Lâm Hiểu Hiểu sau khi ấn cái nút đỏ lại lo lắng hỏi đội trưởng vệ sĩ: “An Điềm đang ở đâu?”
Nhưng đội trưởng sau khi trông thấy Lâm Hiểu Hiểu nhấn nút rồi thì đã yên tâm thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi.
“Ấy ấy ấy, anh đừng ngất đi!” Lâm Hiểu Hiểu hốt hoảng, cau mày đi qua đi lại mấy lượt, đột nhiên nhìn thấy trên con đường nhỏ này có dấu vết bánh xe rất mới.
Lâm Hiểu Hiểu thấy dấu bánh xe ấy còn rất rõ ràng, lập tức quay trở lại xe của mình.
Vừa mới căng thẳng đạp lên chân ga, Lâm Hiểu Hiểu lại đột nhiên khựng lại, rút điện thoại ra gọi.
Người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì, Lâm Hiểu Hiểu đã hét lên: “Anh ơi! An Điềm xảy ra chuyện rồi! Bây giờ em sẽ đi cứu cô ấy! Ở đây đang có người bị thương, anh mau gọi cho bệnh viện đi!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền cúp máy.
Sau khi gửi định vị của mình cho Lâm Kính Trạch, Lâm Hiểu Hiểu liền phóng xe hết tốc lực về phía trước.
“Hiểu Hiểu! Em nói cái gì thế? Giờ em đang ở đâu? Ở yên đấy đừng có đi lung tung! Anh sẽ đến chỗ em ngay! A lô? A lô? A lô?”
Lâm Kính Trạch còn chưa dứt lời thì đã nghe một tràng tút tút trong điện thoại, anh tức giận hừ một tiếng, rồi không kịp mặc cả áo khoác, vừa gọi điện vừa chạy ra khỏi văn phòng…
Ánh nắng hôm nay rất rực rỡ, mùa hè đã đến, thời tiết nóng bức càng làm cho con người ta dễ nổi nóng hơn.
Nhưng cảm giác của An Điềm lúc này lại hoàn toàn ngược lại, huyệt thái dương của cô đang bị một khẩu súng lạnh băng chĩa vào, cảm giác cận kề cái chết ấy khiến toàn thân An Điềm như bị đông cứng lại.
Sau khi nhắm mắt hít thở sâu vài lượt, An Điềm mới dần bình tĩnh lại.
An Điềm còn nhớ Cố Thiên Tuấn từng nói với cô, sẽ không để cô gặp phải bất kì tổn hại nào nữa, mà An Điềm cũng rất tin tưởng Cố Thiên Tuấn sẽ làm được.
Thế nên, điều cô cần làm lúc này là không được chọc giận đối phương, đảm bảo an toàn tính mạng cho mình, chờ Cố Thiên Tuấn đến giải cứu.
An Điềm đảo mắt, cố gắng lặng lẽ quan sát tình hình trong xe.
Trong xe có đến hơn mười người đàn ông, ăn mặc bình thường, mặt mũi cũng bình thường. Nếu những người này mà đi giữa đám đông thì An Điềm chắc chắn không thể ngờ được chúng lại là những con quỷ cầm súng trong tay sẵn sàng nổ súng bắn chết người khác!
Hai người đàn ông vừa rồi giả vờ tông vào xe cô, lúc này đang ngồi hai bên trái phải của cô, còn dùng súng áp chế cô.
Người đang lái xe trông như thế nào thì An Điềm không quan tâm lắm.
Nhưng gã đàn ông ngồi ở ghế bên cạnh thì cho dù chỉ nhìn được một phần ba gương mặt, An Điềm cũng vẫn nhận ra.
Bởi hắn ta chính là người vừa rồi đã giương súng bắn chết người vệ sĩ kia, còn bắn bị thương đội trưởng vệ sĩ nữa!
Một cơn phẫn nộ dâng trào trong ngực An Điềm, cô trừng mắt nhìn gã đàn ông đó: Đợi sau khi Cố Thiên Tuấn cứu được mình rồi thì cái tên đó nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Có thể do sự căm hận của An Điềm quá rõ ràng nên đã thu hút sự chú ý của gã đàn ông đó.
“Này, cô đang nhìn cái gì thế?” Hắn ta lạnh lùng quát lên.
An Điềm giật mình vội thu lại cảm xúc, khẽ nuốt nước bọt rồi cúi mặt xuống, không nói gì.
Thấy An Điềm ngoan ngoãn như vậy, hai người đàn ông ngồi hai bên đều hài lòng gật đầu.
Cũng vừa nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, người đàn ông ngồi cạnh An Điềm chợt nhìn người ngồi cạnh tài xế hỏi: “Đại ca, vừa rồi anh đã bắn chết tên vệ sĩ kia, vậy sao không bắn chết luôn tên lái xe?”
