Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không để An Điềm nói hết câu, ngay lập tức hôn lên môi cô.
An Điềm cũng bất giác ôm lấy cổ Cố Thiên Tuấn, nhẹ nhàng hồi đáp anh.
Cố Thiên Tuấn vừa hôn An Điềm vừa bế cô vào phòng ngủ.
An Điềm được Cố Thiên Tuấn hôn đến mức mê mẩn, không biết mình đã được đặt lên giường thế nào, chỉ cảm nhận được hơi thở của mình càng lúc càng gấp gáp, toàn thân từ đầu đến chân đều mềm nhũn ra, trái tim như đang được một bàn tay xoa bóp, vô cùng phấn khích.
An Điềm lại ôm chặt lấy cổ Cố Thiên Tuấn, để mùi hương trên người anh bao trùm lấy mình.
Cố Thiên Tuấn hôn lên tai An Điềm, đã biết còn hỏi, “Chịu hết nổi rồi à?”
“Ừm…” An Điềm gật đầu một cách không kiểm soát, có thể cảm nhận được bàn tay của Cố Thiên Tuấn đang men theo lưng của mình mà lần dần xuống dưới.
Cố Thiên Tuấn di chuyển đôi môi gợi cảm của mình xuống cằm An Điềm, dịu dàng hôn lên đó.
“Cố Thiên Tuấn…” Giọng của An Điềm lúc này đã trở nên thều thào, bàn tay đang ôm lấy Cố Thiên Tuấn cũng bất giác ôm chặt hơn.
Cố Thiên Tuấn biết An Điềm sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng vẫn cứ nhẹ nhàng thong dong hôn cô, xem ra mình chẳng cần phải dùng hết “trí tuệ” cả đời cũng đủ khiến An Điềm không kìm chế được rồi.
“An Điềm, sinh thêm cho anh một đứa con nữa được không?”
Giọng của Cố Thiên Tuấn vang lên nghe như văng vẳng từ một nơi xa, mang theo đầy vẻ mê hoặc quyến rũ, An Điềm lập tức gật đầu đáp: “Được…”
“Nhiên Nhiên!”
Ngay lúc An Điềm vừa gật đầu đồng ý thì bên ngoài cửa phòng ngủ chợt vang lên tiếng gọi và tiếng gõ cửa của Cố Thiên Kỳ.
Bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua rồi, hôm nay là lần đầu anh và Nhiên Nhiên chính thức gặp lại, thế nên anh rất muốn trò chuyện với Nhiên Nhiên, cho dù chỉ một câu thôi cũng được.
Trong phòng, An Điềm đã tỉnh táo lại trong cơn đê mê, cô mở to mắt hốt hoảng ngồi dậy, nhưng không ngờ lại bị Cố Thiên Tuấn đè xuống giường trở lại.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm khẽ gọi tên Cố Thiên Tuấn, ngượng ngập nói, “Thiên Kỳ… Thiên Kỳ đang gọi tôi ngoài cửa kìa!”
“Anh nghe thấy mà.” Cố Thiên Tuấn chẳng màng đến câu nói của An Điềm, vẫn cúi đầu hôn lên cổ cô, tuy bầu không khí lãng mạn khó khăn lắm mới tạo ra được đã bị Cố Thiên Kỳ phá đám, nhưng mà cũng không sao.
Cố Thiên Tuấn cười đắc ý: Tại sao mình lại dễ dàng chấp nhận cho Cố Thiên Kỳ ở trong căn phòng sát vách với An Điềm? Chính là vì muốn chờ đợi khoảnh khắc này đây.
Chỉ là Cố Thiên Tuấn không ngờ khoảnh khắc này lại đến nhanh như vậy!
Năm xưa, những lời Cố Thiên Kỳ trước khi rời đi đã nói với Cố Thiên Tuấn, anh bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Cậu em trai cùng cha khác mẹ mới học cấp ba, bình thường lúc nào cũng lễ phép, giữ khoảng cách và kính trọng anh, nhưng hôm ấy lại dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói rằng: Nếu anh không thể cho An Nhiên được hạnh phúc thì hãy mau chóng buông tay đi!
Mà khi anh mỉm cười với Cố Thiên Kỳ, hoàn toàn không quan tâm lời nói ấy thì ánh mắt Cố Thiên Kỳ lúc đó đã khiến Cố Thiên Tuấn không thể nào quên được.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Thiên Tuấn dường như mới nhận ra con người thật của Cố Thiên Kỳ.
Bây giờ, bốn năm đã trôi qua rồi, Cố Thiên Kỳ lại trở về, Cố Thiên Tuấn lại từ thái độ Cố Thiên Kỳ đối xử với An Điềm mà phát hiện ra vài điều đáng ngờ.
Tuy Cố Thiên Kỳ bây giờ chỉ mới tốt nghiệp đại học, nhưng Cố Thiên Tuấn cảm thấy cậu ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài chút nào.
