An Điềm nói đến đây chợt dừng lại, rồi từ từ áp sát vào Chu Mộng Chỉ: “Có phải sau khi biết tôi là An Nhiên rồi thì cô đã chột dạ đến mức không ngủ được không?”
“Con khốn!” Chu Mộng Chỉ hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cả người run lên bần bật, cô ta giơ tay lên định cho một cú tát trời giáng vào mặt An Điềm.
“Bốp” một tiếng, âm thanh bạt tai chát chúa vang lên, Chu Mộng Chỉ trợn tròn mắt ôm cái mặt sưng đỏ của mình, không thể tin được chuyện vừa xảy ra: Tay của cô ta đã bị An Điềm giữ lại, đồng thời bị An Điềm tát một cái vào mặt!
An Điềm nhìn thẳng vào ánh mắt thâm hiểu của Chu Mộng Chỉ, gằn giọng nói: “Cái tát này từ bốn năm trước tôi đã muốn tát cô rồi!”
“Tao phải giết mày!” Chu Mộng Chỉ sau khi ngẩn người một lúc thì hai mắt lập tức long lên sòng sọc, cô ta căm phẫn quay đầu lại nhìn đám lưu manh, “Còn ngây người ra đó à? Mau trói con khốn này lại! Nhất định phải khiến cho nó sống không bằng chết!”
“Vâng!” Đám lưu manh nhìn vẻ mặt méo xệch của Chu Mộng Chỉ thì không dám chậm trễ, vội vàng lao đến trói An Điềm vào một cái cột rỉ sét, bất chấp sự vùng vẫy của cô.
“Lấy roi ra đây cho tôi!” Chu Mộng Chỉ chìa tay ra, ngay sau đó, một sợi roi da bò bóng loáng liền được đặt vào cô ta.
Hai tay hai chân An Điềm đều bị trói chặt vào cột, cô nhìn sợi dây vừa mảnh vừa dài trên tay Chu Mộng Chỉ, càng vùng vẫy mạnh hơn: Khốn kiếp, trước giờ mình chỉ thấy cảnh người ta đánh bằng roi trên ti vi thôi, bây giờ không lẽ lại bị ả Chu Mộng Chỉ này đánh như vậy sao?
“Vút” một tiếng, sợi roi kia được vung lên trong không khí, phát ra tiếng kêu rợn người.
Chu Mộng Chỉ sau khi thử vụt roi liền hài lòng gật đầu, sau đó ngước mắt bước về phía An Điềm.
Thấy Chu Mộng Chỉ thật sự muốn đánh An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu từ nãy vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi nữa, vội bước đến ngăn Chu Mộng Chỉ lại, cũng không kịp hỏi lại mấy lời An Điềm vừa nói mà chỉ khuyên nhủ: “Chị ba à… Không phải chị nói là muốn nói chuyện tử tế với An Điềm sao? Bây giờ trói cô ấy lại như vậy, lại còn dùng dụng cụ tra tấn, hình như không ổn lắm thì phải?”
Lâm Hiểu Hiểu bây giờ cảm thấy có chút không tin được, tuy An Điềm đã sai trước, nhưng chị ba trước nay không phải là một người luôn hiền lành dịu dàng, nho nhã lịch sự sao? Sao bây giờ lại thành ra bộ dạng thế này?
Song chuyện xảy ra ngay sau đó càng khiến Lâm Hiểu Hiểu bất ngờ hơn nữa, Chu Mộng Chỉ nghe Lâm Hiểu Hiểu nói thế liền quay sang lạnh lùng quát lên: “Tôi còn chưa trách cô cái tội không dụ được thằng nhóc con hoang kia đến là tốt với cô lắm rồi, cô còn ở đó nhiều lời? Mau cút sang một bên!”
Lâm Hiểu Hiểu lập tức sững người, chị ba xinh đẹp cao quý của cô sao có thể nói với cô mấy lời này? Từ trước đến nay cô đã luôn giúp cho chị ấy cơ mà!
Chu Mộng Chỉ lúc này hơi đâu mà để ý vẻ mặt thất vọng của Lâm Hiểu Hiểu, cô ta cầm sợi roi trên tay, thong thả bước đến trước mặt An Điềm.
“An Điềm, An Nhiên!” Chu Mộng Chỉ khẽ vuốt sợi roi, từ đôi môi đỏ chót phát ra những câu nói lạnh lùng, “Con khốn này trốn cũng kĩ thật đấy! Có thể giấu đi thân phận vợ cũ của Cố Thiên Tuấn mà giở trò trước mặt tao! Nếu biết sớm thế này thì bốn năm trước tao phải giết mày rồi, để mày không thể lấn lướt tới mức này!”
“Đó là do cô tự tạo nghiệt, đáng kiếp!” An Điềm dù đã bị trói vẫn không chịu khuất phục.