Người được gọi là đại ca kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta chỉ là đi theo xe của người phụ nữ này rồi bắt cóc cô ta, nhưng tên tài xế đó lại chở người phụ nữ này đến một nơi hẻo lánh vắng vẻ tiện cho chúng ta hành sự, tao không biết nó có phải là người do Vương tổng sắp xếp hay không, vậy nên đã cho nó cơ hội sống, dù sao với thế lực của Vương tổng thì cũng chẳng có người nào dám điều tra chúng ta!”
“Đại ca đúng là thông minh!” Tên cầm súng ngồi cạnh An Điềm kia lập tức nịnh bợ.
Gã đàn ông ngồi cạnh tài xế cười khẩy một cái rồi không nói gì nữa.
Nghe cuộc đối thoại của họ, An Điềm thầm lừ mắt trong lòng: Cái tên được gọi là đại ca này đúng là ngốc mà! Đội trưởng vệ sĩ tràn đầy trách nhiệm, trung thành như vậy, sao có thể là cùng một bọn với chúng chứ?
Nhưng mà…
Con đường mình vừa đi lúc nãy, đúng là rất tiện cho bọn người này ra tay bắt cóc mình.
Đột nhiên, trong đầu An Điềm liền bật ra một suy nghĩ: Đó là con đường mà Sở Hà đã bảo mình đi!
Không, Sở Hà chắc chắn không phải cố ý đâu!
Huống hồ, nếu Sở Hà thật sự là cùng một giuộc với bọn bắt cóc này thì cái tên đại ca kia đã không ngồi phân tích xem đội trưởng vệ sĩ có phải là người của chúng hay không rồi.
Nghĩ đến đây, An Điềm khẽ cúi gằm mặt, tự an ủi bản thân rằng đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi, việc mình bị bắt cóc không liên quan gì đến đội trưởng vệ sĩ và Sở Hà cả!
An Điềm cắn môi, đưa mắt nhìn ra ngoài xe, phát hiện chiếc xe hình như đang chạy về phía bờ biển.
Đám người bắt cóc mình rốt cuộc là ai? Bọn chúng bắt cóc mình với mục đích là gì? Mà người chuẩn bị gặp mình đây sẽ là ai?
Trong căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố…
Thẩm Sở Hà vẫn đang ngồi nhấp từng ngụm rượu, còn chưa uống xong li thứ hai thì Cố Thiên Kỳ đã tông cửa xông vào.
Thẩm Sở Hà nghe tiếng động mạnh nhưng vẫn không hốt hoảng, chỉ chầm chậm đưa mắt lên nhìn.
Cố Thiên Kỳ lúc này đang mặc bộ đồ vest màu xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, cà vạt có hơi xộc xệch, có lẽ do vừa rồi chạy vội qua nên không kịp chỉnh lại.
Tóc của anh cũng có hơi rối, tóc mái vốn luôn được vuốt cao nay có vài sợ rũ xuống, Thẩm Sở Hà trông thấy, khẽ nhoẻn miệng cười, cảm thấy anh trông rất đáng yêu.
Nhưng ánh mắt của anh thì không đáng yêu chút nào.
Thẩm Sở Hà giấu đi nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Kỳ, thấy trong ánh mắt ấy tràn ngập sự phẫn nộ tức giận và có một chút hung bạo nữa.
Thẩm Sở Hà ít khi nào trông thấy Cố Thiên Kỳ như vậy, cô biết rõ anh vốn là người lạnh lùng khát máu, nhưng khi đối diện với kẻ địch thì lúc nào cũng giữ vẻ mặt thản nhiên.
Thời gian trước mình vì cậu ấy mà đã nghĩ ra nhiều mưu kế, được cậu ấy khen ngợi là thông minh, còn thường xuyên nở nụ cười ấm áp với mình nữa.
Nhưng bây giờ chỉ vì An Điềm mà cậu ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt này.
Móng tay cô từ từ bấm vào lòng bàn tay, đến khi móng tay sắc nhọn ấy hằn sâu vào da, tạo nên một vệt đỏ bầm đáng sợ.
Thẩm Sở Hà, mày phải nhớ rõ cơn đau này, tất cả những nỗi buồn tủi và đau đớn này đều là do An Điềm mang đến cho mày!
Vậy nên bất luận ra sao, mày cũng phải cho cô ta nếm mùi đau khổ gấp trăm ngàn lần nỗi đau hiện giờ mày phải chịu!
Thẩm Sở Hà liên tục cảnh cáo bản thân, còn Cố Thiên Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào cô rồi từ từ tiến đến trước mặt.
Rồi anh không do dự mà nắm lấy cái cổ trắng ngần của Thẩm Sở Hà, không nói gì cả, chỉ căm phẫn nắm chặt bàn tay lại: Thẩm Sở Hà, cô đúng là đáng chết!