Thế nên, bây giờ cứ để Cố Thiên Kỳ đứng ở ngoài mà nghe hết động tĩnh trong này cũng tốt, để cậu ta biết đường rút lui, không dòm ngó An Điềm nữa, thế thì anh sẽ bớt đi một phần lo lắng!
“Anh nghe thấy rồi sao còn không mau ngồi dậy?” An Điềm không dám lớn tiếng quát Cố Thiên Tuấn, chỉ cố gắng đẩy người anh ra: Thiên Kỳ bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, hai người lớn lúc này ở sát vách lại đang làm… làm một chuyện thế này, thật sự là xấu hổ quá!
“Tại sao phải ngồi dậy?” Cố Thiên Tuấn vẫn tiếp tục “công việc” của mình, giọng điệu không quan tâm, “Cố Thiên Kỳ khuya vậy rồi còn gõ cửa phòng chúng ta, rõ ràng là không đúng mà!”
An Điềm lo lắng nhìn về phía cửa, mặt lúc này đã đỏ như con tôm luộc: “Anh cũng đêm hôm khuya khoắt vào phòng tôi còn gì!”
“An Điềm…” Giọng của Cố Thiên Tuấn liền mang một nét nguy hiểm, anh đưa môi lên vai An Điềm rồi cắn vào đó, nói bằng giọng giận dỗi, “Em dám so sánh anh với Cố Thiên Kỳ, thế thì sáng mai đừng hòng bước nổi xuống giường.”
“Cố Thiên Tuấn, anh đừng như vậy!” An Điềm vừa thẹn vừa giận, “Thiên Kỳ thật sự đang đứng bên ngoài, hai người chúng ta mà cứ thế này, lỡ như cậu ấy ngoài cửa nghe được thì tôi…”
“Nhiên Nhiên, chị ngủ rồi à?” Ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi của Cố Thiên Kỳ.
An Điềm lập tức giật bắn mình, lúc này chỉ muốn ngồi dậy đánh cho Cố Thiên Tuấn một trận: “Cố Thiên Tuấn, tôi cảnh cáo anh, anh buông tôi ra ngay, nếu không thì tôi sẽ…”
“Em sẽ thế nào?” Cố Thiên Tuấn vẫn cứ đè vai An Điềm xuống, nhìn cô đầy châm chọc.
“Tôi sẽ… tôi sẽ…” An Điềm nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nghĩ ra cách gì để uy hiếp được Cố Thiên Tuấn, chỉ biết nghiến răng, bây giờ cô đang bị Cố Thiên Tuấn đè chặt thì có thể làm được gì?
Nhìn gương mặt đỏ bừng của An Điềm, Cố Thiên Tuấn khẽ cười rồi áp sát vào tai cô nói: “An Điềm, em có biết là, nếu Cố Thiên Kỳ cứ tiếp tục đứng ngoài cửa thì nó không những có thể nghe thấy tiếng của hai chúng ta mà còn có thể nhìn thấy hai chúng ta đang làm gì nữa đấy!”
“Anh nói thế là có ý gì?” An Điềm sợ đến mức toàn thân căng cứng.
“Bởi vì lúc này khi anh bế em vào phòng đã không hề khóa cửa.” Cố Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa sợ hãi của An Điềm, tiếp tục nói, “Bây giờ chỉ cần Cố Thiên Kỳ nắm vào tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng xoay một cái…”
“Anh…” An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói thế thì thật sự không biết phải nói gì nữa, chỉ biết cố hết sức đẩy anh ra.
Nhưng sức lực của Cố Thiên Tuấn quả thực quá mạnh, anh đưa tay nắm cằm An Điềm nói tiếp: “Suỵt, nếu em vùng vẫy quá mạnh sẽ phát ra tiếng động lớn, nếu Cố Thiên Kỳ nghe thấy mà xông vào thì…”
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm giận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn rồi ngẩng đầu lên cắn vào cổ anh.
“Chậc…” Cố Thiên Tuấn cau mày, trông có vẻ rất đau.
Nhưng An Điềm vẫn không nhả ra, cô nhất định phải cho Cố Thiên Tuấn nếm mùi đau khổ, bởi anh dạo này càng lúc càng mặt dày rồi!
“An Điềm, em đang giết chồng em đấy.” Cố Thiên Tuấn tuy đang rất đau nhưng giọng thì lại có vẻ rất vui, cô bé này dạo này cứ như con mèo vậy, động một chút là lại giơ vuốt ra hù dọa.
Lúc này, Cố Thiên Kỳ vẫn đang đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng An Điềm, nụ cười rực rỡ khi nãy giờ đã mất, thay vào đó là đôi môi mím chặt: Nhiên Nhiên đã ngủ rồi sao? Hay là…
Nghĩ đến đó, Cố Thiên Kỳ liền đưa tay đặt lên tay nắm cửa.