm, Cố Thiên Kỳ tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn này đặt ở trên tấm thớt. Đoán chừng vì sợ dính bột sẽ bị bẩn, nên An Nhiên đã cởi nó ra đặt ở đó.
Không biết tại sao, Cố Thiên Kỳ đã lén lấy chiếc nhẫn đó đi.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn đọc sách, chiếc nhẫn bằng bạch kim đơn giản đến mức xót xa, đang phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.
Cố Thiên Kỳ khẽ cong môi lên, nhưng không phải như đang cười: Chiếc nhẫn bằng bạch kim này là nhẫn cưới của An Nhiên và Cố Thiên Tuấn, anh thường thấy An Nhiên cất giữ nó như một món báu vật, vô cùng nâng niu chiếc nhẫn mà ngay cả một viên kim cương cũng không có này. Tuy nhiên, ai có mắt cũng đều nhìn ra được, đừng nói là chiếc nhẫn cưới này, mà ngay cả con người của An Nhiên, Cố Thiên Tuấn cũng hoàn toàn không quan tâm đến!
Cho nên, mất thì mất vậy!
Ngay khi Cố Thiên Kỳ nhìn vào chiếc nhẫn cưới của An Nhiên và trầm tư, một loạt tiếng gõ cửa gấp rút vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ ngay lập tức giấu chiếc nhẫn vào lòng bàn tay rồi bước tới mở cửa. Lúc này anh nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của An Nhiên, trông cô đang rất bối rối.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Thiên Kỳ đã biết rồi còn giả vờ hỏi.
“Thiên Kỳ à, em có thấy chiếc nhẫn của chị đâu không? Vừa rồi chị đặt nó bên cạnh tấm thớt, sao mới đó mà không thấy đâu nữa.” Giọng của An Nhiên như sắp khóc.
Cố Thiên Kỳ liếc nhìn An Nhiên đang rất lo lắng, rồi khẽ di chuyển chiếc nhẫn trong tay, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Em không thấy nó ở đâu cả. Sao thế? Chị tìm kỹ lại xem.”
“Chị đã tìm ở mọi ngóc ngách trong bếp rồi, nhưng vẫn không thấy.” An Nhiên mím chặt môi, hai mắt cô đã đỏ hoe.
“Có lẽ do chị chưa tìm kỹ, hay để em xuống tìm với chị?” Cố Thiên Kỳ cũng giả vờ rất lo lắng.
“Cũng được. Vậy em xuống tìm giúp chị với.” An Nhiên vội gật đầu, hoàn toàn không nghĩ rằng việc chiếc nhẫn bị mất có liên quan đến Cố Thiên Kỳ. Cô quay người lại vội vã đi xuống lầu.
Cố Thiên Kỳ đi theo sau An Nhiên mà trên mặt không có chút biểu cảm nào. Anh bước xuống cầu thang từng bước một, chiếc nhẫn trong tay ngày một cứng ngắc và lạnh hơn.