“Chị nói cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu đang đứng ngẩn người chợt giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt An Điềm và Chu Mộng Chỉ rồi hỏi, “An Điềm là vợ cũ của anh ba sao? Chuyện này sao có thể? Anh ba đã từng kết hôn trước đó sao?”
Chu Mộng Chỉ chẳng thèm nhìn Lâm Hiểu Hiểu, hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Lâm Hiểu Hiểu không tin được mà quay sang nhìn An Điềm, dùng ánh mắt để hỏi cô.
“Đúng vậy, đúng như cô vừa nghe thấy đấy. Tôi là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn!” An Điềm lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu Hiểu, bây giờ cô vẫn còn đang thấy rất thất vọng, cô đã quyết định làm lành và tha thứ cho Lâm Hiểu Hiểu rồi, vậy mà cô ấy lại đưa cô vào cái bẫy thế này!
Lâm Hiểu Hiểu bị thông tin mới nhận được này làm cho đầu óc trống rỗng, cô lùi lại một bước nhìn An Điềm: “Nhưng sao cô không nói cho tôi biết chuyện này?”
“Vậy cô nghĩ tại sao tôi không nói cho cô biết?” An Điềm hỏi lại Lâm Hiểu Hiểu, “Tôi mà nói cho cô biết, cô sẽ không kìm được mà đi hỏi Cố Thiên Tuấn, sau đó lại đi báo cho Chu Mộng Chỉ đúng không? Hoặc cô có thể sẽ muốn ba người chúng tôi gặp nhau rồi hòa giải với nhau đúng không?”
“Tôi…” Lâm Hiểu Hiểu mấp máy môi rồi sượng trân: Nếu lúc trước, mình mà biết chuyện này thì có lẽ sẽ làm đúng như lời An Điềm nói thật!
Mình đã sai rồi!
Lâm Hiểu Hiểu mặt mày tái mét, ủ rũ cúi đầu: Là do cô đã tự tiện cho là mình đúng, chưa nghĩ kĩ nhìn kĩ mọi chuyện mà đã tự tiện làm theo ý mình rồi!
“Xin lỗi…” Lâm Hiểu Hiểu mím môi, hối hận vô cùng, “An Điềm, bây giờ tôi sẽ thả cô đi!”
Lâm Hiểu Hiểu dứt lời liền chạy đến định cởi trói cho An Điềm, nhưng cánh tay vừa đưa ra đã bị Chu Mộng Chỉ quất một roi vào.
“Á!” Lâm Hiểu Hiểu đau đớn ôm chặt tay, cô cúi xuống nhìn, thấy ống tay áo mỏng manh của mình đã bị quất rách, trên tay lúc này xuất hiện một vết thương rướm máu.
“Chị ba, chị…”
“Ai là chị ba của cô?” Chu Mộng Chỉ trừng mắt lạnh lùng nói, “Lâm Hiểu Hiểu, tốt nhất cô mau cút sang một bên! Nếu còn cản trước mặt tôi nữa thì roi tiếp theo sẽ quất thẳng vào người cô đấy!”
Chu Mộng Chỉ dứt lời liền vung roi một cái, sợi roi mảnh xé không khí quật mạnh xuống vào người An Điềm.
“Xạch” một tiếng, chiếc váy hồng trên người An Điềm lập tức rách toạt, làn da trắng ngần dưới đó cũng liền rách theo, nhuốm máu đỏ tươi.
“Ưm…” An Điềm đau đớn cắn chặt răng, cố gắng không hét lên, cơn đau từ vết thương ấy truyền lên bỏng rát gấp vạn lần so với bị tạt dầu sôi, An Điềm nhịn đau đến mức toàn thân run lên bần bật.
Chu Mộng Chỉ thấy vẻ mặt khổ sở ấy của An Điềm thì liền bật cười thích thú, cô ta nhếch mép thong dong nói: “Cứ từ từ, đây chỉ là mới bắt đầu thôi!”
Một roi, hai roi, ba roi…
Tiếng roi quất vào da thịt vang lên chát chúa trong tầng hầm yên tĩnh, bầu không khí tràn ngập mùi ẩm mốc lúc này bắt đầu nghe thoang thoảng cả mùi máu.
“Đừng đánh nữa!” Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh không kìm được mà lao lên chắn trước mặt An Điềm, “Chị không thể đánh An Điềm như vậy được, chị ba, chị không thể làm thế này!”
Lâm Hiểu Hiểu vừa rồi cũng đã nếm mùi vị bị roi đánh, nhưng dáng vẻ An Điềm lúc này thật sự quá đáng thương, mà người gây ra mọi chuyện này lại chính là cô, thế nên cô không thể cứ giương mắt mà nhìn An Điềm chịu khổ được.